Vì thế, chủ nhân của tòa trạch viện kia không phải ai khác mà chính là
Phùng Hành. Sau khi Lâm Triều Anh biết được việc này, trong lòng kinh
ngạc một lúc lâu. . . . . . sau đó không chút do dự cùng người ta nhận
làm tỷ - muội tốt.
Lâm Triều Anh vẫn luôn cảm thấy, Phùng
Hành thật thần bí, nàng cũng rất ngạc nhiên, đến tột cùng đấy là một nữ
tử như thế nào, cư nhiên có thể làm cho Hoàng Dược Sư yêu thương, quyết
chí thề không thay đổi.
Phùng Hành xuất thân từ gia đình giàu có, thuở nhỏ do cả cha lẫn mẹ đều bận rộn, nàng bị đưa đến sống cùng Tổ mẫu ( bà nội). Tổ phụ (ông nội) của nàng lúc tuổi còn trẻ từng làm quan, lúc ấy lại được đích thân Hoàng đế ban cho chức Thám hoa, sau đó không được triều đình trọng dụng, lại
khinh thường cùng người khác thông đồng làm bậy, cuối cùng từ chức về ở
ẩn. Hiện giờ, tổ phụ của nàng là một người tài giỏi hiếm thấy trong
thiên hạ, ngày thường yêu thích nhất chính là Thuật Kỳ Môn Độn
Giáp (trận pháp) , Phùng Hành chịu hun đúc từ Tổ phụ, ở trên phương diện Thuật Kỳ Môn
Độn Giáp rất có thành tựu, là trò giỏi hơn thầy. Trước đó vài ngày, sở
dĩ đám người vây quanh trạch viện này không dám xông vào là bởi vì từng
cây hoa, ngọn cỏ trong viện này đều là dụng tâm mà sắp xếp, bố trí theo
trận pháp .
Những điều này đều là trong quá trình Lâm Triều
Anh cùng Phùng Hành làm bạn mà nghe ngóng được. Lúc này, Phùng Hành đang cùng Lâm Triều Anh ngồi ở chòi nghỉ mát trong viện, phía trên bàn đá
trong đình, bày đàn cổ của Lâm Triều Anh. Ở chỗ cách chòi nghỉ mát không xa, có vài cây quế cao lớn, lúc gió thổi qua, liền đưa tới từng đợt
hương thơm, thấm vào ruột gan.
Lâm Triều Anh bưng một ly trà xanh, có chút mỉm cười nói: "Có cái gọi là ‘ rồng mạnh không đè bọn rắn độc’*, muội quả nhiên là lớn mật, sao lại đối địch với bọn côn đồ nơi này ?"
(* ý là người đoàng hoàng k ai muốn dây dưa với bọn côn đồ)
Phùng Hành cười trả lời: "Phụ thân của vị cô nương kia bệnh tình nguy cấp, mấy ngày gần đây, hoa mầu
trong nhà đều bị người khác cố ý phá hoại, cho nên không đóng nổi địa
tô. Lúc ấy, xe ngựa của muội đi ngang qua của nhà nàng, liền nhìn thấy
người của nhà họ Lý kia mạnh mẽ cướp người, nói nếu vị cô nương kia
làm di nương (thiếp) của hắn,
hắn liền không hề truy cứu việc các nàng thiếu địa tô. Lúc đó Mạt tổng
quản cũng ở đấy, muội liền để cho hắn đi hỏi rõ nguyên nhân hậu quả, hỏi xong, muội liền biết hoa màu nhà cô nương kia bị người khác phá hoại
không khỏi liên quan đến nhà họ Lý kia. Cùng là nữ tử, muội cũng không
thể không giúp đỡ, như thế nào có thể trơ mắt nhìn vị cô nương kia nhảy
vào hố lửa đâu?"
Khuôn mặt mềm mại, tinh xảo kia mỉm
cười, giọng điệu ôn nhu, rất nhẹ, cũng rất tao nhã, cho dù là nói đến
chuyện làm cho người ta tức giận, âm thanh của nàng vẫn nhẹ nhàng như là mưa xuân khiến cho vạn vật sinh sôi. ‘Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc’, Lâm Triều Anh cảm thấy, Phùng Hành thật sự là có năng lực như vậy.
Còn không đợi Lâm Triều Anh trả lời, đã nghe thấy tiếng cười sung sướng của Phùng Hành vang lên, nói: "Vị họ Lý kia ở chỗ này hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành, đúng là
nên giáo huấn hắn một chút. Hắn phái người đến vây quanh trach viện của
muội, tỷ tỷ cũng đã làm cho người của hắn không sống khá giả được. Hơn
nữa ngày ấy, Mạt tổng quản đã đi điều tra tỉ mỉ từng việc phạm pháp mà
nhà họ Lý kia làm trong những năm gần đâu, hiện giờ đã đem bằng chứng
phạm tội trình lên cho quan phủ."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhướng mày nói: "Muội vẫn còn tin vào quan phủ?"
Phùng Hành đứng lên, đi tới trước bàn đá, nhìn đàn cổ màu đỏ thẫm trên bàn kia, cười nói: "Muội không tin quan phủ, nhưng muội tin mọi người ai cũng có nhược điểm." Nàng quay đầu lại, hướng Lâm Triều Anh cười xinh đẹp, nói: "Muội từng nghe nói qua chuyện khi tỷ tỷ ở Dương Châu , ý nghĩ của muội, kỳ thật giống với tỷ tỷ." Người làm quan, không có trong sạch tuyệt đối. Nhưng là muốn quan phủ
làm việc, cũng không phải là việc khó. Đánh rắn đánh giập đầu, Tổ phụ
của nàng mặc dù đã từ quan ở ẩn, nhưng đệ tử từ trước đến nay của Người
cũng không ít.
Lâm Triều Anh cũng đi tới bên cạnh nàng, nhìn đàn cổ trước mắt, ngón tay có chút không an phận gảy cầm huyền.
"Cái chuôi đàn cổ này của tỷ tỷ màu sắc thiên về đỏ thắm, là dùng gỗ cây sam đỏ tốt nhất chế tạo, có thể thấy được tỷ tỷ tiêu phí rất nhiều tâm tư.
Tuy nhiên. . . . . ." Ánh mắt của nàng dừng ở vết cháy xém trên cầm vĩ, cười nói: "Tuy nhiên dấu vết này là sao vậy?"
Phùng Hành không chỉ biết Thuật Kỳ Môn Độn Giáp, còn là một cao thủ trong âm luật, không chỉ đàn giỏi mà còn có thể tự chế tạo ra đàn, những đàn
nàng dùng, ngay cả cầm huyền cũng đều là nàng tự làm ra.
Kỳ
thật đối với vết cháy xém trên vĩ cầm, không chỉ là Phùng Hành tò mò, mà cả Lâm Linh cũng rất ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Linh cảm thấy tiểu thư nhà
nàng soi mói rất kỹ đối với những đồ vật mà tiểu thư dùng, cái nào hơi
có tỳ vết, liền vứt đi không cần dùng nữa. Vết cháy xém trên phần chuôi
của đàn cổ kia, giống nhau như là từng bị lửa thiêu qua.
Đối với vấn đề của Phùng Hành, Lâm Triều Anh cũng không có ý tứ giấu diếm, "Đàn này là một vị bằng hữu tặng cho. Hắn nói khi đó hắn đi ngang qua một hộ gia đình, vừa vặn thấy hộ gia đình kia đang nhóm lửa, hắn nghe được âm
thanh tiếng lửa cháy liền biết đàn này là do gỗ quý khó mà có được trên
thế gian làm ra, lúc ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền vọt vào phòng
bếp đem đàn này trong đống lửa lấy ra."
Ngày đó, độc
tố trong cơ thể nàng đã giải hết , Vương Trùng Dương vừa từ bên ngoài
trở về, vì nàng mà mang về cây đàn cổ này. Nàng nhận đàn cổ, hai người
liền rời khỏi hang động mà nàng đã luyện công trị độc, hắn trở về Toàn
Chân giáo, mà nàng là trở về Cổ Mộ.
Phùng Hành nghiêng mặt
nhìn, gặp Lâm Triều Anh khóe miệng khẽ nhếch, buông mắt nhìn đàn cổ trên bàn, vẻ mặt kia , tựa hồ có chút xuất thần."Vị bằng hữu này của tỷ tỷ đích cũng có thể nói là một người có tâm."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nao nao, sau đó nở nụ cười, nói: "Vậy sao?" Vương Trùng Dương là một người có tâm, tuy nhiên trong tim hắn chứa
đựng thật sự là nhiều việc lắm, không còn chỗ cho tình cảm nam nữ.
Phùng Hành cũng cười theo, đứng lên, lúc này, một nam tử mặc quần áo màu xám đi tới, ngoài ba mươi tuổi, là nam nhân ngày đó dẫn Lâm Triều Anh vào
trạch viện, cũng là Mạt tổng quản trong miệng Phùng Hành.
"Tiểu thư." Hắn hướng Phùng Hành hành lễ.
"Mạt thúc, có chuyện gì vậy?" Phùng Hành hỏi.
"Lão phu nhân có thư, nói là đợt này tiểu thư ở bên này lâu rồi, người trong lòng rất là nhớ ngài, làm cho ngài sớm trở về chút."
Phùng Hành sửng sốt, khẽ thở dài,cười nói: "Đều tại ta, mấy ngày nay cùng Lâm tỷ tỷ ở chỗ này, ta nhất thời cao hứng,
liền ở lâu thêm chút thời gian. Mấy ngày trước, Tổ mẫu đã đáp ứng ta
rồi, sao hiện giờ lại bảo ta đi trở về đâu?"
Trên mặt ngăm đen của Mạt tổng quản lộ ra một cái mỉm cười, nói: "Thuộc hạ cũng đã hỏi một chút, nghe nói là mấy ngày nay Lão Thái gia có kết
giao với một vị rất tài ba, người nọ văn thao vũ lược, mọi thứ đều
biết, khó có được nhất chính là, hắn thế nhưng có thể phá trận pháp mà
ngày đó tiểu thư bày ra trong hậu viện của Lão Thái gia. Mấy ngày nay,
Lão Thái gia đều vội vàng cùng vị tân bằng hữu kia luận bàn trao đổi đến mất ăn mất ngủ. Hiện giờ, Lão Thái gia cũng chỉ nghe lời tiểu thư
khuyên, Lão Phu nhân cũng là lo lắng cho thân thể Lão Thái gia, cho nên
hi vọng tiểu thư sớm trở về."
Phùng Hành nghe vậy, vẻ mặt lộ ra một cái mỉm cười, nói: "Nói vậy là Tổ phụ khó có thể gặp gỡ được tri kỷ, hiện giờ gặp được một người có thể cùng bàn luận với hắn, cho nên như si như cuồng ?"
Lâm Triều Anh cũng rất tò mò, nàng không biết Tổ phụ Phùng Hành có bao
nhiêu lợi hại, nhưng là có thể nuôi dưỡng được một người tài giỏi như
Phùng Hành vậy, khẳng định cũng không đơn giản. Hơn nữa nàng cảm thấy
lão nhân gia đều rất kỳ quái, trong lòng tính toán rất nhiều chuyện,
nhưng là lại cái gì cũng không nói ra.
Lâm Triều Anh cười nói: "A Hành, hay là muội không tò mò đến tột cùng là người như thế nào lại có
thể được Tổ phụ của muội kính trọng vài phần như vậy sao?"
Phùng Hành thoáng ngẩn ra, nhìn về phía Mạt tổng quản.
Mạt tổng quản nói: "Thuộc hạ nghe nói người nọ thập phần trẻ tuổi, diện mạo vô cùng tốt,
võ công cực cao, ngày thường thích nhất màu xanh, luôn một thân y phục
xanh, cầm trong tay tiêu ngọc bích."
". . . . . ." Lâm Triều Anh nghe vậy, biểu tình trên mặt thật kinh ngạc, đây không phải là Hoàng Dược Sư sao?
Phùng Hành thấy biểu tình của nàng như vậy, cặp con ngươi như nước kia chớp chớp, cười hỏi: "Vẻ mặt tỷ tỷ như vậy, chẳng lẽ là có quen biết với người mà Mạt thúc vừa miêu tả?"
"Muội đoán được rồi?" Lâm Triều Anh hỏi lại. Cô nương giống như phùng hành vậy, nhất định là
không đi lại trong giang nhưng nàng kiến thức rộng rãi, không đi lại
trong giang hồ cũng không có nghĩa là nàng không biết Ngũ tuyệt Trung
nguyên hiện giờ mỗi người đều là nam tử xuất sắc, nhất là vị thanh sam
đảo chủ đảo Đào Hoa kia, cũng không ít nữ hiệp giang hồ đối với hắn mến
mộ không thôi.
Phùng Hành mỉm cười, nói: "Muội lúc bắt đầu không biết được, nhưng hiện giờ nghe được Mạt thúc nói như vậy, đại khái cũng đoán được ."
Lâm Triều Anh thấy thế, trong lòng cũng nhịn không được than thở, thật là
một cô nương khéo léo, thông minh. Nói thật, nàng cảm thấy Tổ mẫu của
Phùng Hành gọi nàng trở về, đại khái là không phải đang lo lắng cho Tổ
phụ của nàng, mà là trong lòng tính toán chuyện gì đó đi. Dù sao, Phùng
Hành cũng đã gần hai mươi , cô nương hai mươi đặt ở hiện đại là thật
nhỏ, nhưng ở nơi này, đã là gái lỡ thì , sớm nên định ra chung thân đại
sự . Tưởng tượng như vậy, Lâm Triều Anh lại cảm thấy, nàng bây giờ có
phải hay không có thể xem như là cô nương bà ngoại?. (đáng tuổi làm bà ngoại còn là cô nương) 囧
Lúc Lâm Triều Anh đi vào thế giới này, chưa từng nghĩ đến có thể có bằng
hữu để tâm sự, tuy có Lâm Linh, nhưng Lâm Linh cùng Phùng Hành lại là
không đồng dạng như vậy. Tình cảm của nàng và Lâm Linh tốt lắm, nhưng
nàng vẫn đều coi Lâm Linh là một tiểu muội muội, trong đáy lòng có rất
nhiều chuyện mà có nói Lâm Linh cũng sẽ không hiểu. Nhưng là Phùng Hành lại không giống như vậy, kiến thức của nàng ấy không tầm thường, người
cũng thông minh, đối với rất nhiều chuyện tình đều có giải thích độc
đáo. Đó cũng là lý do mà vì sao lúc ban đầu Lâm Triều Anh tính toán một
đường cùng Lâm Linh du ngoạn quay về Dương Châu, lại ở trong nhà Phùng
Hành lưu lại một ít thời gian.
Hiện giờ gặp Phùng Hành phải đi về, cũng thuận thế cáo từ. Sắp chia tay là lúc có qua có lại, đương
nhiên là phải rất nhiệt tình mời muội tử Phùng Hành ghé qua nhà nàng ở
Dương Châu ở vài ngày. Ngày đó, nàng ở trong nhà Phùng Hành biểu diễn
Thuật Ngự Phong thuật cho nàng ấy xem, bất đắc dĩ là ong hoang dã này
không phải do mình thuần dưỡng, luôn có vài phần kém cỏi, tuy rằng Phùng Hành nhìn thấy thật kinh hỉ, nhưng là Lâm Triều Anh cảm thấy, Phùng
Hành càng có thể kinh hỉ hơn nữa.
Từ biệt Phùng Hành, Lâm
Triều Anh lại mang theo A Linh của nàng tiếp tục du sơn ngoạn thủy,
chính là, khi sắp đến biệt biện ở Dương Châu, các nàng phát hiện trong
rừng hoa hòe một viên thịt tròn, cả người trắng nõn, dùng áo choàng màu
đỏ bao lại , còn chưa nói được, nhưng có thể nhìn được, nhìn thấy hai
người cưỡi ngựa, cũng không sợ hãi, cặp mắt đen bóng kia không một chút
sợ hãi, xem xét các nàng.
Lâm Linh nhìn thấy, thực sửng
sốt, xoay người xuống ngựa, lại phát hiện trên người viên thịt tròn này
có phong thư, nói là trong nhà nghèo quá nuôi không nổi, cho nên đem
nàng đặt ở cái chỗ này, hi vọng người hữu duyên gặp được có thể hỗ trợ
nuôi con. Kí tên, là Lý thị.
Lâm Triều Anh nhìn lá thư trên tay, có chút không nói gì, cười nhạo một tiếng nói: "Nếu thật sự hi vọng có người nuôi đứa nhỏ của nàng, như thế nào sẽ bỏ ở trong rừng này?" Rừng hoa hòe này là sản nghiệp tư nhân của nàng, còn có người nào có
thể đến đây nữa? Nếu không phải các nàng đi ngang qua, đứa nhỏ này có bị chết đói cũng sẽ không có người nhận nó làm con nuôi.
Lâm Linh ôm viên thịt tròn trắng nõn kia, hỏi Lâm Triều Anh, "Vậy tiểu thư, đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đặt nó ở chỗ này sao?"
Lâm Triều Anh nhìn về phía Lâm Linh, sửng sốt hỏi."Em thích đứa bé này sao?"
"Không ghét a, tiểu thư, phái Cổ Mộ chúng ta đến bây giờ còn không có đệ tử
đâu. Chờ đứa bé này trưởng thành, có thể cho nàng làm phái đệ tử Cổ Mộ." Lâm Linh vẻ mặt hưng phấn.
Chờ viên thịt tròn này
lớn lên? Lâm Triều Anh nhìn viên thịt Lâm Linh ôm trong ngực kia, đầu
xoáy tới xoay lui, cũng không biết là đang nhìn thứ gì. Thật ra, đem đứa nhỏ này ôm trở về cũng không có gì, dù sao ăn được cũng không nhiều
lắm, Vân quản sự lại biết kiếm tiền như vậy. Nghĩ nghĩ, Lâm Triều Anh
thực sảng khoái nói: "Được rồi, vậy em đem đứa bé này mang về, để cho nó làm đồ đệ của em thì tốt lắm."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
"Em đây phải giúp bé đặt một cái tên, tiểu thư, người nói nên đặt tên là gì thì tốt đây?" Lâm Linh lấy ngón tay chọc chọc hai má viên thịt tròn , cười dài hỏi.
Lâm Triều Anh thấy thế, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, sau đó nói: "Lý Mạc Sầu."