Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 75: Q.3 - Chương 75




Ta chưa kịp làm gì, cổ tay phải cũng đã bị người ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy, ngay sau đó liền có một cỗ sức mạnh thật lớn túm lấy ta lôi ra bên ngoài.

Nếu không phải Âu Dương thiếu chủ buông tay mau, đại khái ta sẽ bị phân thây tươi sống...

Bất quá cho dù không bị phân thây, tình cảnh cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu.

Một chỗ trên cổ tay —— lấy sự hiểu biết nông cạn về giải phẫu học của ta mà nói, thật sự không đoán ra kia rốt cuộc là bộ vị trọng yếu nào —— bị người ta nhẹ nhàng điểm trụ, ta lập tức liền cảm nhận được cái gì gọi là đầu óc thiếu dưỡng khí, tiểu não không hoạt động, nội tiết mất cân đối...

A phi, y mới nội tiết mất cân đối, cả nhà y đều nội tiết mất cân đối! Phạm vi trăm dặm nhà y đều nội tiết mất cân đối!

Ta lấy oán niệm mạnh mẽ trước nay chưa từng có nguyền rủa vị “Cao nhân” không biết từ đâu chui ra này ...

Một tay y túm ta, một tay kia thành thạo ứng phó thế công của ba người kia.

Hai người Tĩnh, Dung chênh lệch với quan binh như thế nào thì cao nhân chênh lệch với bọn họ như vậy, Âu Dương thiếu chủ có khá hơn, nhưng cũng bị bức luống cuống tay chân.

Mà đáng giận hơn nữa là, y cư nhiên còn nhất nhất đưa ra lời bình võ công theo sư phụ từng người.

“Tiểu tử ngốc này võ công thật tạp, chiêu ‘Đơn Đao Phá Thương’ này là thuộc ‘Nam Sơn Đao Pháp’... Ồ, còn có ‘Việt Nữ Kiếm’, đường đường một đại nam nhân lại học ‘Việt Nữ Kiếm’, quả thật là lộ tuyến võ lâm Giang Nam... Ờ, con nhóc, chiêu ‘Giang Thành Ti Miên’ tư thế cố nhiên là đúng rồi, lại không có nửa điểm khí thế sắc bén như kiếm, thực có lỗi với ‘Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng’... Ủa, quyền pháp của tiểu tử này cũng có chút ý tứ, cánh tay lại quẹo vào, nếu thêm vài thập niên công lực... Haiz! Đây là ‘Tuyết Sơn Thần Đà Chưởng’ ? ... Hỏa hầu không đủ a...”

...

Chiêu số võ công nửa điểm ta cũng không nhìn rõ, nhưng “Nam Sơn Đao Pháp” “Việt Nữ Kiếm” của Quách đại hiệp, “Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng” của Hoàng cô nương, “Linh Xà Quyền” “Tuyết Sơn Thần Đà Chưởng” của Âu Dương thiếu chủ... lại đều viết rõ ràng trong truyện.

Hơn nữa nhìn sắc mặt ngưng trọng của ba người bọn họ, hơn phân nửa là người kia nói đúng rồi...

Bên cạnh đánh nhau kinh đào hãi lãng, gió nổi mây phun, lại không có nửa điểm quyền phong chưởng thế chạm tới người ta.

[kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn]

Quách đại hiệp vì cái gì lại bỏ đao dùng chưởng, Hoàng cô nương vì cái gì thân hình mơ hồ, Âu Dương thiếu chủ vì cái gì không sử dụng độc phấn, độc chưởng của hắn... Ta còn chưa ngốc đến mức không nhìn ra được...

Ta không ngại bản thân mình vô dụng, nhưng ta thực để ý đến việc mình là thứ trói buộc.

Cảm giác mình làm liên lụy tới người khác... Ta vẫn đều thực chán ghét... vô cùng vô cùng chán ghét...

Bị chế trụ cổ tay cũng không có nghĩa là không thể làm gì được nữa, ít nhất ta cũng còn có tay kia.

Ta lén lút lấy từ túi da ra một vật, thừa dịp cao nhân quay người lại, đặt tay tại bên thắt lưng hắn —— người không có võ công một khi đã bị chế trụ chỗ yếu hại, bình thường người khác sẽ không đề phòng nhiều, này đại khái xem như là chỗ tốt duy nhất của một kẻ vô dụng đi.

“Tiền bối, xin dừng tay.”

Kêu “Dừng tay” cư nhiên lại có người nghe ta, này vẫn là lần đầu tiên. Nếu không phải thật sự không đúng lúc, ta nghĩ đại khái ta sẽ cười ra tiếng mất.

“Trong cái hộp sát thắt lưng ngài tổng cộng có hai mươi bảy cây ngân đinh, đều tẩm chất độc kiến huyết phong hầu, thế nhanh lực mạnh, chỉ cần nhấn một cái, trong vòng ba trượng đều không thể tránh được...”

Cổ tay phải bỗng nhiên đau nhức một trận, giống như là bị một cái vòng sắt nung đỏ gắt gao siết chặt, hơn nữa cái vòng sắt này còn đang không ngừng co rút lại, loại tư vị đau tận xương cốt này... Nói thật, ta cũng rất lấy làm lạ không hiểu vì sao mình còn không bị hôn mê, không chỉ như thế, cư nhiên còn có thể chống đỡ nở nụ cười.

“Cơ quan này cực kì linh mẫn, cho dù ngài võ công trác tuyệt đến mức có thể trong một chớp mắt chém ta làm ba ngàn sáu trăm mảnh, nhưng chỉ cần một mảnh trong ba ngàn sáu trăm mảnh này đụng phải cơ quan... Ngài liền có khả năng nhìn thấy ta rồi. Trên đường xuống hoàng tuyền, chúng ta kết bạn mà đi, có gì cũng có thể tâm sự... không phải cũng bớt cô đơn sao?”

Đau nhức trên tay hơi giảm, lại vẫn bị túm chặt không có kẽ hở.

“Hừ! Thì ra ta nhìn nhầm rồi...” Cao nhân thay đổi khẩu khí trêu chọc vừa rồi, trầm giọng nói: “Con nhóc, ngươi muốn gì?”

“Trước để cho ba đồng bạn của ta rời đi.” Ta do dự một chút, đơn giản sử dụng công phu sư tử ngoạm, ra giá trên trời, “Còn có... cho dù là ngài có ân oán với người nào ở đây, cũng đều xóa bỏ, thế nào?”

Quách đại hiệp là người thành thật, ta tự nhận thấy hắn cũng không có bản sự trêu chọc loại tuyệt thế cao nhân này —— nếu là một đoàn quân Kim Mông Cổ gì đó thì có lẽ còn có chút quan hệ. Cho nên ta đoán hơn phân nửa là y đến vì Hoàng cô nương hoặc là Âu Dương thiếu chủ, mà lớn hơn nữa có thể là... Vì hai người phía sau bọn họ mà tới...

Nếu là như vậy, tình thế nói không chừng còn nghiêm trọng hơn so với ta tưởng tượng, bùa hộ mệnh bao nhiêu cũng vẫn là ít a.

Cao nhân cư nhiên giật mình, mới kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngài là tiền bối cao nhân, tánh mạng đương nhiên đáng giá hơn so với chúng ta, vụ mua bán này hẳn là cũng có lợi đi... Ngài chỉ cần thề không đả thương tính mạng mọi người, ta liền buông cơ quan này, thế nào?”

Y “Ha ha” cười, “Thề thì dễ dàng, chỉ là... Con nhóc, ngươi không sợ ta xoay người liền đổi ý sao?”

Nếu là ở một thời đại khác ta sẽ sợ, nhưng nơi này là thế giới Xạ Điêu dưới ngòi bút của Kim lão gia tử a... Mọi người đều muốn làm đại hiệp...

Bất quá vì bảo đảm an toàn, ta vẫn quyết định lấy lời nói chèn ép y một chút:

“Tiền bối võ công trác tuyệt, tất nhiên là bậc tiền bối trong võ lâm, sao có thể thất tín với tiểu bối chúng ta? Cho dù là ‘Tây độc’ nổi tiếng âm hiểm độc ác cũng sẽ không làm ra chuyện đó...”

Không biết những lời này của ta chạm tới huyệt cười nào của cao nhân, y đột nhiên ôm bụng phá lên cười.

“Nói rất đúng! Lão độc vật quả nhiên thanh danh lan xa, chậc chậc, ngay cả một con nhóc cũng biết hắn nổi tiếng âm hiểm độc ác. Bất quá... Con nhóc lá gan rất lớn a...”

“Ách?”

“Dù là ta cũng phải cho lão độc vật vài phần mặt mũi.” Y đứng thẳng dậy, trong giọng nói còn mang theo ý tiếc nuối. “Đúng là chưa bao giờ mắng thống khoái như vậy trước mặt hắn...”

=_=! ! !

Ta đã hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Âu Dương thiếu chủ rồi... Tuy rằng thật sự không phải ta cố ý làm mất mặt cha hắn... Ô ô ô...

“Hoa tỷ tỷ chớ sợ.”

Hoàng Dung cười khanh khách tiến lên vài bước.

“Chúng ta một đường tới đây bất quá chỉ là du sơn ngoạn thủy, chưa từng phóng hỏa giết người, lại chưa từng vi phạm pháp lệnh, chỉ ra tay khiển trách vài kẻ làm điều ác, cũng chỉ là vì dân trừ hại, thân là tiền bối cao nhân, sao có thể không phân rõ thị phi đúng sai chứ?”

“Con nhóc kia thực thông minh, biết vòng vo mắng người a...”

Lời còn chưa dứt, cao nhân đột nhiên tùy ý phất ống tay áo, ta lập tức thấy hoa mắt.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, cái hộp kia đã đàng hoàng nằm trong tay y —— cổ tay ta cũng được thả ra.

Cơ hồ ngay lập tức, có người từ phía sau ôm lấy thắt lưng ta, lui về phía sau mấy trượng, dừng ở bên cạnh hai người Tĩnh, Dung.

Cao nhân kia giống như không hề nhìn thấy, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, đùa nghịch cái hộp.

“Ngay cả nút dải rút cũng chưa từng mở ra, thiếu chút nữa bị ngươi dọa rồi, ờ... Con nhóc tâm tính không tệ... Đón lấy!”

Y đột nhiên vung tay, ném cái hộp lại phía này.

Không biết nếu đón lấy có thể bị gãy tay gãy chân không a, nhưng mà nếu không đón, vạn nhất sơ suất khiến cái nút kia bung ra... Lúc đấy mới là tai bay vạ gió.

Đón thì đón... Ta cắn chặt răng, đang muốn vươn tay, Âu Dương thiếu chủ lại giành trước một bước.

Hắn phất chiết phiến, cái hộp kia liền quay tròn quanh chiết phiến vài vòng, vững vàng rơi xuống bàn tay hắn.

Nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn, hình như chỉ là một cái ném đơn giản, không có nội lực, cạm bẫy linh tinh gì ...

Ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe cao nhân ở đối diện ‘Y’ một tiếng, ngạc nhiên nói:

“Lúc này ngươi còn che chở nó làm gì? Con nhóc này nội lực còn thâm hậu hơn ngươi, hơn phân nửa là phẫn trư ăn lão hổ...”

“A?”

“A?”

Hai người Tĩnh Dung dường như đồng thời lớn tiếng kinh hô.

Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới... chuyện này sẽ bị người ta phát hiện ra bằng cách này...

Chuyện Lý Lưu Phong đem tám mươi lăm năm công lực truyền cho ta, ta chỉ nói với Giang Nam Thất Quái —— lần đó Mai tỷ tỷ “phát hiện nói dối” chỉ là ngoài ý muốn.

Loại chuyện truyền công này không thể tưởng tượng được... cũng không có nhiều người tin, cái loại ‘chỉ có nội lực, không biết chút võ công nào’ nghe qua lại càng giống nói nhảm.

Đụng tới loại chuyện như vậy, ta cũng biết không thể không cảnh giác là chuyện đương nhiên.

Cho nên... Cho dù là Hoàng cô nương lặng lẽ kéo Quách đại hiệp một phen, cho dù là vô thức đề phòng... Kỳ thật ta cũng hoàn toàn có thể hiểu được, thật sự... Không có gì khổ sở cả...

Đổi lại là ta cũng sẽ như vậy thôi...

Mặc kệ nói thế nào, cùng người... ừm... duy trì khoảng cách an toàn cũng vẫn tốt hơn...

Bất quá, rốt cuộc là phải lui lại bao xa mới đủ khiến cho người ta yên tâm đây? Ta gãi gãi đầu, thử lui lại hai bước.

Bả vai bỗng nhiên lại bị người ta đè lại.

“Nàng chưa từng học qua nửa điểm võ công, làm sao tiếp được lực ném của tiền bối? Về phần nội lực là do có nguyên nhân sâu xa khác, lão nhân gia ngài ánh mắt tinh tường, không thể ngay cả điểm này cũng không nhìn ra đi?”

Ách? Cái kia... Nói lại... Âu Dương thiếu chủ hắn làm sao mà biết?

Cao nhân rõ ràng bị câu nói châm chọc này của Âu Dương thiếu chủ làm nghẹn, ngừng lại, mới thổi râu trừng mắt nói:

“Loại chuyện này đương nhiên chỉ có Tiêu Dao phái mới làm được, ngươi cho là chỉ có lão độc vật nhà ngươi biết, lão khiếu hóa ta không có kiến thức chắc?”

...

...

...

Lão khiếu hóa? Nếu ta nhớ không lầm, trong toàn bộ Xạ Điêu chỉ có một nhân vật tự xưng như vậy...

Uy! Sẽ không phải là thật đi!

Loại tiền bối cao nhân động kinh này, rốt cuộc làm sao lại là Hồng Thất Công được a!

Âu Dương thiếu chủ dường như đã đoán được từ trước, chắp tay nói. “Vãn bối Âu Dương Khắc, bái kiến Hồng bang chủ.”

Cao nhân được hắn gọi là ‘Hồng bang chủ’ vỗ đùi, ảo não nói: “Vốn đang định trêu đùa mấy đứa nhỏ các ngươi một phen, tiểu tử này...”

Y trừng mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ một cái, lại nói tiếp: “Ngươi là con lão độc vật? Còn chưa học được bốn thành công phu của cha ngươi, nhưng tâm địa xấu xa thì đã học được mười phần mười... Hắn còn chưa có chết đi?”

Lời này tương đương đã tự thừa nhận thân phận rồi.

Âu Dương thiếu chủ cười khổ đáp, “May nhờ Hồng bang chủ nhớ thương, gia thúc thân thể mạnh khỏe, sức khỏe dồi dào...”

“Ờ, hóa ra là cháu.” Y quay đầu nhìn về phía Hoàng Dung, “Ngươi là con gái hay cháu gái Hoàng lão tà? Chậc chậc, ánh mắt này, cái mũi này thật sự rất giống hắn...”

“Ngài biết cha ta?”

“Ồ, thì ra là con gái.” Y lại quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh, “Tiểu tử ngốc này là con nhà ai? Ta coi ngươi tay chân trầm ổn, nội công căn cơ không kém a.”

...

...

...

Bọn họ ở bên cạnh một hỏi một đáp thật sự hăng say, ta hoàn toàn bị sét đánh thành tro bụi.

Hồng Thất Công Hồng Thất Công Hồng Thất Công Hồng Thất Công...

Lật bàn!

Vì sao Hồng Thất Công cư nhiên không mặc trang phục ăn mày rách vá?

Vì sao Hồng Thất Công trong tay không có Đả Cẩu Bổng, bên hông không có hồ lô rượu?

Vì sao Hồng Thất Công cư nhiên lại giống như Chu Bá Thông, khiến người ta phải kinh ngạc như vậy?

Hơn nữa... Quan trọng nhất là... Vì sao mười ngón tay của y đều yên ổn mọc trên bàn tay? Bằng không ta vừa liếc mắt là đã có thể nhận ra a!

Này còn tính ‘Cửu Chỉ Thần Cái’ cái nỗi gì, ngoại hiệu của y nên đổi thành ‘Thập Chỉ Thần Cái’ đi ... Thế này chẳng phải tùy tiện tìm một tên ăn mày nào đó là có thể giả dạng được sao.

...

Kim lão gia tử ngươi là đồ đại lừa dối!

Ta muốn trả vé! Ta muốn bãi công! Ta muốn...

Còn chưa nghĩ ra ta rốt cuộc muốn làm gì, thân hình Hồng Thất Công đột nhiên chợt lóe, đứng ở trước mặt ta, cười hì hì nói:

“Con nhóc, ngươi lại là người nào của Tiêu Dao phái?”

Ta lại muốn lật bàn rồi... Vì sao bang chủ Cái Bang lại kiêm chức cảnh sát chạy tới điều tra hộ khẩu a, không lẽ lúc này Cái Bang thật sự có nguy cơ tài chính?

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, nhe răng với y: “Thô sử nha đầu.”

Câu trả lời này tựa hồ hoàn toàn ngoài dự đoán của y, y ngẩn người, mới nhíu mày nói:

“Tiêu Dao phái sao lại có thô sử nha đầu gì, sư phụ ngươi là ai?”

“Ta không có sư phụ.”

Tuy rằng Lý Lưu Phong đem một thân công lực truyền cho ta, nhưng không thu ta làm đồ đệ, cho nên... Ta không phải đệ tử Tiêu Dao phái...

Hồng Thất Công sờ sờ cằm, “Chẳng lẽ là đại sư thụ nghệ, vậy sư huynh ngươi là ai? Sư tỷ?”

[đại sư thụ nghệ: võ công do sư huynh, sư tỷ thay sư phụ truyền cho]

Ta bị y hỏi phiền muốn chết, không nhịn được rống lên: “Ta không có gì hết!”

Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Ách... Ta chớp chớp mắt, vội vàng bổ sung:

“Ta là nói sư huynh sư tỷ cái gì... dù sao những người mang chữ ‘sư’ cũng đều không có...”

“Y? Con nhóc ngươi tư chất rất tốt, người nọ truyền công lực cho ngươi sao lại không dạy ngươi võ công?” Hồng Thất Công gãi gãi đầu, “Cho dù là vội vã truyền công không kịp tự mình dạy ngươi, nhất định cũng phải có an bài khác mới đúng...”

Ta thừa nhận lực chú ý của ta hoàn toàn bị bốn chữ “Tư chất rất tốt” này hấp dẫn.

Đời này còn chưa từng có người nào khen ta “Tư chất rất tốt”... Đương nhiên đời trước cũng không có...

Tuy rằng những lời này người ta cũng chỉ là nhìn qua mà đánh giá, nhưng dù sao cũng là Bắc Cái Hồng Thất Công võ công hàng đầu đánh giá a, tâm chuộng hư vinh của ta nháy mắt được thỏa mãn thật lớn, nếu y không nói tiếp câu sau...

“Bị sát khí của ta dọa thành như vậy, con nhóc, ngươi vẫn là người đầu tiên.”

...

...

...

Hồng Thất Công, ta liều mạng với ngươi!

Ta nước mắt giàn giụa bắt đầu điên cuồng lục túi.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm của ta đâu, Miêu Cương Ngũ Độc Tán của ta đâu, Thiên Tuyệt Địa Diệt của ta đâu... Không cần nói với ta đó là của Cổ Long, đó là của Lam Phượng Hoàng, đó là của Hắc Sơn Lão Yêu... Phải biết rằng khi con người ta bạo phát, kì tích gì cũng có thể phát sinh...

Bạo Phát Đảng vạn tuế!

Kỳ thật... Ta cũng chỉ nhớ rõ tới như vậy mà thôi...

Cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự không có ấn tượng... Đại khái là khi người ta mất lý trí đều như vậy đi...

Căn cứ những gì Âu Dương thiếu chủ còn nhớ mà sửa sang thuật lại... Đại khái như sau:

Nghe nói... Ta lục túi da một lượt, hai tay cầm mười bảy mười tám lọ gì đó, lộ ra dày đặc răng nhọn (←điều này thực khả nghi), từng bước một đi về phía Hồng Thất Công.

Sau đó Hồng Thất Công liền nhanh như chớp lủi lên cây.

( Uy! Y là khỉ sao? )

Sau đó... Hai chúng ta liền một trên cây, một dưới đất triển khai mắng chửi suốt một canh giờ (← tiếp tục hoài nghi), nội dung thiên biến vạn hóa nhưng chủ yếu có thể quy kết lại thành bốn câu.

“Hồng Thất Công ông xuống dưới cho ta!”

“Có ngốc mới xuống!”

“Hồng Thất Công, có bản lĩnh ông xuống đây!”

“Con nhóc, có bản lĩnh ngươi đi lên!”

...

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.