Hai người đi khoảng một khắc thì xuyên qua rừng cây, một dòng suối từ phương xa chảy qua tách ngang rừng cây và thảm cỏ, dòng suối này chảy đến đây thì dừng lại không có tiếp tục chảy về nơi khác. Vương Lâm nghĩ nước trong dòng suối này hẳn là chảy về dưới lòng đất.
"Đại Thạch, nơi này đẹp quá." Vương Lâm xem thảm cỏ trước mắt nói.
"Nàng dâu, đằng trước còn có ba cái động."
Vì thế hai người tiếp tục đi theo dòng suối đi về phía trước, ở tận cùng dòng suối, càng đi về phía trước cỏ mọc càng ngắn, cuối cùng đi thêm một phút đồng hồ nữa thì đến tận cùng sơn cốc. Ở trước mặt hai người, bên trái phải đều có một sơn động, động sâu chỉ có bốn năm thước, mà độ rộng của cửa động thì rộng bằng cửa động trên vách núi, đại khái đều có hơn mười thước.
Hơn nữa những sơn động này đều cách mặt đất tầm hai ba mươi cm, hơn nữa rất thông gió, cho nên bên trong rất khô ráo.
Vương Lâm đối cái này đặc biệt hài lòng, nếu bọn họ muốn đến đây tị nạn thì không thể tốt hơn, chỉ cần dùng cỏ tranh cách sơn động ra một tí là được.
"Đại Thạch, nơi này rất tốt, bốn phía đều là vách núi, ẩn nấp không dễ bị phat hiện, còn có nước, cũng không cần lo chỗ ở. Hơn nữa chúng ta có thể cuốc ít mặt cỏ lên trồng đồ ăn, ha ha."
Vươn Lâm cẩn thận xem xét chung quanh sơn cốc, lại nói với Lý Đại Thạch: "Hôm nay chúng ta về thông báo cho cha nương một tiếng, để bọn họ cũng có cái chuẩn bị, chờ chiến tranh nổi lên ba nhà chúng ta đều tránh đến đây."
"Được, trong nhà còn có trẻ con, chúng ta lại đi trấn trên mua ít thuốc trị gió nóng đau đầu về, tốt nhất là để đại phu mở thêm mấy đơn thuốc, nàng xem được không?"
"Vậy ngày mai ta sẽ đi trấn trên chuẩn bị, lại mua thêm ít dầu muối về."
"Ừ, ta thì sẽ dọn dẹp lại nhà cửa, cái gì nên bỏ vào hầm giấu thì giấu đi, nên lấy đi thì bọc lại đến lúc đó muốn cầm đi cũng tiện hơn."
Lý Đại Thạch gật đầu nói được, buổi chiều hai người dẫn theo Tiểu Thạch cùng đi thôn Tiểu Cương, nói rõ tình huống với phu thê Vương Đại Sơn, bảo bọn họ cũng dọn lại nhà từ trong ra ngoài. Lương thực thì không cần bọn họ cầm, chỉ bảo bọn họ giấu đi, bằng không nếu bọn họ vận chuyển đến nhà Vương Lâm, trên đường khẳng định sẽ không an toàn, hiện tại bên ngoài đều là nạ dân bị đói, bị bọn họ đoạt thì không tốt.
Bọn Vương Đại Sơn gật đầu đồng ý, lúc đi Vương Lâm cứ mãi dặn dò Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị bảo bọn họ tạm thời đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài. Ngay cả chỗ Vương Bình cũng tạm thời không cần nói, sợ Vương Đồng Ngưu không giữ được miệng nói cho người nhà hắn biết, đến lúc đó người biết nhiều, tạo thành khủng hoảng thì không tốt.
Lấy được phu thê Vương Đại Sơn cam đoan Vương Lâm thế này mới an tâm ra về.
.....
Quả nhiên một tháng sau một số lượng lớn dân chạy nạn chạy đến trấn lễ miếu, hơn nữa nghe nói Đường vương thế như chẻ tre một đường bức thẳng đến Lễ huyện.
Bởi vì Lễ huyện là con đường phải trải quan để lên Kinh thành, cho nên nếu đường vương muốn đánh Kinh thành như vậy hắn nhất định phải chiếm lĩnh Lễ huyện. Mà khi đó trấn Lễ Miếu chắc chắn sẽ bị thất thủ, dân chúng trấn Lễ Miếu khẳng định sẽ nhận hết nỗi khổ chiến tranh.
"Đại Thạch, đợi lát nữa chàng hãy đi đón cha nương đến đây đi, chúng ta thừa dịp trời tối không có người chú ý thì tránh đến tiểu sơn cốc."
"Ừ."
Một tháng này Lý Đại Thạch đã chuyển tất cả những đồ cần thiết đến sơn cốc, còn Vương lâm thì giấu hết tất cả những đồ không cầm đi được xuống hầm; sơn động trong sơn cốc Lý Đại Thạch và Đại Sơn hai người cũng đã cùng nhau thu thập xong, bọn họ đến nơi là có thể ở luôn, hai người còn đắp thêm một cái nhà cỏ ở bên cạnh sơn động để nấu cơm.
Trong lúc đó bọn Vương Lâm cũng lặng lẽ nhắc nhở nhà Lý Hà và Triệu tẩu tử chuyện triều đình sắp chiến tranh, hỏi bọn họ có muốn cùng trốn đi không. Lý Hà nói nếu thật sự có chiến tranh thì cả nhà bọn họ sẽ cùng nương gia Lý Trương thị đi tị nạn, còn Triệu tẩu tử thì căn bản là không tin lời Vương Lâm nói, cho nên Vương lâm cũng không khuyên nữa, nói tùy bọn họ.
Lúc chạng vạng tối bọn Lý Đại Thạch trở lại, trên xe bò đặt mấy bao đồ, Vương Bình trong lòng ôm đứa nhỏ mới vừa hai tháng, đây là nhi tử của Vương Bình và Vương Đồng Ngưu, tên Vương Hạo, nhũ danh Tiểu Nê Ba.
Vương Lâm tiến lên hỏi: "Tiểu Nê Ba ngủ?"
"Dạ."
Tiểu Thạch cũng tiến lên nói muốn xem tiểu đệ đệ, Vương Lâm sợ hắn đánh thức Tiểu Nê Ba, vì thế dỗ dành nói: "Tiểu Thạch ngoan, tiểu đệ đệ đang ngủ, chúng ta không đùa đệ đệ nữa, chờ hắn tỉnh chúng ta cùng chơi với hắn, được không?"
Tiểu Thạch nghĩ lúc mình ngủ ghét nhất chính là người khác làm ồn, liền gật đầu nói: "Được."
"Tiểu Thạch của chúng ta thật ngoan, mau đi gọi cha con cõng con, chúng ta đi đến nhà mới."
Tiểu Thạch đã sớm nghe nương nói nhà mới của mình có bao nhiêu đẹp, hắn đã sớm muốn đi xem, nhưng cha hắn và nương cứ không dẫn theo hắn đi, hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể đi nhà mới, vì thế liền hân hoan đi tìm cha.
Chờ ba nam nhân bọn Lý Đại Thạch chuyển đến đồ lên trên mình trâu, nhóm người Vương lâm liền đi đến tiểu sơn cốc.
Sau khi vào trong sơn động bọn Lý Đại Thạch liền từ trong sơn động bịt kín cửa vào động, phòng ngừa người ngoài tiến vào trong tiểu sơn cốc.
"Cha nương, Tiểu Bình, Đồng Ngưu, bây giờ đã muộn rồi chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, mấy thứ này đợi mai rồi thu thập."
Đi đường núi lâu như vậy tất cả mọi người ai cũng mệt cho nên không phản đối, đều tự đi vào sơn động nghỉ ngơi.
Vương Lâm ôm chăn và Lý Đại Thạch tay dắt Tiểu Thạch đi vào sơn động bên tay trái, đặt Tiểu Thạch lên trên giường cỏ đã sớm trải sẵn, Vương Lâm đắp chăn cho con rồi mới nói với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch mau qua ngủ đi, sáng mai còn nhiều việc phải làm đấy."
"Đến đây." Dứt lời liền nằm xuống bên cạnh Tiểu Thạch, dang tay ôm lấy hai mẫu tử Vương Lâm.
Hôm sau, sáng sớm Vương Lâm đã tỉnh dậy, lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi sơn động đi vào nhà cỏ nhỏ, không ngờ rằng Vương Lưu thị đã dậy đang nấu nước.
"Nương, ngài dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Ngủ không được nên dậy tìm chút việc để làm, Tiểu Lâm sao con không ngủ thêm chút nữa."
"Ta ngủ ngon lắm, dậy nấu cơm sáng cho mọi người." Mỗi khi chuyển đến một chỗ mới hai ngày đầu Vương Lâm luôn sẽ ngủ không ngon, tật xấu này Vương Lâm đã có từ kiếp trước.
Vương Lâm và Vương Lưu thị vừa nấu cơm xong đặt lên bàn đá thì mọi người đều dậy, Vương Lâm múc nước vào chậu gỗ bưng đến trước mặt Vương Đại Sơn, nói: "Cha, đêm qua ngủ có ngon không, mau rửa mặt rồi đi ăn cơm."
"Ngủ rất ngon." Từ khi Vương Lâm nói với ông triều đình sắp có chiến tranh thì đêm nào ông cũng ngủ không ngon giấc, sợ triều đình sẽ đánh đột nhiên khi mà bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt chỗ trốn, cho nên đêm qua có thể nói là giấc ngủ ngon nhất trong thời gian này.
"Tiểu Bình, Đồng Ngưu, tối qua ngủ có con không? Tiểu Nê Ba ngoan không?"
"Đại tỷ, tối qua ta và Tiểu Bình đều ngủ rất ngon, Tiểu Nê Ba cũng rất ngoan."
Vương Đồng Ngưu ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng Vương Lâm thấy hắn sắc mặt tiều tụy, hốc mắt phiếm đen rõ ràng chính là đêm qua ngủ không ngon, chắc là đang lo lắng cho người thân của hắn.
Nếu Vương Đồng Ngưu đã không muốn làm bọn họ lo lắng, vậy nên Vương Lâm cũng làm bộ không biết gật gật đầu.
Lúc ăn cơm Vương Đại Sơn nói: "Chờ ăn cơm xong nương nó, Tiểu Lâm các ngươi thu thập những đồ nên thu thập; Tiểu Bình và Tiểu Sơn hai đứa trông Tiểu Thạch và Tiểu Nê Bà; ta và Đại Thạch, Đồng Ngưu ba người chúng ta ở ngay bên bờ suối cuốc một khối đất trồng rau, chúng ta không biết rốt cuộc phải ở lại chỗ này bao lâu, cho nên vẫn trồng nhiều chút đồ ăn thì tốt hơn."
Mọi người ào ào gật đầu đồng ý.
Các nam nhân ăn cơm xong liền dắt trâu, cầm cuốc đi ra ngoài, Vương Lâm nói với Tiểu Thạch đang ngồi bên cạnh mình: "Tiểu Thạch, con và dì nhỏ, cậu nhỏ cùng chơi với tiểu đệ đệ, được không?"
Tiểu Thạch ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
"Vậy con phải ngoan đừng có nghịch, bằng không tiểu đệ đệ sẽ cười con đấy."
"Nương, nương yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời."
"Vậy con đi tìm dì nhỏ đi."
"Dạ, con đi chơi với tiểu đệ đệ đây." Nói xong liền như cơn gió chạy ra ngoài.
"Vậy Đại tỷ ta cũng đi đây." Nói xong không đợi Vương Lâm trả lời đã chạy về phía Tiểu Thạch.
Đảo mắt bọn Vương lâm đã ở sơn cốc này sinh hoạt một tháng.
"Đại Thạch, hôm nay con ra ngoài tìm hiểu tình huống, thế nào rồi?" Vương Đại Sơn hỏi.
"Đường vương đã công chiếm Lễ Huyện, hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là người của Đường vương, thậm chí còn có một số man di biên cảnh."
"Vậy bây giờ tình huống trong thôn thế nào?"
"Binh linh và man di đi khắp thôn cướp đồ, trong thôn rất nhiều người chạy trốn, hoặc là trốn đi rồi."
"Aiz, không biết những ngày như vậy bao giờ mới kết thúc?"
Vương Đồng Ngưu nghe Lý Đại Thạch nói xong sắc mặt liền không tốt, hẳn là đang lo lắng cho cha nương và đại ca hắn.
Vương Lưu thị lên tiếng an ủi: "Đồng Ngưu con đừng lo lắng, cha nương con và bọn đại ca con nhất định là đã trốn đi rồi. Không phải là chúng ta đã báo trước cho bọn đại ca con để bọn họ làm tốt phòng bị hay sao, khẳng định là bọn họ cũng đã trốn đi giống như chúng ta rồi."
"Nương, con biết rồi." Đúng vậy, Đại ca hắn và cha nương nhất định là đã sớm trốn đi, nghĩ như vậy sắc mặt cũng tốt hơn.
Vương lâm nghĩ chiếu theo tình huống hiện tại trận chiến này khẳng định còn đánh lâu, không nghĩ tới Đường vương vậy mà lại liên hợp với man di để đối phó Nguyên Minh đế, "Cha, ta xem năm nay chúng ta khẳng định phải qua mùa đông ở chỗ này rồi."
"Ừ, Đại Thạch, Đồng Ngưu ngày mai chúng ta phải đi rừng cây phía trước chặt nhiều chút củi về phòng bị, ta thấy cũng nên bắt đầu đốt than củi rồi."
"Dạ, cha." Vương Đồng Ngưu và Lý Đại Thạch trả lời.
Vương Lưu thị cũng nói: "Vậy ta sẽ cùng Tiểu Lâm đem mấy con gà rừng và thỏ hoang mấy ngày nay đánh được đi huân, mừng năm mới chúng ta có món ngon ăn."
Vương Lâm cười trả lời: "Dạ, nương." Tuy rằng khi nàng biết Đường vương và Nguyên Minh đế muốn khai chiến liền bắt heo trong nhà giết rồi làm thành thịt khô, nhưng số thịt đso bọn họ nhiều người ăn cũng không được bao lâu, vẫn là chuẩn bị thêm đồ ăn thì tốt hơn.
Vương Lưu thị lại nhìn sang Vương Bình đang ôm Tiểu Nê Ba ở bên cạnh nói: "Tiểu Bình, con hãy cùng Tiểu Sơn trông Tiểu Thạch và Tiểu Nê Ba đi."
"Dạ, nương, đã biết."
"Nương, ngài và đại tỷ muốn hun thịt gà và thịt thỏ, ta đi giúp hai người nhặt củi." Vương Tiểu Sơn nói với Vương Lưu thị.
"Cũng được, vậy con phải cẩn thận đấy." Dù sao cũng không ra khỏi sơn cốc cho nên Vương Lưu thị vẫn rất yên tâm.
"Dạ."
.....
Mấy ngày sau Vương Đồng Ngưu nói khi hắn đi ra ngoài sơn cốc tìm hiểu tình hình thì thấy mấy tên man di lên núi săn thú vật.
Vì thế Vương Đại Sơn gọi tất cả mọi người lại nói: "Hiện tại man di thường xuyên vào núi săn thú vật, mấy ngày nay chúng ta đừng nên ra ngoài cốc, vạn nhất gặp phải bọn hắn sẽ không tốt."
Tất cả mọi người gật đầu nói vâng, Vương Lâm đề nghị nói: "Vậy mấy ngày nay ban ngày chúng ta hãy tận lực dùng than củi để nấu cơm, cha các người cũng tạm thời dừng đốt than củi đi, vạn nhất khói bay lên dẫn man di đến thì không tốt."
Vương Lâm nghĩ tuy rằng bốn phía xung quanh sơn cốc bọn họ đang ở tương đối cao, bên ngoài không dễ nhìn thấy khói đốt than củi bên trong, nhưng vẫn cẩn thận chút thì hơn.
Vương Đại Sơn nghĩ thấy cũng đúng liền gật đầu nói: "Được, mấy ngày nay chúng ta đừng đốt than nữa, dù sao chúng ta cũng đã đốt được mấy trăm cân than củi, số than củi đó có thể dùng được một đoạn thời gian."
"Được."