Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 65: Chương 65




Hôm nay, ít sương mù, gió lạnh từng đợt gào thét, quét qua khiến người cảm thấy lạnh thấu xương. Dù là như thế, Tô La vẫn như cũ đúng hẹn đi tới tửu lâu Thiên Duyệt cùng Đổng lão gia trao đổi về kế hoạch. Dù sao đã là vợ người khác, để ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, Tô La liền để Xuân Hồng Đông Thanh cùng ở một bên. Kỳ thật Thôi Vô Nhàn cũng ở tửu lâu, vốn cũng không cần kiêng dè như thế, nhưng nàng thực sự không muốn lưu lại bất kỳ khả năng nào để người ngoài có thể nói láo.

Thú bông lớn hôm qua đã cầm đến bên xưởng nhỏ, Tô La dặn Diêu thị trông giúp . Không được sự cho phép của nàng, không thể để công nhân khác thấy, nàng tin Diêu thị sẽ làm chuyện này thật tốt. Đợi lát nữa Đổng lão gia qua vận chuyển hàng hoá, vừa vặn có thể thuận đường để Đổng lão gia nhìn con thú bông lớn kia. Nếu như Đổng lão gia cảm thấy có khả thi, kế hoạch tiếp theo đại khái đã an bài ổn thỏa, chỉ cần phân công các nàng bắt đầu làm là xong.

Trao đổi kết quả hai bên đều hết sức hài lòng, mà Đổng lão gia ở trấn Vân Lâm mở cửa hàng cũng đã bố trí ổn thỏa, mấy ngày nữa chính là ngày tốt để khai trương cửa hàng. Hai người đều vô cùng mong đợi ngày cửa hàng khai trương, hẹn ngày đó cùng đến tửu lâu Thiên Duyệt ăn một bữa cơm. Thuận tiện liền có thể mang theo người thân trong nhà, quen biết với nhau cũng tốt, tránh sau này gặp mặt cũng không biết ai là ai.

Xuân Hồng Đông Thanh và Tô La cùng đến xưởng nhỏ, các nàng ấy tuy rằng đã sớm biết phu nhân nhà các nàng ấy không phải nữ tử nông gia bình thường, lại chưa từng nghĩ đến xưởng nhỏ nàng thường nói thế mà lại có hai mươi nữ tử trẻ tuổi ở bên trong làm công. Khi bọn người Tô La ở lúc vận chuyển hàng hoá, hai người lén lút hỏi thăm phụ nhân trẻ tuổi một chút, biết được bên trong mấy cô nương mỗi tháng đều có thể kiếm được mấy lượng tiền công, thật sự là dọa hỏng các nàng ấy.

Các nàng ấy ở Thôi phủ là một nha hoàn thượng đẳng, mỗi tháng cũng là người có nhiều tiền tiêu vặt nhất, mà ở đây mỗi ngày cô nương chỉ làm thú bông mà tiền công mỗi tháng có thể lên tới hai ba lượng, còn có một hai tháng còn có thể kiếm được bốn lượng bạc, nếu mà trong một tháng đều bắt đầu làm việc đúng giờ rồi tan tầm, thế mà còn có thể có được phần thưởng gọi là thưởng chuyên cần, các nàng thực sự không biết phu nhân lại giỏi giang như vậy.

Chế độ thưởng chuyên cần tất nhiên là Tô La dựa từ kinh nghiệm kiếp trước mà thành lập , xưởng nhỏ nhiều người, quản lý cũng trở nên có chút khó khăn, mà trong đó một điều quan trọng nhất chính là, có mấy công nhân thường xuyên đều tới trễ về sớm. Tuy rằng các nàng ấy đều có đủ các lý do, nhưng theo phương thức quản lý hợp tác đoàn thể mà nói, đây đối với mấy cô nương tới sớm về trễ thực sự rất không công bằng.

Thế là, hai tháng trước Tô La thành lập chế độ thưởng chuyên cần. Dùng một câu nói tới khái quát chính là, trong một tháng công nhân có thể tan tầm đúng giờ sẽ nhận được đến thuởng chuyên cần.

Khoan hãy nói, sau khi mấy công nhân nghe về chế độ thưởng này, càng trở nên tích cực thêm, ngay cả mấy công nhân bình thường đến chậm về sớm cũng trở nên vô cùng tích cực. Tô La không có công phu rảnh rỗi đi tra lý do các nàng ấy đến chậm về sớm, chỉ là nghĩ các nàng ấy nếu như vẫn mỗi tháng đều nói như vậy nhiều lần, nàng đành mời người đi cho. Dù sao, ai cũng không thích loại công nhân đã đến muộn còn về sớm, nàng cũng như thế.

Đợi Diêu thị dựa theo phân công của Tô La ôm hai con thú bông lớn ra, Đổng lão gia có chút khoa trương xoa xoa mắt. Đợi xác định trước mắt thực sự là hai con thú bông lớn cao tới eo ông, nhất thời có chút đờ đẫn, một lát sau mới quay đầu nhìn Tô La với đầy ý cười, có chút khó tin nói: “Tô nha đầu, đây chính là hai con thú bông lớn cháu vừa mới nói sao?”

Tô La cười cười, gật đầu nói: “Đúng ạ, đổng thúc cảm thấy hai con thú bông lớn này ra sao? Có thể làm kiểu dáng thú bông mới của chúng ta được hay không?”

Đổng lão gia liên tục gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể, hai con thú bông lớn này so với mấy con thú bông trước kia còn đáng yêu hơn, nếu mà nhà ai có một đứa bé vài tuổi, mua một con thú bông lớn như vậy về, buổi tối ngủ ôm con thú bông lớn cũng ấm áp.”

Đổng lão gia này cũng thật là tài tình , từ sau khi Thôi Tố Nhu nhận được con thú bông lớn, buổi tối đều thích ôm con thú bông lớn đi ngủ, có lúc tỉnh lại đều nóng đến phải buông ra. Tô La nói thẳng con thú bông lớn rất tốt, không chỉ có thể ôm rất ấm áp, buổi tối ôm đi ngủ cũng không lạnh. Tô La cảm thấy nếu như mà thú bông lớn có loại lông mềm như nhung sẽ càng tốt thêm , tuy nhiên bây giờ mục tiêu này thực sự là có chút xa vời.

Lúc này, Diêu thị ở một bên cười nói: “Đổng lão gia nói đúng là không sai, sau khi Tô muội để thú bông lớn ở nơi này, con trai tỷ đúng là thật sự thích. Mỗi lần thấy thú bông là muốn ôm vào trong ngực, sau đó lại cảm thấy nó là một nam nhi thế mà lại thích thú bông mà con gái thích, nó cảm thấy vô cùng xoắn xuýt , cũng vô cùng để ý xem ý của tỷ.”

Nghe vậy, Tô La và Đổng lão gia không hẹn mà cùng nghĩ đến một hình ảnh: một bé trai sáu bảy tuổi có khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt trừng con thú bông lớn cao bằng nó, rất muốn ôm con thú bông lớn vào trong ngực ra sức chà chà, lại lo bị người khác thấy, mắt to hết nhìn đông lại nhìn tây , dáng vẻ còn thực sự giống một con chuột nhỏ chuẩn bị ra ngoài.

Nghĩ nghĩ , hai người nhịn không được đồng thời cười ra tiếng. Lúc này, Đồng lão gia luôn luôn trầm ổn nguợc lại giống như một lão ngoan đồng, cười vui cởi mở, thỉnh thoảng quanh quẩn ở cả khu vườn.

Mấy người bên cạnh cũng nghĩ đến hình ảnh tương tự, cuối cùng cũng nhịn không được mím môi lén lút cười một lúc lâu. Nếu không có chủ tử ở trước mặt, bọn họ sợ rằng không phải cười trộm, mà là thoải mái cười to.

Sau khi cười đủ, Tô La và Đổng lão gia đi đến góc khuất nói về kế hoạch lần này, sau đó tự mình đưa Đổng lão gia ra cửa: “Đổng thúc, cháu đưa đến nơi này. Nếu như đổng thúc không gấp trở về, thực sự nên cùng đổng thúc ăn bữa cơm trưa.”

Đổng lão gia nghe vậy cất tiếng cười to, sau đó mới nói: “Đã đợi Tô nha đầu nói câu này, đợi ngày cửa hàng khai trương, chúng ta cùng tụ tập lại. Cháu không thể uống rượu, vậy để cháu rể bồi lão phu uống thêm mấy chén.”

Tô La cười một tiếng, gật đầu nói: “Được ạ, cháu trở về sẽ nói với tướng công cháu, đến ngày đó không say không về. Tướng công cháu có tửu lượng rất cao , đổng thúc cần phải lo lắng đó.”

Kỳ thật Tô La cũng không biết tửu lượng Thôi Vô Nhàn được không, theo nàng hay biết, tửu lượng Thôi Vô Nhàn chắc rất cao . Huynh đệ Thôi gia ở nhà ăn cơm, cơ bản đều không uống rượu, khi ra ngoài cùng mấy thương nhân bàn chuyện làm ăn lại có uống một chút. Mà ngày Thôi Vô Nhàn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, khi trở về tuy là mang theo mùi rượu nhàn nhạt, nhưng không thấy say chút nào. Từ điểm đó xem ra, tửu lượng của hắn không tồi, chỉ là hiểu được một vừa hai phải.

Đổng lão gia nghe lại là một trận cười to thoải mái, rồi mới nói: “Được được được, vậy chúng ta hẹn như vậy. Mấy ngày Tô nha đầu thành thân tuy rằng cũng có thể uống chút rượu, đáng tiếc lúc đó cháu rể vội chào hỏi khách khứa, bằng không còn thực sự muốn nhìn xem tửu lượng cháu rể ra sao.”

Thẳng đến khi xe ngựa chứa đầy hàng hóa đi xa, Tô La mới xoay người trở lại xưởng nhỏ. Đem hai con thú bông lớn giao cho Tô Uyển Nhi, lại cùng nàng ấy nói một vài chuyện, sau đó triệu tập toàn thể công nhân mở ra một hội nghị ngắn gọn. Nội dung hội nghị có liên quan đến việc làm thú bông và hai ngày nữa sẽ lĩnh tiền công tác, sau đó mang theo Xuân Hồng Đông Thanh rời khỏi xưởng nhỏ.

Khi đi qua đường cái, Tô La vừa vặn thấy Tô Văn vừa chuẩn bị về nhà, nhìn bóng lưng cao thẳng như trúc ở phía trước, Tô La hơi hơi lộ ra mỉm cười, lập tức nhẹ giọng kêu: “Tiểu Văn.”

Tô Văn đi ở phía trước nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu liền thấy Tô La cách cậu mấy bước, rất nhanh lộ ra một khuôn mặt tươi tắn, vừa đi đến, vừa toét miệng cười nói: “Đại tỷ, tỷ vừa mới từ xưởng nhỏ ra sao?”

“Ừ, đổng thúc hôm nay tới đây vận chuyển hàng hoá, lúc này cách giờ ăn cơm trưa còn có một chút thời gian, đệ bồi đại tỷ đi mua chút đồ trước, đợi lát nữa để đệ mang về nhà đi. Nếu mà nương tìm đệ hỏi han, đệ trực tiếp nói là đại tỷ mua là xong.” Nghĩ đến Tô mẫu mùa đông rất sợ lạnh, Tô La quyết định mua cho Tô mẫu mấy thứ có dinh dưỡng bồi bổ thân thể. Nàng biết nếu để cho Tô mẫu tự mua, Tô mẫu khẳng định sẽ tiếc chút tiền đó. Đổi lại không mua về được, nàng lại không có cách nào từ chối .

“Dạ, đệ hiểu được. Đại tỷ, tiên sinh dạy học nói, mấy ngày nữa muốn đi tìm học sinh thư viện Thanh Nguyệt ở trấn Thanh Nguyệt để luận học, muốn cùng người nói một tiếng. Đệ và rất nhiều bạn cùng trường đều chuẩn bị xong, bọn họ mời đệ cùng nhau qua đó.” Trước đã do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với đại tỷ của cậu.

“Đệ muốn đi sao?” Tô La quay đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Tô Văn, âm thầm đoán ra vì sao cậu do dự, có lẽ là lo lý do trước đi. Nếu như mà nàng nửa năm trước, có lẽ thực sự có chút khó khăn, tuy nhiên bây giờ việc làm ăn thú bông phát triển không ngừng, ít tiền đó nàng lấy được ra.

“Đệ muốn đi, chỉ là đệ lo lắng…”

“Đừng lo lắng mấy chuyện dư thừa, đệ về nhà nói với nương, giao lưu việc học cùng bạn là việc tốt. Nếu như nương đáp ứng, đệ đi xưởng nhỏ tìm đại tỷ. Nếu mà tìm không được, đệ trực tiếp đến nhà tìm, đại tỷ cho đệ bạc đi trấn Thanh Nguyệt.”

“Dạ, đệ biết , đệ nhất định sẽ thuyết phục nương cho đệ đi .” Vấn đề giấu ở trong lòng rất lâu cuối cùng được giải đáp, tâm tình Tô Văn trở nên càng thêm khoái trá, thần sắc trên mặt cũng trở nên càng nhẹ nhàng tự nhiên. Người trong thôn đều nói cậu có một đại tỷ rất tốt, cũng chỉ có cậu biết đại tỷ tới cùng có bao nhiêu tốt. Bây giờ cậu có thể làm đó là chăm chỉ đọc sách, dùng thành tích cao nhất tới đền đáp đại tỷ.

Đi mấy bước, bỗng nhiên nghĩ đi cùng còn có hai người nha hoàn. Thế là, Tô La lấy ra một thỏi bạc, xoay người nói với hai người nha hoàn: “Xuân Hồng Đông Thanh, hai em đi phường bánh ngọt Mễ gia mua ít bánh ngọt nhị thiếu phu nhân và tiểu thư thích ăn, mua bánh ngọt xong trực tiếp về phủ là được .”

“Vâng, phu nhân.” Hai người nha hoàn trăm miệng một lời đáp, Xuân Hồng ổn trọng nhận ngân lượng, sau đó cùng Đông Thanh đi về hướng phường bánh ngọt Mễ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.