- Em nói xem, nhìn em có giống miếng nào chăm sóc người bệnh không?
Dịch Thiên Trầm thoáng nhìn qua đống quả quýt trên bàn rồi nhìn lại cái vẻ mặt không biết gì của cô, cái người mới vừa nãy vừa mới khóc với anh mà giờ đang ăn quýt ngon lành.
- Anh muốn ăn hả?
- Thôi bỏ đi.
Dịch Thiên Trầm nhìn lên trần nhà để cố gắng điều chỉnh lại trạng thái.
Thư Mạch Lạc nhìn anh khó hiểu, từ lúc nãy đến giờ hết Tạ Thanh nói chuyện với anh sau đó là đến Triệu Giai Mẫn, cô chỉ cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình xuống, cô rõ ràng rất lịch sự không chen vào sự trò chuyện của người khác mà, cô biết chuyện vậy còn gì. Thật là một con người khó chịu, thích bắt bẻ.
- Văn Mạch Lạc, em có cảm thấy rất trùng hợp không?
- Hử, trùng hợp cái gì?
- Cánh tay này của tôi đã cứu em hai lần đấy. Lần đầu là ở khách sạn khi em cố gắng muốn chết, còn lần này là tôi cam tâm tình nguyện đỡ thay em.
Thư Mạch Lạc ngừng động tác, trầm mặc không nói. Cô đương nhiên biết anh ám chỉ cái gì, nhưng mà cô quả thực vẫn không có can đảm, cô sở hữu ký ức của nguyên chủ, còn là đọc giả đọc hết toàn bộ câu chuyện, kết cục và cả cảm nhận về cái chết của nữ phụ vẫn còn như in trong tâm trí cô, cô phải làm sao đây? Chắc chắn mọi người nghĩ cô ngu, nghĩ cô suy nghĩ nhiều, yêu thì yêu thôi sợ cái gì, nhưng mà vốn dĩ sợ chính là bản năng của con người. Sợ yêu càng sâu lại càng đau, sợ lún quá sâu sẽ không thoát ra được, cái sợ này của cô rốt cuộc là lớn đến mức nào đây. Cho dù người đàn ông này đã mặc kệ cứu cô ngày hôm qua, hình ảnh người anh đầy máu nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người cô, giây phút đó đã làm cô lưỡng lự giữa việc mặc kệ để đến với anh hay là tiếp tục trốn tránh đây.
- Em nói em sợ tôi, nói tôi sẽ gặp được người con gái khiến tôi có thể làm tất cả vì cô ấy…Tôi thật sự không biết em sợ tôi cái gì, nếu như lần đầu tiên gặp mặt, sự nóng giận hay thái độ của tôi đối với em khiến cho em sợ hãi thì thật ra không chỉ có duy nhất em đâu, nhưng có một chuyện tôi vô cùng chắc chắn, người khiến tôi nằm viện hai lần chỉ có duy nhất em thôi. Còn nữa người con gái khiến tôi có thể bất chấp mọi thứ không phải đang ngồi trước mặt tôi hay sao? Em cứ nói cô gái đó sẽ xuất hiện nhưng tại sao trong mắt tôi chỉ có em, em nói xem cô gái đó không phải là em thì là ai đây?
Thư Mạch Lạc cảm giác dường như có cái gì đó mắc ở cổ họng không thể mở lời được. Cô cũng không thể nói đó là Triệu Giai Mẫn, cô lúc nãy cũng thấy rõ ràng anh không có chút tình cảm nào với cô ấy, nhưng mà lỡ như tương lai không tránh được thì sao? Suy đi suy lại cô vẫn còn sợ nha.
- Cái đó…tôi bây giờ không thể trả lời anh được, tôi cần thời gian suy nghĩ thêm.
Dịch Thiên Trầm nghe xong vẫn cứ nhìn cô mãi làm cho Thư Mạch Lạc bối rối không biết phải làm gì tiếp. Cô ấp úng trả lời:
- Anh…đừng có nhìn tôi như vậy, tôi…tôi…không có đổi ý đâu.
Nói xong giống như bị chốt dạ mà cô quay mặt sang chỗ khác. Dịch Thiên Trầm cười một cái rồi nói:. Ngôn Tình Hài
- Tôi biết rồi.
Anh biết anh đã tiến thêm được một bước nữa rồi, Văn Mạch Lạc của hôm nay đã không còn thẳng thừng cự tuyệt anh như trước cũng chẳng bịa chuyện hoang đường gì đó. Có lẽ mỗi một bước của anh đều rất nhỏ nhưng chỉ cần đến được đích thì anh vẫn có đủ kiên nhẫn, bởi vì anh thật sự yêu cô gái này. Cô quả thật có vẻ ngoài rất xinh đẹp, vóc dáng tốt nhưng những cô gái trước đó giống như cô không hề thiếu thậm chí những cô gái kia còn giỏi giang hơn cô gấp trăm lần. Thế mà cô gái này lại khiến cho anh chấp nhận từ bỏ vườn hoa đó chỉ vì muốn một bông hoa dại như cô. Anh thích cô, rồi yêu cô bởi duy nhất một điều, chính là cô xem anh như một người đàn ông bình thường mà đối xử, không phải bởi vì anh là Tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thị, không phải vì anh là Thiên vương gì đó, cũng chẳng phải vì anh có quyền lực và tiền bạc. Mà cô chỉ xem anh là một Dịch Thiên Trầm, không hơn không kém. Cô có đôi khi sẽ chửi thề không kiêng cữ, có lúc lại giở trò, sau khi anh tức giận lại sợ sệt mà nịnh bợ. Cô cũng có giới hạn của riêng mình, cô mặc cho ai nói xấu, mặc cho ai nhìn cô như thế nào nhưng một khi chạm vào giới hạn đó của cô, cô nhất định sẽ phản đòn lại, như một con nhím bắn những chiếc lông nhọn về phía đối thủ để bảo vệ chính mình.
- Em dọn về nhà đi.
- Hử? Nhà gì?
Cô ngơ ngác hỏi.
- ...Nhà tôi, em dọn về đi, sẵn tiện chăm sóc tôi.
- Không dọn có được không?
- ...Em nói xem, tôi như thế này là vì ai hả? Em không chăm sóc tôi thì ai chăm sóc đây?
- Nhưng mà…nhà anh rất xa chỗ làm với chỗ học thêm của tôi nha, phải đi hai chuyến xe buýt mới đến, hai chuyến là mười bốn ngàn, mà một ngày đi hai lần là hết hai mươi tám ngàn, một tháng trừ thứ bảy chủ nhật được nghỉ thì tốn hết…. sáu trăm mười sáu ngàn, trời ơi, tiền xe buýt không đã nuốt hết một phần ba tiền lương của tôi.
Cô lắc đầu không chấp nhận đề nghị này.
Dịch Thiên Trầm nằm đó đầu đầy vạch đen, miệng há hốc nhìn cô tính toán nãy giờ.
- Em rốt cuộc có lương tâm không vậy, tôi vì em mà suýt mất mạng em lại so đo mấy trăm ngàn đó với tôi, Văn Mạch Lạc lương tâm em có phải bị chó tha rồi không hả?
Thư Mạch Lạc nhận ra mình lỡ lời cũng biết mình đuối lý, nhưng mà cô cũng chỉ muốn tiết kiệm một chút xíu thôi, cô hiện tại không gia đình không người thân, một thân một mình nuôi sống bản thân, còn sắp trở thành một sinh viên nghèo chính hiệu nữa.
Thấy cô ĩu xìu không cãi lại chẳng khác nào bong bóng xì hơi, Dịch Thiên Trầm không có cách nào mà giận cô nữa, anh mềm lòng nói:
- Vậy tôi dọn đến nhà em.
- A…cái này, nhà tôi nhỏ lắm, chỉ có ba mươi mét vuông thôi, một cái giường đã chiếm hết chỗ, anh không ở được đâu?
- Vậy em nói tôi phải làm sao? Nhà em cũng không được? Nhà tôi cũng không xong? Em nói đi.
- Về nhà mẹ.