“Tiểu Lâm ngươi mau đỡ Đại Thạch vào nhà nằm đi, hắn uống say rồi.” Vương Đại Sơn chỉ vào Lý Đại Thạch đang ngồi trên ghế cười ngây ngô nhìn Vương
Lâm.
“Đúng vậy, Tiểu Lâm ngươi mau đi chăm sóc Đại Thạch đi, ở đây có ta và Lý Hà nàng dâu thu dọn là được.”
Vương Lâm đỡ Lý Đại Thạch ngượng ngùng cười với Vương Lưu thị, nói: “Vậy thì
làm phiền nương và tẩu tử, ta nâng hắn vào nằm rồi ra.”
Thấy Lý
Đại Thạch kéo tay Vương Lâm cười ngây ngô, liên tục kêu ‘nàng dâu, nàng
dâu.....’, còn luôn dính lên người Vương Lâm cọ cọ, Vương Lưu thị vội
xua tay, “Tiểu Lâm không cần đâu, ngươi cứ chăm sóc cho Đại Thạch là
được rồi, nhìn hắn như vậy hẳn là say lắm rồi.”
“Dạ.” Thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Lý Đại Thạch, Vương Lâm ngượng ngùng cười cười với mọi người rồi đỡ hắn vào trong phòng.
“Nàng dâu.... Nàng dâu, hôm nay ta.....nấc.... Rất cao hứng, hắc hắc....”
Vương Lâm nhìn về phía Lý Đại Thạch đang ngồi trên giường kéo tay nàng không
chịu ngồi xuống, nói: “Ừ, ta biết hôm nay chàng cao hứng, mau nằm
xuống.”
“Được, vậy.... nàng dâu.... nàng phải cùng ta.... nằm.” Nói xong liền ôm Vương Lâm nằm xuống.
Vương Lâm không có cách nào với Lý Đại Thạch trẻ con như vậy, đành phải dỗ
hắn: “Ta đi lấy nước ấm lau người cho chàng, lau xong ta sẽ nằm với
chàng được không?”
“Không, ta không.... lau người, ta muốn cùng..... nàng dâu ngủ..... nấc....”
“Đại Thạch, nghe lời, cả người chàng đầy mùi rượu, phải lau người rồi ta mới cùng ngủ với chàng.”
“Nấc, được.... được rồi.”
Vương Lâm lấy một chậu nước ấm, cởi bỏ quần áo Lý Đại Thạch, cẩn thận lau người cho hắn.
“Nàng dâu, bây giờ.... chúng ta.... chúng ta đã xây nhà xong, chúng ta sinh
đứa nhỏ... nhỏ đi, được không?” Nói xong tha thiết chờ mong nhìn Vương
Lâm, một bộ dáng tiểu thái lang. (trong phim hoạt hình có hỷ dương dương và khôi thái lang ý.)
Lý Đại Thạch khuôn mặt tục tằng lộ ra vẻ
mặt tiểu thái lang Vương Lâm không chút nào cảm thấy không thích, nhìn
biểu cảm đó Vương Lâm chỉ cảm thấy tình cảm trào dâng trong lòng, ôn nhu nói: “Được, chỉ cần chàng ngoan ngoãn ngủ, chúng ta sẽ sinh oa, ừ.”
Lý Đại Thạch say rượu thấy Vương Lâm vẻ mặt ôn nhu, không tự chủ được gật gật đầu, từ từ nhắm hai mắt ngủ.
...
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch rốt cục ngủ, không khỏi thở phào một hơi, hóa ra
Lý Đại Thạch uống say sẽ trẻ con như vậy. Ừ, sau này nhất định không thể để Lý Đại Thạch uống say trước mặt mọi người, Lý Đại Thạch đáng yêu như vậy Vương Lâm chỉ muốn một mình nhìn thấy.
Thấy Vương Lâm ra khỏi phòng, Vương Lưu thị hỏi: “Đại Thạch ngủ?”
“Dạ.”
“Tiểu Lâm đây là 3 lượng bạc ngươi cầm đi, đây là ta và cha ngươi mừng các ngươi lên nhà mới.”
“Nương, không phải người đã cho một rổ trứng gà rồi sao? Làm sao còn cho nhiều bạc như vậy?”
“Đây là cùng nhau, vừa rồi quên không đưa cho ngươi, ngươi cứ nhận đi, coi như tâm ý của ta và cha ngươi.”
Vương Lâm nghe Vương Lưu thị nói vậy chỉ đành phải nhận lấy, “Vậy ta và Đại Thạch cám ơn cha nương.”
Lý Trương thị thấy Vương Lâm nhận bạc của Vương Lưu thị, cũng từ trong
lòng lấy ra một lượng bạc, “Cho đệ muội, đây là ta và Lý Đại ca muội
mừng các ngươi lên nhà mới, cả trứng gà nữa, ha ha.”
Lý Hà thấy
Vương Lâm không muốn nhận, liền nói: “Đệ muội, muội cứ nhận đi, đây cũng là tâm ý của ta và tẩu tử muội, muội không nhận chẳng lẽ là không coi
chúng ta thành ca tẩu của muội và Đại Thạch.”
“Lý Đại ca đừng nói như vậy, ta nhận là được.”
“Ừ, thế này mới đúng chứ, ha ha.”
“Vậy Tiểu Lâm này, không có chuyện gì khác ta và nương ngươi về đây, để Tiểu Sơn và Tiểu Bình ở đây chơi hai ngày, hai ngày nữa ta sẽ đến đón.”
“Cha, ngài không cần phải đến đây đón đâu, đến lúc đó ta và Đại Thạch đưa bọn đệ muội về là được.”
“Ừ, vậy cũng được, ta và nương ngươi về trước đây.” Nói xong lại dặn dò
Vương Bình: “Tiểu Bình, ngươi và Tiểu Sơn phải nghe lời tỷ và tỷ phu đấy biết không.”
Vương Bình nhu thuận trả lời: “Cha, con biết rồi ạ.”
“Đệ muội, ta và Lý đại ca ngươi cũng về đây.”
“Dạ, để Tiểu Hà và Tiểu Sơn ở đây chơi đi, tẩu xem hai đứa chúng nó chơi vui chưa kìa.”
Lý Trương thị theo tầm mắt Vương Lâm nhìn qua, hai tiểu tử đó đang chơi
trốn tìm, “Cũng được, để Tiểu Hà ở đây chơi với Tiểu Sơn.”
....
Chờ tất cả mọi người về rồi, Vương Lâm nói với Vương Bình: “Tiểu Bình, hai
ta qua phòng bên cạnh trải đệm đi, đêm nay muội và Tiểu Sơn ngủ bên đó.”
“Dạ, tỷ.”
Trải giường xong rồi, Vương Lâm nói với Vương Bình: “Được rồi, thử xem tỷ trải cho các ngươi hai đệm có mềm không?”
Vương Bình nghe vậy đặt mông ngồi lên giường, “Tỷ, thật mềm, thoải mái hơn ta ở nhà ngủ trên kháng nhiều, hi hi.”
“Ừ, muội thích là được rồi. Tiểu Bình, tự muội chơi đi nhé, ta đi xem tỷ phu muội chút.”
“Tỷ, tỷ đi đi, ta lên lầu chơi.”
“Vậy muội phải cẩn thận đấy, đừng để ngã từ trên lầu xuống.”
“Tỷ yên tâm, ta cũng không phải đứa nhỏ.”
“Ừ, được.”
Vừa vào trong phòng liền thấy Lý Đại Thạch đang ngồi ở trên giường xoa đầu, Vương Lâm vội đi qua giúp hắn mát xa đầu, “Thế nào? Đau đầu lắm à?”
“Hắc hắc, nàng dâu xoa như vậy không đau nữa.”
“Phì, đồ ngốc.”
“Nàng dâu, ta ngủ bao lâu rồi? Cha nương và bọn Lý Đại ca đều về hết rồi sao?”
“Mới một lát thôi, cha nương và bọn Lý đại ca về rồi.”
“Ừ.”
“À, đúng rồi, trước lúc đi cha nương cho chúng ta ba lượng bạc làm tiền mừng, Lý đại ca cũng cho một lượng bạc.”
“Ta đã biết, sau này chờ cha nương và Lý đại ca xây nhà chúng ta cho về là được.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Được rồi, đầu còn đau không?”
“Không đau, ha ha.”
“Vậy là được rồi, đói bụng không, ta đi làm cơm trưa đây.”
....
Vương Lâm nghĩ sáng nay đã ăn nhiều thịt rồi ngán nên buổi trưa chỉ nấu chút cháo trắng.
“Tiểu Bình, Tiểu Sơn, Tiểu Hà, mau đến ăn cơm nào.”
“Dạ, tỷ/thẩm, chúng ta đến đây.”
Vương Tiểu Sơn nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, ngẩng đầu làm nũng với Vương Lâm:
“Đại tỷ, còn củ lạc giống sáng nay ăn không, ta còn muốn ăn nữa.” Nói
xong còn không ngừng chớp đôi mắt to, Lý Tiểu Hà cũng là vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.
Hai tiểu gia hỏa bộ dáng tham ăn, nháy mắt manh
(đáng yêu) đến Vương Lâm, “Có, đợi ta xuống phòng bếp lấy cho hai đứa,
nhưng không cho ăn nhiều, cẩn thận đau bụng.”
Hai tiểu gia hỏa
không ngừng gật đầu, phảng phất như chỉ cần bọn họ gật đầu chậm, Vương
Lâm sẽ không cho bọn họ ăn lạc, miệng còn không ngừng cam đoan: “Đại
tỷ/thẩm, chúng ta cam đoan không ăn nhiều.”
“Nhìn bộ dáng sốt ruột của hai đứa bay này.” Nói xong liền đi nhà bếp lấy củ lạc cho hai đứa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch, “Đại Thạch, chúng ta đi
gieo hạt giống lần trước mua ở chợ đi thôi, đến mùa đông được ăn là
vừa.”
“Ừ, giờ ta đi xới đất, nàng chỉ gieo hạt xuống là được.”
“Tỷ, tỷ phu, ta cũng đi giúp hai người gieo đồ ăn.”
“Tiểu Bình, ta và tỷ muội đi là được rồi, muội cứ ngồi nhà chơi đi.”
“Đại Thạch, chàng để Tiểu Binh đi đi, muội ấy sẽ giúp chúng ta gieo giống,
bình thường ở nhà muội ấy cũng làm việc này, gieo còn giỏi hơn ta.”
Lý Đại Thạch nghĩ đó là công việc nhẹ nhàng nên cũng không phản đối nữa.
Lần này Vương Lâm tính gieo ba luống rau chân vịt, oản đậu (đậu hà lan), 4
luống cải trắng, giep nhiều một chút nếu hai người bọn họ ăn không hết
cũng có thể đưa đến nhà mẹ đẻ. Người ở đây hình như vẫn chưa biết rau
chân vịt, oản đậu có thể chịu rét, mùa đông cũng có thể sống. Ở đây mùa
đông mọi người thường chỉ gieo cải trắng.
Vương Lâm nghĩ nếu
tuyết thật sự quá lớn, nhiệt độ không khí lớn thì sẽ kêu Lý Đại Thạch
dựng một cái lều, như vậy những đồ ăn này sẽ không bị tuyết phủ hoặc
lạnh chết, mùa đông bọn họ sẽ không buồn vì không có đồ ăn tươi mới.
Mấy luống rau ba người rất nhanh liền làm xong.
“Được rồi, Đại Thạch, Tiểu Bình chúng ta vào nhà chính nghỉ ngơi chút đi.”
“Được, nàng dâu/tỷ.”
.....
Thời gian thoáng cái liền đến tuần đầu tiên của tháng mười một, thời tiết đã lạnh lên, Vương Lâm và Lý Đại Thạch bắt đầu mặc áo trong giữ ấm.
“Đại Thạch, hôm nay trời lạnh tiếp qua mười ngày nữa sẽ bắt đầu có tuyết rơi đúng không?”
“Ừ, ta thấy năm nay khẳng định sẽ rét hơn năm ngoái. Nàng dâu, hay là chúng ta thừa dịp còn chưa có tuyết rơi lên trấn trên mua chút than về đi, để khi nào tuyết rơi dùng nó sưởi ấm.”
Ở thời đại này than không
phải là thứ mà tiểu dân chúng như bọn họ có thể dùng nổi, mùa đông than
sưởi ấm là độc quyền của người có tiền, bọn họ đều là dùng củi sưởi ấm,
hơn nữa bọn họ cũng luyến tiếc dùng nhiều củi.
Nhưng vì nàng dâu, Lý Đại Thạch vẫn bỏ được tiêu tiền mua than sưởi ấm.
“Đại Thạch, chàng có biết trấn trên bán bao tiền một cân than không?”
“Trước kia ta nghe Âu Dương tổng quản nói qua, hình như là ba bốn mươi văn tiền một cân.”
Ba bốn mươi văn tiền một cân than quả nhiên không phải người như bọn họ có thể mua nổi, than giá cao như vậy sao không thấy người trong thôn đốt
than bán nhỉ? Nghĩ vậy Vương Lâm liền hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Đại
Thạch, sao mọi người không đốt than bán?”
“Nàng dâu, nàng quên à, than này chỉ có ở các cửa hàng của Thượng quan gia bán, các cửa hàng
khác đều không có bán, hơn nữa chúng ta cũng không biết đốt than thế
nào.”
Nghe Lý Đại Thạch nói như vậy Vương Lâm mới nhớ tới trước
kia ở nhà mẹ đẻ đã nghe Vương Đại Sơn nói qua, buôn bán than củi là sản
nghiệp của Thượng quan gia, than củi này còn cung ứng cho hoàng cung.
Thượng quan gia là hoàng thương có tiếng ở Minh triều, bọn họ dám làm
phần buôn bán độc đại (duy nhất+to) này là vì Thượng Quan gia có người
làm quan ở Kinh thành, hình như còn là tâm phúc bên người Nguyên Minh
đế.
Sau này Vương Đại Sơn còn nói cho Vương Lâm, có một lần ông
nghe được người trong quán trà nghị luận, thật ra phương pháp đốt than
củi này là Thượng Quan phủ Nhị tiểu thư Thượng Quan Ngữ Yên dạy cho
Thượng Quan gia chủ tức cha của Thượng Quan Ngữ Yên là Thượng Quan Minh.
Nếu thật sự là như vậy Vương Lâm hoài nghi Thượng Quan Ngữ Yên này hẳn cũng là người từ bên ngoài đến giống nàng, dù sao trước khi Thượng Quan phủ
bán than này thì người nhà giàu và Hoàng cung đều dùng than lửa (tức
than được sinh ra từ củi cháy khi nấu cơm) để sưởi ấm. Mà gia đình nông
dân giống bọn họ thì dùng củi sưởi ấm, chỉ có mùa đông thật sự lạnh mới
dùng than lửa tích cóp từng tí một để sưởi ấm.
“À, ta biết, chỉ
là đột nhiên quên thôi, hi hi.” Tí nữa thì lộ, Vương Lâm vội vàng nói
sang chuyện khác, “Đúng rồi, Đại Thạch, chúng ta có than lửa không?”
“Không, trước kia mùa đông ta đều không sưởi ấm, chỉ khi nào tuyết rơi nhiều ta mới đốt củi.”
“Đại Thạch, không bằng chúng ta tự đốt than đi, bằng không đi mua than một
cân mất ba bốn mươi văn, 100 cân mất 3 4 lượng bạc. Huống chi cả một mùa đông 100 cân than sẽ không đủ, còn không bằng chúng ta tự đốt than, chỉ cần chúng ta không lấy đi bán, người Thượng Quan gia hẳn cũng sẽ không
tìm chúng ta phiền toái, nếu thật sự đốt thành công thì chúng ta nói
chúng ta mua ở trên trấn.”
“Vậy cũng được, nhưng là nàng dâu, chúng ta không biết đốt than thế nào mà.”
“Bản thân ta cân nhắc một loại phương pháp không biết có được không, nhưng
là chúng ta có thể thử một lần, dù sao sau núi nhà chúng ta có rất nhiều củi, lấy một ít để thử cũng không có vấn đề gì.”