Khi Vương Trùng Dương đi đến rừng cây phía Tây, Lâm Triều Anh đang điều
khiển ong xếp trận. Non xanh nước biếc, một mỹ nhân mặc y phục màu đỏ
đứng yên ở đó, chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ cong lên, trên lòng bàn tay
trắng nõn có một bình sứ nhỏ màu trắng, gió nhẹ thổi qua, dây cột tóc và vạt áo màu đỏ khẽ bay lên. Mà Lâm Linh một thân quần áo màu lam nhạt,
đang đứng cách Lâm Triều Anh không xa, mỉm cười nhìn Lâm Triều Anh xếp
trận.
Bước chân của Vương Trùng Dương dừng một chút, hai mắt híp
lại nhìn về phía Lâm Triều Anh, hình như hắn chưa bao giờ thấy một Lâm
Triều Anh vừa thoải mái vừa thanh bình như vậy. Hơn nữa, hắn cũng không
tận lực giấu diếm tiếng bước chân của mình, với tu vi của nàng làm sao
có thể không phát hiện ra là hắn đã đến chứ?
Lúc này, Lâm Triều
Anh xoay người lại, nhìn thấy Vương Trùng Dương, cố gắng nỗ lực để mình
không làm ra biểu tình mắt trợn ngược, miệng há hốc, rất tự nhiên huýt
hai tiếng, ong đều bay về tổ.
Lâm Linh cũng nhìn thấy Vương Trùng Dương, nhướng mày rồi chạy đến bên cạnh Lâm Triều Anh, bày ra tư thế
như là gà mẹ bảo hộ gà con vậy, giọng điệu không tốt hỏi: “Ngài tới đây làm gì?”
Vương Trùng Dương mỉm cười, nhìn về phía Lâm Triều Anh, âm thanh trầm thấp vang lên: “Lâm cô nương.”
Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, đang nghĩ vẻ mặt Lâm Triều Anh đối với Vương
Trùng Dương từ khi vào ở Cổ Mộ, không nhanh không chậm “Ừ ” một tiếng. Sau đó mắt đẹp mở to, đánh giá nam nhân trước mắt này. Mặc
áo đạo sĩ màu đen, tuy ngũ quan bình thường nhưng lại lộ ra vài tia khí
chất xuất trần, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ uy nghiêm. Ở
trong Cổ Mộ có rất nhiều bức tranh của Vương Trùng Dương, không chỉ
giống mà còn là rất giống, có thể nhìn ra được tình cảm của Lâm Triều
Anh cũ là rất sâu sắc đối với nam nhân này. Những bức thư qua lại của
Lâm Triều Anh với Vương Trùng Dương khi hắn còn đang tham gia quân đội
cũng được cất giữ rất cẩn thận, vì nàng muốn biết những chuyện mà Lâm
Triều Anh đã trải qua nên có lấy ra xem vài lần, tuy rằng cảm thấy như
vậy là không đúng nhưng hiện giờ nàng là Lâm Triều Anh, không phải sao?
Cần tìm hiểu để biết chứ.
Trong đầu nàng có rất nhiều cảnh tượng
từng trải qua với Vương Trùng Dương, những hình ảnh này xẹt qua trong
đầu nàng cấp tốc như một cuốn phim vậy. Khi đó, hắn gọi Lâm Triều Anh là muội muội, còn Lâm Triều Anh gọi hắn là ca ca. Ca ca- muội muôi, xưng
hô như vậy chứa đựng bao nhiêu tình ý cùng ái muội không muốn người biết đây? Nhưng cuối cùng, hắn xuất gia làm đạo sĩ, nhưng Lâm Triều Anh
không hối hận, vẫn muốn dây dưa với hắn. Sống hết đời trong Cổ Mộ này,
cũng là vì hoàn thành cho nguyện vọng muốn cùng hắn nốt sống quãng đời
còn lại.
Nhưng đó đều là quá khứ rồi, Lâm Triều Anh bây giờ đã
không còn một chút tình cảm khác thường nào đối với Vương Trùng Dương.
Hơn nữa có thể nhìn ra, người này không chỉ hơn nàng 10 tuổi, nói cách
khác, hắn đã sớm qua 35. Lâm Triều Anh cảm thấy, đối mặt với một người
đàn ông 35 tuổi thì ảo tưởng gì cũng đều tan biến hết sạch, cho dù là
Hoàng Dược Sư – chủ nhân của Đào Hoa Đảo trừ bỏ ngoài việc không biết
sinh con ra thì cái gì cũng biết làm, cũng không ngoại lệ!
Vương
Trùng Dương thấy vẻ mặt của Lâm Triều Anh đối với hắn tuy rằng không đến mức ôn hòa, nhưng cũng không phải là gay gắt thì bỗng ngẩn ra. Từ khi
nàng vào Cổ Mộ, đã rất lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau. Trước kia nghe
tiếng đàn của nàng liền biết trong lòng nàng có oán hận với hắn. Nhưng
do hắn vô tình làm chậm trễ chung thân của nàng, nên vẫn không gặp mặt
nàng, miễn cho nàng lại sinh ra ý niệm muốn kết làm phu thê với hắn.
Nhưng Vương Trùng Dương vẫn là Vương Trùng Dương, cho dù có kinh ngạc,
cũng chỉ là trong chớp mắt, mang theo nụ cười ôn nhu trên mặt, có lễ
hỏi: “Lâm cô nương, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?”.
Lâm Triều Anh nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Đạo trưởng có chuyện gì thì nói luôn tại đây đi, A Linh không phải là người ngoài.”
Nàng không hề bỏ qua việc Lâm Linh giương nanh múa vuốt đối với Vương Trùng
Dương, nói thật, nàng cảm thấy Vương Trùng Dương, trên phương diện sự
nghiệp, tuyệt đối là một người có chí hướng, có thành tựu, nhưng ở
phương diện tình cảm, nói hắn là một tên trứng thối cũng không hẳn là
sai!
Vương Trùng Dương thấy thế, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Những ngày gần đây Lâm cô nương có sở thích luyện đàn, từng tiếng đàn truyền
tới Trùng Dương cung, làm cho người ta thật khó có thể quên.”
Nhưng lại thật khéo, mỗi ngày đều là thời điểm các đệ tử chuẩn bị học tập,
tiếng đàn lại vang lên, làm các đệ tử trẻ tuổi bị phân tâm.
Lâm Linh nói : “Tiểu thư nhà ta thích đánh đàn thì có làm sao? Núi Chung Nam lớn như vậy
cũng không chỉ có một mình Toàn Chân giáo, còn có cả phái Cổ Mộ của
chúng ta nữa. Chẳng lẽ chỉ cho đám đạo sĩ thối của Toàn Chân giáo các
người ở đây tu đạo, không cho chưởng môn phái Cổ Mộ của ta đánh đàn sao?”
Không hổ là do Lâm Triều Anh bồi dưỡng ra, suy nghĩ trong lòng khác hẳn với người bình thường, phản ứng mau lẹ: “Phái Cổ Mộ?”
Vương Trùng Dương nhìn về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh đón nhận tầm mắt của hắn, thản nhiên gật đầu: “Đúng, phái Cổ Mộ!”
Nói xong chỉ vào A Linh:“A Linh là Trưởng lão của phái Cổ Mộ.”
“….”
Vương Trùng Dương trầm mặc. Tuy rằng lúc hắn thành lập giáo phái, người cũng
không nhiều, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có bảy đệ tử chân truyền, cùng
với những người chung trí hướng đi theo hắn.
Lâm Triều Anh lại nói, chậm rì rì: “Người thì quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, tuy phái Cổ Mộ của chúng
ta chỉ có hai người, nhưng là kể cả đồ đệ chân truyền của đạo trưởng
cũng chưa chắc đã so được với A Linh của ta.”
Có bảy đệ tử thì giỏi lắm sao? Nàng nhưng là một người hiện đại, đến từ ngàn năm
sau, không để ý số lượng nhiều hay ít! Hơn nữa nàng còn có bằng hữu
trung thành và tận tâm là A Linh đấy.
Vương Trùng Dương khẽ mỉm cười: "Tu vi, võ công của cô nương trước nay đều tốt. A Linh lại đi theo cô nương ngươi từ nhỏ, được cô nương tỉ mỉ chỉ điểm, võ công của nàng tất nhiên
sẽ cao hơn mấy tên đệ tử không nên thân của ta rồi!”
Lâm
Triều Anh liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện. Thân là nguời đứng đầu
một phái, sau này còn trở thành ngôi sao sáng trong võ học của toàn võ
lâm, nàng có lý do tin tưởng rằng, chỉ số thông minh của Vương Trùng
Dương cũng không thấp, nàng không có ý định quanh co với hắn. Nàng nghĩ
nghĩ rồi nói: "Ngài cho là tiếng đàn của ta quấy nhiễu đệ tử của ngươi luyện công làm trễ nải tiến độ học tập nên đến đây?"
Nếu nói tiếng đàn của nàng làm ảnh hưởng đến các tiểu đạo sĩ thì cũng không có gì là kỳ quái cả, bởi vì có đôi khi lúc nàng đánh lên, trong tiếng
đàn có chứa nội lực, những người không có định lực kiên định thì dễ bị
tiếng đàn của nàng dẫn dắt.
‘‘Phần lớn tính cách đệ tuổi trẻ tuổi trong bổn giáo đều chưa trưởng thành,
không khỏi có chút bướng bỉnh, dễ dàng bị trầm mê. Nếu là đệ tử lớn hơn
một chút thì có thể từ trong tiếng đàn của cô nương được lợi không ít!’’
Hắn không hiểu nhạc lý, nhưng hắn biết, trong chốn võ lâm chỉ những người
có tài mới có thể chiến đấu bằng âm công, ví dụ như Đông Tà – Hoàng Dược Sư, lại ví dụ như nữ tử trước mắt này. Nếu là có thể ngăn cản tiếng
nhạc, không bị tiếng nhạc ảnh hưởng thì tu vi nội lực của ngươi sẽ có
điểm tiến bộ, nhưng nếu tâm trí không kiên định thì rất dễ bị ảnh hưởng, nhẹ thì suy nghĩ rối loạn, không thể tập trung tinh thần, nặng thì chân khí chạy tán loạn trong cơ thể, dẫn tới bị thương.
Dừng một chút, Vương Trùng Dương nhíu mày, nhìn về phải Lâm Triều Anh, nói tiếp: ‘‘Ta vừa mới nghe hô hấp của cô nương, hình như là bị nội thương sao?’’
Nam nhân này giỏi vậy? Như thế mà cũng có thể nghe ra. Lâm Triều Anh vẫn
còn đang sững sờ thì lại nghe được giọng nói của Vương Trùng Dương: "Trên người cô nương có thương tích, không chịu nổi việc ngủ trên giường Hàn Ngọc đâu, nhớ lấy, đừng ngủ ở trên đấy nữa’’
Lâm Triều Anh khẽ hừ một tiếng rồi nói: ‘‘Đa tạ đạo trưởng quan tâm, ta cũng không phải là người cái gì cũng không
biết, tất nhiên hiểu được bản thân không chịu được giường Hàn Ngọc. Ta
thấy gần đây thời tiết quá nóng, đồ ăn dễ dàng bị hỏng, giường hàn Ngọc
lại được đào lên từ Cực Bắc lạnh lẽo, khí lạnh thấu xương, dùng để để
cất đồ ăn thì không còn gì tốt hơn.’’
‘‘…..’’
Vương Trùng Dương không nói gì, hắn cũng biết nữ nhân này không làm việc theo lẽ thường, lấy giường Hàn Ngọc để cất giữ đồ ăn, trong lòng hắn bỗng
dưng sinh ra một loại cảm giác giận dữ muốn giậm chân.
Lâm Triều Anh còn nói: ‘‘Về phần tiếng đàn thì ta tự có chừng mực. Mời đạo trưởng trở về đi.’’
Vương Trùng Dương thấy nàng như vậy, nhịn không được lại liếc nhìn nàng. Quần áo màu đỏ, đai lưng màu đen khảm ngọc, tóc dài dùng dây cột tóc màu đỏ
buộc lên, hắn nhớ được ngày trước, nàng hay thích quần áo màu trắng, sao bây giờ lại thích loại màu này rồi?
Hơn nữa, ánh mắt cũng thiếu
vài phần lệ khí cùng u buồn, lại nhiều thêm vài phần lạnh nhạt cùng
thanh khiết, giống như là nhìn thấu cái gì đó. Mặc dù Vương Trùng Dương
biết tâm ý của Lâm Triều Anh đối với mình, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm tư của nàng, lúc này lại càng cảm thấy không thể nắm bắt được nó.
Nàng đã nói trong lòng có chừng mực thì hắn cũng không nên nói thêm điều gì nữa.
Hắn thoáng trầm ngâm sau đó cười cười, nói: ‘‘Lâm cô nương, xin thứ lỗi cho tại hạ nhiều chuyện, tuy rằng núi Chung Nam
có là địa bàn của chính mình đi nữa, thì một người tập võ cũng nên có
chút cảnh giác, dù là bất cứ lúc nào đi nữa cũng không nên mất cảnh
giác, bằng không sẽ dễ dàng bị người khác hãm hại.’’
Lâm
Triều Anh nhớ tới những cao thủ võ lâm, đều là khi những người khác còn
chưa có đến đã phát hiện được, nhưng nàng tạm thời còn chưa có tạo thành thói quen đó. Chưa bao giờ bước chân vào giang hồ nên thật sự là chưa
cảnh giác được, nhưng nàng vẫn cho rằng, trên đời này còn nhiều người
tốt, ai mà khi không lại nghĩ đến chuyện hãm hại người khác bao giờ? Hơn nữa, trong mỗi quyển sách, nhân vật chính luôn xuất sắc, đa số những
nhân vật phụ võ công đều bình thường, hoặc thậm chí là không có võ công. Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy, không cần thiết lúc nào cũng phải cảnh giác, nếu không, sống sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa, tuy rằng Vương Trùng
Dương tỏ vẻ quan tâm, nhưng qua lỗ tai nàng lại cảm thấy như có vài phần giả dối. Thật sự là quan tâm như vậy sao? Vậy tại sao lại bỏ qua Lâm
Triều Anh?
Nghĩ xong, Lâm Triều Anh khẽ nhếch đôi mi thanh tú: ‘‘Hãm hại thì có làm sao? Ta cũng không làm sai chuyện gì, làm gì có ai tự
dựng lại đến ám toán một nữ tử như ta chứ ? Hơn nữa, đời người ngắn
ngủi, ta dĩ nhiên muốn mình được vui vẻ, ta không thể thoải mái thả lỏng ở địa bàn của mình sao? Vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa,
đạo trưởng là gì của ta chứ? Không biết là mình quản quá nhiều chuyện ư?’’
Vương Trùng Dương bị nàng nói như vậy, nhất thời trầm mặc.
Lâm Triều Anh vung ống tay áo màu đỏ lên: ‘‘Đây là địa bàn của phái Cổ Mộ ta, ngày xưa, đạo trưởng đã từng nói qua,
không có chủ nhân của Cổ Mộ cho phép, các đệ tử của Trùng Dương cung
không được phép vượt quá ranh giới một bước. Ta nhớ được ta vẫn chưa mời đạo trưởng tới đây, có câu trên không nghiêm thì dưới sẽ loạn, đạo
trưởng hôm nay không mời mà đến là muốn để cho đệ tử của mình thấy đạo
trưởng là một người nói được mà không làm được sao?’’
Vương Trùng Dương ngẩn ra, sau đó cười khổ, lập tức vái chào nàng, nói: ‘‘Tại hạ đường đột rồi, hy vọng Lâm cô nương lượng thứ, cáo từ!’’
"Không tiễn.’’
Lâm Linh đi tới, nhìn phương hướng mà Vương Trùng Dương biến mất, khó chịu nói: "Tiểu thư, sao phải khách khí với hắn như vậy chứ?’’
Lâm Triều Anh nhìn vẻ mặt muốn đánh chết Vương Trùng Dương của Lâm Linh, không nhịn được bật cười nói: ‘‘Không khách khí với hắn được chắc? Cuối cùng ta vẫn không thể đánh nhau với
hắn, nếu chúng ta làm tổn thương hòa khí của hai phái, điều đó cũng
không tốt’’
Có câu là thà có thêm một người bạn, còn tốt
hơn có thêm một kẻ thù, hơn nữa nàng cũng cảm thấy, chỉ cần không bắt
Vương Trùng Dương cưới nàng, thì mặc kệ nàng muốn hắn giúp việc gì, hắn
cũng sẽ vì muốn đền bù lại cho nàng mà chấp nhận làm. Nhưng cũng có khả
năng là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Lâm Linh luôn luôn cảm
thấy tiểu thư nhà mình nói cái gì thì chính là cái đó, bây giờ thấy Lâm
Triều Anh nói như vậy, lẩm bẩm hai tiếng, "Đánh không lại thì không thả ong ra được chắc?"
Gần đây, trận pháp ong của tiểu thư càng ngày càng cao thâm rồi, tuy phái
Cổ Mộ của các nàng không nhiều người, nhưng hơn ở chỗ là ong rất nhiều!
Nếu đánh nhau với mấy đám đạo sĩ thối này, chỉ cần thả ong ra, Lâm Linh
cảm thấy mấy đạo sĩ này chắc chắn sẽ bị thương. Tuy nhiên, cho tới bây
giờ, tiểu thư vẫn không muốn làm Vương Trùng Dương khó xử, mà ngay cả
Kiếm Pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh, cũng là vì nam nhân kia mà tạo ra. Khó có
được như bây giờ, tình cảm của tiểu thư đối với Vương Trùng Dương giống
như phai nhạt, Lâm Linh cũng không còn muốn tính toán những chuyện đã
qua. Nàng hơi hơi mở to mắt, hít sâu một hơi, sau đó hai tròng mắt trong trẻo nhìn về phía Lâm Triều Anh: "Tiểu thư, khi nào thì chúng ta xuống núi?"
Lâm Triêu Anh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: "Một tháng sau đi."
Lâm Linh lại hỏi: "Vậy trong một tháng này chúng ta làm cái gì?"
Làm cái gì? Tất nhiên là luyện công rồi. Mỗi lần nhìn thấy sự sùng bái
trong đôi mắt nhỏ của Lâm Linh, Lâm Triều Anh cũng biết rằng võ công của mình rất giỏi, hơn nữa, khi nàng dùng nội lực đánh đàn, cũng có thể làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ tuổi của Trùng Dương cung, điều này chứng
minh tu vi nội lực của nàng rất tốt. Nhưng võ công của Lâm Linh chưa
phải là rất giỏi, hai người đi du lịch ra bên ngoài, nếu thật sự bị
người hãm hại, cho dù Lâm Linh đánh không lại, ít nhất cũng phải chạy
thoát thân được. Vì vậy, trong vòng một tháng, cứ vào buổi tối, Lâm
Triều Anh đều để cho Lâm Linh ngủ trên giường Hàn ngọc, còn ban ngày thì khổ luyện khinh công, còn có học cả Thuật ngự phong, để cho Lâm Linh
học cách gọi ong mật đến sắp xếp một vài trận pháp đơn giản.
Nhưng mà lại quên nói, tuy rằng khi Vương Trùng Dương đến tìm Lâm Triều Anh,
cũng đã nói qua việc tiếng đàn của nàng làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ
tuổi của Trùng Dương cung, nhưng Lâm Triều Anh vẫn như trước kia, mỗi
ngày khi hết giờ dạy học cũng là lúc tiếng đàn vang lên một cách rất
đúng giờ, làm cho Vương Trùng Dương cười khổ không ngừng, bảy đệ tử Toàn Chân giáo giận mà không dám nói gì.
Sau này, khi Thuật Ngự phong của Lâm Linh đã có chút thành tựu, mà việc học hành của các đệ tử trẻ
tuổi ở Trùng Dương cung cũng đã chịu đủ ảnh hưởng, một tháng sau, thiện
tâm của Lâm Triều Anh cuối cùng cũng đã trỗi dậy, nàng mang theo Lâm
Linh xuống núi du lịch, trả lại cho núi Chung Nam một mảnh thanh tĩnh.