Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 31: Chương 31: Ngươi là vì thích ta?






Chương 31:

Ngươi là vì thích ta?

"Giáng Đào! Tỉnh, tỉnh! Chúng ta đến tinh linh tộc rồi!"-Âm thanh của nữ nhân ôn nhu như nước truyền đến lay tỉnh Giáng Đào tỉnh dậy.

Hàng mi dài hé mở, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một đôi mắt hoa đào ngập nước, con ngươi đen như mặc ngọc lưu chuyển ánh sáng lục sắc kì bí.

Phản ứng thứ nhất là thất thần, sau đó là....

-------------------------

Giáng Đào ấm ức xoa trán chịu đựng ánh mắt sắc bén của Bạch Dạ phóng tới. Cơ hồ có khả năng xuyên thủng vài chục cái lỗ trên người nàng.

Nàng đúng là khóc không ra nước mắt a!

Và sau đây là đoạn phim chiếu chậm lúc vừa rồi......

Giáng Đào giật mình bật dậy, chẳng may lại trán đập trán với Lam Tuyết như sao chổi va phải trái đất, trăng sao đom đóm bay đầy đầu.

Lam Tuyết ăn đau ngã ngửa xuống sàn xe, Giáng Đào liền hoảng hốt đứng dậy đở Lam Tuyết.

Bất hạnh lại lần hai xuất hiện, xui xẻo đạp phải vạt áo. Hoa hoa lệ lệ ngã luôn.

Điều đáng sợ nhất đã xảy ra....

Hai người một trên một dưới, hai khối thân thể dán sát không khe hở. Hai đôi môi anh đào đỏ tươi.... chạm vào nhau a!

Bạch Dạ vén màn xe nhìn vào không chớp mắt lấy một cái. Toàn thân hàn khí dày đặc đến độ làm cây cỏ xung quanh chỉ hận không thể mọc chân chạy đi nơi khác, sương đọng kết lại thành băng.

--------------------------

"A... Tiểu Bạch.... Đau... đau... Nhẹ tay một chút... A a...."

"........"

"Đừng... A a.... đừng..... đau....."

"........."

"Chổ.... chổ đó... Ô..ô... Đau chết ta rồi....."-Lam Tuyết rắm rức kêu lên như một đứa trẻ, dùng ánh mắt đáng thương nhất nhìn Bạch Dạ. Hắn xoa mạnh tay như vậy làm gì chứ, đau muốn chết luôn à. Ô... Ô.. cái trán đã sưng vù rồi mà hắn còn làm như vậy sao nàng chịu nổi chứ?

Bạch Dạ hừ lạnh một cái, nhưng đạo lực trên tay cũng giảm bớt. Còn thương tiếc thổi thổi chổ bị sưng, rồi nhìn phiếm môi nhỏ nhắn kia không khỏi nhíu mày.

Nàng đương nhiên biết cái nhíu mày đó của hắn biểu thị cho cái gì a! Không khỏi thầm than, yêu nghiệt sao lại hẹp hòi, nhỏ mọn như vậy chứ?

"Tiểu Bạch! Chỉ là tai nạn thôi mà! Ngươi đừng để bụng có được hay không?"-Nàng giật giật góc áo hắn nhỏ nhẹ nói, âm thanh ngọt ngào như đường như mật kết hợp cùng gương mặt điềm đạm đáng yêu kia thật sự làm người ta muốn giận cũng không được.

"Ta có nói là để bụng sao?"-Hắn thờ ơ đáp.

Lam Tuyết bĩu môi, ngươi không nói nhưng trên mặt ngươi viết rõ-'Ta đang ăn dấm' rất to.

Nhưng chỉ dám nghĩ không dám nói ra, nếu nói ra thì hắn sẽ bị chọc biến thành cầm thú a! Hơn nữa hắn đang có âm mưu với nàng mà nàng chả biết cái âm mưu của hắn là cái gì nên im lặng vẫn là tốt nhất.

"Ân! Không có. Chúng ta mau đi vào tinh linh tộc đi. Phong Nhi có lẽ đang đợi. Hơn nữa ta rất đói bụng!"-Nàng giả vờ vuốt vuốt cái bụng xẹp lép. Trước tiên phải đi xem cuốn 'đam mỹ sống' của Xích Liên và Phong Nhi trước cái đã. Hắc hắc~

Hắn gật đầu, dẫn đường cho nàng cùng Giáng Đào đi vào Tinh Linh tộc.

---------------------

"Vương Thúc, Lam Tuyết ca ca!"-Tiếng nói cao hứng của Phong Nhi truyền đến, tiếp theo là một cái bóng màu lục lao đến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tràn đầy nét cười, mắt nai cong thành hình trăng khuyết, hai má phấn nộn vì chạy nhanh quá cũng đỏ ửng lên.

Lam Tuyết hăng hái từ phiá sau Bạch Dạ chạy lên xoa xoa đầu Phong Nhi.

"Phong Nhi! Ta rất nhớ ngươi nha! Ngươi có nhớ ta không?"-Tay còn lại rất không khách khí nhéo mặt hắn. Cảm xúc thật tốt a!

"Có! Phong Nhi rất nhớ Lam Tuyết ca ca!"-Phong Nhi kịch liệt gật đầu.

"Thật sao? Bây giờ ta đói bụng rồi, có gì cho ta ăn không?"

"Đương nhiên a! Đi theo Phong Nhi!"

Nói rồi tung tăng nắm tay nhau đi.

Đồng loạt vài tiếng ho khan của ba âm thanh khác nhau vang lên làm bước đi của họ sựng lại.

Lam Tuyết máy móc ngước lên nhìn nụ cười quái gở của Xích Liên, máy móc quay đầu nhìn gương mặt của yêu nghiệt rất tà nịnh nhướng mày. Lại nhìn Giáng Đào thông qua ánh mắt nói với nàng-'Tỷ chết chắc rồi!'

Phong Nhi ngây thơ nhìn qua nhìn lại, cuối cùng vô tội lên tiếng hỏi.-"Lam Tuyết ca ca không phải nói đói sao? Sao lại không đi nữa?"

Nàng bất lực nhìn Phong Nhi. Không phải ta không muốn đi mà là ta đi không nổi a!

Nuốt khan một ngụm nước miếng, nàng cứng ngắc trả lời, âm thầm rút tay ra khỏi tay Phong Nhi.-"Ta.... Ừm.... tự nhiên không thấy đói nữa.... ta muốn... ách.... ngủ... phải, ta muốn ngủ... bây giờ ta rất mệt a.... ha ha ha...."

Lúc này Xích Liên mới bước đến, mỉm cười nói.-"Đi đường dài mệt cũng phải, mau vào đi, ta đã chuẩn bị thức ăn cùng chổ nghỉ ngơi cho các ngươi!"

Lam Tuyết gật đầu như băm tỏi.

Bạch Dạ nhếch môi cười, nhẹ nhàng lướt qua đi thẳng vào không cần Xích Liên dẫn đường. Cung nhân thấy hắn đều cúi đầu hành lễ, không dám ngẩn đầu.

Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi đó.

Giáng Đào vỗ vỗ vai Lam Tuyết, dùng vẻ mặt thương hại nói.-"Tỷ tỷ... lần này nên chuẩn bị tốt tinh thần là vừa.... Hắn... ách... tỷ phu hình như tâm tình không tốt lắm!"-Mấy ngày nay nàng đã nhận thức Bạch Dạ là tỷ phu, có muốn hay không kết quả cũng sẽ vậy.

Lam Tuyết 囧.

Ý.... mà khoan... Giáng Giáng Đào vừa gọi cái gì?

Tỷ phu? Ôi mẹ ơi! Nàng gả cho hắn bao giờ mà gọi tỷ phu?

Ôm mặt ngồi góc tường vẽ vòng tròn. Sét đánh chết nàng đi.

Phong Nhi mụ mị không hiểu gì hết. Dùng cặp mắt tò mò nhìn Xích Liên.-"Xích Liên thúc thúc, có chuyện gì vậy? Lam Tuyết ca ca hình như không được tốt!"

"Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi!"-Xích Liên nhẹ giọng đáp.

"Phong Nhi đã nói Phong Nhi không phải con nít mà! Phong Nhi là nam nhân! Là nam nhân a!"-Nói xong thì khóe mắt đã đỏ hoe, nước mắt đảo quanh như sắp rớt ra. Tức giận mím môi bỏ đi. Xích Liên thúc thúc lại khi dễ hắn a!

Xích Liên chậm rãi nâng bước đi theo. Y cảm thấy bản thân trêu chọc hắn đến nghiện rồi.

"Tức giận sao?"

"......"

"Sao lại tức giận?

"Vì Xích Liên thúc thúc bắt nạt Phong Nhi! Lúc nào Xích Liên thúc thúc cũng nói Phong Nhi là con nít...."-Chưa nói hết thì nước mắt đã lộp bộp rơi ra.

Xích Liên cười trừ, đưa tay lau nước mắt cho hắn.-"Nếu ngươi không phải con nít thì sao lại khóc?"

Phong Nhi nghẹn họng, cố ngụy biện.-"Không... không phải khóc... mà là.... bụi... bụi bay vào mắt..."-Oa~ sao hắn lại khóc chứ, mất mặt quá đi. Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự không khác con nít là mấy.

"Nói dối là không tốt!"-Y cứng rắn nói.-"Nếu ta làm ngươi ủy khuất thì cứ nói ra đi! Đừng khóc nữa!"-Y sẽ đau lòng.

"Phải! Là Phong Nhi ủy khuất!"-Hắn cúi đầu cắn môi, hai tay xoắn chặc vạt áo.

"Tại sao? Ngươi vốn là con nít mà!"-Y nâng mặt hắn lên, để tầm mắt hai người đối diện nhau.

"Nếu... nếu người khác nói Phong Nhi sẽ không để ý.... nhưng mà.... nhưng mà...."-Hắn nói tới đây thì không nói được nữa. Tiếng nói nghẹn lại nơi yết hầu không cách nào thoát ra. Hắn để ý lời y nói. Hắn không muốn y xem hắn là con nít, là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Hắn muốn được y coi trọng.

Xích Liên sửng sốt, con ngươi như suối thu tĩnh lặng từng đợt một gợn sóng.

"Ngươi vì sao để ý?"-Y vuốt ve khóe mắt hơi sưng của hắn, dịu dàng hỏi.

Hắn không trả lời. Cúi đầu né tránh ánh mắt y. Ánh mắt đó làm tim hắn đập rất nhanh, rất nhanh. Như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Y lại khiên quyết ép hắn nhìn thẳng vào mình.

"Ngươi là vì thích ta?"-Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại không hề giống câu hỏi, mà là một câu hỏi mà là một lời trần thuật chắc chắn.

Đầu óc hắn như có cái gì đó nổ tung ra.

Thích? Hắn thích y sao? Hắn tự hỏi bản thân như vậy.

Có! Hắn thích y! Không biết từ lúc nào.

Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu hắn bỗng nhiên nhón chân, mạnh mẽ hướng môi y hôn lên. Xem như thay lời đáp.

Hành động đó làm cả hắn và y đều giật mình. Gặp quỷ rồi, hắn lại đi hôn y a!

Lý trí bảo hắn nhanh chóng bỏ chạy rồi đào cái lỗ nào đó chui xuống cho xong. Nhưng thân thể lại không có di chuyển ngược lại còn đưa hai tay ôm cổ y. Hắn lưu luyến, mê muội, khao khát nụ hôn này, chỉ đơn giản là môi chạm môi nhưng làm tâm tư hắn kích liệt sôi trào, có cái gì đó lần lượt chạy qua trong đầu.

Xích Liên cong cong ánh mắt, ôm lấy eo hắn. Gương mặt xinh đẹp xuất trần thêm phần rạng rỡ. Đỡ gáy hắn, bắt đầu một nụ hôn sâu dần, sâu dần. Nụ hôn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng mà mãnh liệt.

Thật lâu sau y mới chịu tách môi ra. Hắn mờ mịt nhìn y, hai mắt ướt đẫm, bàn tay run run chạm vào mặt y khẽ vuốt.

"Xích Liên..... ta nhớ lại..."-Phong Nhi tha thiết nỉ non, hắn nhớ lại, tất cả mọi thứ. Giữa y và hắn.

"Ân!"-Y khẽ đáp một tiếng rồi ôm lấy hắn.

Không gian là một mảnh nhu tình nồng ấm, hoa thắm tươi nở rộ, hồ điệp vui vẻ lượn vòng, gió nhẹ tinh nghịch lướt qua thổi bay những sợi tóc như tơ làm chúng đan lại với nhau thay người kết tóc.

Cung nhân vô tình đi qua đều dừng lại ghé xem. Chuyện đồng giới yêu nhau ở tinh linh tộc không phải chuyện lạ. Nhưng điều làm họ trợn mắt há mồm chính là người kia cư nhiên là Xích Liên vương cao quý vô dục vô cầu của họ a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.