[‘ bưu hãn’: dũng mãnh, hung hãn, đáng sợ… ‘nhân sinh bưu hãn’: ý chỉ cuộc sống nhiều bất ngờ, không bằng phẳng]
Có người từng nói qua, nhân sinh bưu hãn không cần giải thích.
Nhưng mà y không biết là, có những người, giải thích nhân sinh rồi mới càng bưu hãn.
Ta là nói Âu Dương thiếu chủ…
Buổi sáng sớm với ta mà nói thì là sấm chớp cuồn cuộn, với Âu Dương thiếu chủ mà nói thì là trong lành tao nhã, bắt đầu từ một con bồ câu.
Đúng vậy, chính là con bồ câu đáng giận như chủ nhân nó, ỷ vào dáng vẻ đáng yêu của mình mà không chút kiêng kỵ lấy đầu ta làm sân bay…, lại theo lệ thường ba ngày một lần bay tới đưa tin —— nói lại, đường đường Bạch Đà sơn lại chỉ có một con bồ câu truyền tin này thôi sao?
Trên cơ bản, ta đã hoàn toàn bỏ qua hy vọng sửa đúng hành vi vô lương này của nó rồi, dù sao, căn cứ định luật ‘Vật tùy chủ nhân’ mà nói, này có nghĩa là ta phải sửa đúng đủ loại hành vi vô lương của chủ nhân nhà nó trước…
Đây quả thực là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành! So với chuyện này, cướp ngân hàng có khi còn dễ hơn…
Ta đang yên lặng cảm thán nhân sinh bi thương của mình, Âu Dương thiếu chủ đã xem xong tin tức tốc hành quan trọng hôm nay, ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười:
“Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung rất nhớ cô…”
Ta ngẩn ra.
Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung… Là hai trong số những cơ thiếp ở biệt viện của Âu Dương thiếu chủ…
Thật ra hai người các nàng đối đãi với ta rất tốt, nhất là trải qua một hồi biến cố như vậy. Chỉ là… nghe tới tên hai nàng, luôn không nhịn được nhớ tới những lời mà họ nói với ta ở biệt viện.
Cảm giác người ta moi hết ruột gan ra để nói chuyện với ngươi lại hoàn toàn thuộc loại ‘ông nói gà bà nói vịt’, thật đúng là tràn ngập quỷ dị a…
“Ách…”
Ta còn chưa nghĩ ra phải nói gì, Âu Dương thiếu chủ lại nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung một câu:
“Các nàng vốn hy vọng trước khi lập gia đình còn có thể gặp lại cô một lần, hiện giờ… hơn phân nửa là không còn kịp rồi.”
“Ồ, các nàng phải lập gia đình rồi a… A? A? A?”
Âm cuối cùng trong cổ ta lập tức biến thành liên thanh cao quãng tám, âm lượng có thể sánh với micro.
Này thật sự là rất khiến người ta giật mình kinh hãi rồi!
Nếu ta không nhìn lầm cũng không có nghe lầm, vừa rồi Âu Dương thiếu chủ nói là “Cơ thiếp nhà hắn phải lập gia đình”… loại này… hẳn cũng giống như “vợ ngoại tình” đi, vì sao hắn cư nhiên còn có thể bình tĩnh một cách không thể tưởng tượng nổi như thế?
Này nhất định là ảo giác… Nhất định là tối hôm qua ngủ không ngủ mà sinh ra ảo giác…
Ta cảm thấy ta vẫn nên trở về ngủ bù thì tốt hơn.
Trước khi kịp biến suy nghĩ thành hành động, Âu Dương thiếu chủ đã không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
“Việc này nói ra cũng thực dài…”
Ách?
Loại lời nói dạo đầu này vừa nghe đã biết có bao nhiêu bí mật ẩn dấu a, trong nháy mắt, tiểu vũ trụ bát quái ẩn sâu trong lòng ta liền hừng hực thiêu đốt lên!
Ta lập tức chuyên tâm mà thành khẩn chăm chú nhìn Âu Dương thiếu chủ, cố gắng thể hiện vẻ mong chờ, khát khao cháy bỏng muốn được nghe chuyện.
Không lâu sau, ta liền hoàn toàn bị chân tướng bưu hãn kia đánh thành một đống cháy sém hỗn độn trong gió…
Cho dù Âu Dương thiếu chủ giải thích một cách mơ hồ lại uyển chuyển, nhưng xuất phát từ bản năng bát quái, ta vẫn nhanh chóng biết rõ ràng chân tướng sự tình, sau đó… chỉ còn lại vô cùng vô tận cảm giác ORZ đối với Bạch Đà sơn.
Phải biết rằng đế chế La Mã không thể xây dựng được trong một ngày, tương tự như vậy, Xạ Điêu đệ nhất hoa hoa công tử cũng không thể trong một ngày mà nuôi dạy ra được.
Hóa ra Âu Dương thiếu chủ từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu kiếp sống sắc phôi của hắn.
Nghe nói dưới sự an bài của Âu Dương Phong đại thúc, cứ mỗi ba năm, các cô gái xinh đẹp chuyên phục vụ bồi ngủ bên người Âu Dương thiếu chủ lại thay đổi một lần —— ta nói, đại thúc người thật sự, thật sự không phải dẫn mối đấy chứ?
Chỗ duy nhất tốt hơn so với mẫu thân của Vương Ngữ Yên là: nhóm mỹ nữ tiền nhiệm cũng không bị xử lý sau đó chôn dưới gốc sơn trà làm phân bón, mà là ‘được cấp hồi môn’, sang năm ‘được đem gả cho người khác’.
Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung là hai người trong nhóm cuối cùng được đem gả đi này.
Hơn nữa căn cứ những gì chính miệng Âu Dương thiếu chủ thuật lại, có vẻ nhóm mỹ nữ đều được gả cho những kẻ không tệ.
“… Dung mạo, tính tình đều là thượng phẩm, lại thêm hồi môn nhiều, bởi vậy những kẻ tới cửa xin cưới rất đông. Ta luôn luôn để cho các nàng được tự chọn vị hôn phu, tương lai nếu gặp nạn cũng có thể quay về sơn trang xin giúp đỡ. Hai người họ chọn lựa tới bây giờ, cuối cùng cũng chọn được người vừa ý, cũng may… không làm chậm trễ đại sự.”
Thật đúng là tin tức bưu hãn giống như ‘trời mùa hạ giáng xuống từng trận tuyết lớn’ a a a!
Bất quá… Ta rất ngạc nhiên vì sao các nàng đều muốn tái giá?
Nghe qua có vẻ Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung còn rất cao hứng phấn chấn, so với hành vi ‘tình nguyện làm nha hoàn tới chết cũng không chịu rời đi’ như trong Hồng Lâu Mộng, quả thực là hoàn toàn khác biệt a.
Chẳng lẽ mị lực của thiếu chủ đại nhân lại thấp đến mức cơ thiếp bên người một đám lại một đám đều bỏ chạy gả cho người khác?
Ta thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ, uyển chuyển đưa ra vấn đề với thiếu chủ đại nhân.
Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn cư nhiên còn kinh ngạc hơn so với ta!
“Có thể thoát kiếp nô lệ, lập gia đình làm vợ, các thế hệ sau này cũng không phải làm nô làm tỳ nữa, vì sao lại không chịu? Huống hồ ta…”
Hắn đột nhiên ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói:
“Huống hồ ta sớm nói rõ, kiếp này chỉ thú một người, tuyệt không nạp thiếp, các nàng tự nhiên sẽ không có suy nghĩ gì khác.”
…
…
…
Nói như vậy, ta lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà trước kia đọc truyện đã cảm thấy rất kì quái:
Hoàng Dược Sư cho dù không hài lòng Quách Tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ cần không đồng ý gả con gái cho hắn là được, vì sao lúc Tây Độc đưa Âu Dương Khắc tới Đào Hoa đảo cầu thân, cư nhiên lại lập tức đồng ý gả Hoàng Dung cho Âu Dương Khắc?
Cho dù là xem mặt theo phương thức nào đi chăng nữa, loại hoa hoa công tử ‘cơ thiếp thành bầy’ cũng đều không có khả năng trở thành đối tượng tốt để chọn con rể, huống chi Hoàng Dược Sư lại là một kẻ si tình thắm thiết đối với người vợ đã qua đời. Hơn nữa khi đó Hoàng Dung mới mười lăm tuổi, cho dù cổ nhân phổ biến tảo hôn, nàng cũng còn chưa tới mức ‘gái ế sầu vì chưa gả được’, không cần thiết phải lập tức định hôn sự ngay a.
Hóa ra chân tướng là… Âu Dương thiếu chủ phòng ngừa chu đáo, căn bản không nạp thiếp, người ta chỉ là cứ cách ba năm không danh không phận đạp hư một đám mỹ nữ xinh đẹp mà thôi…
Nói thật, trong lòng ta thực sự có điểm khinh bỉ loại hành vi chống chế này.
Thật là… Nghĩ rằng chỉ cần hồng kỳ trong nhà không đổ, là có thể ở bên ngoài tùy tiện phất cờ màu sao…
Tới tận khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Âu Dương thiếu chủ, ta mới giật mình phát hiện… hình như lại không cẩn thận nói hết ra miệng rồi…
“Cô…cô cảm thấy ta là người tham hoa háo sắc tới mức đó sao?”
… Ta có thể nghe được trong thanh âm hắn ẩn ẩn tức giận.
Đột nhiên không nhịn được cảm thấy áy náy.
Ta quả thật không tư cách cũng không nên căn cứ vào suy nghĩ của mình mà tùy ý phê phán sinh hoạt cá nhân của người khác.
Con người vốn là loại sinh vật có nhiều mặt phức tạp, những người có quan hệ nam nữ lung tung cũng không có nghĩa là họ không thể trở thành bằng hữu đáng tin cậy, đúng không?
“Thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý.” Ta vắt hết óc suy nghĩ xem nên diễn đạt suy nghĩ như thế nào, “Cái kia… kỳ thật cho dù là tham hoa háo sắc cũng không có gì, phụ… Thành Cát Tư Hãn cũng cưới không dưới một trăm thê tử, nhưng vẫn thống nhất thảo nguyên, lên làm Thành Cát Tư Hãn, người khác vẫn ca ngợi y là đại anh hùng đại hào kiệt, cho nên…”
Cho nên… thiếu chủ ngài liền đại nhân có đại lượng, đừng so đo với ta nữa, sẽ không phải thật sự muốn ta buộc cành mận gai trên lưng tới nhận tội mới được đi.
/(ㄒoㄒ)/…
Âu Dương thiếu chủ ngây ra chốc lát, bỗng nhiên thở dài.
“Tuy là nói vậy, nhưng nếu cô có thể lựa chọn, nhất định là không muốn gả cho người như phụ thân cô… Ta nói đúng không?”
“Đánh chết ta cũng không gả!” Loại vấn đề này căn bản không cần phải nghĩ cũng trả lời được. Bất quá sau khi suy nghĩ, ta lại thực cẩn thận bổ sung một câu, “Đánh không chết đương nhiên lại càng không gả!”
Lại nghĩ nghĩ… Hình như lại có chỗ nào không ổn a, chủ ý của ta vốn là an ủi chứ không phải là đả kích người ta đi.
“Kỳ thật… Cái kia… cũng có rất nhiều người nguyện ý gả cho Thành Cát Tư Hãn! Cho dù y đã cưới hơn một trăm thê tử…”
Đây chính là chuyện thiên chân vạn xác! Ta tuyệt đối không nói bừa! Ta rất thành thực a!
Xin hãy nhìn ánh mắt chân thành tha thiết vô hạn của ta…
(⊙_⊙)
“Được rồi… Không cần hơn nữa… Ta đã biết… Thật sự…”
Âu Dương thiếu chủ nâng tay day day thái dương, không biết vì cái gì, trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
“Không có chuyện đó nữa rồi.”
“Ách?”
“Về sau không còn nữa…”
Hắn đột nhiên dừng một chút, người này da mặt dày như vậy, cư nhiên cũng phá lệ hiện lên một tia xấu hổ.
“Không còn… cơ nhân thị tẩm nữa! Đợi Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung xuất giá, Bạch Đà sơn ngay cả một người…cũng không còn nữa”
Hóa ra là như vậy, hắc hắc hắc!
Vì theo đuổi Hoàng cô nương, Âu Dương thiếu chủ hắn hy sinh thật đúng là nhiều a.
Cho dù biết rõ kết cục cuối cùng của hắn là tuyệt đối không có được, từ tận đáy lòng ta vẫn cảm thấy nên tán dương cùng cổ vũ tinh thần hy sinh không biết sợ của hắn một chút, bất quá trong chốc lát không thể tìm được cách nói nào thích hợp.
Hự hự nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu với hắn: “Ngươi vất vả rồi!”
Để ta dùng vẻ mặt chân thành bù lại khiếm khuyết về ngôn ngữ đi!
╮(╯_╰)╭
Sau đó… Thiếu chủ đại nhân lại càng ngây ra nhìn ta.
Ta vốn đang muốn tiếp tục bát quái một chút về mấy vấn đề linh tinh như là “tiêu chuẩn tuyển mỹ nữ của Bạch Đà sơn bao năm qua”, nhưng mà nhìn sắc mặt này của hắn… vẫn là thôi đi thì hơn.
Chính đang nghĩ như vậy…
“Quên đi.” Âu Dương thiếu chủ cười khổ phất phất tay, sau đó chống đầu nhìn về phía ta, “Cô còn điều gì muốn biết, hôm nay đơn giản cùng nhau hỏi đi…”
Vì thế ta hưởng ứng lời kêu gọi, lại dũng mãnh đưa ra nghi vấn:
Hậu cung ba ngàn giai lệ trong truyền thuyết của Bạch Đà sơn, nếu cách ba năm lại thay đổi một lần, nếu vậy số lượng không khỏi quá lớn đi, ngay cả hoàng đế tuyển phi cũng không được như vậy a?
[ hoàng đế tuyển tú là năm năm một lần =“=||]
Trên thực tế, ta đã uyển chuyển chọn lựa cách dùng từ lắm rồi. Kết quả sắc mặt thiếu chủ đại nhân vẫn là đương trường từ hồng biến trắng, lại từ trắng thành đen, mà bên trong sắc đen như đáy nồi lại còn hỗn loạn một chút màu xanh nhạt mà mắt thường có thể nhìn thấy…
“Cô… rốt cuộc cô cho rằng ta háo sắc tới mức độ nào rồi? ! Rốt cuộc là loại người nào nói chuyện mê sảng này với cô? !”
Là… là Kim lão gia tử!
Kỳ thật ta là một người thực không có cốt khí, chỉ cần nghiêm hình một chút là nhất định sẽ khai ra. Chỉ là… khiến cho người ta phải rơi lệ là, đáp án này, cho dù ta có khai ra cũng không có người nào tin.
Ô ô ô, địa cầu thực nguy hiểm… Ô ô ô, ta muốn về nhà…
… o(>_<)o …
Âu Dương thiếu chủ liên tục hít sâu vài lần, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Các nàng đều là những gia kỹ bao năm qua chọn mua từ các nơi mà đến, lại được theo học các danh sư kinh thành mấy năm, ca múa đàn hát không gì không tinh thông. Các nàng là lợi thế lớn nhất để Bạch Đà sơn ta giao hảo khắp nơi, tự nhiên vẫn là… tấm thân xử nữ.”
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: “Những người thị tẩm thường là chọn từ đó ra, những người còn lại… đều không…”
Câu nói cuối cùng nghe qua rất có ý hàm xúc nghiến răng nghiến lợi.
Ta vội vàng gật đầu như băm tỏi tỏ vẻ đồng ý cùng hiểu rõ.
Tuy rằng trên thực tế ta còn muốn hỏi một chút xem hành vi điểm thủ cung sa thiếu đạo đức nhà bọn họ có phải cũng vì mục đích này mà nghiên cứu ra hay không, cùng với ta vẫn không rõ định nghĩa ‘gia kỹ’ là như thế nào…
Nhưng mà trong tình huống này, ta vẫn thực thức thời mà ngậm miệng, để tránh lỡ lời nói tới cái gì kích thích đến thần kinh hắn.
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta, hỏi: “Còn có chuyện gì… muốn biết không?”
Ta nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi thể hiện sự tôn trọng của mình đối với quyền bí mật riêng tư của người khác!
…
…
…
“Một khi đã như vậy…”
Hắn vừa mới nói được nửa câu, bằng vào thể chất độ nhạy có thể so với rađa quân dụng trong truyền thuyết, ta đột nhiên cảm giác được một cỗ sát khí cường đại từ đối diện đang bài sơn đảo hải ép lại…
Đây là muốn giết… giết người diệt khẩu sao?
“Đã không còn gì nữa rồi thật sự a hôm nay thời tiết thật tốt a ta đột nhiên nhớ tới Hoàng cô nương hẹn ta đi giặt quần áo sau đó nhân tiện có thể phơi nắng nếu thời tiết tốt như vậy ta vẫn nên đi nhanh thì hơn miễn cho nàng phải lo lắng hôm nay cám ơn ngươi đã bát quái cùng ta tái kiến tái kiến tái tái kiến…”
Nói xong hai chữ cuối cùng, ta cơ hồ đã hụt hơi.
Bởi vì áp lực mà kích thích tới tiềm năng thật lớn, lúc này ta bỏ chạy với tốc độ mau lẹ trước nay chưa từng có, ba bước cũng thành một bước, vốn đang ngồi ăn sáng trên lầu hai khách sạn, trong nháy mắt đã lẻn tới cửa lớn dưới lầu…
Âu Dương thiếu chủ ngồi ở bên cửa sổ chỉ nhìn thấy một nửa người, tựa tiếu phi tiếu mà lại mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi nhìn ta nói:
“Cô… Quả nhiên thực thích hợp thừa kế y bát phái Tiêu Dao a…”
Loại ngữ điệu này khiến ta nghe được mà run sợ trong lòng.
Vì quan hệ láng giềng hòa thuận hữu hảo, ta biết khó mà lên kiên trì vỗ mông ngựa hô to:
“Chuyện vừa rồi, có cần ta giúp ngươi chuyển đạt một chút với Hoàng cô nương không?”
“Cô!”
Thiếu chủ đại nhân lại lần nữa trình diễn tuyệt kĩ biến sắc.
Ta bất chấp kiêng dè gì, trước khi hắn còn chưa chính thức nổi bão, lập tức chạy trối chết về phía hai người Tĩnh Dung.
Cứu mạng a, Quách đại hiệp!
Cứu mạng a, Hoàng cô nương!
Âu Dương thiếu chủ hắn thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu a…