Kiếp trước muốn gặp muốn chết mà không gặp được, kiếp này chỉ mong không thấy nhau lại gặp nhau còn nhanh hơn lực hút.
- Tôi cũng thật không ngờ, cô lại tự dâng mình đến nộp mạng.
- Ực... Dịch tổng thật biết nói đùa, Dịch tổng anh khỏe không?
- Cô nói xem.
- Dịch tổng, anh nhìn quanh đây nhiều người như vậy hay chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện đi.
Dịch Thiên Trầm anh cũng không muốn bị đám papparazzi chụp được nên trong lòng nén bực bội, vừa kéo cô đi vừa nói:
- Đi theo tôi
Lúc nãy lúc Tô trợ lý dừng xe thì anh đã nhìn thấy cô, trong lòng thầm nhủ, hay lắm không cần tìm người cũng đã tự xuất hiện. Anh đứng phía sau cô một lúc thế mà cô ta cứ ngẩn đầu không biết nhìn cái gì, lúc lâu mới thấy Văn Mạch Lạc thở dài quay người lại. Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô làm anh hả dạ ghê gớm, cuối cùng cũng biết sợ. Thư Mạch Lạc ở phía sau không ngừng đánh đánh người đằng trước, dĩ nhiên chỉ là múa tay múa chân, sao dám làm thật. Cô bị anh kéo một mạch vào tòa nhà lúc nãy cô ngây ngốc đứng nhìn, lúc vào thang máy không khỏi thắc mắc hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Dịch Thiên Trầm cảm thấy cô gái này thật sự quá mức ngu ngốc, đợi lúc người ta an bài xong xui rồi mới bắt đầu hỏi.
- Ngu ngốc.
Thư Mạch Lạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh, má cô chỉ hỏi đi đâu vậy mà cũng mắng cô được, ở phía sau lại liên hồi đấm đá.
- Cô còn muốn tích lũy thêm bao nhiêu tội nghiệt đây?
Thư Mạch Lạc dừng tay, cúi đầu im lặng không nói gì, cô quên mất thang máy sáng bóng này có thể soi được trên mặt cô bao nhiêu nốt mụn nha, dĩ nhiên hành động phi lễ của cô anh cũng nhìn thấy toàn bộ. Thang máy dừng lại ở tầng 65, Thư Mạch Lạc lại hỏi tiếp:
- Ở tầng cao như vậy bộ anh không sợ lỡ xảy ra chuyện gì không có người biết sao?
- Ở đây an ninh rất tốt.
- Lỡ anh bị thương, bị bệnh cấp cứu không đến kịp thì sao?
Dịch Thiên Trầm quay người lại nhìn cô giọng cau có nói:
- Im miệng.- Đây hẳn là đang trù ẻo anh gặp chuyện chết sớm đi.
Cô theo Dịch Thiên Trầm vào nhà, đây là căn hộ duplex thông tầng rất hay xuất hiện trên mạng, giờ cô tận mắt chứng kiến quả thật được mở mang tầm mắt mà. Dịch Thiên Trầm ngồi trên sofa, chân bắt chéo nhìn qua Văn Mạch Lạc vẫn còn hứng thú nhìn quanh nhà anh. Phụ nữ quanh anh đúng là ai cũng không cưỡng lại tiền bạc nhà anh, anh khẽ bật cười, đúng là thói đời.
- Cô, đi lấy nước cho tôi.
Thư Mạch Lạc nghe anh cất giọng nói thì nhìn xung quanh, không có ai, là kêu mình sao?
- Anh kêu tôi hả?
- Ở đây có người thứ ba sao?
- Thật ra trong thế giới tâm linh, người ta quan niệm rằng…
- Câm miệng lại và đi lấy nước nhanh.
- Không đi.
Thư Mạch Lạc đứng đó đấu mắt với anh, dám sai bảo cô, anh tưởng anh là ai?
- Là ai làm tôi ra nông nổi này….
- Anh bị thương có một bàn tay, cũng đâu phải cả hai, chân cũng đâu có què.
- Nhưng tôi là vì cứu cô, cô định lấy oán báo ân.
- Anh hai à, tôi đâu cần anh cứu.
- Cô…
Dịch Thiên Trầm cảm thấy Văn Mạch Lạc hai ngày nay ăn gan trời mới dám đấu với anh. Anh đứng lên bước từng bước đến gần Mạch Lạc. Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, cô lập tức né sang một bên.
- Được rồi, lấy nước thì lấy nước.
Lúc đầu ngoan ngoãn đi lấy nước là được rồi, cứ bắt anh phải ra tay mới chịu làm. Ở trong phòng bếp vọng ra tiếng nói:
- Anh muốn uống nước suối trong tủ lạnh hay là nước ấm đây?
- Gì cũng được.
Lúc sao thấy cô đem hai ly nước ra, một ly đặt trước mặt anh, sau đó cũng ngồi xuống cầm ly nước của mình uống hết. Thư Mạch Lạc cảm thấy sofa thật êm nên hứng thú nhún nhún vài cái, Woa đồ tốt nha, êm quá trời.
- Cô có ngồi yên cho tôi uống nước không hả? Tôi cảm thấy hai ngày nay bản thân mình thật sự đã quá nhân nhượng cho cô.
- Hì…
- Cho nên bắt đầu từ hôm nay cô sẽ ở đây dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, làm mọi công việc của giúp việc, dĩ nhiên là không công.
Vốn dĩ anh có người làm ba lần một tuần sẽ đến nhà anh dọn dẹp, nhưng giờ thì không cần nữa, bốc lột sức lao động của cô coi như trả thù, dẫu sao anh cũng là đàn ông với phụ nữ không thể dùng vũ lực được.
- Cái gì? Anh nằm mơ hả?
- Có nằm mơ hay không cô tự hiểu, còn nữa tốt nhất là đừng phản kháng nếu không hậu quả cô không lường được đâu. Dĩ nhiên tôi sẽ không dùng vũ lực với phụ nữ nhưng tôi có rất nhiều cách khiến cho cô sống không bằng chết, fan của tôi có thể lấy làm ví dụ.
Không cần anh nói cô cũng biết, kết cục cô thảm như vậy còn không phải do anh, con mẹ nó, muốn tránh xa cuối cùng lại bị liên lụy vào mớ hỗn độn này.
- Nhưng tôi không biết nấu cơm.
- Học đi.
- Không thích.
- Cô đang chống đối tôi, gan nhỉ…
- .…Nhưng mà tôi còn có công việc, tôi cũng phải đóng phim quay quảng cáo chứ.
Mặc dù đến giờ vẫn chưa biết là lịch trình ra sao nhưng mà trốn được cái nào hay cái đó.
- Cô bận bằng tôi sao? Cũng không cần làm nhiều, lau dọn nhà cửa sạch sẽ, nấu bữa sáng với bửa tối là được.
- ...Toàn bộ chỗ này.
- Đúng vậy
Anh mỉm cười nhìn cô mà gật đầu. Thư Mạch Lạc giật giật khóe miệng, chỗ này rộng chắc cũng mấy trăm mét vuông mà để một mình cô dẹp. Nhìn thấy Văn Mạch Lạc vò đầu bức tai thống khổ làm lòng anh vui vẻ không thôi, ít nhất phải như vậy chứ. Cô còn có thể làm gì sao? Cái nơi này cô không có gia đình, không có bạn bè để nhờ vã, đành đi tới đâu hay tới đó, đợi đến khi tay anh ta khỏi lúc đó tính tiếp. Nếu cô nhớ không lầm, cô chết là do đeo bám Dịch Thiên Trầm, ra sức hãm hại bạn gái anh ta nên mới như vậy. Đến lúc đó cô không làm gì hết an phận làm một diễn viên quần chúng, chụp lookbook sống qua ngày chắc được mà. Nghĩ đến đây khiến cô phấn chấn không ít, an phận là tiêu chí hàng đầu của Thư Mạch Lạc cô. Điện thoại cô lúc này bỗng reo lên, là Trần quản lý gọi, chắc không phải chuyện tốt lành gì nhưng không nghe thì chị ta sẽ gọi mãi, làm sao đây? Liếc mắt qua Dịch ma đầu đang nhàn nhã uống nước làm cô nảy lên một ý tưởng hết sức táo bạo. Cô bắt máy.
- Alo
- Sao hôm qua giờ tôi điện cô không bắt máy, mọi chuyện thế nào, có lấy được vai thứ trong bộ phim kia chưa?
- Ừm thì…A Dịch tổng, anh thật xấu, không được… người ta đang nói chuyện với quản lý mà…A~~~
Dịch Thiên Trầm một hơi phun hết toàn bộ nước trong miệng, trừng mắt nhìn cô diễn.
- Cô đang ở cùng Dịch tổng…hôm qua giờ?
- Chị Trần về chuyện kịch bản…A~~ đừng, nhanh quá, không được A~~~
- Tút tút tút
Trần Ngân Châu bên đây vừa đỏ mặt vừa lau mồ hôi trên trán, cô thật không ngờ lại điện ngay lúc Dịch tổng đang…mạng cô treo cành tre chắc rồi.
- A…Chị Trần a…a…Ui tắt rồi, hứ cáu với bà còn non lắm.
- Văn…Mạch….Lạc…
Tiếng sư tử hống xuyên thấu trời đêm. Hậu quả đêm đó Thư Mạch Lạc ngủ ở trên ghế sofa hàng hiệu không có một tấm chăn để đắp, trong lòng cô không khỏi gào thét mười tám đời tổ tông nhà Dịch ma đầu.