Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 40: Chương 40: Chương 34




Hôm nay, ăn xong cơm trưa nghỉ ngơi một lúc, Tô La nghĩ đến đã hai ngày không đi trấn trên nhìn xem tình huống chế tác thú bông rồi, thế là trở về phòng cầm loại thú bông khác mà hai ngày nay vừa làm được. Cùng Tô mẫu nói một câu, sau đó trực tiếp đi trên đường nhỏ đã từng đi rất nhiều lần.

Qua mười ngày nữa chính là đến lúc học đường khai giảng, trước đó vài ngày phải may chút xiêm y rồi kiếm bạc đầy đủ để đưa Tô Văn đi thư viện Vân Lâm học bài. Tuy là như thế, nàng vẫn hy vọng có thể nhiều tiền bạc thêm một chút, tránh đến lúc ngày nào đó cần tiền gấp, mới hậu tri hậu giác phát hiện trong nhà không có tiền bạc.

Ngày mai vừa vặn lại là lúc Đổng lão gia phái người tới đây kiểm nhận thú bông, đợi lát nữa thuận tiện nhìn chất lượng mẻ thú bông kia, tránh cho ngày mai ra cái sai lầm gì. Lần trước đa số thú bông đều được nàng xem xét nên làm rất tốt, sau đó nàng cũng không thể thời thời khắc khắc đều nhìn chòng chọc, cho nên, lần này thực không thể để kiểm tra chất lượng không tốt.

Nghĩ đến đây, Tô La ở trong lòng âm thầm khẽ gật đầu, đem chuyện vừa suy nghĩ vừa rồi giấu vào trong lòng. Có lẽ là do hoàn cảnh, nàng lại vẫn quên chuyện kiểm tra chất lượng này. Thú bông mỗi ngày sản xuất lượng càng lúc càng nhiều, quả thật nên tìm một cô nương chuyên phụ trách việc này mới được.

Đoạn thời gian này, làm thú bông do tám cô nương ban đầu bây giờ biến thành mười hai người. Kỳ thật còn có không ít cô nương và phụ nhân chừng hai mươi tới đây hỏi thăm làm việc này, nhưng nàng lo lắng nếu là đưa tới quá nhiều công nhân, lượng thú bông tiêu thụ lại không được như trong dự liệu, vậy chính là mất nhiều hơn được.

Cho nên, nàng cũng không gấp đưa tới một số lượng lớn công nhân, nàng cùng Đổng lão gia đều phải thương lượng tốt, nếu mà lượng tiêu thụ thú bông cao, bọn họ liền khuếch đại lượng tiêu thụ, thuận tiện tăng thêm nhiều đường tiêu thụ khác, đến lúc đó lại thuê công nhân cũng là không muộn.

Một đường nghiêm túc nghĩ rất nhiều chuyện, Tô La rất nhanh đã vào trong xưởng nhỏ ở trấn kia. Vừa mới bắt đầu nàng nghĩ kêu nơi đó là nhà xưởng nhỏ, nhưng bị dẫn vào cái hoàn cảnh này, kêu thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nên rõ ràng trực tiếp kêu là xưởng nhỏ.

Mấy công nhân kia nghe nàng gọi như vậy, cũng chậm rãi kêu như thế. Trừ hai phụ nhân trẻ tuổi, người khác đều là cô nương Tô gia thôn. Bình thường đều là rủ nhau cùng đến xưởng nhỏ, nên giờ các nàng liền trực tiếp nói “Chúng ta đi xưởng nhỏ đi”.

Nghe vậy, bản thân Tô La trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Trước kia nghĩ thông suốt việc công tác, bây giờ là thành hình. Tuy nói đa số thú bông đều không phải là nàng làm, bất quá trong lòng nàng cũng thật vui vẻ. Dù sao mấy con thú bông kia đều là nàng làm trước làm hàng mẫu, mấy công nhân kia rất có tài năng học hỏi.

Tô Uyển Nhi mấy ngày trước đây nghe Tô La nói qua ngày mai Đổng lão gia tới đây đưa hoá đơn nhận hàng, lúc này thấy Tô La tới đây, phần lớn đều đoán được muốn kiểm kê số lượng thú bông. Trải qua một khoảng thời gian tôi luyện, Tô Uyển Nhi làm việc cũng so với trước gọn gàng linh hoạt, lúc này liền phân phó hai cô nương đi qua hỗ trợ kiểm kê thú bông.

Hai cô nương kia rất nhanh liền đếm đủ số lượng thú bông, sóng vai đi tới báo cáo Tô La. Tô La nghe xong khẽ gật đầu, các nàng liền trở vào trong nhà tiếp tục làm thú bông. Đợi hai cô nương đi, để lại hai người Tô La và Tô Uyển Nhi ở gian phòng.

“Uyển nhi, ta cân nhắc phải tìm một cô nương tâm tư tinh tế kiểm tra chất lượng thú bông, khoảng thời gian này cô chú ý nhiều hơn xem có cô nương nào thích hợp làm chuyện này, sau đó để nàng chuyên môn phụ trách việc này.” Tô La nghĩ nàng ấy cùng mấy cô nương chung sống ít lâu, vẫn là đem việc này giao cho Tô Uyển Nhi là tốt nhất.

Tô Uyển Nhi vừa nghe cảm thấy hợp lý, thế là gật đầu nói: “Không thành vấn đề.” Đợi một chút, lại nghĩ đến nhất một chuyện, nói: “Đúng rồi, A La, vẫn quên cùng cô nói, buổi trưa lúc ấy có một phu nhân mang nha hoàn đến tìm cô, phu nhân kia tuổi rất trẻ, hai mươi tuổi có lẻ.”

“Tìm ta ?” Nhìn Tô Uyển Nhi khẽ gật đầu, Tô La cau mày nghĩ nghĩ, trừ Tô gia thôn và bên trong xưởng nhỏ có phụ nhân trẻ tuổi, nàng tựa hồ đều không quen biết phụ nhân tuổi trẻ khác, thế nào lại có phụ nhân trẻ tuổi tìm nàng nhỉ?

Phu nhân kia lại còn mang nha hoàn tới, chắc hẳn là phu nhân nhà giàu có đi, vậy nàng càng thêm không quen biết phu nhân như thế.

Tô La nghĩ một lát liền không tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, trở lại phòng làm việc cùng mấy cô nương nói một chút vừa mới lấy ra hai con thú bông. Nửa xếp tơ lụa kia làm thành xiêm y xong, nàng liền nghiêm túc nghĩ làm thú bông loại khác. Nàng nghĩ, ở trấn nhỏ vẫn bán thú bông như thế, không bao lâu nữa sẽ bán không được, cho nên vẫn là muốn thường xuyên làm mấy loại thú bông mới mẻ khác.

Xong việc ở xưởng nhỏ, Tô La định đi lên trấn mua mấy thứ. Mấy ngày trước đây dạy mấy cô nương kia làm được cái phúc kết(*), nàng chuẩn bị mua chút dây đỏ thô về để các nàng ấy bện. Không lâu nữa chính là tết Trung thu, nàng cảm thấy thời gian này có thể kiếm thêm khoản thu nhập.

Khi đi qua tiệm sách, Tô La nghĩ đến giấy Tuyên Thành Tô Văn rất nhanh đã dùng hết rồi, thế là xoay người đi vào tiệm sách. Trong phút chốc, nàng thật sự nghĩ sẽ thét to một tiếng kinh hãi “Thế giới thật quá nhỏ”, sao đúng dịp gặp lại Du Khiêm có khoảng thời gian chưa gặp, cùng với… Lưu Thư Hương kia…

Đối với loại trùng hợp muốn líu lưỡi này, Tô La chỉ là hơi hơi nhíu mày, sau đó ngữ khí bình thản chào hỏi: “Không nghĩ đến lại ở nơi này gặp được Du tiên sinh và Lưu cô nương, rõ là… Hữu duyên.”

Ngày nọ nếu không phải rất xác định bóng lưng ở tửu lâu Thiên Duyệt chứng kiến tới cùng là ai, hôm nay cũng khiến nàng xác định một chuyện, thật sự là không có nghĩ tới hai người này hóa ra là có lui tới. Tuy nhiên, bọn họ nhìn cũng rất xứng đôi, một người làm thuyết thư, một người dạy học, đề tài tâm sự phải có rất nhiều.

Lại nhìn xem nàng đi, ở trong mắt đa số người, nàng bất quá chỉ là một người dốt đặc cán mai, là cô nương cả ngày xuất đầu lộ diện, đã từng có một đoạn chuyện xưa “Con cóc ăn thịt thiên nga”. Thật làm cho nàng cùng với người thuyết thư nổi danh ở trà lâu Hồ Hương, nói nàng cùng thuyết thư nổi danh Lưu Thư Hương mà so sánh với nhau, quả thật có cảm giác khác nhau một trời một vực.

“Tô cô nương là mua sách cho lệnh đệ sao?” Du Khiêm sắc mặt bình thản, ngữ khí bằng phẳng mở đề tài.

“Mua chút giấy bút.” Tô La ngữ khí nhàn nhạt, đối phương dường như không thích nàng, nàng cũng không cần tất yếu phải nhiệt tình, tuy rằng nàng vẫn đều là không có nhiệt tình.

Lưu Thư Hương khẩn khoản đi đến trước mặt Tô La, tự nhiên thanh nhàn mà nói: “Tô cô nương nghe kể chuyện không? Ta đang lo xem muốn kể chuyện gì cho hay, nên nhờ Du đại ca tới đây giúp ta ra chủ ý. Trà lâu cũng có không ít nữ tử nghe kể chuyện, không biết Tô cô nương có thể cho ta một vài chủ ý không?”

Du đại ca, xem ra bọn họ đã phát triển đến gian đoạn khiến người mong đợi rồi. Tuy nhiên, nàng ta nói như vậy là đại biểu ý gì? Là thật lòng hi vọng nàng có thể cho mấy chủ ý, hay là chẳng qua nói một vài lời khách sáo?

Tô La có chút suy nghĩ nhìn Lưu Thư Hương xấp xỉ cao bằng nàng, vô tình vừa vặn nhìn thấy trong cặp mắt kia hiện lên một nét ánh sáng quỷ dị. Ánh sáng quỷ dị kia biến mất quá nhanh, nàng cũng xem không ra trong đó ẩn chứa ý tứ gì.

Đôi mắt đen bóng trong suốt như có như không lườm qua dường như thân thể mềm mại linh lung còn áp vào trên người Du Khiêm, Tô La ở trong lòng âm thầm rõ ràng gật gật đầu.

Xem ra Lưu Thư Hương hẳn là thích Du Khiêm, lúc này thấy Du Khiêm thế mà lại cùng nàng nói chuyện, còn giống như người quen nói về đệ đệ nhà nàng như vậy, hẳn là ghen tị đi!

Ai… Tô La nhịn không được ở trong lòng không kiên nhẫn thở dài một cái, bị một cô nương mười bảy mười tám tuổi coi là tình địch, thật có chút không biết tư vị gì. Nhàn nhạt liếc Lưu Thư Hương một cái, trong lòng không chịu nổi cảm thấy có chút buồn bực không biết tên. Hôm nay thật sự không nên gặp phải bọn họ, cư nhiên khiến nàng nghĩ đến bạn trai kiếp trước kiếm đối tượng. Nữ sinh hai mươi tuổi có lẻ, tuổi trẻ thật sự là rất có mị lực.

“Ta không nghe kể chuyện, cho nên không có cách nào giúp Lưu cô nương, Lưu cô nương vẫn là mời người khác giúp đỡ đi.” Tô La nhàn nhạt trả lời, xoay người cùng hỏa kế tiệm sách nói nàng muốn mua vài thứ.

Mua xong giấy bút, Tô La cũng không có thời gian cùng hai người kia tiếp tục ở chỗ này hao phí thời gian, hàn huyên hai câu liền lập tức đi ra khỏi tiệm sách. Lại không nghĩ đâm phải một cô nương mười sáu mười bảy tuổi đang đi tới, mọi chuyện diễn ra quá đột nhiên, luống cuống tay chân nghiêng thân thể đi, khó khăn lắm tránh thoát khỏi một màn ôm nhau.

“Ấy… Thật sự xin lỗi, cô nương ngươi không sao chứ?” Cô nương kia dường như cũng không nghĩ đến loại chuyện này sẽ phát sinh, nhưng thấy Tô La bước chân có chút lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Không có chuyện gì.” Tô La không để ý khoát tay, theo thói quen vỗ vỗ bụi bặm trên đùi, chợt nghĩ đến nơi này không giống thế giới kiếp trước, có chút chán nản lắc đầu, xem ra chuyện thói quen này cũng có chút phiền phức.

Tô La không có nhìn kỹ cô nương kia, xoay người liền trực tiếp đi về phía đường cái trước mặt. Ở cạnh đầu phố có một quầy hàng mua chút dây đỏ cĩng khá mềm mại, lại đi tiệm gạo mua chút gạo về nhào bột phấn, vậy mới bắt đầu về nhà.

Đường về gặp một bà mối mặt mày dày một lớp phấn, chỉ thấy hai ngón tay bà ta kẹp một cái khăn thêu một đóa hoa nhìn không biết là hoa gì, ra sức quạt gió vào cái cổ nở nang, mồm to như bồn máu tức tối mắng: “Thật là không biết phân biệt, có thể được nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm nhìn trúng, là phúc phần nhà các ngươi tu tám đời, cư nhiên…”

Câu nói tiếp theo vì cự ly quá xa mà bị gió thổi bạt đi, Tô La nghe phía trước mấy câu kia cũng có chút kinh ngạc. Nàng biết bố trang Vân Cẩm, nàng được thưởng xếp tơ lụa chính là từ bố trang đó, không biết nhị thiếu gia kia là nhìn trúng cô nương nào trong thôn.

Tô La ở trên trấn xem như mua bán một đoạn thời gian, dần dà, vô tình nghe được một vài chuyện linh tinh. Nghe nói nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm tuy là không bằng đại thiếu gia trầm thục ổn trọng, lại cũng coi như là thiếu niên đầy hứa hẹn, tuy nhiên là có chút thích đi tầm hoa vấn liễu.

Nghĩ một lát, Tô La nhịn không được cười lắc lắc đầu, ở trong thôn thời gian dài như vậy, dường như trở nên có chút bát quái. Nghĩ đến Tô Uyển Nhi nói với nàng chuyện có người tìm nàng, đang chậm rì rì bước đi bỗng nhiên trở nên nhanh hơn một chút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.