Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 42: Chương 42: Mua tơ lụa làm áo sơ sinh. (1).




Editor: Linh

Ăn cơm trưa xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch đang muốn đứng dậy đi về, Vương Lưu thị đột nhiên nhớ tới tã lót, vội nói: “Đúng rồi Tiểu Lâm, nương đã tìm tã lót trước kia Tiểu Sơn từng dùng giặt sạch, con cầm về đi, chờ sinh đứa nhỏ ra rồi cho nó mặc.”

Vương Lâm thế này mới nhớ ra mình vẫn chưa làm quần áo, tã cho đứa con trong bụng, “Dạ.”

Nghe Vương Lâm đồng ý, Vương Lưu thị lập tức vào phòng lấy đồ ra, đưa bọc quần áo tã lót đã bọc cẩn thận cho Vương Lâm, “Trẻ mới sinh phải mặc quần áo cũ thì thân thể mới khỏe mạnh.”

Lý Đại Thạch vội nhận lấy gói đồ, hắn cũng không muốn mệt nàng dâu.

Vương Lâm không biết vì sao Vương Lưu thị lại nghĩ trẻ con phải mặc đồ cũ mới tốt, dù sao thì bản thân nàng là không muốn con mình mặc quần áo cũ của người khác, nàng muốn cho con mình tất cả những gì tốt nhất, nhưng vẫn cười nói: “Nương, ta đã biết.”

Sau khi về nhà, Vương Lâm mở bọc đồ ra xem, bên trong đều là quần áo và tã lót của trẻ con. Lúc ở trên xe bò Vương Lâm đã nghĩ, nếu không cho đứa nhỏ mặc một bộ quần áo nào mà Vương Lưu thị đưa, Vương Lưu thị nhất định sẽ rất buồn, cho rằng nàng ghét bỏ đồ mà bà đưa. Cho nên chỉ chọn hai ba cái còn tốt nhất để đó, mấy cái này có thể cho đứa nhỏ mặc, thừa lại Vương Lâm không tính lấy.

“Đại Thạch, mấy cái này ta giữ lại cho đứa nhỏ mặc, cái khác thì chàng cất vào trong ngăn tủ đất ở phòng ngủ cách vách đi.”

“Ừ.”

Thật ra Lý Đại Thạch cũng không muốn con mình mặc quần áo cũ người khác từng mặc, nhưng những cái này đều là nhạc mẫu đưa, bản thân cũng không tốt cự tuyệt. Bây giờ xem ra nàng dâu cũng có cùng chung suy nghĩ với mình, trong lòng cao hứng, thầm hạ quyết tâm sau này mình nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, cho nàng dâu và đứa nhỏ những điều tốt nhất.

Thấy Lý Đại Thạch trở lại nhà chính, Vương Lâm nói: “Đại Thạch, còn có sáu bảy tháng nữa con sẽ đi ra, thừa dịp bây giờ còn sớm ta muốn làm quần áo cho con.”

Nghe Vương Lâm nói muốn may quần áo cho con, trong lòng lo lắng, sợ Vương Lâm sẽ mệt, liền do dự nói: “Nàng dâu, bằng không chúng ta nhờ tẩu tử làm giúp chúng ta đi.”

Biết đây là Đại Thạch thương mình, lập tức cảm thấy ấm trong lòng, xem ra ở trong lòng Lý Đại Thạch mình vẫn quan trọng hơn đứa nhỏ, hắc hắc, “May quần áo không mệt đâu, Đại Thạch chàng cứ yên tâm đi, lại nói đây là đứa nhỏ của hai chúng ta, ta nghĩ muốn tự mình làm cho con.”

Hóa ra nàng dâu cũng thích đứa nhỏ này như mình, thật tốt, “Vậy nàng dâu, nàng may quần áo thấy mệt thì phải đi nghỉ ngay đấy.”

“Ừ, được. Đại Thạch, chờ qua 15 chúng ta lên Trấn trên đi, ta muốn mua một thất tơ lụa làm áo lót cho con, tơ lụa mềm mại sẽ không thương tổn đến làn da của con.”

Trong lòng Lý Đại Thạch không muốn Vương Lâm đi Trấn trên, nhưng khi thấy Vương Lâm nhắc đến đứa nhỏ vẻ mặt ôn nhu chính mình liền không lỡ cự tuyệt, cùng lắm thì đến lúc đó mình trải chăn đệm lên xe, để xe bò đi chậm chút là được, vì thế liền đồng ý: “Được.”

.....

Đảo mắt liền đến ngày 15, 15 là Tết Nguyên tiêu (Đêm rằm tháng giêng), đương nhiên hẳn là ăn nguyên tiêu.

“Đại Thạch, chàng đi nhà kho lấy một chậu nhỏ bột gạo nếp ra đây, tối hôm nay chúng ta làm bánh trôi ăn.”

Bột gạp nếp là Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch mua khi đi chuẩn bị hàng Tết, còn bảo hắn mua chút đường đỏ và mè vừng về, để hôm nay làm bánh trôi cho Lý Đại Thạch ăn.

“Được, hắc hắc.”

Lý Đại Thạch rất lâu rồi chưa ăn bánh trôi, trước kia đều là tẩu tử làm rồi gọi hắn qua ăn, nhưng nhìn cả nhà người ta náo nhiệt, trong lòng mình khó chịu, cho nên hắn chỉ đi qua một lần. Sau này Lý đại ca đến gọi hắn, hắn liền thoái thác rằng mình không thích ăn bánh trôi, dần dà Lý Đại ca và tẩu tử cũng không đến gọi hắn nữa.

Thật ra hắn rất thích ăn bánh trôi, bánh trôi ngọt ngào cảm giác cả trái tim đều ngọt, hiện tại mình và nàng dâu cùng ăn khẳng định càng thêm ngọt, hắc hắc.

“Nàng dâu, nàng làm bánh trôi ăn ngon quá, ha ha.”

“Ăn ngon thì chàng ăn nhiều vào.” Nói xong liền gấp mấy cái bánh trôi trong bát mình sang bát Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch vội nghiêng bát đi không để Vương Lâm lại gắp cho mình, bánh trôi ngon như vậy nàng dâu nhất định phải ăn nhiều, “Nàng dâu, ta đủ rồi, chính nàng ăn đi.”

“Ừ.” Thật ra Vương Lâm không thích ăn bánh trôi, nhưng thấy Lý Đại Thạch ăn ngon, bản thân bất tri bất giác cũng ăn mấy cái, hóa ra bánh trôi ăn cũng rất ngon.

Lý Đại Thạch thu dọn xong bát đũa, trở lại trong phòng thấy Vương Lâm còn đang ngồi trên giường chờ mình, vội nói: “Nàng dâu nàng mau ngủ đi không cần chờ ta, ta rửa mặt rồi sẽ vào ngay.”

“Không phải là ta muốn chờ chàng, là con chàng không có chàng nằm bên nó không ngủ được, ha ha.” Nói xong còn sờ sờ bụng mình.

Lý Đại Thạch biết đây là Vương Lâm không có mình ngủ không yên, trong lòng cao hứng, cười ngây ngô nói: “Hắc hắc, nàng dâu, nàng chờ ta chút, ta lập tức vào ngay.” Nói xong liền như một cơn gió chạy ra ngoài.

“Đồ ngốc này!”

Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch đã quay vào, cởi quần áo lên giường ôm Vương Lâm nằm xuống, “Nàng dâu ngủ đi. Ta đã nói chuyện với Lý đại ca ngày mai lên Trấn giúp chúng ta mua trâu, tẩu tử cũng đi.”

“Ừ, được. Ngày mai ta cùng tẩu tử đến cửa hàng vải, chàng và Lý Đại ca đi mua trâu.”

Nghĩ mình không ở tẩu tử sẽ chăm sóc nàng dâu liền gật đầu: “Ừ.”

.....

Sáng hôm sau vừa lên xe bò Lý Trương thị liền cười ái muội nhìn Vương Lâm, Vương Lâm bị nàng cười khó hiểu, “Tẩu tử, tẩu cười cái gì vậy?”

“Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy Đại Thạch đối đệ muội thật tốt mà thôi, ha ha. Sáng sớm đã bận rộn trải xe bò, đây là lần đi xe bò mềm nhất từ trước đến nay.” Nói xong còn nhấc mông dịch qua dịch lại, “thật mềm, haha.”

“Ha ha, Đại Thạch khẩn trương quá thôi, khiến tẩu tử chê cười.”

“Sao có thể chứ, ta cũng được hưởng ké của đệ muội mà.”

Lời tuy nói như vậy nhưng biểu cảm trên mặt Lý Trương thị vẫn không đổi, cả đường đi đều nhìn Vương Lâm cười.

Vương Lâm cũng mặc kệ nàng cười, Lý Đại Thạch là trượng phu nàng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, chuyện này có gì mà buồn cười. Có đôi khi Vương Lâm thật sự bội phục năng lực bát quái của nữ nhân thời đại này.

Vì chiếu cố Vương Lâm có thai nên xe bò đi đặc biệt chậm, bình thường lộ trình đi một canh giờ hôm nay phải đi hai canh giờ mới đến nơi.

Sau khi cất kĩ xe bò, Vương Lâm nói với bọn Lý Trương thị: “Tẩu tử, chúng ta đi mua đồ, Đại Thạch và Lý đại ca đi mua trâu, chờ buổi trưa chúng ta gặp nhau ở quán ăn nhỏ trước cửa Trấn, thế nào?”

“Được, theo lời đệ muội/nàng dâu.”

....

Sau khi bốn người tách ra, Vương Lâm nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, chúng ta qua phố Đông xem đi, ta muốn mua chút tơ lụa làm áo lót bên trong cho đứa nhỏ.”

“Ừ, đứa nhỏ thân mình chiều chuộng, hẳn nên mặc quần áo mềm mại.”

Hai người đến phố Đông vào một tiệm vải tên là cửa hàng vải Tống gia. Không hổ là tiệm vải mở ở phố Đông, chủng loại, màu sắc và hoa văn hơn cửa hàng vải ở phố Tây rất nhiều.

Thấy Vương Lâm và Lý Trương thị một thân vải bố tiến vào tiểu nhị cũng không có khinh thị, nhiệt tình tiến lên chào đón: “Khách quan mời vào bên trong, ngài muốn mua vải gì? Cửa hàng vải của chúng ta là cửa hàng nhiều chủng loại, chất lượng tốt nhất ở Trấn Lễ Miếu.”

“Ta muốn mua chút tơ lụa làm quần áo cho đứa nhỏ, nhờ tiểu nhị ca giúp chúng ta giới thiệu chút.”

“Được, khách quan mời qua bên này, tơ lụa này là thích hợp may quần áo cho trẻ nhỏ nhất, tính chất mềm mại, màu sắc vừa đúng.”

Vương Lâm nhìn theo hướng tiểu nhị ca chỉ, tơ lụa rực rỡ muôn màu nhìn đã thấy thích, sờ sờ mặt gấm quả đúng mềm mại như lời tiểu nhị nói, trong lòng lập tức hài lòng, chỉ vào một thấy tơ lụa màu trắng hỏi: “Tiểu nhị ca, thất tơ lụa này bán thế nào?”

“Khách quan thật sự tinh mắt, đây là hàng bổn điếm mới nhập về, chỉ cần sáu lượng một thất.”

Vương Lâm nghĩ quần áo trẻ con hẳn là không tốn bao nhiêu vải, vì thế nói: “Ta muốn nửa thất.” Lại nghĩ đến hẳn là mình sẽ sinh vào mùa thu, vậy thì làm quần áo cho đứa nhỏ nên làm dầy chút, “tiểu nhị ca, có loại vải bông nào mềm mại không?”

“Có có, mời theo ta đến đây.”

Hai người đi theo tiểu nhị đến tận cùng bên trong tiệm vải, “Khách quan, đây chính là vải bông tốt nhất của bổn điếm, đặc biệt hút mồ hôi không nói, còn rất mềm mại, tốt hơn mấy loại tơ lụa kia nhiều, giá cũng phải chăng.”

Vương Lâm và Lý Trương thị đều cảm thấy vải bông này không tệ, trong lòng đều tính mua mấy thước về làm quần áo cho đứa nhỏ, Lý Trương thị hỏi: “Vậy vải bông này bao nhiêu tiền một thất?”

“Vải bông in hoa ba lượng một thất, vải bông dày in hoa bốn lượng một thất, vải bông dày hai lượng một thất, khách quan muốn mua loại nào?”

Vương Lâm và Lý Trương thị nhìn nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, Vương Lâm liền hỏi: “Ta và đại tẩu ta đều mua, có thể bán rẻ cho chúng ta hơn chút không?”

“Vậy khách quan muốn mua bao nhiêu, nếu mua ít thì ta không thể làm chủ được, không bằng để ta gọi chưởng quầy đến đây, các ngươi nói chuyện với hắn.”

“Vậy thì làm phiền tiểu nhị ca.”

Chỉ chốc lát sau chưởng quầy liền bước đến bên người Vương Lâm hỏi: “Xin hỏi khách quan cần gì?”

“Ta và đại tẩu ta muốn hỏi chưởng quầy xem vải bông này có thể bán rẻ hơn chút cho chúng ta không?”

“À, xin hỏi khách quan muốn mua bao nhiêu?”

“Ta muốn mua một thất vải bông dày, vừa rồi còn lấy nửa thất tơ lụa.” Nói xong chỉ chỉ tơ lụa vừa mua, sau đó quay đầu hỏi Lý Trương thị: “Tẩu tử thì sao?”

“Ta cũng lấy một thất vải bông dày.”

“Như vậy đi, hai thất vải bông dày ta sẽ lấy của các ngươi 3800 văn, sáu lượng một thất tơ lụa đã là giá thấp nhất mà bổn điếm có thể cho rồi.”

Vương Lâm và Lý Trương thị đều cảm thấy có thể, liền nói: “Vậy thì đa tạ chưởng quầy.”

“Vậy để ta gọi Trương Nhị bọc vải lại cho các ngươi.”

“Được.”

“Trương Nhị qua đây, giúp hai vị khách quan này bọc vải lại.”

“Đến ngay.” Tiểu nhị vừa rồi tiếp đón bọn Vương Lâm trả lời.

“Hai vị khách quan còn muốn mua cái gì thì nói với Trương Nhị đi, ta còn có chút việc, cáo từ trước.”

Khó trách cửa hàng vải này kinh doanh tốt như vậy, hóa ra cửa hàng này từ cao xuống thấp đều rất nhiệt tình với khách hàng, “Được, làm phiền chưởng quầy rồi.”

Bọc xong vải bông dày cho Vương Lâm và Lý Trương thị, Trương Nhị liền hỏi: “Xin hỏi khách quan còn cần gì nữa không?”

Vương Lâm tính làm cho đứa nhỏ máy cái áo bông và mấy đôi hài bông vải, mà trong nhà bông vải đã sớm dùng hết, liền trả lời: “Ta muốn mua bốn năm cân bông vải, không biết bông vải mới bán thế nào?”

“Bông vải mới thượng đẳng 40 văn một cân, bông vải mới trung đẳng 30 văn một cân, bông vải mới hạ đẳng 20 văn một câ, xin hỏi khách quan muốn loại nào?”

“Cho ta 5 cân bông vải thượng đẳng đi.”

“Được, khách quan chờ chút.”

“Đúng rồi tiểu nhị ca, xin hỏi trong tiệm các ngươi có vải lẻ muốn bán không?”

“Vải lẻ ở hậu viện của chúng ta có rất nhiều, nếu khách quan muốn có thể đến hậu viện xem.”

“Vậy nhờ tiểu nhị ca dẫn đường.”

Nghe Vương Lâm muốn mua vải lẻ, Lý Trương thị vội kéo nàng nhỏ giọng nói, “Đệ muội, muội muốn vải lẻ làm cái gì? Lại không thể làm quần áo.”

“Tẩu tử yên tâm, ta muốn vải lẻ là có dùng, tuyệt sẽ không lãng phí bạc.”

Đang nói liền đến hậu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.