Thanh âm này giống như một chậu nước lạnh, đem bão táp tà hỏa trong lòng hắn thành lạnh thấu tim.
Sư tỷ?! Tỷ ấy như thế nào lại ở chỗ này?
Ngụy Vô Tiện nhất thời hồn bay phách tán, bất chấp việc thổi sáo, buông Trần Tình xuống.
" Sư tỷ?! "
Giang Trừng nghe thấy âm thanh này, chỉ một thoáng sắc mặt đã trắng bệch, nói.
" Tỷ? Tỷ! tỷ đang ở đâu? "
Ngụy Vô Tiện từ nóc nhà Liệt Diễm Điện nhảy xuống. Bất hấp mấy đạo quang đa kiến ảnh, ở trong đám người hỗn loạn một bên chống đỡ những đòn tấn công một bên tìm kiếm.
" Sư tỷ? Sư tỷ! tỷ đang ở đâu? "
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Giang Yếm Ly đang bị một đám người bao vây, một bên ra sức đẩy mấy người kia ra một bên gian nan đi về phía trước. Bọn họ chỉ còn cách khoảng vài người, trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đi tới chỗ Giang Trừng. Vừa tới chính là lúc hai người bọn họ phát hiện có một hung thi lung lay đứng phía sau Giang Yếm Ly. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Thấy có người cả gan trái lệnh, Ngụy Vô Tiện lạnh giọng quát.
" Cút ngay, cút ngay cho ta, đừng động vào tỷ ấy! "
Giang Trừng cũng rít gào nói.
" Ngụy Vô Tiện, đem nó lăn đi! "
Hắn ném Tử Điện đi rút kiếm ra hướng hung thi kia đâm tới nhưng kiếm đi nửa đường đã bị kiếm của tu sĩ khác quấy nhiễu nên đã bị lệch quỹ đạo.
Tinh thần Ngụy Vô Tiện càng hỗn loạn năng lực khống chế càng yếu khiến hung thi làm lơ mệnh lệnh của hắn ngược lại giơ trường kiếm sắt trong tay hướng Giang Yếm Ly bổ tới.
Ngụy Vô Tiện như điên rồi, vừa đi vừa hô.
" Dùng lại, dừng lại cho ta, dừng lại! "
Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn đối phó hung thi đang dây dưa với mình căn bản không có ai còn tâm tư chú ý tới người khác có gặp nguy hiểm hau không. Một kiếm của hung thi kia chém xuống phần lưng của Giang Yếm Ly! Giang Yếm Ly lập tức ngã xuống đất. Hung thi kia ở phía sau lưng nàng tiếp tục giơ trường kiếm lên. Lúc này, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng đẩy đám người trước mặt ra, rút trường kiếm bên người một tu sĩ khác ra, thẳng tắp đem hung thi kia đẩy lùi. Giang Trừng cũng vọt tới, ôm lấy Giang Yếm Ly.
Cả người Giang Yếm Ly đều bị nhuốm máu tươi mắt dần nhắm lại, cũng may là con hô hấp. Giang Trừng xem mạch đập của nàng tay run rẩy rút lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng hướng tới mặt Ngụy Vô Tiện đám một quyền quát.
" Sao lại thế này? Ngươi không phải nói ngươi có thể khống chế sao? Ngươi không nói không thành vấn đề sao? "
Ngụy Vô Tiện ngã ngồi trên mặt đất, mờ mịt nói.
" Ta cũng không biết.... "
Hắn tuyệt vọng nói.
" Khống chế không được a... "
Lúc này Giang Yếm Ly giật mình, Giang Trừng gắt gao ôm lấy nàng nói năng lộn xộn.
" Tỷ tỷ! Tỷ sẽ không có việc gì! Tye sẽ không có việc gì đâu? Một nhát kiếm... Còn hảo.... Đệ lập tức mang tỷ xuống núi. "
Hắn nói xong liền muốn đưa Giang Yếm Ly đi. Bỗng nhiên nghe Giang Yếm Ly nói.
" A Tiện "
Ngụy Vô Tiện đánh một cái run, vội nói.
" Sư tỷ, đệ, đệ ở chỗ này. "
Giang Yếm Ly chậm rãi mở cặp con ngươi đen nhánh, còn chưa mở miệng hai mắt liền trợn lên, đôi tay không biết từ nơi nào bộc phát năng lực đem Ngụy Vô Tiện đẩy ra! Ngụy Vô Tiện bị nàng đẩy liền té ngã trên mặt đất, khi ngẩng đầu liền thấy một thanh trừng kiếm đâm xuyên yết hầu...
Người cầm kiếm là một tu sĩ trẻ tuổi. hắn còn oa oa khóc lớn hai mắt đẫm lệ mông lung nói.
" Ngụy tặc! Một kiếm này ta thay ca trả lại cho ngươi... "
Ngụy Vô Tiện ngồi trên mặt đất dơ hề hề, không dám tin mà nhìn qua, yết hầu Giang Yếm Ly chảy ra một lượng máu lớn. Hắn phảng phất như còn chờ nàng đưa ra tuyên án cuối cùng...
.....
Trên núi Mễ Thương,
Lam Vong Cơ dùng Tị Trần đem sương mù tầng tầng trước mắt đẩy ra, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đứng ở trong trận, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thống khổ, tựa hồ trải qua một biến cố gì đó rất lớn. Hắn ra sức đến gần, đem linh lực truyền vào trong thân thể Ngụy Vô Tiện.
" Ngụy Anh, ngưng thần. "
.....
Ngụy Anh đang trong hoảng hốt, tựa hồ nghe được giọng nói quen thuộc, có người ở bên tai hắn nói chuyện, phảng phất có một đôi tay vô hình muốn kéo hắn khỏi nơi này....
Mà tên thanh niên lúc này mới phát hiện chính mình giết sai người liền khủng hoảng rút trường kiếm ra liên tục lùi về phía sau vừa lui vừa nói.
" Không phải, không phải ta, không phải, ta là muốn giết Ngụy Vô Tiện, ta là thay ca ca báo thù... Là chính nàng nhào tới! "
Sư tỷ! Ngụy Vô Tiện đột nhiên hoàn hồn, bỗng lóe tới trước mặt tu sĩ trẻ tuổi kia, duỗi tay bóp lấy cổ hắn.
Một tu sĩ khác cả giận nói.
" Ngươi, ngươi lúc trước hại chết vợ chồng Giang Phong Miên! Hiện tại lại hại chết sư tỷ ngươi, ngươi tự mình nhận lấy! Còn dám giận chó đánh mèo lên người khác, không biết quay đầu lại tiếp tục sát hại mạng người, tội không thể tha! "
Chính là hiện tại, lại nhiều thêm lời chửi rủa trách cứ nhưng Ngụy Vô Tiện lúc này không nghe thấy gì cả. Giang thúc thúc... Ngưu phu nhân.... Sư tỷ... Phảng phất như bị một linh hồn khác chi phối, hắn vươn tay lấy trong tay áo ra hai món đồ, ở trước mặt mọi người nhạp chúng lại với nhau. Hai món đồ vật kia nửa trên nửa dưới hợp thành nhất thể phát ra tiếng rào rào quái dị dày đặc vang lên.
Ngụ Vô Tiện đem nó ở trong tay giơ cao lên:
Âm hổ phù!
......
" Nơi này sát khí càng thêm nồng đậm. "
Kim Quang Dao đem Hận Sinh để ở trước người, gian nan đẩy sương mù ở chung quanh ra, nói. Đi tới nơi này, đem sát khi ở bốn phía trừ bỏ không phải là việc hàng đầu nữa, việc cấp bách bây giờ là bảo tồn thể lực, tìm được mắt trận, đem sát khí tụ tập tạm thời phong ấn, để tránh lại phát tán ra ngoài.
" Chung ta hẳn là tới rồi. "
Lam Hi Thần nói.
Trước mắt hai người, hẳn là một đường đất trống trong sơn cốc, hiện giờ sát khí tầng tầng lớp lớp đã tràn ngập mỗi một nơi ở chỗ này, thê lương, tại vị trí trung tâm tiếng sáo truyền đến tựa hồ còn mang theo phẫn nộ, nương theo ánh sáng nhạt do Sóc Nguyệt phát ra, tựa hò có thể thấy sương mù cuồn cuộn không ngừng, lại tràn ra phát tán....
" Nơi đó trào ra, là oán khí? "
Kim Quang Dao không xác định nói.
" Chỉ sợ là. "
Sương mù không ngừng tràn ra, tuy cũng là đen nhánh nồng đậm, so với sát khí một đường họ gặp được, thiếu vài phần sát khí, nhiều thêm vài phần tối tăm. Hai cổ khí công kích lẫn nhau, hướng bốn phía phát tán.
" Ngụy công tử ở bên trong. Nhưng vì sao.... "
Vì sao đang tuôn oán khí ra lại không giống như thu phục, càng giống như muốn cùng sát khí tới gần thêm một bước a... Nếu quả thật là dạng này, oán khí kia tuôn ra, rất nhanh liền sẽ cùng sát khí tàn phá tất cả sinh linh ở ngọn núi này.
Lam Hi Thần cũng phát hiện ra có điểm không đúng, chặt đứt một đoạn sương mù trước mắt, thừa dịp nhảy vọt lên không trung,suy tư nói.
" Ngụy công tử, chỉ sợ là đã trúng mê trận. "
Mê trận, nếu đặt ở lúc bình thường cũng không phải chuyện gì nguy hiểm lắm, bọn họ đã là tu sĩ, muốn thoát khỏi cũng không phải việc khó. Nhưng nơi này đã chuyển sát khí của thiên địa tạo thành trận pháp, muốn thoát khỏi, liền mười phần khó khăn. Hai người mà họ quen biết, cùng nhau nghĩ đến chắc đã vào trận pháp đi...