Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 43: Chương 43: Chương 37




Editor Ngọc Anh

Buổi trưa ngày thứ hai, Tô La đem mấy lượng bạc cẩn thận cất giấu, sau đó liền gọi Tô Văn cùng nhau đi trấn nhỏ dạo hai vòng. Tinh tế tính ra, Tô Văn đã hơn một tháng chưa đi lên trấn nhỏ. Tuy rằng trấn nhỏ cách thôn chẳng hề xa, nhưng Tô Văn ngày thường đều không thích một mình tự đi trấn nhỏ.

Kỳ thật Tô La ít nhiều cũng có chút hiểu rõ suy nghĩ của Tô Văn, có thể là nghĩ đến nàng và nương khổ cực kiếm tiền để mua sách mua giấy cho cậu như vậy, nên nếu mà cậu không nghiêm túc nỗ lực đọc sách, vậy thực có lỗi với đại tỷ và nương đau khổ cay đắng kiếm tiền.

Hồi tưởng lại ngày bé ở cô nhi viện, các anh, chị, em ngẫu nhiên vì một chút chuyện nhỏ liền khóc kinh thiên động địa, nhất thời cũng không biết trong nhà có em trai mọi chuyện không cần các nàng quan tâm, tới cùng cũng đều hư hỏng.

Vào trong trấn, Tô Văn rất nhanh bị hai bên quầy hàng các loại ở ngã tư đường hấp dẫn ánh mắt, nhất là thấy mấy quầy hàng bán thức ăn, thỉnh thoảng nỗ lực nuốt nước miếng, càng nuốt càng cảm thấy cổ họng khô khốc, thỉnh thoảng nâng tay lau lau khóe miệng, để kịp lúc lau đi vết tích khả nghi.

Tô La tất nhiên rất nhanh đã chú ý đến nhất cử nhất động Tô Văn, có chút không nhịn được ở trong lòng thở dài một hơi. Đứa bé này có lúc thật quá hiểu chuyện, thật khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Thấy dáng vẻ này của Tô Văn, tựa như thấy lại khoảng thời gian ở cô nhi viện. Khi đó bọn họ mà thấy viện trưởng mua kẹo trở về, sẽ lộ ra dáng vẻ thèm ăn như vậy.

Khi nàng đã đi làm kiếm tiền, nàng thỉnh thoảng đều mua cho mình chút đồ ăn tự khao bản thân. Bây giờ kiếm được ít tiền bạc, tất nhiên phải mua một ít trở về cho người trong nhà nếm thử.

Thế là, Tô La mang theo Tô Văn đi đến một quầy hàng bán kẹo. Có kẹo Quế Hoa và kẹo đậu phộng, người bán hàng là phụ nữ trung niên dáng vẻ đẫy đà, vẻ mặt tươi cười, nàng bảo mua nửa cân.

Phụ nữ trung niên vừa nghe mua nửa cân, trên mặt tròn trịa tươi cười càng trở nên xán lạn, đôi mắt nhìn Tô La như nở hoa. Nhìn người phụ nữ trung niên tay chân lưu loát lấy hai loại kẹo, tiếp đó lấy ra hai bao giấy gọn gàng linh hoạt gói hai loại kẹo xong, sau đó đem hai bao kẹo đưa cho Tô La.

Tô La dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Văn cầm hai bao kẹo, còn nàng lấy tiền ra trả cho người phụ nữ trung niên kia, trả xong tiền liền đi khỏi quầy hàng.

Hai người thoải mái nhàn nhã đi, Tô Văn lúc này đã lấy kẹo đậu phộng cậu thích ăn nhất cho vào trong miệng. Kẹo đậu phộng trong vắt cắn xuống, nhưng cậu không thể ăn một cái kẹo đậu phộng nhanh như vậy được, nên chỉ đem kẹo ngậm trong miệng, làm cho mùi vị thơm thơm ngọt ngọt ở trong miệng lan tràn.

Khi đi qua bố trang Vân Cẩm, Tô La dường như vô ý liếc qua bố trang một cái. Vừa mới nghĩ tiếp tục đến chỗ khác đi dạo, lại nghe thấy ở đằng sau truyền tới một tiếng gọi thanh thúy uyển chuyển. Vốn nàng cũng không có chú ý, nhưng nghe thấy người kia gọi hình như chính là nàng, nên tất nhiên ngừng lại.

Nàng còn chưa quay đầu, đã có người lướt qua bên người nàng, sau đó đứng ở trước mặt nàng. Khẽ nâng đôi mắt tập trung nhìn kỹ, đây là một phụ nhân trẻ tuổi tầm hơn hai mươi. Lần đầu nhìn trông có chút quen thuộc, lại nghiêm túc nhìn thêm một lúc, nghĩ xem lúc nào hay chỗ nào nàng đã gặp qua phụ nhân này.

Ngày đó, nàng ở gần ngã tư đường bày bán xiêm y được làm từ xếp tơ lụa, người đầu tiên tới đây mua một bộ quần áo trong đó, đó là phụ nhân ở trước mắt này. Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nha hoàn mặc xiêm y màu lục bên cạnh phụ nhân một lần, đem lời nói Tô Uyển Nhi nói với nàng liên hệ, rốt cuộc đã biết là ai tìm nàng.

“Tô cô nương, ta có chuyện muốn cùng cô nương nói chuyện, không biết cô nương có thể tìm một chỗ cùng nhau nói chuyện không?” Phụ nhân trẻ tuổi Lưu Diệu Nguyệt hơi hơi nhíu lông mày, dường như là có chút không thích đứng ở chỗ này.

Nghe lời này, trong lòng Tô La liên tục trừng mắt mấy cái, nàng chỉ biết phụ nhân này mua y phục của nàng ở nơi đó, và đi xưởng nhỏ tìm nàng mà thôi. Phụ nhân này họ gì tên chi, nàng một chút cũng không biết. Mới mở miệng đã nói kiếm một chỗ nói chuyện, dân chúng trấn Vân Lâm đều trực tiếp như vậy sao?

Nhớ lại kinh nghiệm tương tự nàng ở trấn nhỏ bỗng nhiên bị gọi lại mấy lần, trực tiếp ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam trợn trắng mắt. Nàng thật sự lo lắng nếu tiếp tục như vậy nàng sẽ trợn trắng mắt với phụ nhân trước mặt này, chỉ đành lựa chọn phương thức tốt nhất này biểu đạt nàng bây giờ rất không kiên nhẫn.

Để xác định mục đích chân chính mà phụ nhân này tìm nàng, Tô La bảo Tô Văn bản thân ở trên trấn đi dạo, nếu mà không muốn đi dạo thì có thể về nhà. Còn nàng và phụ nhân kia cùng đi một đình nhỏ nghỉ mát gần đấy nói chuyện, xem tới cùng là có chuyện gì mà lại khiến phụ nhân này tự mình chạy đi xưởng nhỏ tìm nàng.

Nói chuyện cùng phụ nhân một phen, Tô La biết phụ nhân này tự mình tìm nàng là bởi vì việc xiêm y, phụ nhân muốn mời nàng về bố trang nhà bọn họ may vá cao cấp. Đương nhiên, may vá kiểu này không phải may vá như kiểu kia, mà là chuyên môn nghiên cứu may kiểu dáng xiêm y mới cao cấp. Dùng lời nói kiếp trước mà nói, tức là thiết kế thời trang.

Phụ nhân báo ra tiền công cũng khá hào phóng , đáng tiếc nàng cũng không có ý này. Không nói bây giờ nàng không có thời gian rảnh, nói riêng về thân phận phụ nhân ở bố trang kia, nàng không chút do dự từ chối ý tốt của phụ nhân này.

Phụ nhân trẻ tuổi hai mươi bốn, khuê danh là Lưu Diệu Nguyệt, là thê tử kết tóc với đại thiếu gia bố trang Vân Cẩm Vân gia đại thiếu phu nhân.

Mà hai ngày trước, Lưu Diệu Nguyệt tự mình đến xưởng nhỏ tìm nàng, thời gian vừa khéo, lúc đấy nàng chẳng hề ở đó. Lúc đấy nàng từ xưởng nhỏ về nhà, Vân gia đã mời bà mối tới đây làm mối, nói là cầu hôn nàng cho Vân nhị thiếu gia.

Nếu như lúc này có người nói với nàng “Nếu mà giống nhau, chỉ do trùng hợp”, nàng có lẽ sẽ nhịn không được trực tiếp nhào tới cắn cho người đó một búng máu. Người Vân gia đều nghĩ như thế nào vậy, nàng không phải giun đũa trong bụng bọn họ, không biết được rồi.

Dùng tiền công cao mời nàng về may xiêm y cao cấp cho bọn họ, nàng có thể hiểu được. Nhưng mà, bọn họ ngàn vạn không nên đó là, lại nghĩ dùng chuyện chung thân làm một loại phương thức giữ nàng ở lại bố trang Vân Cẩm, do đó khiến nàng không thể không giúp đỡ thiết kế ra kiểu dáng xiêm y mới mẻ.

Cổ nhân thường nói hôn nhân đại sự không phải trò đùa.

Mà nàng lại tận mắt nhìn thấy người khác đem hôn nhân của nàng thành trò đùa, nàng đã sớm biết ở cổ đại tìm một người thật lòng yêu mình cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng. Dù là cấp bậc chế độ phong kiến, hay là những điều còn lại đều khiến nữ tử tìm chồng có nhiều hạn chế.

Mặc dù như vậy, nàng có suy nghĩ của nàng, trước giờ sẽ không bởi vì hoàn cảnh, mà phải cố tình đem suy nghĩ đẩy xuống đấy lòng. Đối với một số nữ tử mà nói, có thể được Vân gia cầu thân, đã là một mối hôn sự tốt, nhưng trong đó không bao gồm nàng.

Thế là, nàng xin từ chối đề nghị của Lưu Diệu Nguyệt, trước đã làm ra sự việc khiến người ta khó chịu, cho nên sau đó cũng không cần thiết phải nói thêm. Nếu như Vân gia không lờ mà lờ mờ chạy đến nhà bọn họ cầu thân như vậy, có lẽ nàng còn có thể ngồi xuống cùng Lưu Diệu Nguyệt tinh tế nói chuyện.

Nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, nàng không còn tâm tình nào tiếp tục cùng bọn hắn thảo luận. Nói một lời thật lòng, nàng cũng không nghĩ sẽ đi bố trang gì đó may xiêm y cao cấp. Nếu như thật sự có tâm tư này, nàng đã sớm cùng Đổng lão gia bàn bạc. Ở trong lòng nàng, Đổng lão gia thật sự là một đối tác rất khó tìm, nên trong lòng tương đối thiên về ông ấy.

Cùng Lưu Diệu Nguyệt nói chuyện xong, Tô La rời khỏi đình nghỉ mát trước. Về phần Lưu Diệu Nguyệt bọn họ vì sao chỉ dựa vào một bộ quần áo mà không tiếc làm ra việc như vậy, để lôi nàng đến bố trang Vân Cẩm, nàng thật sự một chút cũng không hiểu nguyên nhân trong đó.

Nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, về việc xiêm y này thực sự cần một ít thời gian để suy nghĩ. Nàng biết kiểu dáng xiêm y cực kỳ dễ bắt chước, khi đó đem xiêm y bán đi cũng không phải không nghĩ qua về vấn đề này. Nhưng nàng cần xác định một vài việc, để cho về sau làm việc gì cũng không đến mức thất bại trong gang tấc.

Nghĩ nghĩ, nàng bỗng nhiên nghĩ ra chuyện muốn tìm một nữ tử biết chữ, không khỏi nhẹ nhàng thì thầm mấy câu. Việc ở xưởng nhỏ đã khiến nàng đủ vội, chuyện khác tạm thời để qua một bên không nhắc đến nữa.

Muốn ở trấn nhỏ tìm được một nữ tử biết chữ cũng không dễ dàng, trên trấn nữ tử biết chữ đa số đều là cô nương thế gia thư hương, các nàng ấy khẳng định là không thể ở nơi như xưởng nhỏ xuất đầu lộ diện.

Tìm tới tìm lui đều không tìm được cô nương như thế, Tô La không khỏi thất vọng thở dài có lẽ nàng quen biết cô nương biết chữ sợ rằng cũng chỉ có Lưu Thư Hương .

Đương nhiên, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết Lưu Thư Hương sẽ không giúp nàng. Mọi người đều biết Lưu Thư Hương thích nhất đó là kể chuyện, cộng thêm nàng cùng Lưu Thư Hương cũng không phải là bạn tốt gì, nên việc này cũng từ bỏ.

Lúc này đang là giữa trưa, Tô La duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán, tăng tốc bước chân đi về thôn. Đi trấn nhỏ về thôn phải đi qua con đường nhỏ không có cây cối che nắng, đi ở trên con đường nhỏ như vậy thật sự rất phơi nắng.

Chờ nàng đi đến cây đại thụ đầu thôn, thấy ở phía dưới cây đại thụ có một nữ tử xa lạ gần ba mươi ngồi dựa vào. Không biết là đói bụng hay là bị say nắng, đôi môi đẹp đẽ tái nhợt, lúc này có lẽ là lâu chưa uống nước mà môi khô bong da nứt nẻ.

Ngồi bên cạnh nữ tử là một cậu nhóc tám tuổi, chú ý đến Tô La đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt ướt sũng không chớp nhìn tới nhìn lui trên người nàng. Một lát sau cậu nhóc chạy đến bên cạnh Tô La, ánh mắt mang vẻ cầu xin nói “Tỷ tỷ, xin tỷ thương xót, giúp nương đệ mời một đại phu được không?”

Kiếp trước đã gặp nhiều kiểu trò bịp, trên mặt Tô La theo thói quen tính bảo trì thái độ lạnh lùng. Trong ký ức cổ đại cũng chưa gặp qua loại chuyện, nàng nhất thời cũng không biết nữ tử kia bây giờ thuộc về loại tình hình nào, không dám dễ dàng làm ra cái quyết định gì.

“Tỷ tỷ, chúng ta từ nơi rất xa tới. Nương vẫn không chịu ăn gì cả, nếu có bánh bao đều để dành bánh bao cho đệ, chỉ cầu xin tỷ tỷ giúp nương đệ tìm một người đại phu. Đại ân đại đức của tỷ tỷ suốt đời khó quên, ngày sau, nhất định dùng sông lớn để trả.”

Nghe lời này, Tô La không khỏi tử tế quan sát thần sắc cậu nhóc, đôi mắt đen bóng ướt át đầy hồn nhiên vô tà, nhưng trong cặp mắt kia cũng lúc ẩn lúc hiện khí thế nào đó mà không phải một đứa trẻ có được, không chịu nổi nghiêm túc trầm tư một phen. Đem tầm mắt từ cậu nhóc chuyển qua trên mặt nữ tử có vẻ như bị cảm nắng kia, không biến sắc nhìn đôi mắt đang chậm rãi mở ra. Đợi khi nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt kia, trong lòng rốt cục đã có quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.