Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 25: Chương 25: Chảy máu mũi




Ban đêm.

Lâm Triều Anh vừa tắm rửa xong, liền nằm nghiêng ở trên tháp (giường nhỏ) đối diện cửa sổ, tóc dài của nàng hơi ẩm ướt, cứ xõa xuống như vậy, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vạt áo khẽ buông lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

"Tiểu thư, cùng Thất Công đi Vân Nam, làm người vui sướng như thế sao?"

Lâm Linh bưng một cái khay vào phòng, thấy tiểu thư nhà mình lười biếng nằm ở trên tháp, khóe miệng như có như không hơi nhếch lên, cười giống như là đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất vui vẻ.

Nàng là rất vui sướng, có thể ra ngoài đi dạo là một nguyên nhân, nhưng đấy cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Thấy Lâm Triều Anh không đáp lời, Lâm Linh lại thử thăm dò hỏi: "Tiểu thư cao hứng như thế, chẳng lẽ là bởi vì thư Phùng cô nương gởi?" Phùng cô nương chính là Phùng Hành, Phùng cô nương cùng với tiểu thư nhà nàng mới gặp đã thân, hiện giờ hai người thường xuyên trao đổi thư từ qua lại.

Lâm Linh bưng chén gì đó đặt lên bàn, sau đó đi tới trước tháp của Lâm Triều Anh, cầm lấy một cái khăn, giúp nàng chà lau tóc ẩm.

Nói đến thư Phùng Hành gởi, Lâm Triều Anh lại nhớ tới Hoàng Dược Sư, độ cong khóe miệng càng rõ ràng hơn. Nàng quay đầu, mặt hướng phía ngoài cửa sổ, để cho Lâm Linh xử lý một đầu tóc đen uốn lượn của nàng, nàng nói: "Muội ấy gởi thư trong lòng ta đương nhiên là vui vẻ, tuy nhiên hôm nay ta vui vẻ chủ yếu là bởi vì Siêu Phong."

"Siêu Phong?" Lâm Linh sửng sốt, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, giúp nàng lau khô một đầu tóc dài, sau đó lấy lược đến, cẩn thận chải qua tóc đen có cảm xúc vô cùng tốt kia.

Lâm Triều Anh cười lên tiếng, sau đó cả người ngồi dậy, nhìn về phía Lâm Linh, nói: "A Linh, ta giúp Vân quản sự của em tìm người nối nghiệp rồi, em có cảm ơn ta không?"

Vân quản sự của nàng. . . . . . Lâm Linh nghe vậy, trên mặt ửng hồng, nhưng bộ dạng không có vẻ ngượng ngùng, "Rõ ràng là tiểu thư bảo Siêu Phong bái em làm thầy mà, như thế nào lại là người nối nghiệp của Trúc Thanh rồi?"

"Em chỉ cần dạy Siêu Phong một ít khinh công là được rồi, nó cũng đã lớn như vậy , cho dù bắt đầu luyện võ, khởi đầu cũng quá muộn, không đạt được thành tựu lớn." Lâm Triều Anh cười nói, "Hơn nữa, phái Cổ Mộ ít người, nhưng người trong trạch viện của chúng ta cũng không ít, phân công luôn phải phân rõ ràng. Hiện giờ, bên người Vân quản sự cũng không chọn được người thích hợp, không bằng để cho Siêu Phong đi theo hắn là tốt rồi."

Lâm Linh nhịn không được nói: "Vậy còn không bằng để cho Siêu Phong bái Trúc Thanh làm thầy."

"Điều đó sao có thể giống nhau được? Siêu Phong bái em làm thầy, vậy thì khi còn sống là người của phái Cổ Mộ ta, khi chết cũng là ma của phái Cổ Mộ ta! Nếu nó bái Vân quản sự làm thầy, Vân quản sự cũng không ra nhập phái Cổ Mộ, hắn chỉ là bán thân cho ta, sau đó cùng em thành thân mà thôi." Nói đi nói lại, mục đích vẫn là muốn cướp đồ đệ của Hoàng Dược Sư đây mà. -_-

". . . . . . Có điều gì khác biệt sao?" Lâm Linh mở to hai mắt nhìn, còn không phải đều giống nhau, đều là người của phái Cổ Mộ.

Đôi mi thanh tú của Lâm Triều Anh khẽ nhếch, nói: "Đương nhiên là có khác biệt, bản lĩnh của em là do ta dạy, bản lĩnh của Vân quản sự là do chính hắn tự học được!" Không cùng nguồn gốc tự nhiên là có khác biệt.

Lâm Linh nghe vậy, yên lặng không nói gì, sau đó xác nhận tóc Lâm Triều Anh đã khô hoàn toàn, đem bát nước gì đó màu đen thui đặt trên bàn đưa cho nàng, "Tiểu thư, uống thuốc." Từ sau khi tiểu thư nhà nàng bị trúng độc quái xà của Âu Dương, tuy rằng đã giải độc hết, nhưng là thân thể thường xuyện bị măc những bệnh vặt vãnh, thí dụ như nàng hay nói nàng bị đau, tức ngực. Đây là phương thuốc do danh y mà Vân Trúc Thanh mời ở bên ngoài giúp nàng điều dưỡng thân thể.

Lâm Triều Anh nhíu mày, có chút ủ rũ nói: "Trước hết cứ đặt ở bên kia đi, chờ nguội chút lát ta sẽ uống." Vương Trùng Dương lúc trước cũng đã nói với nàng, độc quái xà trong cơ thể nàng tuy rằng đã giải hết, nhưng không trị hết được tận gốc. Hiện tại xem ra, quả nhiên là không sai, đôi khi ngực sẽ đau đến mức không thở nổi.

"Tiểu thư, thuốc đắng là thuốc hay, Trúc Thanh nói thuốc này là ngàn vàng cũng khó mua được." Lâm Linh nói.

"Ta tự có chừng mực, em đã khi nào thì gặp qua ta lấy thân thể của bản thân ra đùa giỡn ?" Lâm Triều Anh tức giận nói. Cũng không biết có phải hay không bởi vì Lâm Linh đã thành thân, Lâm Triều Anh cảm thấy, dạo này nàng ấy là càng ngày càng phát tiển theo hướng bà già .

Lâm Linh thấy thế, đành phải tùy nàng."Vậy tiểu thư, em về viện của mình trước vậy ."

Lâm Triều Anh có chút không chút để ý đáp: "Ừ, đi đi."

Lâm Linh thấy tiểu thư nhà mình bộ dạng xuất thần như đi vào cõi thần tiên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng đánh phải lui ra.

Mà này Lâm Triều Anh bên này, thấy Lâm Linh lui ra ngoài, lại lười nhác nằm ở trên tháp, nghĩ những việc muốn làm. Chỉ là khi nàng đang suy nghĩ , bỗng nhiên đầu của một người xuất hiện ở của tầm nhìn nàng, nàng hoảng sợ, giọng nói liền mang theo vài phần không hoan nghênh: "Thất huynh, ngươi làm cái mà xuất hiện không chút tiếng động thế!"

Thì ra là Hồng Thất Công cả người lộn ngược từ trên mái hiên, bàn chân dắt trên mái ngói, đầu tóc lộn xộn cùng khuôn mặt của hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt Lâm Triều Anh.

Vốn muốn đùa với Lâm Triều Anh, lúc này Hồng Thất Công lộn lại trở mình một cái, vững vàng dừng ở trên mặt đất ngoài cửa sổ, "Hắc hắc, A Anh, ta cũng đến một lúc lâu rồi , tại sao tính cảnh giác của nàng vẫn kém như vậy?"

Lâm Triều Anh nhìn Hồng Thất Công một thân trang phục khất cái, bỗng nhiên có loại xúc động muốn một chưởng đập chết hắn. Cho dù tính cảnh giác của nàng không kém, loại tuyệt đỉnh cao thủ giống bọn họ là dễ dàng bị phát hiện như vậy sao?

"A Anh?" Hồng Thất Công cả người dựa sát vào, đầu gác ở trên cửa sổ. Bỗng nhiên, hắn ngửi được mùi hương của thuốc, chân mày cau lại, "Vị thuốc đông y? Là nàng phải uống thuốc sao?"

Hồng Thất Công vừa nói như thế, Lâm Triều Anh mới nhớ tới bát thuốc lúc nãy Lâm Linh mang đến, nàng nghiêng người qua, đem kia bát thuốc còn ấm kia cầm lấy, biểu tình ghét bỏ mười phần, nhưng lại không thể không uống. Y học cổ đại không tiên tiến như hiện đại, nhưng thầy thuốc ở đây so với thầy thuốc ở hiện đại đáng tin cậy hơn nhiều lắm, nàng cũng không muốn còn trẻ đã chết sớm, cho nên ngoan ngoãn đem bát thuốc đắng đến dọa người kia uống hết sạch, cuối cùng còn uống thêm một chén nước.

Hồng Thất Công mang vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, nhưng mặt mày đang lúc này lại mang theo vài phần lo lắng, hỏi: "A Anh, thân thể của nàng không khoẻ sao? Nếu không chuyến đi Vân Nam này. . . . . ."

Lâm Triều Anh quay đầu lại, "Ta không sao, đây là thuốc do danh ý mà Vân quản sự quen biết bốc cho, nói là uống vào có thể làm cho người khỏe mạnh giống như trâu, phòng ngừa trăm bệnh, nên để cho ta thử dùng xem có hiệu quả thật như vậy hay không."

Hồng Thất Công liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì. Hắn là cảm thấy lúc Lâm Triều Anh nói chuyện, tuy rằng không đến mức lừa hắn, nhưng là luôn nói một nửa còn một nửa không có nói. Hiện giờ nói như vậy, đại khái cũng là thuận miệng bịa chuyện, hắn cùng với nàng quen biết đã lâu, trước kia chưa từng lúc nào thấy qua thân thể nàng không khoẻ đến mức cần phải uống thuốc.

Mày đen như mực của hắn nhíu lại, ánh mắt dừng ở trên người nàng, lúc này mới phát hiện trên người nàng chỉ mặc duy nhất một áo mỏng màu trắng, tấm chăn mỏng che hờ trên người không che được được vẻ quyến rũ, một đầu đầy tóc màu đen uốn lượn ở trên tháp. Như vậy nhìn, trên người nàng hoàn toàn không có nửa phần giương nanh múa vuốt của ngày thường, ngược lại là mang theo vài phần yếu đuối. Đang muốn nói cái gì đó, hắn lại bỗng nhiên ý thức được cô nương này hiện tại quần áo không chỉnh tề, mà hắn cũng không chút nào kiêng kị cùng nàng mặt đối mặt. . . . . .

Đầu"Oanh" một tiếng, hắn nhanh chóng di chuyển thân mình qua chỗ khác.

Lâm Triều Anh bị hành động của hắn làm cho không hiểu ra sao, "Thất huynh?"

"Ừ. . . . . . Hả? Chuyện gì vậy?" Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc.

Lâm Triều Anh không nói gì, "Phải là ta hỏi ngươi đêm khuya tìm đến, rốt cuộc là có chuyện gì mới đúng chứ?"

Hồng Thất Công muốn quay đầu lại, nhưng lại không dám quay đầu, "Này, này, này. . . . . . Đúng rồi, ta là tới nói cho nàng biết hai ngày sau đi Đại Lý, nàng đã thu dọn xong chưa ?"

Lâm Triều Anh cuối cùng vẫn cảm thấy Hồng Thất Công là lạ , tuy rằng bình thường, đôi khi hắn sẽ lên cơn động kinh, nhưng lại chưa từng có biểu hiện giống hôm nay như vậy. . . . . . Nàng trừng mắt nhìn, nói: "Ta mọi lúc đều có thể xuất phát."

"À, vậy là tốt rồi." Hồng Thất Công gật đầu lung tung, có loại cảm giác tay chân hỗn loạn không biết phải làm sao. Tựa hồ mỗi lần, khi hắn ý thức được người trước mắt này, chính xác là một cô nương, sẽ có loại cảm giác này, giống như có cái gì đó không thích hợp, cả người không được tự nhiên. Nhưng là hôm nay giống như có chút nghiêm trọng hơn, trên mặt cũng nhịn không được nóng lên. (Gin : Lưới tình là bể khổ a~~)

Lâm Triều Anh nhìn bóng lưng của hắn, vừa cười nói: "Thất huynh ngươi cứ yên tâm, khó mà có việc ngươi muốn ta giúp, mặc kệ như thế nào, ta cũng đều cố hết sức."

Hiện tại, trong đầu Hồng Thất Công đều là bộ dạng mới nhìn thấy lúc nãy của nàng, tóc dài xõa ra, vạt áo mỏng màu trắng giống như có điểm nới lỏng, hắn vừa rồi giống như là còn nhìn thấy da thịt trong suốt như ngọc kia. . . . . . Hơn nữa, ai có thể nói cho hắn biết, vì cái gì hiện tại tim của hắn cứ bang bang nhảy loạn lên không, cảm giác yêu cầu hắn phải dùng miệng chạm vào đó? (cái nào thế? )

Nghĩ như vậy , bỗng nhiên cái mũi nóng lên, có một luồng nhiệt theo xoang mũi chảy ra. Hắn đưa tay chạm vào một chút, ngây ngẩn cả người.

Màu đỏ . . . . . . Máu?

Chảy máu ?

Chảy máu mũi ? ! Hắn? !

Rồi đột nhiên hiểu được đó là cái gì, Hồng Thất Công nhanh chóng đưa tay, dùng tay áo che cái mũi, "Cái kia. . . . . . A Anh, ta còn có việc, đi trước một bước a!" Nói xong, nhanh chóng đi về phía trước mặt.

"Này! Thất huynh! Cẩn thận. . . . . ." Lâm Triều Anh vươn tay, làm ra tư thế giữ lại, nhưng là không còn kịp rồi.

"Đông" một tiếng, Hồng Thất Công đang che đậy cái mũi vùi đầu đi về phía trước đập vào cửa đang đóng ở trước mặt.

Lâm Triều Anh buông tay, vẻ mặt có chút buồn cười, đem những lời lúc nãy chưa kịp nói ra nói nốt: "Chậm chút".

Đang chảy máu mũi, cái trán còn bị đụng mạnh một cái, Hồng Thất Công trong đầu vẫn là loạn một đống, hắn che lại cái mũi quay đầu nhìn về phía Lâm Triều Anh, thấy vẻ mặt nàng mang theo ý cười, giật mình sửng sốt, bây giờ thì tốt rồi, mặt vốn dĩ đã nóng giờ thì quả thật là sắp bị thiêu cháy rồi !

Hồng Thất Công cảm thấy chính mình hôm nay thật sự quá mức khác thường, nhanh chóng cùng Lâm Triều Anh cáo từ, vì để tránh cho lại mất mặt lần nữa, hắn không đi cửa lớn , hắn thi triển khinh công trực tiếp trèo tường đi ra. May mắn, khinh công của hắn vẫn là thực vững vàng, hắn không có từ trên đầu tường ngã xuống.

Lâm Triều Anh nhìn sân không có một bóng người, sửng sốt nửa ngày, nghĩ Hồng Thất Công như thế nào lại khác thường như vậy. Bỗng nhiên, nàng cúi đầu, phát hiện mình cònn mặc áo đơn, vạt áo có chút lỏng, lộ ra xương quai xanh, chăn mỏng trên người cũng không che được cái gì. . . . . . Hồng Thất Công như vậy, là bởi vì thấy được áo của nàng không chỉnh tề sao?

Lâm Triều Anh suy nghĩ nửa ngày, nhịn không được cười rộ lên, cười đến cả người như nhũn ra, cơ hồ không thở nổi, cũng không dừng lại được. Tuy rằng nói, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng cũng biết y phục của chính mình có chút mỏng manh, tuy nhiên cũng không thể trách nàng a, đã khuya rồi cũng sắp đi ngủ , nàng lại không biết Hồng Thất Công bỗng nhiên xuất hiện! Lại nói tiếp, vẫn là nàng thiệt a~, như thế nào mà Hồng Thất Công lại chạy giống như là bị quỷ đuổi vậy?

Lâm Triều Anh cả người ghé vào trên tháp , mỗi lần nghĩ đến một màn Hồng Thất Công đam vào cánh cửa kia, tiếng cười khó khăn lắm mới ngừng được lại nhịn không được vang lên.

Nàng chưa bao giờ biết, hóa ra khi gặp chuyện đứng đắn, Hồng Thất Công ngày thường đôi khi điên điên cũng có một mặt ngây thơ như vậy ngây thơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.