Editor: Tiffany Trương’s sister
Tuyệt sát trận của yêu tộc vô cùng bá đạo, nó lấy hết tu vi của những
người bố trận ngưng tụ thành một thể, tạo thành một luồng kiếm khí mang
đầy sát khí, nó lại có thêm Chướng Nhãn thật cao minh, làm cho khi đứng
trong trận, đất trời sẽ trở nên tối tăm.
Mà cái cỗ kiếm khí mạnh mẽ kia sẽ biến hóa hư ảo che ngợp bầu trời, từ
bốn phương tám hướng, vô thanh vô thức công kích, làm cho mỗi một góc
độ của bất cứ ai bị nhốt trong đó, đều bị phơi bày trước sức tàn phá của dòng kiếm khí này, Tuyệt sát trận là vũ khí trí mạng của đám sói yêu ở
Hiên Viên Mộ, một khi trận bày ra, tuyệt đối sẽ làm cho nạn nhân chết
không kịp ngáp.
Vậy mà hôm nay... con mắt đỏ tươi của Xích Miểu không thể tin nổi, hắn
gắt gao, nhìn chằm chằm vào vị huyền sam nam tử đang đứng trong trận
kia: Dù Văn Trọng đã bốn phía thụ địch, mà còn có thể đột nhiên mọc ra
một con mắt cực kỳ lợi hại như vậy, giúp hắn thoát khỏi kiếm khí mà Xích Miểu vừa dùng hết toàn lực để đánh lén nữa! Cái tên Văn Trọng này, nói
cho cùng, mi có phải là người hay không đêy….!
Xem ra, tuyệt sát trận đã thất bại, aiz, đành phải tha hắn một trận
thôi! Xích Miểu tâm không cam lòng không nguyện cắn răng, rốt cục quyết
định, hắn nhanh chóng xoay người, thừa dịp Văn Trọng còn không rảnh
phân thân, nhanh chóng trốn đi tìm chủ nhân của mình, trước mắt, tựa hồ
cũng chỉ có chủ nhân mới có thể cứu mình.
Lúc này, Văn Trọng còn ở trong tuyệt sát trận, con mắt đột nhiên xuất
hiện ở giữa trán của hắn dường như đoán được chủ nhân của nó đã không
còn bị nguy hiểm đến tính mạng, thì dần dần biến mất, trong khoảnh khắc, cái trán của hắn lại khôi phục vẻ trơn bóng như lúc ban đầu.
Lúc này, đột nhiên nhận ra được Xích Miểu muốn bỏ chạy, trong phút chốc, ánh mắt Văn Trọng lạnh lẽo: Một tên Ác lang hiểm độc như vậy, hôm nay
nếu như mình tha cho nó, thì sẽ hậu hoạn khôn lường!
Văn Trọng liền đánh ra một roi, đẩy lùi thuật khí ở quanh thân mình, rồi nắm lấy thời cơ, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vung lên, một tia
sáng màu bạc vô cùng ác liệt nhanh chóng đánh về hướng của Xích Miểu
đang muốn bỏ chạy kia!
Bạch Ngọc Khuyết ngưng thần nhìn tới, ánh bạc kia chính là cây Ngân Long Tiên trong tay của Văn Trọng. Trong tích tắc, roi bạc kia đã “Đùng”
một tiếng, đập vào lưng của Xích, làm cho Xích Miểu văng xa hơn ba
trượng!
Một đám khói đen dày đặc phun lên rồi tản ra, hiện ra một con sói lớn,
miệng phun đầy máu tươi, nằm ngã xuống đất thoi thóp, nhìn thân hình của kia, cao tới ba mét, thảo nào thành tinh là phải.
Sau khi đánh trúng Xích Miểu, Ngân Long Tiên lại tự động xoay tròn, bay
trở về trong tay Văn Trọng. Từ lúc Văn Trọng ném Ngân Long tiên, đến khi roi tự động bay trở về, trước sau không đầy mấy giây, mà hoành hành ở
Hiên Viên Mộ nhiều năm, hung hăng càn quấy, tự cho mình là vô địch----- Lang Vương Xích Miểu, đã bị một roi của Văn Trọng đánh cho trọng thương trở về nguyên hình!
Lúc này, sói yêu trong Tuyệt Sát Trận, vốn đã chết gần bảy tám phần, còn lại một đám sói yêu thì đã khiếp ý bộc phát. Giờ thấy thảm trạng của
Lang Vương, thì lập tức mất đi niềm tin, trong khoảnh khắc, trận pháp
liền đại loạn, bị Văn Trọng dùng roi quất thêm hai ba lần đánh tan.
Từng người từng người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên mặt đất, kinh sợ nhìn
Văn Trọng đang đứng ở giữa kia, hắn đã giết mấy trăm sói yêu, một thân
mặc sam lại không hỗn độn chút nào, phảng phất như sát thần, đoạt mạng
người đơn giản như dễ như trở bàn tay!
Những yêu quái khác của Hiên Viên Mộ thấy cảnh này thì kính nể thấp
thỏm, nhìn vị nam tử huyền sam phất phới trong gió kia. Từ khi Lang
Vương soán quyền, lang tộc độc đại, Lang Vương coi những yêu quái của
chủng tộc khác như nô lệ thấp hèn, tùy ý dằn vặt đùa bỡn, bọn họ luôn bị lang tộc làm nhục, có thể nói, mỗi ngày như sống trong nước sôi lửa
bỏng.
Bây giờ, cái tên ác ma ép ở lòng của bọn hắn mấy tháng nay, rốt cục bị
Văn Trọng đánh về nguyên hình, lòng bọn họ không thể không vui sướng ,
nhưng lập tức, cũng vì vận mệnh của chính mình mà lo lắng, Sau khi Văn
Trọng thu thập xong đám sói yêu này, thì sẽ xử trí chúng ta như thế nào đây?
Bạch Ngọc Khuyết còn vì Văn Trọng đột nhiên xuất hiện con mắt thứ ba mà
chấn động, đột nhiên, liền thấy Tuyệt Sat trận bị phá, mấy trăm con tinh anh sói yêu bị diệt không sót một mống, mà người khởi xướng-- Văn
Trọng, thì lại ung dung thu hồi song tiên, chỉnh lại tay áo không chút
ngổn ngang của mình, từng bước từng bước không nhanh không chậm bước về
phía Xích Miểu – đã bị đánh về nguyên hình, miệng phun máu tươi, vẫn còn kéo dài hơi tàn.
Lúc này Xích Miểu, đã không còn hung hăng thường ngày, chỉ nằm trên đất, sợ hãi nhìn vị kia đang từng bước một tới gần, bóng người kiên cường,
trong đôi mắt vẩn đục, tràn đầy khẩn cầu tha thiết. Văn Trọng cúi đầu
nhàn nhạt nhìn kỹ một thân chật vật Xích Miểu, ánh mắt lạnh như băng bên trong không có một tia cảm tình:
Hắn nguyên bản không phải là người nhẹ dạ, mà tên Lang Vương này, không
chỉ trăm phương ngàn kế trộm lấy Kim Long song tiên, mà còn cấu kết di
tộc, tàn sát mấy ngàn bách tính tay không tấc sắt ở biên cảnh Ân
Thương, còn giết đi nhiều trung dũng tướng sĩ của mình. Trong trận đánh
hôm qua, trên bãi tha ma hoang vu của Bắc Mang sơn, không biết lại có
thêm bao thi hài của bọn trẻ vô tội!
Một tên ác yêu như vậy, chết bao nhiêu cũng không đủ! Văn Trọng lạnh
lùng nhìn kỹ vị không ngừng run rẩy Lang Vương, nửa ngày, hắn chậm rãi
giơ lên thon dài tay phải ——
Sự sợ hãi trong mắt Xích Miểu lập tức bạo lên tới đỉnh điểm! Thân thể
cao lớn của hắn tầng tầng rụt lại, một tiếng rên rỉ suy yếu, không nhịn
được trầm thấp phát ra!
Lũ yêu quaí đều sợ hãi căng thẳng nhìn chòng chọc tình cảnh trước mắt:
Hiên Viên Mộ hung hăng độc ác nhất --Lang Vương, lần này... Tựa hồ có vẻ như thật khó còn khả năng sống sót ...
Nhìn Xích Miểu, kẻ đã từng ngông cuồng tự đại, nhưng giờ dáng dấp đáng
thương, lòng của Bạch Ngọc Khuyết thoáng nổi lên một tia không đành
lòng, tuy nhiên, nàng lập tức tỉnh táo lại , Một tên có dã tâm lại ác
độc như hắn, nếu không trừ diệt, sẽ nguy hại càng nhiều sinh linh, hắn
thực là chết không hết tội.
Thấy Văn Trọng tay đã nhấc lên, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn minh lệ
bạch quang chậm rãi chuyển động, đang lúc mọi người cho rằng sự tình đã
không còn có thể cứu vãn được nữa, thì *một đóa tường vân nhìn như chầm
chậm, trên thực tế tốc độ cực nhanh từ chân trời đàng xa nhẹ nhàng bay
tới, kèm theo một giọng nữ trong trẻo kiêu căng cực kỳ: “Đạo hữu, Thủ hạ lưu tình!”
*một đóa tường vân: một đám mây
Tất cả mọi người trong cốc đều kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn, bỗng
nhiên nhìn thấy đám mây ngũ sắc, mà đứng ở trên, là một nữ tiên, mang
một thân áo rườm rà lòe loẹt, tướng mạo diễm lệ đến cực điểm, biểu hiện
vênh váo tự đắc.
Lũ yêu của Hiên Viên Mộ vừa nhìn thấy tướng mạo cô gái này, nhanh chóng
dồn dập cung cung kính kính quỳ gối. Chỉ một thoáng, xung quanh chỉ còn
dư lại Bạch Ngọc Khuyết cùng Văn Trọng hai người còn đứng.
Thấy ngay cả Bạch Tiểu Giác cũng bị Bạch mẫu lôi kéo quỳ xuống, Bạch
Ngọc Khuyết đau lòng, ai nha, đất này đầy hòn đá nhỏ, đầu gối nhỏ mềm
của Bạch Tiểu Giác làm sao có thể chịu được! Chuyện này, quả thật tàn
phá thiếu niên nhi đồng! Làm bậy quá đi...
Nàng bất mãn ngửa đầu quan sát vị nữ tử đứng giữa không trung nửa ngày, âm thầm nói thầm: Chảnh cái gì chọe, còn không xinh đẹp bằng tỷ tỷ Tô
Đát Kỷ của ta!
Văn Trọng không có chút rung động nào, nhìn tiên tử, lạnh nhạt gật gật đầu: “Sầu Phong tiên tử.”
Cái...cái gì? Sầu... Sầu... Sầu Phong tiên tử... ? ! (nghe như là chém
gió tiên tử) Trên thế giới này, còn tồn tại một vị thích tự ngược tiên
tử, mới có bản lĩnh đặt cho mình lên “trâu” như thế-- “chém gió” tiên
tử? ! Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm nửa ngày, nhất thời nhịn không
được, “Xì xì” bật cười một tiếng.
âm thanh của nàng nguyên bản cũng không lớn, nhưng vào thời khắc yên
lặng như tờ, bên trong thung lũng này, lại hết sức rõ ràng.
Ánh mắt của Phong tiên tử phút chốc lóe lên, lạnh lẽo quay đầu nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, Bạch Ngọc Khuyết biết mình gây họa, không tiện
gãi gãi đầu, cười mỉa nhìn về phía đối phương cười nói:
”A, thật là ngại quá, ngại quá... Khà khà, vừa nãy vừa gãi ngứa, nhất
thời không cẩn thận, gãi trúng huyệt cười, ha ha, kính xin Sầu Phong
tiên tử đại nhân đại lượng, tha thứ ta một đời phóng đãng, lại mắc
bệnh dzô dziên, đừng chấp nhặt ta là được, ha ha... Ha ha...”
Bạch Ngọc Khuyết lời vừa nói ra, có mấy cái tiểu yêu đang nín cười thì
nhất thời trầm thấp bật cười, ngay cả sát khí đầy người Văn Trọng, cũng
không nhịn được mạnh mẽ giật giật khóe miệng, đáy mắt lạnh lẽo cấp tốc lướt qua một nụ cười.
Sầu Phong tiên tử thấy thế, tức giận trong ánh mắt nhất thời càng thêm nồng nặc.
Ô ô ô, ánh mắt nữ nhân này thật sắc bén nha... Bạch Ngọc Khuyết bị doạ
đến tâm can run rẩy, nàng đón lấy ánh mắt như đao cắt của sầu Phong
tiên tử, vừa nịnh nọt cười, vừa không dấu vết nhích về hướng của Văn
Trọng. Ô ô, vào giờ phút này, ở bên người của Văn đại soái ca có vẻ an
toàn hơn...
Sầu Phong tiên tử lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, Không để ý
tới Hiên Viên Mộ lũ yêu còn cung kính quỳ phía dưới, chỉ ở trên cao nhìn xuống Văn Trọng, nói:
”Văn đạo hữu, mọi tội ác của con Lang Vương này, nương nương đều đã biết hết, tuy nhiên, đây là sự tình nội bộ của yêu tộc, Lang Vương lần này
phạm vào sai lầm lớn, Nữ Oa nương nương cố ý sai ta hạ phàm, bắt hắn về
đại hoang sơn chịu phạt, mong rằng Văn đạo hữu không nên nhúng tay.”
Văn Trọng đón gió mà đứng, huyền bào bay phần phật, đôi mắt sâu thẳm
lạnh lẽo chậm rãi nheo lại, lạnh lùng nói: “ lời nầy của Sầu Phong tiên
tử, Trọng thấy không thích hợp, tuy Lang Vương là người trong yêu tộc,
nhưng lần này, hắn cấu kết Nam Di, xâm phạm Ân Thương quốc cảnh, tàn sát mấy ngàn Ân Thương quân dân của ta, tội như vậy, Trọng chắc chắn sẽ
không dung túng.”
Sầu Phong tiên tử vừa nghe lời này, một khuôn mặt tươi cười liền đổi
sắc, nàng lớn tiếng quát: “Văn Trọng, ngươi thật to gan! ngay cả sư tổ
Thông Thiên giáo chủ của ngươi, khi thấy nương nương của chúng ta, cũng
không dám làm càn, còn ngươi chỉ là một cái Tiểu Tiểu đệ tử đời thứ ba
củaTiệt giáo, mà dám to gan chống lại ý chỉ của Nữ Oa nương nương!”
Bạch Ngọc Khuyết thấy Sầu Phong tiên tử ương ngạnh, không nhịn được thầm nói: “Sau khi bàn giao lại cái tên Lang Vương này, ai biết được các
ngươi có xử trí hắn hay không...”
Sầu Phong tiên tử nhĩ lực vô cùng tốt, khi nghe lời nầy, thù mới hận cũ
đồng thời dâng lên, nhất thời lông mày dựng thẳng, lạnh lẽo nhìn chằm
chằm cái con tỳ bà tiểu yêu toàn thân áo trắng kia, lớn tiếng quát: “Tỳ
bà yêu to gan! Dám nghi ngờ người của nương nương, ta sẽ thay nương
nương giáo huấn một chút tên không biết trời cao đất rộng như ngươi!”
Nói xong, tay áo “Xoạt” vung lên, ngay lập tức, Bạch Ngọc Khuyết cảm
thấy được một luồng thuật khí, nặng nề cấp tốc hướng về mình mà đánh
tới, lòng nàng âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới Sầu Phong tiên tử quả
nhiên động kinh, hẹp hòi như vậy, nói động thủ liền động thủ, làm gì phù hợp với hình tượng tiên tử trong lòng của nàng--- không dính khói lửa
nhân gian ….