Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình

Chương 13: Chương 13




Thư Mạch Lạc vừa quay người sang thì bắt gặp Dịch Thiên Trầm đứng lù lù phía sau làm cô giật nảy mình.

- Dịch tổng, sao anh về mà không lên tiếng, hù dọa có thể chết người nha?

Thấy anh không trả lời cô lại nói tiếp:

- Sao anh nói chiều mai mới về mà, đã quay xong rồi sao?

- Vẫn chưa. Đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị của tôi.

- Không hợp khẩu vị?? Là khách sạn năm sao đó nha?

Dịch Thiên Trầm nhướn mày nhún vai lười trả lời. Anh tự nhiên kéo ghế ngồi xuống lại nhìn về phía cô bận rộn. Từ trước đến nay cô luôn mặc quần dài cho nên anh hôm nay mới có dịp chiêm ngưỡng đôi chân thon dài trẳng trẻo của cô.

Thư Mạch Lạc có cảm giác hình như có một đôi mắt nóng rực nhìn về phía mình, cô tắt bếp quay người lại thì lại thấy Dịch ma đầu đang nhìn chằm chằm mình. Hướng theo ánh mắt của anh, cô mới biết tình hình hiện tại của mình chính là “thịt treo miệng cọp”. Cô căng thẳng đi lướt qua anh, nhanh chóng đi về phòng thay bộ đồ khác, ít nhất cô phải mặc được cái áo lót vào. Vừa đi ngang, Dịch Thiên Trầm nhanh tay kéo tay cô một cái làm cho Thư Mạch Lạc thuận đà ngã vào ngồi ngay lên đùi của anh.

Thư Mạch Lạc kinh ngạc quay đầu nhìn anh, thở cũng không dám thở mạnh. Hơi thở Dịch Thiên Trầm có chút rối loạn phả lên gương mặt đo đỏ của cô, còn ánh mắt thì hướng về nơi nhô cao nào đó:

- Muốn đi đâu?

Thư Mạch Lạc vừa trừng mắt nhìn anh vừa cố thoát khỏi gông xiềng của Dịch ma đầu, tuy nhiên cái cơ thể này thật chẳng được cái tích sự gì?

- Anh buông tôi ra cái, tôi về phòng một chút.

- Muốn thay đồ.

Thư Mạch Lạc kinh ngạc nhìn anh, Dịch Thiên Trầm nhếch mép, suy nghĩ này của cô anh còn không đoán được sao?

- Đã có gan mặc thì tại sao còn đổi tới đổi lui chứ? Hửm?

Hơi nóng phả bên tai làm Thư Mạch Lạc rùng mình, cô không dám nhìn anh lời nói lại càng lắp bắp:

- Tôi…tôi vẫn chưa tắm, đúng vậy nãy giờ nấu đồ ăn nên bám mùi quá, tôi…muốn đi tắm.

Cô lại cố vùng dậy lần nữa nhưng lời nói của Dịch ma đầu làm cô cứng cả người:

- Nói dối thì cũng phải xem cơ thể mình có vâng lời hay không chứ? Mùi sữa tắm vẫn còn thoang thoảng đây này, cô dùng sữa tắm của tôi, đúng không?

Cô muốn đập đầu chết, con mẹ nó cô chính là nghĩ anh sẽ không về cho nên mới dùng một tí xíu sữa tắm hàng hiệu của anh cho biết mùi với người ta, ai mà dè lại thành ra như thế này?

Dịch Thiên Trầm nhìn cô mặt mày từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại căng thẳng trong lòng anh làm cho anh thật sự nổi lên tà niệm. Nếu cô thật sự cô muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của anh thì anh đành toại nguyện cho cô vậy, để xem cô có thể giữ bộ dáng này bao lâu. Không nói hai lời anh liền thẳng đến bờ môi mím chặt kia mà hôn xuống.

Thư Mạch Lạc kinh ngạc mà trợn trắng mắt, cha mẹ ơi mười chín năm cuộc đời đây là nụ hôn đầu của cô thế mà lại trao cho hung thủ gián tiếp giết cô, không là giết Văn Mạch Lạc, nhưng mà nụ hôn đầu của Thư Mạch Lạc là thật. Thư Mạch Lạc vươn tay định đánh anh, Dịch Thiên Trầm thuận thế chụp lấy tay cô, đan bàn tay anh vào bàn tay cô nắm chặt lại. Bàn tay kia của anh đang ôm chặt vòng eo cùng cánh tay còn lại của cô. Nụ hôn dần dần trở nên cuồng dã. Đầu lưỡi đảo vòng quanh bờ môi của cô, Dịch Thiên Trầm dùng lưỡi của mình đẩy bờ môi mím chặt của cô, thấy cô vẫn cố chấp anh bóp chặt cái eo làm Thư Mạch Lạc đau nghiến mà a lên một tiếng, Dịch Thiên Trầm môi lưỡi nóng bỏng công thành chiếm đất xông lên, khuấy đảo toàn bộ khoang miệng của cô. Lần đầu hôn mà gặp phải đối thủ đã trải qua cả ngàn vạn nụ hôn như Dịch ma đầu thì con dê non như cô thật sự chịu thua. Môi của Thư Mạch Lạc khi mà gần như hết cảm giác mới được buông tha, Dịch Thiên Trầm dời đôi môi nóng bỏng của mình xuống cần cổ trắng ngần của cô, lướt dần xuống xương quai xanh gợi cảm của Thư Mạch Lạc.

Đầu óc của cô bây giờ loạn thành một nùi, nụ hôn dần rơi xuống điểm trọng yếu mà Dịch Thiên Trầm luôn chú ý, lưỡi anh lướt quanh nơi hạt châu đỏ qua lớp áo. Thư Mạch Lạc run lên một cái, da gà da vịt gì đó thay nhau nổi đầy cả người. Cô cuối cùng cũng có thể mở miệng:

- Không được, hôm nay tôi đến tháng.

Dịch Thiên Trầm dừng động tác, cằm vẫn để lên ngực cô chỉ ngước mắt nhìn cô nhíu mày lặp lại:. Truyện Đông Phương

- Đến tháng?

- Chính là cái mỗi tháng con gái đều sẽ có đấy.

- Trùng hợp vậy sao?

Ánh mắt anh nghi ngờ mà hỏi ngược lại, giọng điệu mang theo sự chế giễu.

- Đúng vậy, thật trùng hợp.

Thư Mạch Lạc cùng Dịch ma đầu lại đấu mắt, cô không dám né ánh mắt lạnh như băng này, bởi một khi cô né tránh anh sẽ biết cô nói dối. Quả thật một lúc sau, anh trầm giọng nói:

- Đi xuống đi.

Thư Mạch Lạc như nhận được thánh lệnh, liền lập tức phóng xuống cách xa anh tám mét.

- Tạm tha cho cô, nhưng nếu tôi biết cô nói dối, hừm, hậu quả cô không thể tưởng tượng được đâu?

Thư Mạch Lạc gật đầu lia lịa, tránh được một kiếp hay một kiếp vậy. Áo dây quần short gì đó ngày mai cô lập tức bỏ hết.

- Dọn cơm đi, tôi về phòng tắm rổi sẽ ra ăn.

Thư Mạch Lạc nãy giờ không dám thở mạnh bây giờ mới thở phù nhẹ nhõm, dọn cơm xong xuôi liền nhanh chóng về phòng thay quần áo khác.

Dịch Thiên Trầm lửa nóng không thể dập theo cách nguyên thủy chỉ có thể nhanh chóng giải quyết bằng nước lạnh. Lúc nãy lời cô nói cũng chưa chắc là thật, nhưng nếu như anh kiểm tra phát hiện ra cô có thật, thứ nhất là bẩn thứ hai thể diện của anh sẽ mất sạch. Từ trước đến nay anh chưa từng ép buộc ai, bởi vì khi một bên gượng ép sẽ gây mất hứng, nhưng cô là trường hợp loại trừ đầu tiên của anh. Thật buồn cười! Càng buồn cười hơn là Dịch Thiên Trầm anh lần đầu tắm nước lạnh hơn nửa tiếng để an ủi “lão nhị”.

Đồ ăn hôm nay vẫn như vậy nhưng vào miệng, Dịch Thiên Trầm lại nuốt không trôi, ăn không đến một chén anh đã bỏ đi về phòng. Thư Mạch Lạc vẫn giữ nguyên trạng thái án binh bất động. Cô dọn dẹp xong xuôi cũng trở về phòng học bài, tránh lại gặp mặt Dịch Thiên Trầm, mắc công nhớ chuyện lúc nãy là làm cô sợ muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.