Dịch Thiên Trầm thấy cô đứng đó nhìn anh, hết thở dài rồi lại xoa xoa hai mắt, xong lại bất lực nhìn anh. Cảm xúc thay đổi đa dạng trên gương mặt cô mà vẫn xinh đẹp như vậy khiến anh có chút tiếc nuối khi cô rời khỏi giới giải trí.
- Anh không thể cứ như thế này được? Lỡ như…chậc..bị đám paparazzi hay fan anh chụp được thì phải làm sao đây?
- Thì cứ để họ chụp thôi, anh không để ý đâu?
Nụ cười của anh dưới ánh chiều tà thật sự rất đẹp, ánh nắng xuyên qua từng kẻ lá, đọng lại trên gương mặt hại nước hại dân kia. Thư Mạch Lạc thật sự đã hiểu cái gì mà một nụ cười có thể làm tan chảy trái tim phụ nữ, bởi vì lúc này cô cũng đang tan chảy, trong đời Thư Mạch Lạc chưa từng gặp nụ cười nào thu hút như vậy. Không phải cô chưa từng thấy anh cười, chỉ là hôm nay rất đặc biệt, nụ cười đó giống như chỉ dành cho cô, một chút tà niệm cũng không có.
“ Thư Mạch Lạc mày phải bình tĩnh, anh ta không có tốt đẹp như vậy, mày đừng có rung động bởi nụ cười kia, mày mà rung động thì cái chết cận kề không xa đâu”
- Đại ca ơi, anh đừng có như vậy, anh không để ý nhưng mà tôi để ý nha, người ta hay nói nhà văn nói láo nhà báo nói thêm, nếu để cho mấy tên báo lá cải chụp được họ sẽ nói tôi ra cái dạng gì chứ?
- Họ dám?
- Đương nhiên là dám, họ không dám nói anh nhưng sẽ nói tôi nha, còn chưa nói fan của anh mà biết được sẽ không phải nhổ nước bọt dìm chết tôi sao?
- Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, còn nữa…
Dịch Thiên Trầm nói một câu lại tiến thêm một bước về phía cô. Đến khi cô nhận ra thì khoảng cách hai người đã rất gần.
- Chuyện tôi yêu đương với ai, không một ai có quyền quản. Bọn họ không biết cũng được, mà biết thì lại càng tốt, có thể giúp tôi tuyên bố chủ quyền, Văn Mạch Lạc, em, ngay từ đầu đã là người của tôi.
Cô định xoay người bỏ chạy thì đôi tay rắn chắc kia đã nhanh hơn, vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nâng cô, hai đôi môi cứ thế chạm vào nhau. Dưới bầu trời mùa thu, trên con đường nhỏ vắng bóng người, chỉ có hàng cây già cao lớn chứng kiến nụ hôn nhiệt tình của hai người con người trẻ tuổi. Một người cố tình trốn tránh, một người lại quyết không buông tay.
- Xin chào quý khách!
- Văn Mạch Lạc?
Thư Mạch Lạc cũng bất ngờ khi thấy Triệu Giai Mẫn. Cô không ngờ lại có thể gặp thần tượng mình ở đây nha. Thư Mạch Lạc cao hứng cười thật tươi.
- Cô làm ở đây sao?
Thư Mạch Lạc gật gật đầu.
- Cô muốn dùng gì? Hôm nay quán chúng tôi có ưu đãi mua hai tặng một đấy, có thể lựa chọn đồ uống hoặc một loại bánh ngọt đều được.
- Không cần đâu, cho tôi một ly cà phê Mocha.
- Được.
Thư Mạch Lạc thành thục pha chế. Triệu Giai Mẫn đứng đó chưa hề rời mắt khỏi người cô, Triệu Giai Mẫn thập phần bất ngờ khi thấy Văn Mạch Lạc lại làm pha chế ở đây, cô đến bây giờ vẫn có chút chưa tiêu hóa được thông tin Văn Mạch Lạc đã thật sự rời khỏi giới giải trí. Nhưng mà hôm nay thấy cô vui vẻ làm việc ở nơi này thì Triệu Giai Mẫn đã hoàn toàn tin. Triệu Giai Mẫn cũng cảm nhận được Văn Mạch Lạc đã thay đổi, mà hình như là theo chiều hướng tốt lên. Lúc trước khi cô còn đóng phim với Trương Mạt Mạt cô còn hoài nghi Văn Mạch Lạc giở trò gì đó, bây giờ lại cảm thấy bản thân mình ngược lại đã nghĩ xấu người ta.
- Của cô đây.
Triệu Giai Mẫn lấy tiền thanh toán rồi nhận lấy.
- Chúc cô ngon miệng.
- Ừm.
Sau đó cô đi thẳng đến cái bàn gần của sổ có một người đàn ông đang mở laptop làm việc tại đó. Người này không ai khác là Dịch Thiên Trầm, có thời gian rảnh là anh lại ra đây làm việc sẵn tiện ngắm người nào đó bận rộn sau quầy.
Anh ngước nhìn người con gái mi thanh mục tú mang theo chút lạnh lùng cương nghị.
- Đã nhận được kịch bản.
- Đã nhận được.
- Ừm, đây là một dự án tốt, Trương Mạt Mạt trong tay cô mà thành công thì khỏi cần bàn cãi tiền đồ rộng mở sau này.
- Tôi và cô ấy đều biết. Chỉ là tôi có một thắc mắc, tại sao lại giúp tôi?
- Tôi muốn cô mắc nợ tôi. Chắc cô cũng thừa biết ý định này của tôi, nhưng dự án này là một bước đệm rất tốt, cô không thể từ chối được.
- Đúng vậy, nhưng chúng tôi không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai.
- Cô nên suy nghĩ lại đi, chuyện này không có chỗ nào không tốt, hiện tại với hai người không có chỗ dựa không dễ dàng lắm đâu.
Triệu Giai Mẫn bên ngoài vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút gợn sóng. Dịch Thiên Trầm trước đó không biết có được thông tin từ đâu mà muốn công ty chua thành lập của cô và Trương Mạt Mạt trở thành công ty con của hắn. Cô vừa rút ra khỏi một công ty giải trí, muốn cùng cô bạn thân của mình làm chủ, tuy nhiên vẫn có nhiều trở ngại rất lớn, một trong số đó là vốn.
- Tại sao lại chọn chúng tôi? Hơn nữa sau anh biết sau ba năm chúng tôi sẽ trở thành công ty lớn mạnh, còn nữa chúng tôi làm sao chắc rằng anh sẽ lui về vị trí cổ đông mà không phải là chủ sở hữu?
- Triệu tiểu thư, tôi là người làm ăn, kiếm lời là tất nhiên là yếu tố hàng đầu, còn làm sao tôi biết được hai người có thể phát triển là do mắt nhìn người của tôi tốt, nếu không cô nghĩ tôi làm sao có thể điều hành công ty lớn như vậy? Tôi không phải người tham lam, dưới trướng tôi có không ít công ty con, công ty cũ cô từng làm việc là một trong số đó, khi tôi kiếm đủ số tiền tôi nên có sẽ tự nhiên lui về phía sau. Chỉ là tôi giúp cô còn có một lý do cá nhân khác.
Nói đến đây anh mắt anh lại hướng về phía người nào đó đang cười tươi với khách hàng. Ánh mắt đầy nhu tình đó có lẽ Triệu Giai Mẫn chưa bao giờ thấy được.
- Tôi chính là muốn làm cho cô thay thế vị trí của công ty kia, giúp tôi đạp đổ chúng.
Ánh mắt anh quay trở lại, mang theo cuồng ngạo rõ ràng trong mắt.
- Tự anh cũng có thể làm mà.
Đúng vậy, với khả năng của anh ta không phải là không thể.
- No no, cô không hiểu, với tôi như vậy thì không còn gì là thú vị, quá dễ dàng lại sinh ra nhạt nhẽo, để một người gần như không có một chút đe dọa nào đạp đỗ nó mới khiến cuộc chơi bất ngờ được, như vậy mới vui chứ.
Suy nghĩ của người đàn ông này làm Triệu Giai Mẫn cảm thấy khiếp sợ. Đạp đỗ một công ty không phải nhỏ như vậy lại trở thành niềm vui của anh, thú vui này của anh cô không tài nào hiểu nổi. Nhưng mà, quả thật cô đã dao động, bao nhiêu năm qua công sức cô và Trương Mạt Mạt đổ ra điều như nước chảy về biển, cả hai phải sức đầu mẻ trán mới không bị chèn ép. Đến tận giờ cuối cùng hai người cũng giải thoát nơi không có tương lai đó. Cô là một nữ nhân có tham vọng, cô muốn đứng ở nói cao nhìn từng người đã từng xem thường cô và Mạt Mạt.
Thư Mạch Lạc lén lén nhìn về phía hai người đang nói chuyện kia. “Hai người này đang nói chuyện gì thế nhỉ? Có khi nào…” Thư Mạch Lạc hít một hơi thật sâu sau đó lại thở ra “Đừng nói là giao dịch giường chiếu nha, mình nghĩ phải bàn bạc trong phòng làm việc kín đáo chứ nhỉ? Ở đây phong phanh như vậy không sợ người ta nghe ra sao?”
Đang suy tư thì có tiếng nói vang lên bên tai.
- Đang nhìn gì mà đăm chiêu quá vậy?
Thư Mạch Lạc giật mình một cái xoay đầu nhìn người con trai đang dùng ánh mắt trong vắt như nước hồ mùa thu nhìn mình. Là Kiều Mạnh, dạo gần đây anh cũng hay tới đây lắm, hai người từ sau đợt nói chuyện ở thư viện thì trở thành bạn của nhau.
- Không có gì. Như cũ nhé.
- Ừm.
Kiều Mạnh mỉm cười nhìn cô bận rộn làm cà phê cho anh.
Kiều Mạnh rất thích chỗ này, không chỉ không gian yên tĩnh mà còn nơi này tọa lạc tại con hẻm nhỏ của quảng trường, không quảng bá, không mời gọi, anh có cảm giác người chủ quán mở quán này không phải để kinh doanh mà giống như là sở thích thì đúng hơn.
Lời Của Tác Giả: Năm mới tết đến, chúc đọc giả của truyện “Xuyên qua thành nữ phụ văn chanh chua hại người hại mình” một năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, hạnh phúc bên người thân và bạn bè. Tui cũng ăn tết đây, tuần sau lại ra chương mới nha!