Lúc đưa đến bệnh viện thì mặt mày của Dịch Thiên Trầm đã nhợt tới mức như không còn giọt máu, trên người hắn mặc dù đã được cứu hộ cầm máu nhưng mà chiếc áo màu xanh thẫm vẫn ước đẫm, trên tay trắng kia cũng ngoằn ngoèo vô số đường máu chảy ra. Thư Mạch Lạc luôn nắm tay anh chạy theo chiếc giường đẩy.
Phía bên này Tạ Thanh đang show ân ái với Lục Nghi thì chợt lướt ngang một gương mặt quen thuộc, nhìn một phát anh liền nhận ra đó là ai.
- Dịch ăn đêm, em ở đây chờ anh nhé.
Sau đó liền chạy theo. Tạ Thanh xác nhận quả thật là Dịch ăn đêm thì lúc này của phòng cấp cứu cũng mở ra đưa Dịch Thiên Trầm vào bên trong, đèn phòng phẩu thuật bật lên nút xanh. Tạ Thanh đầy lo lắng quay sang người đang run bây bẩy trên ghế hỏi:
- Cậu ta bị làm sao vậy?
- Anh ấy….bị một tên côn đồ….dùng….dao chém….là vì…chắn…cho tôi….huhu
Giọng nói đứt quãng của Thư Mạch Lạc làm Tạ Thanh cũng không biết làm gì hơn quay đi nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Anh nghĩ chắc cô cũng đã hoảng sợ không kém.
- Cô…không sao đấy chứ?
Thư Mạch Lạc cúi đầu chầm chậm lắc đầu. Lúc này Lục Nghi cũng chạy đến bên cạnh Tạ Thanh, cô nhìn thoáng qua người con gái trên người đều là máu rồi quay dang Tạ Thanh hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Thằng bạn anh gặp chuyện, bây giờ đang trong phòng phẫu thuật.
- Là Dịch tổng sao?
- Ừm.
Anh gật đầu lại thở dài một hơi.
- Anh đừng lo quá, anh ấy sẽ không sao đâu?
- Ừm, hy vọng là vậy.
Lục Nghi lúc này cũng không biết nên nói gì chỉ có thể đơn giản nói như vậy rồi nắm tay an ủi anh thôi. Cô cũng đã gặp qua Dịch Thiên Trầm vài lần lúc anh ta vào đây tìm Tạ Thanh, cũng có nghe cô bạn thân Triệu Giai Mẫn nhắc đến, hơn nữa anh ta lại là ngôi sao nổi tiếng, xảy ra chuyện như vậy, không biết sẽ có biết bao nhiêu người lo lắng đây.
Tạ Thanh quay sang giọng mang theo mười phần yêu chiều nói:
- Em về nhà trước đi, chẳng phải em nói sẽ nấu canh mang đến cho anh sao?
- Nhưng….
- Ngoan, em cũng mệt cả ngày nay rồi, nhanh về tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, em bốc mùi rồi đấy.
Lục Nghi không có tâm trạng đấu khẩu cùng anh, miễn cưỡng đồng ý, sau đó quay ra sau, ngồi chồm hổm trước mặt Thư Mạch Lạc nắm tay cô, cô nghĩ cô gái này chắc là bạn gái của Dịch tổng đi, cô ấy khóc thành cái dạng này, chắc trong lòng rất đau khổ, giống như cô hồi Tạ Thanh bị bệnh vậy nên Lục Nghi đồng cảm mà nắm tay cô nói:
- Cô đừng lo quá, Dịch tổng là người tốt, người tốt nhất định sẽ được trời phật phù hộ.
Không biết lời nói Lục Nghi chạm đến dây thần kinh nào mà Thư Mạch Lạc oa lên một cái làm Tạ Thanh cũng giật mình:
- Như vậy là anh ta chết chắc rồi.
Lục Nghi ngây người không biết làm sao cho đúng, thì Tạ Thanh đã hiểu ý cô, đầu đầy vạch đen, bà cô miệng quạ này. Anh kéo Lục Nghi đứng lên, nói:
- Em nhanh về đi, bụng anh sắp dán vào lưng rồi, ở đây có anh mà, nhanh đi đi.
Lục Nghi gật đầu, sau đó chậm rãi rời đi, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn anh, Tạ Thanh phía sau mỉm cười dịu dang vẫy vẫy tay với cô. Đến khi Lục Nghi đã hoàn toàn đi khỏi, anh mới ngồi bên cạnh Thư Mạch Lạc, móc một chiếc khăn tay ra đưa cho cô:
- Lau mặt cái đi, nhìn gớm quá.
Thư Mạch Lạc cũng không phụ tấm lòng của anh, một hơi “xì” một cái toàn bộ nước mũi đều chảy ra hết. Tạ Thanh cau mày, chả biết cái thằng bạn anh thích bà cô này ở điểm nào? Một tí đáng yêu như bạn gái của anh cũng chẳng có.
- Cô đừng khóc nữa, lúc nãy là Nghi Nghi nói sai, phải nói là kẻ ác luôn được sống lâu, nên tên đó không dễ chết đâu.
- Ừm...Vậy là..hít...anh thành công rồi hả?
Tạ Thanh dở khóc dở cười nhìn cô, lúc nãy thấy cô cúi đầu nghĩ cô không để ý, thì ra là anh đã đánh giá sai cô.
- Đúng vậy, đều là nhờ cô hết đấy.
- Hít....Vậy anh không được nuốt lời đâu đấy, sau này tôi mà ốm đau bệnh tật sinh đẻ gì đó anh phải miễn phí cho tôi suốt đời.
Tạ Thanh quay mặt đi chỗ khác một lúc lâu. Bạn anh vẫn còn trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, anh không thể nào không có tiết tháo mà cười được, phải nhịn. Anh phải hít thở sâu rất nhiều lần mới dám quay mặt lại nhìn cô:
- Đương nhiên, lời tôi đã nói ra nhất định thực hiện được.
Thư Mạch Lạc vỗ vỗ vai anh.
- Ừm, sau này trông cậy vào anh rồi.
Sau đó có một vị y tá đi ra, cần người thân ký vào một số giấy tờ nhập viện, Tạ Thanh đứng ra xử lý. Anh quay trở lại ngồi bên cạnh cô nói:
- Nhìn mặt cô sưng hết rồi kìa, đi xử lý chút đi rồi quay lại, tôi ở đây được rồi.
Cô lắc đầu rồi mặt rầu rĩ nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ, tôi không sao, về nhà lăn trứng gà là hết thôi.
Tạ Thanh cũng không nhiều lời, hai người im lặng ngồi chờ đợi.
Tầm một khoảng thời gian rất rất lâu, Thư Mạch Lạc cũng chẳng biết chính xác là bao nhiêu tiếng, đèn phòng phẫu thuật mới tắt. Cô và Tạ Thanh nhanh chóng đi đến hỏi vị bác sĩ vừa bước ra ngoài:
- Bác sĩ Điền, cậu ấy sao rồi?
Thư Mạch Lạc cũng nhìn vị bác sĩ này chăm chăm.
- Không sao, tình trạng hiện tại đã ổn, chỉ là mất máu hơi nhiều cho nên sau này cần phải bồi bổ cho thân thể thật tốt.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh bác sĩ Điền.
- Không có gì, đây là chức trách của tôi mà, nếu không có gì nữa tôi đi trước.
- Ừm.
Dịch Thiên Trầm cuối cùng cũng được đưa về phòng bệnh Vip, Thư Mạch Lạc thấy anh đã ổn định thì mới về nhà sửa sọn lại cho sạch sẽ. Sau đó cô đến siêu thị mua một ít đồ về nấu đồ ăn, để sau khi anh tỉnh lại sẽ có đồ bồi bổ. Mặc dù cô sợ anh thật, cũng cầu không thể tránh càng xa anh càng tốt, nhưng mà mọi chuyện cứ đi theo chiều hướng cô không thể kiểm soát nổi, thôi cứ đến đâu hay đến đó đi. Người ta có ơn cứu cô, cô phải báo đáp người ta thật tốt mới phải đạo.