Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều Anh, cười ha ha nói: "Cô nương không nên chê trách ta nữa, tại hạ là Hồng Thất, người trong
giang hồ khách khí gọi ta một tiếng là Thất Công. Ta không chịu nổi sự
hấp dẫn của thức ăn, chỉ tại tay nghề đầu bếp của nhà cô nương quá tốt,
khiến ta hoàn toàn không có sức để chống đỡ .” Thật sự là, cái gì hắn đều có thể nhẫn nhịn, chính là nhìn thấy ăn ngon thì nhịn không
được! Nghĩ tới con gà quay vừa rồi, Hồng Thất Công lại nhịn không được
nuốt một ngụm nước miếng, quả nhiên là mỹ vị nhân gian! Không biết có
thể đem vị đầu bếp kia đi không, để mỗi ngày làm thức ăn ngon cho hắn
ăn, chờ hắn ăn chán sẽ trả lại cho vị cô nương này.
Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn hắn, xoay người đi ra vườn, làn váy dài màu đỏ lướt qua
trên mặt cỏ. Nàng đi vào trong đình , xoay người lại, "Vừa nãy ngươi nói có người muốn tới tìm ta tính sổ?"
Thật ra Hồng Thất Công không nói dối, hắn thật sự ở trên cây nghe được có
người nói muốn tới đây tìm chủ nhân của biệt viện này, cho nên hắn mới
đến. Cái Bang là Thiên hạ đệ nhất đại bang phái, tin tức truyền lại
nhanh nhẹn, nên hắn đã sớm nghe nói, ở vùng ngoại ô thành Dương Châu có
một nữ tử thần bí mới đến, thu phục không ít côn đồ đường phố ở Dương
Châu làm việc cho nàng. Tuy rằng dùng phương thức lấy bạo lực thắng bạo
lực, nhưng nghe nói nữ tử thần bí này cũng không đả thương đến tính mạng của ai cả, chỉ làm cho những tên côn đồ này thành thật đi theo bên
người học tập thôi.
Vì thế, ngay từ đầu, Hồng Thất Công liền có
vài phần tò mò đối với Lâm Triều Anh, lúc nghe nói những người đó
muốn tìm tới đây phá rối, liền đi trước một bước, tính toán tìm vị trí
tốt để xem cuộc vui. Nếu Lâm Triều Anh có bản lĩnh giải quyết, hắn tự
nhiên sẽ không ra mặt, nếu thật sự bị người ta bắt nạt, hắn cũng tính
toán phải giúp nàng một phen. Hắn tìm được một cây to thích hợp, đang
chuẩn bị ngủ, thì con sâu tham ăn trong bụng lại bị mùi đồ ăn đánh thức, làm nước miếng chảy ròng, vì thế còn chưa có hỏi đã đem gà quay mà Lâm
Linh làm ăn mất.
Hồng Thất Công kể chuyện đã nghe được cho Lâm Triều Anh, cuối cùng lại tò mò hỏi: "Ta thấy công phu của cô nương rất tốt, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua
thanh danh của cô nương ở trên giang hồ, không biết cô nương xuất sư ở
nơi nào?"
Lâm Linh nói: "Tiểu thư nhà ta là Chưởng môn phái Cổ Mộ."
"Chưởng môn phái Cổ Mộ ?" Hồng Thất Công có chút không xác định , lật đi lật lại trí nhớ vài lần, cũng xác định chắc chắn là mình chưa từng nghe nói đến phái Cổ Mộ này.
Lâm Linh thấy bộ dạng hắn có chút kinh ngạc, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Phái Cổ Mộ Chúng ta mới thành lập một năm, tiểu thư nhà ta quá khiêm tốn,
cho nên cũng không thể trách ngươi hiểu biết nông cạn, chưa nghe nói đến phái ta."
Hồng Thất Công không còn gì để nói rồi, tuy
rằng nói nữ nhân trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết, thường xuyên đi
lại với các hảo hán trên giang hồ, nhưng hắn cũng chưa từng thấy qua có
cô nương nào sẽ làm việc giống như cô nương trước mắt này. Đều đã làm
Lão Đại của những tên côn đồ đường phố rồi mà còn nói làm việc khiêm
tốn? Đều có thể khiến người ta lên kế hoạch tìm tới tận cửa làm khó mà
vẫn có thể nói là khiêm tốn?
Lâm Triều Anh xoay người, nhìn về phía Hồng Thất Công, mỉm cười nói: "Đa tạ Thất huynh trượng nghĩa đã thông báo cho, tiểu nữ tử họ Lâm, tên là Triều Anh."
"Lâm cô nương." Hồng Thất Công gật gật đầu.
Ánh mắt Lâm Triều Anh nhìn về phía cái hồ lô rượu phía sau lưng Hồng Thất Công, hé miệng cười, còn nói thêm: "Nếu Thất huynh không chê, chỗ ta cũng có không ít rượu ngon, sẽ tặng cho ngươi mấy bình để cảm ơn." Ở trên giang hồ, bạn bè không bao giờ chê ít cả, tuy rằng nàng cũng không có ý nghĩ muốn lăn lộn ở đó làm gì, nhưng đây là giang hồ, muốn trốn
cũng không có chỗ để trốn. Khi Lâm Triều Anh biết thân phận thật sự của
Hồng Thất Công, phản ứng đầu tiên là nhìn hắn, giống như là thấy được
các tin tức bí mật được cất giấu, muốn biết chuyện gì cũng có thể hỏi
thăm hắn. Theo nàng biết, Hồng Thất Công thích nhất là đồ ăn ngon, sau
đó chính là rượu ngon.
Hồng Thất Công nghe vậy, hai mắt đen láy nhìn về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh bình tĩnh đón nhận tầm mắt của hắn, cười nói: "Ta rất ít giao thiệp với giang hồ, có chút sâu xa với Trùng Dương chân
nhân, từng nghe nói qua bang tên tuổi của Bang chủ Cái bang, hôm nay
nhìn thấy, cố ý kết giao với Thất huynh làm bằng hữu, không biết Thất
huynh có cho ta chút hãnh diện này hay không?"
Hồng Thất Công ngẩn ra, "Cô nương biết Trùng Dương chân nhân?"
Lâm Linh nói: "Chúng ta vốn là ở trên núi Chung Nam xuống, đương nhiên biết Trùng Dương chân nhân." Lâm Linh hiện giờ cũng biết tiểu thư nhà mình đang khom người, hiện tại nói ra tên của Vương Trùng Dương, nhất định là muốn kết giao với Hồng
Thất Công.
Lâm Triều Anh cười bổ sung, "Ta cùng với Trùng Dương chân nhân chỉ là quân tử chi giao."
Hồng Thất Công vừa nghe thấy nàng biết Vương Trùng Dương, võ công trên người lại vô cùng tốt, hơn nữa hắn luôn luôn không thích người quanh co lòng
vòng , hiện tại Lâm Triều Anh trực tiếp cho thấy ý đồ của nàng, hắn cũng vui vẻ chấp nhận. Hắn nhận thấy, người trên giang hồ đều lấy Vương
Trùng Dương làm chủ, sai đâu đánh đó, nữ tử có thể kết bạn cùng Vương
Trùng Dương, chắc chắn không phải là nữ tử tầm thường. Nghĩ nghĩ vậy,
hắn nở một nụ cười sảng khoái với Lâm Triều Anh, nói: "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Lâm Triều Anh hơi hơi sửng sốt, cười gật đầu. Lúc nãy nàng và Hồng Thất
Công vừa đánh nhau vừa nói chuyện, cũng không để ý dung mạo, quần áo của hắn. Tha thứ cho nàng đi, từ trước tới giờ đều chịu sự đầu độc của TV
nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trong lòng luôn thấy tuy rằng hình tượng của Hồng Thất Công thực nghĩa hiệp, nhưng cho tới bây giờ đều không có
liên quan chút gì tới đẹp trai cả. Chỉ cần vừa nói đến Hồng Thất Công, ở trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một người nam nhân mặc quần áo
đầy miếng vá, trong tay cầm Đả Cẩu Bổng, trên lưng đeo hồ lô rượu, nhìn
thấy đồ ăn ngon là ngón tay trỏ nhịn không được mà động đậy. Đương
nhiên, nàng cũng luôn tránh để không nhớ tới Hồng Thất Công là một kẻ
thích ăn phao câu gà (-_-!!!).
Nhưng mà hiện tại, nam nhân trẻ
tuổi trước mặt này hoàn toàn khác biệt với người trong tưởng tượng của
nàng, tóc xóa tung bay, ngũ quan trông đẹp mắt, cũng chẳng phải tuấn nhã lịch sự, mà là hào phóng không mất đi cảm giác ánh sáng rực rỡ.
Được rồi. . . . . . Lúc Hồng Thất Công còn trẻ cũng là một nam tử quang minh chính đại, cũng không bẩn thỉu dơ dáy, ừ, có thể nói là người thiên về
sạch sẽ. Trong lòng Lâm Triều Anh đưa ra kết luận này, sau đó lại phân
phó Lâm Linh mang đồ ăn trong phòng ra, bày mấy vò rượu ngon để cho Hồng Thất Công thoải mái chè chén.
Kỳ thật, người tính toán đến tìm
Lâm Triều Anh gây rối là một nam nhân tự xưng là Lão Đại trong thành
Dương Châu, tên là Phùng Thanh, biết chút công phu, trong nhà coi như là có tiền, nghe nói phụ thân của hắn có quan hệ không tồi với quan phủ.
Hắn ỷ vào phụ thân có chút quan hệ với quan phủ, nên tụ tập những tên
côn đồ trong thành Dương Châu lại một chỗ, rồi sai bọn họ đi thu phí bảo hộ của những người bán hàng rong trong và ngoài thành Dương Châu, thậm
chí có đôi khi cũng sẽ quấy rầy người dân. Ngày đó chính là nhìn trúng
Lâm Triều Anh mới tới Dương Châu, không quen biết ai, lại ỷ vào nhà mình có chút quyền, liền phái người tìm tới Lâm Triều Anh, cho rằng nàng chỉ là một nữ tử, cũng không làm được cái gì. Ai ngờ, một đám lại một đám
thuộc hạ được phái ra, đều chỉ có đi mà không có về. Sau khi nghe ngóng, mới phát hiện đây là một nữ tử to gan lớn mật, cư nhiên giữ lại toàn bộ người hắn phái đi, còn đưa bọn họ đến điền trang sinh sống! Muốn quan
phủ ra mặt, nhưng cũng không có biện pháp, cô nương người ta là một kẻ
có tiền, mấy trăm mẫu ruộng tốt, lại rất có lương tâm, thu thuế đối với
tá điền cũng thực hợp lý, ngày lễ ngày tết lại còn phát tiền cho người
ta!
Vì thế để quan phủ ra mặt là không có khả năng, nên vị Phùng
Lão Đại này tính toán tự mình ra trận, dẫn theo hơn hai mươi tên côn đồ
đi theo, tính toán tìm Lâm Triều Anh gây rối. Nhưng không cần Lâm Triều
Anh ra tay, chỉ một cái Lâm Linh cộng thêm một Vân quản sự, đã đánh ngã
toàn bộ bọn họ, trong đó vị Phùng Lão Đại kia còn bị bắt phải đi gặp Lâm Triều Anh.
Hồng Thất Công thấy tình cảnh bi thảm này, nhịn không được mà nâng trán, "Vài cái công phu mèo ba chân như vậy mà cũng dám đi ra ngoài bêu xấu?"
Phùng Thanh bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào, "Cha ta là bạn cũ với Tri phủ đại nhân, các ngươi dám đối xử với ta như vậy à? !"
Lời kia vừa vào trong tai Lâm Triều Anh, rõ ràng chính là "Cha của ta là Lý Cường” phiên bản cổ đại, nàng nhịn không được nhướng mày, đi chầm chậm
qua, tới gần Phùng Thanh, sau đó ngồi chồm hỗm xuống, "Ngươi chính là Phùng Lão Đại sao?"
Phùng Thanh nghe được một giọng nói dễ nghe lại mang theo vài phần ý cười của nữ tử, không khỏi ngẩn ra, ngước mắt lên, chỉ thấy cô gái trước mắt,
mặt mày như họa, nhất là đôi mắt đẹp kia, mang theo ý cười nhẹ nhàng,
khác hẳn với tươi cười dịu dàng của những nữ tử bình thường khác, ngược
lại là mang theo vài phần cảm giác như món ăn dân dã.
"Ngươi… ngươi…. ngươi biết là tốt rồi, còn không nhanh đem Lão Tử thả ra!" Kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, cho dù là bị người đánh ngã, cũng vẫn là một bộ dạng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nên vẫn uy phong mà đùa giỡn
như cũ.
Lâm Triều Anh gật gật đầu, vẻ mặt như chợt hiểu ra. Chỉ nghe nàng cười dài, nói: "Tốt, Phùng Lão Đại đúng không? Nghe quản sự của ta nói, ngươi lo lắng chúng
ta không đủ dầu hỏa để dùng, cho nên kéo mấy xe dầu hỏa đến, thật không? Không biết nếu ta làm cho của quản sự của ta mang dầu hỏa của ngươi
cùng với ngươi đi gặp Tri phủ đại nhân, Tri phủ đại nhân sẽ nói những
thứ gì đây? Phụ thân ngươi là bằng hữu với Tri phủ đại nhân, chẳng lẽ
ngươi chưa từng nghe nói qua, ngày hôm trước, Vân quản sự của ta mấy mới tặng một pho tượng Bạch Ngọc Quan Âm tốt nhất cho hắn sao?" Có
tiền có thể sai khiến được ma quỷ, đạo lý này ở đâu cũng đều giống nhau, có thể trà trộn công khai vào Tri Phủ, có ai còn dám vọng tưởng làm rõ
với nàng? Dám đến uy hiếp nàng, nàng sẽ khiến cho hắn ăn không xong.
Phùng Thanh nghe vậy, mặt mũi trắng bệch.
Lâm Triều Anh thấy thế, nhịn không được bật cười, giọng điệu rất là vô tội, "Phùng Lão Đại, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, đây là có chuyện gì vậy?" Nói xong, ngón tay ngọc trắng nõn, thon dài kia nâng lên, chỉ vào một nam tử mặc áo màu xanh lam, khí chất nho nhã, "Đúng rồi, vừa rồi mấy huynh đệ đi theo ngươi tới có vẻ rất thích Vân quản sự của nhà ta, bọn họ tính toán lưu lại, đi theo Vân quản sự học bản lĩnh, ngươi có ý kiến gì không?"
Phùng Thanh mở to mắt nhìn về phía nàng, "Thả. . . . . . A!" Lời của hắn còn chưa nói xong, liền kêu to một tiếng, cái trán đầy mồ hôi.
Chỉ thấy động mạch ở cổ tay hắn bị Lâm Linh nắm chặt, chỉ cần nàng dùng lực một chút, hắn có thể chết ngay tại chỗ.
"Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?" Lâm Linh híp con ngươi lại, hỏi. Lại dám nói lời ác độc trước mặt tiểu thư nhà nàng, nàng liền giết hắn!
Phùng Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, trên lưng mồ hôi lạnh giàn giụa, đau đến không nói được.
Lâm Triều Anh thấy thế, ý bảo Lâm Linh buông động mạch của hắn ra, đứng lên, sau đó ngồi xuống cái ghế để sẵn bên cạnh.
"Trên đời này, mỗi ngày đều có người vô duyên vô cớ tự nhiên biến mất, Phùng Lão Đại, ngươi nói những người đó, đã đi đâu?" Lời nói mềm nhẹ, nhưng chứa đựng đầy uy hiếp.
Phùng Thanh lúc này không phải là đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mà là
sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn giống như là đã đắc tội tới một
nhân vật rất giỏi thì phải. Nghĩ vậy, trên người không tự chủ được mà
phát run.
Lâm Triều Anh thấy thế, vừa cười hỏi: "Bây giờ ai là Lão Đại?"
"Ngươi… ngươi là Lão Đại." Phùng Thanh không dám thở lớn.
Lâm Triều Anh vừa lòng gật đầu, nói: "Nếu ta là Lão Đại, như vậy Lão Đại bảo ngươi làm việc, ngươi có làm hay không?"
"Làm, tất nhiên là làm."
Lâm Triều Anh thấy thế, mắt đẹp híp lại, đứa nhỏ này thật dễ nói chuyện.
"Vân quản sự."
"Có, tiểu thư."
“Ngươi dẫn Phùng huynh đệ này đi, để hắn nói tỉ mỉ với ngươi những chuyện vĩ
đại mà hắn đã làm trong vài năm nay, sau đó khiến hắn tự nguyện giao cho Tri phủ đại nhân. Nhớ kỹ, nhất định phải để hắn nói ra chi tiết, thiếu
một việc, ngươi liền cắt một miếng thịt trên người hắn xuống, thiếu mười việc ngươi liền cắt xuống mười miếng, nếu dám nói dối, chặt tay chân
của hắn đi.”
Vân quản sự nghe được, mặt không đổi sắc, sau đó cung kính lên tiếng “Vâng” rồi giải Phùng Thanh xuống.