Kể từ trận chiến hôm đó, sư phụ Hiên Viên Lãng và Hoa Vân kết thành bàn hữu. Đúng là không đánh không quen nhau mà.
Nhưng bữa tiệc nào mà không tàn cơ chứ. Sư phụ Hiên Viên nhận được mật hàm từ vị vua đáng kính của chúng ta(cha Hiên Viên Lãng á) nên đành phải quay về. Trước khi chia tay, sư phụ Hiên Viên đưa cho Hoa Vân 1 cái lục lạc nhỏ và dặn:
- Nha đầu, nếu có gặp nguy hiểm gì thì hay rung nó lên, ta ở đâu cũng sẽ nghe thấy đến cứu ngươi.
Hoa Vân nhìn ngắm nó 1 hồi rồi lên tiếng:
- Hảo, ta nhớ rồi. Thúc đi đường cẩn thận.
Hiên Viên Lãng đứng kế bên buồn bã. Nhìn Hoa Vân thập phần ôn nhu.
- Vân nhi, sau khi xong việc ta sẽ đi tìm ngươi. Ngươi nhớ chờ ta.
“ Vân nhi? Không phải chứ, ta và ngươi thân nhau lắm sao, mà kêu nghe thấy ghê z. Còn nữa, bảo ta chờ ngươi? Phi, ta đây với ngươi mỗi người 1 con đường riêng, chờ…chờ cái j chứ. Có phải bị đánh đến hỏng não rồi không a”. Đây là suy nghĩ của mỗ nữ nào đó khi nghe 2 từ “Vân nhi”. Thật tội nghiệp cho người nào đó đang si tình.
- Hảo, được rồi, ta đi đây. Nha đầu, ngươi nhớ bảo trọng.
Sư phụ Hiên Viên đứng kế bên lên tiếng. Rồi hai người khởi hành đi.
Mấy ngày qua mất quá nhiều thời gian, Hoa Vân sợ chưa kịp đến nơi thì Thanh Hư đạo trưởng đã trở thành 1 bộ xương rồi, nên nàng cùng Hoa Thiên Cốt gấp rút lên đường ngày đêm cho kịp.
Đến sáng ngày thứ 3 thì Hoa Vân cùng Hoa Thiên Cốt lên được Mao sơn. Hoa Vân tưởng mình sẽ được nhìn thấy 1 cảnh máu me ghê gớm, xác người chất thành đống. Ai dè, lại không có còn được gặp được cảnh hai người là Thanh Hư đạo trưởng và Đông Phương Bất Bại đấu khẩu với nhau nữa chứ.
- Ta nói nè Thanh Hư, ta biết ngươi không phải là người thích đánh đấm. Vì vậy ngươi mau giao ra Xích Thuyên tiên ra đây ta sẽ tha cho ngươi 1 con đường sống.
- Hứ, lão đây không thèm. Có giỏi thì đến đây đánh tay đôi với ta chứ đừng có mà đừng đó khoác lác.
Thanh Hư đạo trưởng tay cầm trường kiếm chĩa về phía Đông Phương Bất Bại.
Thiệt không ngờ mà, có lẽ nàng đến quá sớm thì phải. Hoa Vân nghĩ nghĩ 1 lát rồi đưa ra kết luận: “chuồn êm trước khi bị phát hiện, chờ đến khi nào 2 người đánh nhau máu chảy thành sông rồi ra. Hoa Thiên Cốt sẽ được lão Thanh Hư gì gì kia giao lại chức trưởng môn, thế là xong. Tính toán của nàng đúng là hoàn hảo mà. Ha ha ha”. Ai kia đang tự kỉ không biết mình rơi vào bẫy của tác giả ta đây. Ha ha ha ha……
Sự thật không như tưởng tượng. Hoa Vân kéo tay Thiên Cốt định chuồn đi thì không may bất cẩn té ngã nằm trên mặt đất.
- A….Đau quá.
Và càng không may hơn nữa là tiếng la đó đã thành công gây sự chú ý của đám người nãy giờ đang đấu khẩu. Họ quay sang nhìn nàng như sinh vật lạ.
- Cái nền chết tiệt, dám làm ta ngã. Làm ta té đau muốn chết. Ta sẽ đạp nát ngươi cho ngươi biết tay.
- A….Cô nương xin dừng tay.
Ngay khi Hoa Vân tụ khí định phá vỡ mặt nền thì Thanh Hư nhanh chống lên tiếng ngăn cản lại. Đùa à không ngăn lại thì nó sẽ hỏng mà hỏng thì phải sửa mà sửa thì tốn tiền lắm. Cái gì liên quan đến tiền thì lão đều phải cân nhắc.
Hoa Vân nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn. Tức thì 1 đám người đứng bất động như pho tượng. Không gian im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi ngang. Trước mặt họ không phải là người mà là tiên nữ, đẹp còn hơn cả Hằng Nga tiên tử. (t/g: tỷ ấy đẹp quá mà.)
Hoa Vân thấy không khí thật quỷ dị, lên tiếng phá vỡ.
- Là ai đã kêu ta.
Một giọng nói trong trẻo mê hoặc lòng người vang lên. Mọi người càng say mê. Nhưng chỉ riêng 1 người nào đó là thanh tĩnh. Thanh Hư đạo trưởng lên tiếng:
- Là ta. Tiểu cô nương xin cho hỏi cao danh quý tánh. Tại sao lại đến đây.
Xuất hiện của Hoa Vân làm mọi người quên luôn chuyện đánh nhau. Ai cũng chỉ châm châm nhìn nàng. Hoa Vân rùng mình một cái, rồi đáp trả lời Thanh Hư đạo trưởng.
- Ta là Hoa Vân cùng tỷ tỷ là Hoa Thiên Cốt đến Mao sơn bái sư. Chẳng hay ở đây đang xảy ra chuyện gì thế.
Biết rồi mà còn giả ngu là bản chất của Hoa Vân. Nàng đâu thể cho người khác biết nàng đã biết trước được mọi chuyện chứ.
- A không có chuyện gì đâu. Tiểu cô nương, ngươi muốn bái Thanh Hư lão già này làm thầy sao?... ... Được thôi.
Nói rồi Thanh Hư quay sang ĐPBB:
- Nè hôm nay ta có việc bận rồi. Hẹn ngày khác nói chuyện tiếp. Mời về, không tiễn.
Đông Phương Bất Bại cùng đoàn ma binh bị đạp ra khỏi Mao Sơn trong tình trạng còn chưa hoàn hồn trước vẻ đẹp của Hoa Vân. Đến khi nhận ra thì đã nằm dưới chân núi rồi.