Ngày hôm sau, Thư Mạch Lạc như thường ngày lại chen chúc trên xe buýt đi tới trường quay, đã qua những ngày rảnh rỗi của cô. Thư Mạch Lạc ngồi trên xe buýt tính nhẩm, cô còn phải cùng đoàn phim làm việc ít nhất hai tháng nữa, phía sau còn có rất nhiều phân cảnh cô đóng cùng Dịch Thiên Trầm, bởi vì cô là boss là con gián chết tiệt đến tập cuối cùng mới ngủm được.
Đến nơi, Thư Mạch Lạc lại càng bất ngờ hơn khi có một vài chi tiết được thêm vào phim, càng đáng nói hơn chính là có thêm mấy cảnh cô đóng riêng với Dịch Thiên Trầm mà một trong số những cảnh đó có cảnh cô gài bẫy để lên giường với anh. Đọc lại kịch bản mới mà máu dồn hết lên não, cô tìm đạo diễn và biên kịch để hỏi rõ. Mới có một đêm, một buổi sáng thế nào mà cái vèo một cái thêm vào nhiều cảnh như vậy. Biên kịch Cao hướng Thư Mạch Lạc tưởng cô chưa hiểu kịch bản mới nên nói rất rõ ràng chi tiết mục đích thêm vào những cảnh này cho cô biết.
- À đây là kết quả một đêm và một buổi sáng của tôi, đạo diễn và Dịch tổng đấy.
- Ba người không ngủ mà thức chỉ để thêm cảnh cho một vai phụ nhỏ nhoi như tôi…
Cô không tin được chỉ vào mặt mình. Dịch ma đầu đã trâu bò thì thôi đi, hai người này thế nào mà cùng anh ta cũng trâu bò vậy. Biên kịch Cao liền không đồng ý với lời cô nói, nhanh chóng đáp lại:
- Sao lại không quan trọng, cô là chất xúc tác cực kỳ quan trọng, cô làm cho nam nữ chính nảy sinh mâu thuẫn giày vò nhau, làm cho nữ chính rơi vào vòng tay nam phụ, giày vò ngược tâm nam chính. Cuối cùng cũng chính nhờ cảnh này mới xây dựng nên kết cục cực thảm một cách hoàn hảo của nữ phụ, làm cho nam nữ chính hóa giải hiểu lầm, nhận ra tình cảm mãnh kiệt giấu kín trong mỗi người.
Thư Mạch Lạc câm nín, đây là thể loại máu chó gì mà toàn là do cô đổ vào vậy, bộ nhìn mặt cô giống như chủ công ty dự chữ máu chó hay sao mà muốn có là có, tội lỗi với khuôn mặt thánh thiện này của cô quá. Thư Mạch Lạc đứng vậy tìm đi tìm cái người chủ mưu.
Dịch Thiên Trầm đang trong phòng trang điểm thì cô xông vào, trợ lý Tô nhìn cô lại nhìn snag ông chủ, nhân viên định đuổi cô ra thì Thiên Trầm bảo mọi người rời khỏi. Anh nhìn cô qua gương, liếc mắt bảo cô ngồi xuống:
- Ngồi xuống đi.
- Anh tự nhiên khi không rảnh rỗi thêm cảnh cho tôi làm gì?
- Tôi đâu có rảnh rỗi, đây là có tiền đầu tư của tôi nha đương nhiên tôi phải chăm chút tỉ mỉ cho nó chứ. Thêm nữa thấy mấy ngày nay em có vẻ rảnh rỗi, tôi thêm cảnh chẳng phải là đang trực tiếp thêm tiền cho em đó sao?
- Tôi không cần. Sao anh không thêm cảnh anh và nữ chính ân ái, thế nào lại thành ra là tôi, quá phi lý.
- Không phi lý, chuyện này tôi đã bàn bạc với đạo diễn Vương và biên kịch Cao rồi, hai người họ chấp nhận thì mới được thông qua, nếu em có ý kiến phản đối đi tìm hai người họ đi. Nếu họ chịu cắt bỏ thì tôi không ý kiến.
Nói xong anh nhướng mày nhìn cô phía sau tức đến nghiến răng trợn mắt mà vẫn không làm được gì. Anh thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nhưng đáng.
Thư Mạch Lạc còn không biết hai người kia cùng với anh là một phe sao. Tép rêu như cô có thể làm gì, cô mà có tiền bồi thường hợp đồng thì con mẹ nó bà đây dùng tiền ném chết các người. Tức giận thì tức giận, kiếm cơm vẫn phải kiếm, Thư Mạch Lạc đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Mấy ngày nay chỉ cần có cảnh của cô anh đều sẽ lấy cớ khiến cô phải ở lại, lần nào cũng khiến cô về trễ, đã vậy còn làm cô mệt nhừ, về là ngã xuống giường ngủ ngay, thời gian ôn tập vì vậy mà cũng ít ỏi đến đáng thương. Cũng may mắn là thời gian đóng máy với thời gian thi của cô cách nhau khá xa nên vẫn còn một khoảng giữa rảnh rỗi đủ để cô chạy nước rút.
Cảnh phim cô ghét nhất cuối cùng cũng đến. Thật không hiểu nổi, đã là thời đại nào rồi mà còn thêm cái cảnh hãm hại tình cảm ngàn cảnh chẳng lỗi một. Cô nhớ hồi đó xem mười phim đài loan thì hết tám chín phim sẽ có cái chiêu chụp ảnh giả gửi cho nữ chính. Làm cho cô lần nào xem phim cũng bị mẹ hổ nện mấy phát vào đầu vì cái tội chửi thề vào mặt nữ chính. Ha, bây giờ thì hay rồi, cô đây đóng luôn ngay cảnh này, khỏi chửi gì nữa.
Trong kịch bản, những chuyện này là do nữ phụ Tống Vân Tịch dàn dựng, nên vì vậy mà cô phải chủ động mọi chuyện. Từ nụ hôn suồng sã từ ngoài cửa cho đến bên giường. Thư Mạch Lạc cảm nhận sâu sắc một điều là nam chính đáng lẽ phải có chút chống cự mặc dù đã bị bỏ thuốc nhưng mà Dịch Thiên Trầm lại rất hưởng thụ điều này, làm hại chỉ mỗi cảnh hôn không phải quay đi quay lại hơn mười lần, làm môi cô vừa sưng vừa tê.
Lúc cô đi vệ sinh còn nghe loáng thoáng bên ngoài có mấy cô gái vừa hâm mộ vừa ghen tị khi cô được hôn Dịch Thiên Trầm. Cô đây phi, rõ ràng là anh ta chơi cô, chiếm tiện nghi của cô thế mà giờ đổi thành cô được lợi.
Cảnh thứ hai là cảnh giường chiếu của hai người, nói là vậy nhưng cũng chỉ là đắp cái chăn để lộ bờ vai trần thôi. Đến khi bắt đầu quay thì Thư Mạch Lạc mới thấy rõ ý đồ của Dịch Thiên Trầm. Hai mắt nhắm hờ mà bàn tay dưới chăn thì sờ loạn chân cô, anh ta cứ thế ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người trong ekip ăn đậu hũ của cô. Cô theo kịch bản quay sang nhìn anh ta, đưa tay lên vuốt ve gương mặt này mà tay run run. Thư Mạch Lạc thấy rõ ràng anh ta cười nhẹ một cái.
- Dịch Thiên Trầm, anh đủ rồi đó.
Cô cắn răng nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười yêu thương nói nhỏ với con ma háo sắc này.
- Suỵt.
- Suỵt ông nội nhà anh.
Đột nhiên anh mở mắt ra nhìn cô, thế là một tiếng “Cắt” vang lên.
- Chưa đạt, quay lại.
- Sao lại đột nhiên mở mắt vậy Thiên Trầm, một chút nữa là được rồi.
Dịch Thiên Trầm ngồi dậy nói với đạo diễn Vương.
- Tôi cảm thấy tư thế này chưa đủ thân mật ý định của nữ phụ?
- Vậy cậu có ý kiến gì?
- Tôi nghĩ nên như thế này thì sẽ Ok hơn.
Nói xong anh liền thực hành, anh gối đầu lên bả vai cô, cả gương mặt anh gần như chạm hết vào ngực cô. Con mẹ nó, sàm sỡ công khai trắng trợn như thế đấy.
- Đạo diễn, không được đâu? Như thế này cũng làm quá rồi.
- Không đâu, tôi thấy rất tốt. Mọi người tập chung, chúng ta làm lại.
Nói xong đạo diễn Vương lại sắp xếp đâu ra đấy bắt đầu lần quay thứ ba. Dịch Thiên Trầm thì thầm nói với cô, hơi thở của anh phả lên ngực cô làm cô khó chịu không nói nên lời:
- Em muốn kết thúc nhanh chóng thì nên cố gắng hợp tác đi, nếu không anh cũng không ngại cùng em ở tư thế này diễn mấy lần đâu?
- Đồ không biết xấu hổ.
- Quá khen.
Thư Mạch Lạc nhận ra sức chịu đựng của bản thân đã nâng lên một tầm cao mới. Cô vậy mà vẫn giữ nụ cười tươi, đôi mắt ướt át thâm tình nhìn Dịch Thiên Trầm, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, nhưng thực chất bên dưới tấm chăn có ai biết được cô đang chịu đựng ma chưởng của Dịch ma đầu. Cũng may anh còn biết ở đây có nhiều người nên không làm quá phận, nếu không cô thật sự sợ mình sẽ nổi điên chó cùng bứt giậu.