Một người tu sĩ mặc bạch đế kim vân, từ trang phục cho thấy hẳn là môn sinh có địa vị không thấp tại Kim gia. Hắn nhìn Diêu tông chủ tới, vội dẫn hắn đi vào bên trong.
Người này Lâm Nhược Vân nhận ra được. Hắn là môn sinh đắc lực bên người Kim Quang Thiện. Hắn ở đây, Kim Quang Thiện nhất định cũng ở bên trong. Lâm Nhược Vân đứng ở đó không xa, môn sinh tiếp đãi kia từ bên trong cánh cửa ra tới, lúc này mới chậm rì rì đi qua.
Môn sinh thấy Kim phu nhân đi tới, có vẻ có chút khẩn trương.
“ Kim phu nhân “
“ Không cần thông báo “
Lâm Nhược Vân lạnh lùng nói. Nói xong, thẳng tắp đi vào. Kim phu nhân ra vào Kim Lân đài, tự nhiên không ai dám cản. Môn sinh kia chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vào, trong lòng thầm cầu nguyện nàng không cần làm hỏng chuyện.
“ Kim tông chủ, ngài xác định chúng ta làm như vậy có được không? “
Trong phòng truyền đến âm thanh của Diêu tông chủ. Lâm Nhược Vân giấu đi tiếng bước chân, lẳng lặng mà nghe.
“ Kia có gì mà không được? Chúng ta là vì an nguy của tiên môn mới muốn hắn giao âm hổ phủ ra, lại không phải muốn làm cái hoạt động gì không tốt, có thể có cái gì không được? “
Âm thanh Kim Quang Thiện theo sát truyền tới. Lâm Nhược Vân ở trong lòng cười lạnh: Đạo lý này đúng thật là biên đến tận bầu trời đi.
“ Kim tông chủ nói rất đúng. Nhưng nếu như Ngụy Vô Tiện không muốn giao ra thì làm sao? “
“ Vậy xem hắn nguyện ý giữ đám dư nghiệt kia hay là giữ âm hổ phù. “
“ Ấn theo tính tình của Ngụy Vô Tiện, sợ là hắn sẽ không dễ dàng nghe theo như vậy.... “
“ Không sao. Nơi này chính là Kim Lân đài, hắn dù có bay cũng khó thoát. Huống hồ, nếu hắn dám động thủ.... “
Kim Quang Thiện không có nói gì thêm nữa. Diêu tông chủ thức thời mà tiếp lời.
“ Hắn không màng an nguy của bách gia, ích kỉ côn đồ! Kim tông chủ yên tâm, khi đó ta đi đầu, cho hắn cái tội danh, hiện giờ hoàn cảnh của hắn, các gia tộc khác hẳn sẽ không giúp hắn nói gì đâu... “
Bên trong hai người còn đàm luận khí thế ngập trời, Lâm Nhược Vân lặng lẽ lui ra ngoài. Đi tới cửa, lại là cái Kim phu nhân cao cao tại thượng kia.
“ Tông chủ nếu lại tới chỗ thanh lâu, lập tức tới báo! “
Nàng hướng môn sinh kia nói.
“ Dạ “
Môn sinh kia thấy nàng ra tới, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi: Nguyên lai tông chủ phu nhân tới là điều tra. Cũng đúng, nàng còn có thể tới làm gì đâu. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn nhìn Kim phu nhân đã đi xa.
Lâm Nhược Vân rời khỏi thiên điện, trở về lại thẳng phòng của chính mình. Tựa hồ cái gì cũng chưa phát sinh. Nhưng chỉ trong chốc lát sau, Thu Tứ lặng lẽ rời khỏi phòng, thần không biết quỷ không hay rời khỏi Kim Lân đài, hướng về ngoại thành của các tiểu tiên môn mà đi đến...
Lâm Nhược Vân ngồi ở trong phòng, chậm rì rì mà phẩm trà: Kim Quang Thiện, nếu các ngươi muốn cho account marketing mang theo tiết tấu này, kia đừng trách ta mua thủy quân đuối chết ngươi!
Đảo mắt chính là tiệc đầy tháng. Kim Tử Hiên sớm đã đi ra ngoài sảnh tiếp đãi khách khứa, Kim Quang Dao cũng đi ra ngoài sảnh an bày chỗ ngồi cho các tiên môn. Lâm Nhược Vân bồi Giang Yếm Ly ở trong phòng, chờ đợi yến hội bắt đầu.
Hôm nay Kim Lăng không khóc không nháo nằm trong tã lót, đối với ngón tay chính mình hứng thú cực kỳ. Lâm Nhược Vân tiến lên đem ngón tay túm ra, lại đưa cho hắn một cái bao thêu để hắn chơi.
“ A Lăng cũng biết hôm nay là ngày đại nhật tử. “
Nàng ngẩng đầu, nói với Giang Yếm Ly đang ở một bên.
“ Đúng vậy, hôm nay A Lăng phá lệ nghe lời đâu. “
Giang Yếm Ly đáp, nhẹ nhàng ôm hài tử đùa, ánh mắt lại thường hướng về phía chính sảnh nhìn.
Lâm Nhược Vân đương nhiên minh bạch điều gì khiến nàng vội vàng. Rốt cuộc vẫn một năm không thấy.
Lúc này, một vị môn sinh đi đến.
“ Phu nhân, thiếu phu nhân “
“ Chuyện gì? “
Lâm Nhược Vân hỏi.
“ Ngụy Vô Tiện, Ngụy công tử đã tới Kim Lân đài. “
Nghe vậy, thần sắc Giang Yếm Ly lập tức sáng lên, vội vàng đứng lên, tựa hồ muốn đi ra ngoài. Nhưng Kim Lân còn ở trong ngực đâu. Yến hội này chưa bắt đầu, tổng không thể ôm hài tử ra ngoài a.
Lâm Nhược Vân thấy bộ dáng nàng vội vàng, không khỏi cười, duỗi tay tiếp nhận Kim Lăng.
“ Đi đi, lâu như vậy mới gặp. “
“ Cảm ơn mẫu thân “
Giang Yếm Ly hành lễ, vội vàng đi đến chính sảnh.
Lâm Nhược Vân nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong tầm mắt, cúi đầu lại lần nữa đem ngón tay của Kim Lăng từ trong miệng hắn lấy ra.
“ A Lăng a, ngươi lập tức có thể gặp đại cửu cửu rồi.... “