Không khí trong phòng ăn có chút vi diệu. Chính là Dịch Thiên Trầm chống cằm ngồi đó nhìn Thư Mạch Lạc không hề lên tiếng. Lưu Khiết Tinh ban đầu có nói vài câu sau đó cũng không biết nói gì nữa, Kiều Mạnh cũng có chút e dè nhưng lâu lâu lại quay sang nói chuyện với Thư Mạch Lạc. Thư Mạch Lạc cuối cùng cũng không chịu nổi, đặt đũa xuống hướng phía Dịch ma đầu hỏi:
- Dịch tổng, bộ trên mặt tôi có dính gì sao?
- Không có.
- Vậy sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy.
- Vậy sao? Văn tiểu thư đánh giá cao bản thân mình quá đó. Tôi là đang nhìn bức tranh sao lưng cô nha, Khiết Tinh cậu nghĩ một lát nữa mình có nên hỏi ông chủ ở đây mua lại bức tranh này không?
Dịch Thiên Trầm đột ngột bẻ lái sang Khiết Tinh làm cô nàng phản ứng không kịp lúc, cô lau miệng một cái rồi mới cười trừ trả lời:
- ...Nếu cậu thích cũng có thể, còn ai dám không bán cho cậu sao?
- Đúng vậy, ai dám giành với mình chỉ có đường chết.
Nói xong lại hướng ánh mắt lạnh băng về phía Kiều Mạnh. Thư Mạch Lạc bị Dịch Thiên Trầm cho một vố mất mặt như vậy, hận không thể một tay bóp nát đầu anh ta. Được rồi hôm nay cô sẽ ăn trừ lại mối hận này, Thư Mạch Lạc không nói nữa mặc cho anh ta nhìn, cứ cắm đầu gấp đồ ăn cho vào chén mình sẵn tiện gắp luôn cho Kiều Mạnh. Hành động này của cô càng làm cho người nào đó nỗi điên. “Rắc”, căn phòng bởi không có tiếng động gì khác nên khi chiếc đũa gãy đôi tạo nên âm thanh đủ để ba người còn lại nghe. Cả ba người đều giật mình dừng đũa nhìn anh, vẻ mặt ai cũng có sự kinh ngạc kèm theo chút sợ hãi không nên lời, ngay cả Lưu Khiết Tinh là bạn của Dịch Thiên Trầm cũng sững sờ. Lưu Khiết Tinh sửng sốt quay sang sốt ruột hỏi:
- Dịch Thiên Trầm cậu…
- Mình không sao.
- Để mình gọi người lấy đũa mới cho cậu.
- Không cần, mình không ăn nữa.
Thư Mạch Lạc nhìn tôi đũa trong tay Dịch ma đầu mà thầm nuốt nước miếng, sau đó lại bất giác đưa tay sờ cổ của mình. Cô chính là vậy đôi lúc không sợ trời sợ đất, mạnh miệng can đảm cũng chẳng biết lấy đâu ra, đến khi cận kề cái chết mới biết sợ, chính là lúc này đây.
Thư Mạch Lạc buông đũa ngay ngắn ngồi dậy, nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng tâm cô lại gào thét sóng trào cuồn cuộn đây. Kiều Mạnh thấy cô đột nhiên không ăn nữa, ân cần hỏi:
- Không sao chứ? Có phải làm cô sợ không?
Câu sau, Kiều Mạnh xích lại gần nói nhỏ vào tai cô. Thư Mạch Lạc ra hiệu có một chút xíu. Nhìn hai người to nhỏ thì thầm với nhau làm Dịch Thiên Trầm thật sự bùng nổ, anh đứng lên vòng qua bàn trực tiếp bắt lấy cánh tay của Thư Mạch Lạc, trước mặt Kiều Mạnh và Lưu Khiết Tinh kéo tay cô một đường ra ngoài. Giữa chốn đông người thế này, giãy giụa càng làm cho người ta chú ý, cô chỉ có thể vắt dò lên cổ chạy theo bước của Dịch ma đầu. Anh kéo cô lên xe, cả một đường Thư Mạch Lạc đều chìm trong suy nghĩ của mình, cô thật sự không biết mình làm sai cái gì mà ông trời nhỏ này lại nổi điên luôn á, rõ ràng cô chỉ là đi ăn cơm với đồng nghiệp thôi mà. Anh ăn cơm với mỹ nhân thì được cô ăn cơm với đồng nghiệp thì lại phải nôm nốp lo sợ còn hơn đi ngoại tình, tội tình gì cô phải cảm thấy sợ chứ, nghĩ đến đây Thư Mạch Lạc liền lấy lại bình tĩnh, cây ngay không sợ chết đứng.
Dịch Thiên Trầm lâu lâu lại dời ánh mắt sang Văn Mạch Lạc, nãy giờ cô một lời cũng không nói làm anh càng bực thêm. Ở nhà thì ngoại trừ dùng bữa ra, lúc nào cũng trốn ở trong phòng, hôm nay nhân cơ hội anh ra ngoài lại đi hú hí với thằng khác, nếu như anh không bắt gặp có phải cô lại giở trêu trò dụ dỗ người khác hay không. Một mình anh với cái nhan sắc này còn chưa đủ thỏa mãn cô.
Vừa mở cửa Thư Mạch Lạc hướng phòng mình chạy vào, Dịch Thiên Trầm đương nhiên biết ý định của cô liền chạy theo ôm cô quay lại phòng khách quăng cô xuống ghế.
- A…cái con người này, anh rốt cuộc muốn gì đây?
- Tôi mới là người nên hỏi em mới đúng, một mình tôi còn chưa đủ với em.
Thư Mạch Lạc nghe xong lại ngẩn người ngước nhìn anh, đủ với không đủ cái gì? Anh ta đang nói đến tiền lương hả??
Thấy cô không trả lời, Dịch Thiên Trầm tưởng cô chột dạ nên càng tiến lại gần.
- Tôi nói đúng rồi phải không? Tôi nghĩ em đã thay đổi chăm chỉ học hành, nào ngờ lại chứng nào tật nấy, lại tiếp tục dụ dỗ đàn ông.
Thư Mạch Lạc giờ mới hiểu lời anh, anh thế nà nghĩ cô là hạng ký sinh trùng chuyên hút tiền nhà giàu, cô quả thật nhẫn nhịn cho nên anh làm tới mà Thư Mạch Lạc bật đứng dậy đối diện với con ngươi đầy tức giận của anh.
- Dụ dỗ, tôi dụ dỗ đàn ông khi nào hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy, anh đừng có mà ngậm máu phun người nha.
- Tôi ngậm máu phun người, em ở trước mặt tôi tình tứ với người ta mà còn nói tôi ngậm máu phun người.
- Tôi tình tứ cái rắm, rõ ràng anh ngủ với không biết bao nhiêu minh tinh ngôi sao mà còn nói tôi, lúc nãy Lưu Khiết Tinh câu tay câu chân với anh đó sao không thấy anh nói.
- Lưu Khiết Tinh là bạn tôi.
- Kiều Mạnh cũng là bạn tôi.
Thư Mạch Lạc nổi khùng hét thẳng vào mặt Dịch Thiên Trầm. Dịch Thiên Trầm hít thở không thông, nét mặt sa sầm, từ trước đến nay người dám hét vào mặt anh chỉ đếm trên đầu ngón tay mà những người đó cũng chẳng còn có cơ hội gặp mặt anh lần nữa. Hôm nay Văn Mạch Lạc thế mà lại dám. Có phải anh đã quá nhân nhượng cho cô.
- Sao em dám?
Dịch Thiên Trầm bắt lấy một cánh tay của Thư Mạch Lạc kéo cô lại gần anh thêm nữa, khoảng cách của hai người hiện giờ chính là mặt đối mặt, nói không quá thì chính là trên mặt có bao nhiêu lỗ chân lông cũng có thể thấy được.
- Sao tôi lại không dám? Anh tưởng mình là ông trời chắc, tôi nói cho anh biết, đời tôi Thư...chậc..Văn Mạch Lạc chỉ sợ duy nhất hai người nhưng một trong hai người đó không có anh, cho nên anh đừng có bày bộ mặt này với tôi, không có tác dụng, Ok?
- Còn nữa hôm nay tôi không biết anh tức giận vì cái quái gì nhưng mà... tôi đã không phải là hạng con gái lang chạ đụng đâu là ngủ đó với đàn ông. Đúng vậy tôi lúc trước đeo bám người có tiền nên luôn bị các người lấy thứ này ra khi dễ, khing bỉ tôi, lúc trước là do tôi ngu ngốc là do tôi sai. Hiện tại tôi của bây giờ không còn như trước nữa, tôi có lòng tự trọng, có liêm sỉ, tôi không để các người xem thường tôi nữa đâu, nếu có là do các người sai chứ không phải tôi.
Nói xong những lời muốn nói, cô rút đi cánh tay trong bàn tay anh muốn quay về phòng nhưng không được, cô nhăn mặt khó chịu:
- Buông ra.
- Không buông.
Sắc mặt vẫn không đổi khi nói ra câu này. Thư Mạch Lạc nghĩ thầm “thật ấu trĩ”.
- Đau, lỡ như tay tôi bị tàn phế thì làm sao?
- Chưa chết là được.
Cmn, cô cạn lời. Thư Mạch Lạc dùng tay còn lại quạt quạt để xua đi cái nóng.
- Em chưa từng cười thật thoải mái trước mặt tôi
Thư Mạch Lạc ngay lập tức nở một nụ cười không thể giả tạo hơn và bị dập tắt ngay lập tức.
- Bỏ ngay cái nụ cười giả trân đó đi nếu không muốn tôi ăn em.
Bị cắt ngang làm cho Dịch Thiên Trầm có chút mất hứng, anh cố gắng nói tiếp:
- Em cũng chưa từng nói chuyện dịu dàng với tôi quá hai giây, nếu có cũng chỉ là ép buộc, nhưng em lại làm điều đó rất tự nhiên với Kiều Mạnh, tôi thấy khó chịu. Tôi quả thật đã xem thường em, nhưng mà thời điểm hiện tại thì không còn nữa.
Thư Mạch Lạc cảm thấy những lời này có chút sai sai, cười với anh, nói chuyện dịu dàng với anh đó là việc của nữ chính nha, cô đã làm osin thì thôi đi tại sao việc này cô cũng phải gánh chứ. Nguyên chủ lúc trước xem anh như ông trời mà cung phụng, mở miệng ra thì còn ngọt hơn cả mật ong, anh còn giết không tha, bây giờ thì lại trách tôi, đây là cái lí lẽ gì? Không biết sống sao cho vừa lòng mấy người?
Nhìn mặt cô ngẩn ngơ, lâu lâu lại nhíu mày chu miệng làm cho Dịch Thiên Trầm thở dài không thôi. Cô rốt cuộc vẫn không hiểu ý anh. Nếu vậy anh đành nói thẳng vậy.
- Em hẹn hò với tôi đi.