Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 31: Chương 31: Chuyện nhà nông (7)




Editor: Linh

“Tẩu tử, giờ cỏ đã làm xong rồi, ta và Đại Thạch sẽ bắt đầu chuẩn bị cho xây nhà, chúng ta muốn xây ngay trên nền đất đang ở bây giờ, trong nhà nhiều đồ không có chỗ để, ta và Đại Thạch thương lượng có thể để đồ ở nhà tẩu hay không?”

Lý Trương thị sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, để ở nhà ta đi, nhà ta rộng, có muốn ta và Lý Đại ca muội đến hỗ trợ không?”

“Vậy thì làm phiền tẩu tử và Lý Đại ca đến giúp chúng ta chuyển một ít đồ.”

“Được, vừa khéo xế chiều nay ta và Lý Đại ca muội không bận gì, không bằng buổi chiều chúng ta đến giúp luôn.”

“Dạ, vậy thì làm phiền tẩu tử và Lý đại ca, hi hi.”

“Xem muội nói này.”

“Vậy tẩu tử giờ ta về ngay nói với Đại Thạch một tiếng, để hắn sắp xếp lại những đồ muốn chuyển sang đây.”

“Ừ.”

.....

Về nhà, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch đang ở trong kho sắp đồ: “Đại Thạch, tẩu tử nói chiều nay sẽ đến giúp chúng ta chuyển đồ.”

“Vừa khéo, ta cũng đang sắp xếp lại đồ muốn chuyển đến nhà Lý Đại ca.”

“Chàng tính dọn những gì sang nhà Lý Đại ca?”

“Đồ trong nhà kho thì giữ lại một bao gạo, một số đồ dùng trong bếp và một túi bột ngô cho heo, cái khác thì chuyển hết sang nhà Lý Đại ca. Đồ trong phòng ngủ chúng ta thì chờ kháng dùng được thì chuyển hết vào nhà kho, đồ bên phòng ngủ nhỏ cũng chuyển hết sang nhà Lý Đại ca luôn.”

“Ừ, Đại Thạch đừng quên đào bình sứ chôn dưới chân bàn trang điểm lên nhé, bằng không đến lúc đó đào móng đào ra được sẽ không tốt lắm.”

“Đã biết, buổi tối ta sẽ đào bình sứ lên, lấy ra 100 lượng bạc tiền mặt, còn lại thì chôn trong nhà kho, nàng dâu, nàng thấy thế nào?”

“Ừ, được đấy.”

Vừa cùng Lý Đại Thạch thương lượng xong thì Lý Hà và Lý Trương thị đến hỗ trợ, Vương Lâm vội tiếp đón: “Lý Đại ca, tẩu tử hai người đến đấy à.”

Lý Hà hướng Vương Lâm gật đầu, sau đó nói với Lý Đại Thạch: “Thạch đầu, hai chúng ta chuyển những đồ muốn chuyển đến nhà ta đi, để tẩu tử đệ và đệ muội tiếp tục sắp xếp lại.”

“Dạ, được.” Nói xong liền cùng Lý Hà vào nhà kho bắt đầu chuyển đồ.

Lý Trương thị vừa cùng Vương Lâm sắp xếp đồ vừa hỏi: “Đệ muội, nhà của các ngươi muốn phá dỡ, đến lúc đó muội và Đại Thạch ngủ ở đâu? Nếu không cùng Đại Thạch đến nhà ta ngủ đi, trong nhà ta còn một cái kháng không có người ngủ.”

Vương Lâm cười nói cám ơn: “Ha ha, cám ơn tẩu tử, nhà kho chúng ta không dỡ, ta và Đại Thạch tính đắp một cái kháng trong nhà kho, chúng ta sẽ ngủ ở đó, buổi tối còn có thể trông nhà. Dù sao xây nhà cần để rất nhiều đồ trong sân, nếu không trông coi ta và Đại Thạch sẽ không yên tâm.”

“Đúng là cần phải trông.”

Có Lý Hà và Lý Trương thị hỗ trợ, không bao lâu nên chuyển đã chuyển, nên sắp xếp đã sắp xếp.

Ngồi trong nhà chính nghỉ ngơi chốc lát, Lý Hà nói với Lý Đại Thạch: “Thạch đầu, không phải đệ nói muốn đắp một cái kháng trong nhà kho sao? Đi thôi, chúng ta đi xách bùn về, sớm đắp trước mấy ngày, chờ đến khi dỡ nhà buổi tối hai người có chỗ ngủ luôn.”

Lý Đại Thạch đứng lên, cười đồng ý: “Ha ha, được.”

.....

Sau khi Lý Hà và Lý Đại Thạch ra khỏi nhà, Vương Lâm liền nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, tối nay hai người ăn cơm luôn ở đây đi, chờ chút nữa ta sẽ đi đón Tiểu Hoa và Tiểu Hà qua đây.”

Lý Trương thị không có từ chối, “Ha ha, được, chúng ta lại có lộc ăn rồi.”

“Xem tẩu tử nói này, chỉ là bữa cơm thường, không biết còn tưởng rằng tẩu tử ăn chính là sơn hào hải vị đấy.”

“Ha ha, đệ muội nấu cơm ngon, chúng ta không phải là có lộc ăn à! Lần trước Tiểu Hà ăn cơm ở nhà muội về ngày nào cũng muốn ta làm món thịt kho tàu cho nó, ta bị nó quấn không cách nào liền làm cho nó ăn, nó ăn một miếng liền nhổ ra, cứ xị mặt nói không ngon như muội làm, làm ta tức đến trái tim cũng đau.”

“Ha ha, Tiểu Hà đứa nhỏ này quá đáng yêu, hôm nay ta liền làm thịt kho tàu cho nó ăn.”

Lời này bị Lý Tiểu Hà đến cửa tìm cha nương nghe thấy, một bước nhảy đến trước mặt Vương Lâm, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Thật không, thẩm? Buổi tối thẩm sẽ làm món thịt kho tàu ăn ngon đó cho Tiểu Hà à?”

“Vương Lâm bị bộ dáng này của hắn yêu đến không được, ngồi xổm xuống ôm mặt hắn hôn một cái, vui vẻ nói: “Thật, làm cho Tiểu Hà một bát to, cho Tiểu Hà ăn no.”

Được cam đoan Lý Tiểu Hà vui vẻ cười thành tiếng, “Ha ha, thẩm, thẩm thật tốt! Còn học động tác của Vương Lâm, hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt nàng.

Lý Trương thị bị hai người đùa cười ra tiếng, “Ha ha, hai đứa nhỏ!”

“Được rồi, Tiểu Hà đi gọi tỷ tỷ đến nhà thẩm, được không?”

Lý Tiểu Hà dùng sức gật đầu, “Dạ.”

Vương Lâm xoa xoa đầu hắn, khích lệ nói: “Thật ngoan!”

Lý Tiểu Hà được Vương Lâm khen ngợi vui vẻ chạy ra ngoài.

Lý Trương thị thấy Lý Tiểu Hà nghe lời Vương Lâm như vậy, cố ý làm bộ như ghen nói: “Tiểu Hà thật nghe lời đệ muội, bình thường ta muốn nó làm gì đều phải ba giục bốn mời mới được.”

Vương Lâm nghe vậy ha ha cười rộ lên, cũng không tiếp lời Lý Trương thị.

...

Dậu sơ, Vương Lâm liền cùng Lý Trương thị xuống bếp nấu cơm, cơm chiều Vương Lâm chuẩn bị cực kì phong phú, một bát thịt kho tàu to, một bát sườn kho, một đĩa cọng tỏi non xào lòng heo, một bát cơm khô khoai lang to.

“Đại Thạch, kêu Lý Đại ca rửa tay rồi ăn cơm.” Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch đang ngồi đối diện với nhà chính nghỉ ngơi.

“Biết rồi, nàng dâu.”

“Tiểu Hoa ngona, giúp thẩm cầm đũa lên trên nhà nhé.” Vương Lâm cười nói với Lý Tiểu Hoa đang ngồi bên cạnh Lý Trương thị.

Lý Tiểu Hoa nhu thuận đồng ý: “Dạ.”

Sau khi bưng hết đồ ăn lên bàn rồi, Vương Lâm nói với bọn Lý Trương thị: “Ha ha, tẩu tử, Tiểu Hoa, mau ngồi xuống đi.” Sau đó tiếp đón Lý Hà, “Lý Đại ca, mau ăn cơm, hôm nay may mà có Lý Đại ca, bằng không hôm nay cũng sẽ không nhanh như vậy đã đắp xong kháng.”

“Ừ, ha ha.”

“Tẩu tử hôm nay cũng vất vả, mau ăn cơm, không cần khách sáo.”

“Ha ha, được.”

Tiếp đón xong hai người lớn mới cười nói với Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa: “Tiểu Hà, Tiểu Hoa, hôm nay đều giúp thẩm làm việc, đều là bé ngoan, đến thưởng cho mỗi đứa một miếng thịt kho.” Nói xong liền gắp cho Tiểu Hà và Tiểu Hoa mỗi người một miếng thịt.

Hai đứa nhỏ được khen ngợi vui vẻ cười rộ lên, Lý Tiểu Hà hưng phấn cam đoan với Vương Lâm, “Thẩm, Tiểu Hà là bé ngoan, sau này Tiểu Hà vẫn sẽ giúp thẩm làm việc.” Nói xong còn bày ra vẻ mặt ‘thẩm mau khen ta đi’ nhìn Vương Lâm.

“Ha ha, ừ, Tiểu Hà là bé ngoan, đến, lại thưởng cho một miếng sườn.”

Như nguyện lấy được Vương Lâm khen ngợi, Lý Tiểu Hà liền vui vẻ cúi đầu ăn cơm.

Lý Hà thấy Lý Tiểu Hà nghe lời Vương Lâm như vậy, không khỏi cảm thán nói: “Vẫn là đệ muội có biện pháp, Tiểu Hà đứa nhỏ này ở nhà ai nói cũng không nghe, nghịch ngợm vô cùng, ta và nương nó đều hết cách với nói, có khi tức đến hận không thể đánh nó mấy cái cho hả giận.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt cưng chiều đối Lý Tiểu Hà dù là ai cũng nhìn ra được, dù sao Lý Hà chỉ có một đứa con trai là Lý Tiểu Hà.

Lý Trương thị cũng nhìn Lý Tiểu Hà, cười giận dữ nói: “Đúng vậy đấy.”

Lý Đại Thạch cười nói: “Ta thấy Tiểu Hà rất ngoan, ngoan hơn mấy đứa nhỏ chỉ biết nghịch ngợm trong thôn không biết bao nhiêu, hắc hắc.”

Lý Hà và Lý Trương thị đều cười phụ họa Lý Đại Thạch, “Cũng đúng.”

Một bữa cơm chiều kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

....

Buổi tối khi đi ngủ, Vương Lâm ôm eo Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, thừa dịp mấy ngày nay còn rảnh chúng ta đi thôn Tiền gia một chuyến nói rõ chuyện mua gạch ngói đi, loại chuyện này phải sớm định xong mới yên lòng. Thuận tiện đi trấn trên mua thêm chút thịt heo và gạo nếp về, dù sao lên trấn trên phải đi qua thôn Tiền gia, chàng cảm thấy thế nào?”

“Ừ, đều nghe nàng dâu, chúng ta đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền thổi tắt nến, bắt đầu cởi áo Vương Lâm.

Một đêm tình cảm mãnh liệt vừa mới bắt đầu....

....

Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch đến nhà Lý Hà mượn xe bò rồi cùng Vương Lâm đi thôn Tiền gia.

Đến cửa thôn Tiền gia, Vương Lâm cười hỏi thăm nhà Tiễn Minh, “Ông à, xin hỏi nhà Tiễn Minh đi như thế nào?”

Cụ ông cười tủm tỉm chỉ đường cho Vương Lâm, “Đầu thôn nhà đầu tiên chính là nhà hắn, ngươi xem, chính là tòa nhà ngói kia.”

“Cám ơn ông.”

“Không có việc gì, không có việc gì, ha ha.”

Đến ngoài sân nhà Tiễn Minh, Lý Đại Thạch xuống xe đi gõ cửa, “Xin hỏi Tiễn Minh Tiễn Đại ca có nhà không?”

“Ai đấy” nói xong liền mở cửa sân.

Vương Lâm thấy là một phụ nhân tuổi còn trẻ, liền cười trả lời: “Tẩu tử, chúng ta là tới tìm Tiễn Đại ca mua gạch ngói.”

Tiễn Minh nàng dâu nghe là đến mua gạch, ân cần nói: “Mau vào, đến nhà chính ngồi đi, ta đi gọi tướng công đến ngay.”

“Vậy thì làm phiền tẩu tử.”

“Không phiền, không phiền, mau ngồi đi, ha ha.”

Một khắc sau, một hán tử người đầy đất trở lại, người này hẳn là Tiễn Minh.

Vương Lâm và Lý Đại Thạch vội vàng đứng lên nói: “Tiễn Đại ca, quấy rầy, chúng ta là được Tần Viễn Hà Tần Đại ca ở thôn Tiểu Cương giới thiệu đến đây mua gạch, nói gạch ngói nhà huynh rất tốt.”

Tiễn Minh cười nói: “Mau ngồi mau ngồi, hai người chính là Lý Đại Thạch ở thôn Đại Hà đúng không, ta nghe Viễn Hà nói qua. Ngươi yên tâm, gạch ngói nhà ta đều là tốt nhất, dùng bảy tám mươi năm không thành vấn đề, giá đều như nhau. Gạch ngói đều là một văn rưỡi một viên, đã là Viễn Hà giới thiệu tới ta liền để rẻ cho hai người, liền thu các ngươi một văn ba một viên.”

Vương Lâm và Lý Đại Thạch nghe xong mừng rỡ, Vương Lâm vui vẻ nói: “Vậy thì đa tạ Tiễn Đại ca, chúng ta muốn 15000 viên gạch và 5000 viên ngói, mùng năm tháng mười đưa đến thôn Đại Hà là được, đây là tiền đặt cọc.” Nói xong liền đưa cho Tiễn Minh 6 lượng bạc làm tiền đặt cọc.

Tiễn Minh thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều là người sảng khoái, nhận tiền vui vẻ nói: “Được, mùng năm tháng mười sẽ đưa đến cho các ngươi.”

“Vậy chúng ta về đây.”

“Ừ, đi thong thả.” Nói xong liền đứng lên tiễn hai người ra sân.

...

Trên xe bò, Vương Lâm vui vẻ nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, tốt quá, lần này tiết kiệm được 4 lượng bạc, sau này nhất định phải cám ơn Tần đại ca.”

Lý Đại Thạch trong lòng cũng rất vui, cười ngây ngô gật đầu, “Hắc hắc, được.”

Tiếp theo hai người liền đi Trấn trên mua thịt heo, dùng để chiêu đãi thợ khéo, lại mua 60 cân gạo nếp, 25 văn một cân, giá này có thể mua một cân thịt béo, Vương Lâm đau lòng vô cùng, nhưng là không thể không mua. Gạo nếp dùng để dán vách tường, hơn nữa Vương Lâm còn tính khi dán vách tường dùng nhiều thêm chút gạo nếp, như vậy vách tường sẽ càng thêm chắc. Chỉ gạo nếp và thịt heo đã tốn của Vương Lâm 2 lượng bạc, ngẫm lại liền đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.