Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 19: Chương 19: Nghi Án Tình Nhân Trong Mộng Xuất Hiện




Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe xong, bị doạ sợ, chợt xoay người ôm chặt lấy một gốc cây bên cạnh, lắp bắp nói: “Suất Suất... Suất điện! Không không! Ta không muốn đến đó, kẻ xấu Khương Tử Nha kia ở đó, hắn... Hắn sẽ đánh chết ta, người ta không muốn đi chịu chết! Ô ô... Có thể... Có thể không đi không?”

Nhìn ánh mắt Văn Trọng càng ngày càng lạnh, Bạch Ngọc Khuyết lúng túng, chầm chậm thả cái cây đang đung đưa trong gió kia ra. Lúc nãy nàng liều mạng hướng Suất điện chạy, chỉ vì muốn tìm Văn đại soái ca che chở, hiện tại, mình vừa được an toàn, có chết cũng không đi vào chỗ nguy hiểm kia, nàng còn chưa quên, chủ nhân của thân thể này chết trên tay ai a.

Văn Trọng nhịn lại nhịn, nén khó chịu, nói: “Sáng mai, ta phải thống lĩnh đại quân tới Nam Cương, hôm nay là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Bạch Ngọc Khuyết sững sốt, liền hiểu, thì ra Văn Trọng đang ngầm giúp mình, cho nên trước khi hắn đi, mang mình tới trước mặt Trụ vương, nhằm tuyên cáo mình ở trong vòng bảo hộ của hắn.

Dù sao, mình mặc dù là yêu, nhưng pháp lực thấp kém, ngay cả gà mờ còn không bằng, vốn tu vi tỳ bà tinh không cao, hiện tại thân thể lại bị Bạch Ngọc Khuyết không biết pháp thuật chiếm đi, tu vi lúc đầu lại giảm đi một nửa.

Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng học chút phép thuật phòng thân, nhưng một khi gặp phải cao thủ, sẽ rơi vào tình thế khó khăn, hoàng cung lục đục nguy cơ tứ phía, hơn nữa Trụ vương đối với nàng lại có hứng thú, chỉ cần Văn Trọng vừa đi, tình cảnh của nàng liền trở nên hết sức gian nan, nhưng nếu tất cả mọi người biết Bạch Ngọc Khuyết có Văn Trọng - chỗ dựa lợi hại như vậy, tuyệt đối không ai dám đến trêu chọc.

Huống hồ, nếu Văn Trọng nói muốn dẫn nàng đi, tức là hắn đã chắc chắn không cho Khương Tử Nha thương tổn nàng. Suy nghĩ rõ ràng, Bạch Ngọc Khuyết liền cảm động một hồi, gật đầu thật mạnh, lập tức cao hứng, không kìm kiềm chế được quay qua Văn Trọng triển khai giọng hát cao vút, hát: “Em là một người dân, nha hắc... Lúc này em rất vui~”

Lại nghe thấy giai điệu quen thuộc, gân xanh trên trán Văn Trọng kịch liệt nứt ra, lập tức xoay người, nhanh chân rời đi, còn đồng chí Bạch Ngọc Khuyết có chứng hay quên không sợ chết hí ha hí hửng đi theo, vừa chạy chậm vừa nhỏ giọng ngâm nga: “Thật cao hứng... Yêu sao yêu sao yêu a yêu hắc...”

Trong Suất điện, lúc này là cảnh tượng một phái học giả đang toạ đàm hăng say, Trụ vương cùng chư vị đại thần khoanh chân ngồi trên nệm lót, nhìn chăm chú vào Khương Tử Nha đang ngồi ở giữa, nghe hắn giảng giải đạo dưỡng sinh bốn mùa cùng sơ cấp tu thân pháp. Dù sao, người phàm muốn xem thiên cơ*, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở! Vì thế, một loạt ánh mắt nóng bỏng, tinh thần phấn chấn, phấn khởi kích động có thể so với hàng năm hạn hán chợt gặp mưa, đêm động phòng hoa trúc, hay chợt nghe mình trúng bảng vàng! Không biết còn tưởng rằng người ngồi ở giữa là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương.

thiên cơ*: ý trời

Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết lo sợ bất an đi theo Văn Trọng hướng về Suất điện, thấy nam tử phía trước một thân áo đen, thân hình cao lớn mạnh mẽ, bước chân không nhanh không chậm, hiện ra tính sát phạt quyết đoán mà chỉ có mấy boss lớn mới có, đáy lòng không khỏi kính nể thêm vài phần, Văn Trọng thực sự là nam tử có khí thế cường đại nhất mà nàng từng gặp, nàng tin tưởng, nếu như có một ngày trời sập xuống, người này cũng có biện pháp nâng nó lên lại.

Trong nháy mắt, hai người liền đến Suất điện, thị vệ ngoài điện thấy Văn Trọng, lập tức cung kính hành lễ, Văn Trọng phất tay, chậm rãi đi vào.

Trụ vương vốn đang chuyên tâm nghe Khương Tử Nha giảng giải, đang lúc cảm thấy vui vẻ hết sức, đột nhiên phát hiện có người đi vào, lập tức bất mãn nhíu mày, lệ quang bắn tới, nhưng ngoài ý muốn phát hiện là Văn Trọng, lập tức cung kính đứng lên hỏi: “Thái sư, sao ngài lại tới đây?”

Những đại thần khác thấy là Văn thái sư, cũng lập tức đứng dậy cung kính hành lễ, Văn Trọng nhàn nhạt nói: “Nghe nói Khương sư thúc ở đây giảng giải thuật dưỡng sinh, ta đặc biệt tới nghe một chút.”

Nói xong xoay về phía nam tử đang ngồi giữa điện gật đầu, nói: “Khương sư thúc.” Khương Tử Nha vẫn cứ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trên nệm lót, nhìn Văn Trọng một chút, cứng ngắc gật đầu.

Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết thấp thỏm, phía trên tòa đại điện này, có hai kẻ địch của nàng, bất luận bị người nào phát hiện, mình cũng chịu không nổi. Vì thế nàng mới cố ý theo sát phía sau Văn Trọng, hơn nữa khí thế của Văn Trọng mạnh mẽ, cho nên, phần lớn người trong điện không chú ý tới nàng.

Bạch Ngọc Khuyết mừng thầm, đột nhiên nghe Văn Trọng nói, nàng không khỏi hiếu kỳ thò đầu ra, muốn nhìn đại danh đỉnh đỉnh Khương Tử Nha trong truyền thuyết một chút, rốt cuộc là cái hình dáng gì.

Chỉ thấy giữa điện là một vị nam tử ngồi xếp bằng, hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, một thân áo đạo sĩ màu xám, cũ kỹ, có chỗ thậm chí còn có vài miếng vá vụng về, trên áo có Bát Quái đồ trắng đen xen kẽ. Một đầu tóc bạc sáng chói, buộc lại một cách gọn gàng ngay ngắn.

Màu da của hắn hơi sẫm, tôn lên hai hàng lông mày trắng như tuyết rất là dễ thấy. Kỳ lạ hơn chính là, tròng mắt của hắn là màu xám nhạt, ngẫu nhiên chuyển động một chút, như thủy tinh trong suốt, làm cho toàn thân hắn như có một phần tiên khí kỳ dị.

Nhưng tiếc nuối chính là, con ngươi màu xám kia rất ít khi chuyển động, luôn yên tĩnh thậm chí bị động núp ở trong viền mắt, che đi vài phần cứng ngắc ngơ ngác.

Nhưng mà, làm cho Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc chính là, Khương Tử Nha này, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng không ai ngờ, toàn thân khí chất tiên khí cực kỳ không hợp với mặt con nít! Này liền khiến cho cả người hắn xem ra rất không hài hòa, trang trọng xuất trần lại kỳ dị chen lẫn mấy phần buồn cười.

Đây chính là Khương Tử Nha? Bạch Ngọc Khuyết sững sờ nhìn, chỉ cảm thấy đáy lòng đột nhiên mà hiện lên một luồng cảm giác rối rắm không nói rõ được, ánh mắt của nàng bị khống chế dần dần phát sinh ra biến hóa, đáy mắt từ từ hiện ra vẻ nồng đậm si mê...

Trời ạ trời ạ, Khương Tử Nha... Khương Tử Nha làm sao lại đẹp mắt như vậy? Mái tóc bạc trắng của hắn, thực sự là sáng loáng nha, rất muốn sờ sờ...

Woa, lông mày kia trắng như tuyết, làm sao lại có hình dáng như vậy, aiz nha, nước miếng đều muốn chảy ra ...

Oa oa, con ngươi màu xám tựa như ngọc lưu ly, thật gợi cảm nha, nếu có thể được nó nhìn mỗi ngày, thật là hạnh phúc nha...

Woa, còn có khuôn mặt con nít màu mật ong kia, thật là có góc có cạnh, thật là điêu luyện sắc sảo a, rất muốn hôn nhẹ nha...

Ôi yêu~, cái khí chất kia ngơ ngác cứng ngắc kia, làm sao lại câu dẫn người đến như vậy? A a, thật đáng yêu ~

Trời ơi, trên đời này làm sao lại có nam tử đẹp đến như vậy? Những nam tử khác so với hắn, quả thực đều thành một đống phân ...

Si mê trong mắt Bạch Ngọc Khuyết càng ngày càng đậm, cả người si ngốc lướt qua Văn Trọng, từng bước từng bước giống như mộng du hướng về chỗ Khương Tử Nha đến, mọi người lúc này mới phát hiện Bạch Ngọc Khuyết, còn chưa kịp nghĩ sao Ngọc tiểu thư lại đột nhiên xuất hiện ở đây, liền thấy vẻ mặt nàng kỳ dị chậm rãi hướng tới Khương Tử Nha, chúng đại thần người nào người nấy đều giật mình trừng con mắt thật lớn.

Trụ Vương thấy Bạch Ngọc Khuyết từ phía sau thái sư đi ra, trong lòng chấn động, cẩn thận quan sát, nha đầu này rõ ràng là theo thái sư đến! Trụ vương trong lòng kinh hãi: Từ lúc mình biết viết tới giờ toàn chứng kiến thái sư đại nhân lạnh tình lạnh tâm, chẳng lẽ, lần này thái sư thật sự động tâm? Tối hôm qua bọn họ thật sự... ? !

Đại vương nhất thời cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, bưng cái trán lảo đảo mấy bước, thật vất vả mới bắt được một lão đại thần tóc hoa râm* bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng Trụ vương liên tục im lặng cảm khái: Thói đời, thật sự phải biến đổi rồi!

Tóc hoa râm*: grizzle (hair), tóc muối tiêu

Mà bên cạnh, Mộc lão thần lặng lẽ xoay người, nước mắt lưng tròng xoa cái cằm yếu đuối của mình, khóc không thành tiếng: Ô ô ô ô... Sao mình lại xui xẻo như vậy, vốn dĩ Tỷ Can đứng chỗ này, mà mình mắt mờ chân chậm, ngại đứng phía sau xem trò vui không rõ ràng, liền thần không biết quỷ không hay chen lên, ai biết, náo nhiệt còn chưa nhìn được, bộ râu mình tỉ mỉ bảo dữong lại bị đại vương kéo rơi hết mấy cọng, tạo nghiệp a, ô ô, thì ra lão bà mắng nhiều năm như vậy là đúng, mình thật là có điểm gà mẹ* aiz...

Gà mẹ*: busybody, nhiều chuyện

Nói như vậy, năm đó Tiểu Đào Hồng sát vách kia, sở dĩ không đáp ứng lời cầu hôn của mình, khả năng rất lớn là vì nguyên nhân mình bát quái* sao... Còn có, nhóm hài đồng mập mạp, khi đó đều tiếp đón mình bằng nước tiểu, cũng là bởi vì nguyên nhân này sao...

Bát quái*: 8 hoặc nhiều chuyện

Ô ô, vì sao... Tất cả những thứ này là vì sao... Vì sao ta tỉnh ngộ muộn như vậy, thì ra, hết thảy đều do bát quái gây họa! Là nó hại: bỏ lỡ ta một đời a! Ô ô, trời xanh a, ngươi tàn nhẫn biết bao! Lúc tỉnh mộng hối hận biết vậy chẳng làm, lại sớm gần đất xa trời nghĩ lại mà sợ! Mộc lão thần hoàn toàn tỉnh ngộ, càng nghĩ càng bi thương, nhịn không được chảy xuống hai hàng lão lệ*.

Lão lệ*: nước mắt người già

Không chú ý tới vị Mộc đại thần bên cạnh đột nhiên xúc động cất tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, Trụ vương đang bận suy tư chuyện của mình: nha đầu Tiểu Ngọc này, thực là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vậy mà có thể bò lên giường thái sư, chuyện này... Thật là khiến người ta nhịn không được mà sùng bái nhìn, phục sát đất a...

Chậm đã! Vậy thì, hôm qua mình không phải đã cướp nữ nhân với thái sư sao? Nguy rồi, nha đầu kia sẽ không đi cáo trạng với thái sư chứ? Hắn lập tức chột dạ, lén lút đảo mắt nhìn Văn Trọng, đã thấy thái sư căn bản không nhìn mình, chỉ dùng vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Ngọc Khuyết, vẻ mặt khó hiểu, Trụ vương lúc này mới không tiếng động nhẹ nhàng thở ra.

Khương Tử Nha vừa gật đầu với Văn Trọng xong, lại tiếp tục hờ hững ngồi im tại chỗ. Đột nhiên, trong tầm mắt của hắn lại thêm ra một cái quần trắng của nữ tử, một đôi tay ngọc của nữ tử chậm rãi hướng mình đến, mục tiêu thật giống như... Mặt của mình? ! !

Hắn cả kinh, chợt ngẩng đầu lên! Lập tức thấy rõ nữ tử đang chảy nước miếng hướng mình đi tới, ngay lập tức, một cỗ khủng hoảng kéo tới, tất cả bình tĩnh cùng thong dong thường ngày của hắn liền biến mất, trước mắt mọi người, vừa rồi còn vững vàng ngồi trên mặt đất, Khương Thần tiên một bộ dáng thế ngoại cao nhân, lăn mấy vòng trên mặt đất rồi vội vã đứng lên, trên mặt lúc hồng lúc xanh, ánh mắt xấu hổ biểu hiện bi phẫn nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Khuyết... Vừa không ngừng lui về phía sau, vừa túm vạt áo trước ngực thật chặt.

”Bàng! !” “Ca!” “Rào!” Tất cả những người vây xem trong nháy mắt toàn bộ chết đứng! Từng đôi mắt tròn xoe có thể thấy con ngươi lần lượt “Bùm bùm” vỡ nát!

Liền ngay cả người đang có khuynh hướng chủ nghĩa bi quan nghiêm trọng như Mộc lão thần, cũng dừng khóc, hấp hấp mũi”Xẹt” một tiếng, ngậm lấy dòng nước mắt sáng “trong” lấp lánh, nghẹn ngào trợn mắt lên nhìn kỹ tình cảnh trước mắt này:

Khương Thần tiên trưng ra động tác này, vẻ mặt này, rõ ràng là phản ứng của thiếu nữ đối mặt với sắc lang cực kỳ hung ác! Chẳng lẽ...

Đáy lòng của mọi người hoảng hốt, cùng nhau quay đầu xem một người trong cuộc còn lại, chỉ thấy Ngọc tiểu thư không chút nào để ý đến Khương Thần tiên liên tục lui sau, vẫn từng bước một ép tới, khóe miệng lại lóe ra một chất lỏng khả nghi! Vẻ si mê ái mộ đầy mặt!

Này này chuyện này... Này không còn nghi ngờ gì nữa, thì ra... ánh mắt chọn tân lang của Ngọc tiểu thư là như vậy... Thật khác với tất cả mọi người, nàng lại thích nam nhân có tướng mạo kỳ lạ! Chúng đại thần kinh hãi nghĩ, một đám như hồn bay phách lạc ngơ ngác nhìn tuyệt kỹ kỳ cảnh trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.