Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 67: Q.3 - Chương 67




Trong một gian khách điếm, ta vui mừng kêu.

“Đại sư phụ đại sư phụ đại sư phụ!”

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Chỉ là gọi người thôi.”

“Đại sư phụ đại sư phụ đại sư phụ!”

“... Làm gì?”

“Không có việc gì, chỉ là gọi người thôi.”

“Đại sư phụ đại sư phụ đại sư phụ!”

“...”

“Đại sư phụ đại sư phụ đại sư phụ!”

“...”

“Đại sư phụ đại sư phụ đại sư phụ!”

“Lão Nhị, thu thập đồ đệ ngươi một chút!”

“Đại ca, nàng cũng là đồ đệ huynh...”

“Ngươi động thủ hay không? !”

“Ta đi, ta đi...”

...

“Ngao ô!”

...

Ừ, cứ thế, ta bị Chu Thông nghiến răng nghiến lợi đá ra khỏi cửa khách điếm.

Ta cảm thấy, thái độ này của Kha lão đại, hoàn toàn có thể xưng là thẹn quá thành giận đi.

Không phải y không cẩn thận làm lớn chuyện một hồi cho nên mất mặt, không phải là không cẩn thận để cho ta phát hiện kỳ thật y vẫn là... người mềm lòng... Không phải là...

Đá ta ra ngoài, còn nói ‘trời chưa tối không được trở về’ sao?

Khoan khoan, nguyên văn Chu Thông nói hình như là: “Trời chưa tối không được trở về khách điếm, trời tối phải lập tức có mặt ở khách điếm, nếu không... Hừ hừ!”

Ách! Nói như vậy, ta chẳng phải là chỉ có đường chăm chăm chờ trong nháy mắt trời vừa tối, lẻn từ bên ngoài vào trong khách điếm sao?

ORZ... Loại thời điểm này không khỏi quá khó nắm chắc đi...

Nhị sư phụ ngươi là đồ đại hỗn đản, nguyền rủa ngươi không thú nổi lão bà, đi theo Kha lão đại cả đời!

Toàn thân tản ra một loại không khí u ám ‘Người sống chớ tới gần, người chết lại càng chớ tới gần’, ta vô hạn bi thương ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.

“Nha, mèo con nhà ai đi lạc đường thế này, không bằng... để cho ta mang về nuôi đi...”

Nghe thấy thanh âm này, ta liền không nhịn được trừng mắt nhìn lên.

Chậm chạp đứng dậy, quay đầu.

Quả nhiên...

Âu Dương thiếu chủ chính đang cười như hoa đào nở đứng phía sau ta, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tệ.

Vì thế... Tâm tình ta càng không tốt rồi.

Tối hôm qua cho dù ta giải thích thế nào, Hàn Tiểu Oanh đều có vẻ nửa tin nửa ngờ.

Cuối cùng ta cơ hồ đi vào giấc ngủ trong tiếng ân cần dạy bảo không nề hà của nàng.

Kết quả chính là cả đêm gặp ác mộng... Ách, cái loại giấc mộng nội dung không hay ho đó hẳn có thể gọi là ác mộng đi.

Nay ‘Căn nguyên của ác mộng’ ngay tại trước mắt, chỉ hận không thể cho hắn một trận, nhất là hắn cư nhiên còn bộ dáng thần thanh khí sảng sau một giấc ngủ đầy đủ ngon lành...

Thật sự là làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi a.

“Nha, sao lại bắt đầu mài răng rồi?”

Âu Dương Khắc thực khoa trương tỏ vẻ kinh ngạc nhìn ta từ đầu tới chân, “Chắc là đói bụng... Ồ... Ta lại vừa vặn biết một tửu lâu có món nem uyên ương ngũ trân vô cùng ngon, nghe nói là từ trong cung truyền ra...”

Lực chú ý của ta hoàn toàn bị mấy chữ ‘Uyên ương ngũ trân’ như sấm bên tai hấp dẫn.

Chính là món nem uyên ương ngũ trân mà Xạ Điêu đệ nhất mỹ thực gia Hồng Thất Công cũng phải khen không dứt miệng, không tiếc chạy đến hoàng cung Nam Tống ẩn núp mấy tháng chỉ để thưởng thức hai lần?

Ta tự nhận cho dù thế nào cũng không có nghị lực cùng bản sự như lão nhân gia hắn, cho nên đại khái là không có cơ hội thưởng thức ngón nem đó.

Nghe nói món nem này, từ nước tương, dấm chua cho tới nước chấm, thậm chí cả lửa đun cũng đều phải thập phần chú ý, hơi kém một chút, hương vị cũng khác nhau rất nhiều, cho nên chỉ có ngự thiện phòng của hoàng cung Nam Tống mới có món nem uyên ương ngũ trân chính tông.

Nơi này hơn phân nửa là bản sơn trại.

[bản sơn trại: hàng nhái]

Nhưng cho dù là bản sơn trại... Cũng vẫn không nhịn được thèm nhỏ dãi ba thước nước miếng giàn giụa a...

“Như thế nào?” Âu Dương Khắc cười dài nhìn ta.

Ta quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn!

Bất quá, trước đó...

“Ngươi nhìn đâu thấy mèo con vậy? Ta ngồi ở đây nửa canh giờ, chưa hề thấy một con vật sống nào đi qua, ngay cả một con chuột cũng không có đâu...”

Âu Dương Khắc ngây ra nhìn ta một lúc lâu, mới lấy tay xua xua nói:

“Chạy mất rồi... Đi đi.”

Ta đắc ý cười, ta đắc ý cười...

Đương nhiên, là ở sau lưng hắn.

Hai canh giờ sau.

Ta cơm khí công tâm, buông tay buông chân, không hề có hình tượng gục trên bàn, Âu Dương Khắc vẻ mặt khí định thần nhàn ngồi đối diện ta phẩm trà.

Ăn một chút cơm mất hai đĩnh vàng, Âu Dương thiếu chủ hắn ngay cả lông mi cũng không nâng một chút, ta lại xác định Bạch Đà sơn quả nhiên rất nhiều tiền.

Còn có, uyên ương ngũ trân bản sơn trại cũng rất ngon miệng.

Ta đang tính toán lúc nào cũng kéo Giang Nam thất quái tới đây ăn uống một phen, Âu Dương Khắc buông chung trà trong tay xuống, nhíu mày nhìn ta.

“Nói đi.”

“Ách?”

“Nếu không phải có gì muốn nói với ta, cô sao có thể dễ dàng theo ta tới đây như vậy.” Hắn mỉm cười, “Nếu ngay cả điều này cũng không nhìn ra được, ta sao có thể làm được thiếu chủ Bạch Đà sơn.”

Hắn chính là rất đơn giản trần thuật lại một sự thật, thái độ tuy rằng lơ đãng, lại tự nhiên mà sinh ra một loại khí thế khiến người ta tin phục. Đây hẳn là chênh lệch giữa những người trời sinh vương giả so với hạng bình dân như ta đi...

Không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy có buồn lòng...

Bất quá, ta quả thật là có lời muốn nói với hắn.

Ta gãi gãi đầu, “Cái kia... cám ơn...”

Âu Dương Khắc ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.

“Nếu là muốn cảm tạ chuyện ta nhặt được cô... Vậy không cần...”

Quả nhiên, cho dù hắn nghiêm túc được nhất thời, cũng không nghiêm túc được một đời.

Ta cố nén nỗi xúc động muốn cong hai móng vuốt vào mặt hắn, cố gắng chuyển đề tài về quỹ đạo.

“Ách... Là cám ơn ngươi đã thủ hạ lưu tình với bảy vị sư phụ của ta...”

Tối hôm qua lúc nghe Hàn Tiểu Oanh nói, bọn họ ngàn dặm đuổi giết Âu Dương Khắc, ta đã thấy nghi rồi.

Luận về võ công, một mình Âu Dương Khắc đại khái có thể không đánh lại bảy người bọn họ.

Nhưng nếu hắn sử dụng một đống độc dược, độc phấn không mùi không vị tùy thân kia, Giang Nam thất quái cho dù không chết cũng bị lột da.

Vấn đề ở chỗ, hắn chẳng những không dụng độc, thậm chí cơ hồ không ra tay đánh lại.

Mà là “Cực kì tránh né”, “Đường vòng mà đi”, Giang Nam thất quái “Đúng là rất khó tìm kiếm tung tích hắn”, mới một đường uốn lượn đuổi tới Triệu vương phủ.

Mặc kệ rốt cuộc là vì cái gì, Âu Dương Khắc quả thật thủ hạ lưu tình đối với Giang Nam thất quái.

Giang Nam thất quái tâm cao khí ngạo, nếu biết việc này, tất sẽ coi như vô cùng nhục nhã, ngược lại thành ra kết thù.

Ân tình này tự nhiên chỉ có thể là ta lĩnh rồi.

Chỉ là... Ta không biết nên làm gì mới trả được ân tình này... Cho nên...

“Hóa ra là vì việc này a...” Âu Dương Khắc cười yếu ớt mở chiết phiến, nhẹ lay động hai phát, “Nếu là như vậy, lấy thân báo đáp, như thế nào?”

“...”

“Nếu như vậy không tiện...” Ý cười trên mặt hắn càng nùng, “Như vậy, sửa thành tại hạ lấy thân báo đáp, cũng không phải không thể a.”

“...”

Ta nhất định là đầu óc nhúng nước, mới có thể trông cậy vào hắn có thể cho ra một đáp án đúng đắn.

Nhìn Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh vô tội, ta nằm bẹp xuống bàn, thở ra một hơi thật dài.

Quên đi... Còn nhiều thời gian, chuyện này để nói sau...

Như vậy, kế tiếp chính là...

Ta thầm hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, lấy từ trong túi da ra một vật, đặt lên bàn.

“Này... Trả lại ngươi.”

Tối hôm qua... Hàn Tiểu Oanh vốn đã tính buông tha ta rồi.

Nếu không phải trước khi đi, gương mặt nàng lộ vẻ vui mừng nói với ta: “Tiểu nha đầu cuối cùng cũng bắt đầu học làm đẹp rồi, đóa châu hoa này chọn rất tốt.”

Mà ta ngay lúc đó trả lời là: “A? Cái gì... Châu hoa?”

Sau đó nàng rút từ trên đầu ta xuống một đóa châu hoa trắng ngọc xinh đẹp, lấy tơ vàng bạch ngọc tạo thành hình hoa mai...

Ta lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tối hôm qua ở trong rừng mai, lúc Âu Dương Khắc bắn ngón tay, đóa ‘hoa mai’ kia đã cắm lên tóc ta.

Vốn ta còn tưởng là, hắn muốn khoe khoang công lực...

Sau đó... Ta liền chịu khổ nghe toái niệm một đêm...

Cái loại lực công kích tinh thần cường đại này, ta tuyệt đối không muốn lĩnh giáo lần thứ hai nữa!

Âu Dương Khắc khép chiết phiến trong tay lại, đứng dậy, thong thả đi hai bước, mới xoay người nhíu mày nhìn về phía ta.

“... Là không thích?”

Ta thực thành thực lắc đầu.

Nói thực ra, đây là trang sức đẹp nhất mà ta đã từng thấy rồi. Trong trướng của Thành Cát Tư Hãn, mặc dù không ít kì trân dị bảo, nhưng cũng không có thứ nào xinh đẹp như vậy. Chỉ là...

“Vô công bất thụ lộc, châu hoa này quá mức quý giá, ta thật sự không dám nhận.”

[vô công bất thụ lộc: không có công lao, không dám nhận lộc]

Âu Dương Khắc mỉm cười.

“Ngày ấy ở thạch thất, lúc ta thay quần áo giúp cô...”

Uy!

Ta thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn, hắn lại làm như không phát hiện, thao thao bất tuyệt:

“Trên người cô... Những ngọc bội từng nhìn thấy, thoạt nhìn quý trọng hơn nó chỉ sợ không phải là ít.”

Cái gì gọi là...”Thoạt nhìn quý trọng hơn nó” ?

“Ừm, ta đoán... cô không phải không thích, lại đem trả lại ta, vậy trong lòng hơn phân nửa là nghĩ ‘Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo’ đi?”

[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà đối xử ân cần tử tế, không phải phường gian trá cũng là bọn trộm cướp]

Ta cười gượng hai tiếng, không dám tiếp lời.

“Cô cứ coi nó như vật đảm bảo cho kim đao cũng được.”

“Để... đảm bảo?”

“Ừ, đảm bảo!”

Âu Dương Khắc vẻ mặt chính khí giải thích:

“Ta còn cầm kim đao của cô, theo lý thì ta nên đưa cho cô cái gì giá trị tương đương mới phải. Như vậy đi, khi nào ta trả kim đao cho cô, cô đưa châu hoa lại cho ta cũng được.”

Nghe qua... Hình như cũng giống như một hình thức giấy tờ vay nợ... Thực hợp lý cũng thực bình thường.

Nhưng mà... vì cái gì ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng chứ?

Vò đầu trong suy tư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.