Cô lên mạng tra thử tư liệu về Lâm thị và Lâm Đình Phong. Cô hơi bất ngờ vì sự tài hoa của tên tiểu gia hỏa này và sự lớn mạnh của tập đoàn Lâm thị. Nó đã sớm lớn mạnh sắp vượt mặt Quý thị rồi, vậy thì càng tốt, càng dễ dàng cho kế hoạch của cô.
Nhân vật Lâm Đình Phong này trong tiểu tuyết chỉ là nhân vật phụ phản diện, miêu tả về hắn không nhiều, chỉ nói hắn có nét đẹp lạnh lùng bí ẩn, trên thương trường máu lạnh vô tình, tàn sát tứ phương, không ai là không sợ hắn.
Nhưng khi nhiều lần đối đầu với nam chính hắn lại thất thế. Trong một lần đối đầu hạng mục lớn 'Đầu tư xây dựng cảng Bắc gắn kết du lịch nguyên sinh', hắn đã thua trong tay nam chính. Khiến công ty thiếu hụt nguồn vốn nặng nề, không thể xoay vòng kịp. Đối với bên ngoài là vậy, bên trong nội bộ, em trai cùng cha khác mẹ của hắn, Lâm Đình Kiệt, cậu ta bỏ đá xuống giếng nói hắn không có năng lực, mua chuộc cổ đông tống hắn ra khỏi tập đoàn Lâm thị, đoạt lấy chức tổng giám đốc. Lâm Đình Phong không chịu thua, lấy hết tài sản cá nhân cùng sự giúp đỡ của bạn bè, tự xây dựng nên một công ty mới, công ty phát triển nhanh chóng, được ví như 'Hắc mã' trong giới đầu tư tài chính. Trong một lần tranh giành hạn mục bị công ty đối thủ hạ độc thủ chết trong một tai nạn xe.
Với nguồn vốn dồi dào cùng với tài năng của tiểu gia hỏa lại bại dưới tay Quý tra nam. Đúng là không thể khinh thường hào quang nhân vật chính mà. Nó có thể đánh bại mọi logic thường tình.
Mộc Tâm tra xong các thông tin, cũng đã có những tính toán trong đầu, ngước lên nhìn đồng hồ đã là hơn 5 giờ chiều.
Mộc Tâm khép máy tính lại, đi ra ngoài định tìm Ngọc Điềm. Thì đúng thấy cô ấy cầm ly nước lọc, tay xoa xoa cổ từ thư phòng đi ra.
Cô cười, chạy lại cầm ly nước cho Ngọc Điềm, vừa đi ra sofa phòng khách ngồi xuống vừa hỏi:
"Điềm Điềm, cậu làm xong rồi à?".
Ngồi xuống sofa xong, cô đưa tay bóp vai Ngọc Điềm cười nói: "Vất vả cho cậu rồi, hay lát nữa chúng ta đi đâu ăn uống giải khuây đi, không cần nấu ăn đâu".
Ngọc Điềm hơi híp mắt hưởng thụ lực đạo của đôi tay mềm mại đang động trên vai mình, cô nói: "Ừm, cậu muốn đi đâu à? Bar Lighty?".
Mộc tâm cũng không biết nơi đó, chỉ muốn đi uống vài ly giải tỏa, liền đáp: "Được đó, vậy mình đi chuẩn bị đây, cậu cũng đi thay đồ đi nha".
Ngọc Điềm khẽ "Ừm" một tiếng coi như đáp lại.
Mộc Tâm đứng dậy khỏi sofa đi vào phòng mình, Ngọc Điềm cũng đi về phòng cô ấy tắm rửa thay quần áo.
Khoảng một tiếng sau, cô mở cửa phòng đi ra, Ngọc Điềm chuẩn bị xong trước đang ngồi trên sofa bấm điện thoại đợi cô.
Ngọc Điềm nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, một thân ảnh đầy mê hoặc đập vào mắt cô.
Bên dưới Mộc Tâm mặc một chiếc quần da đen bó sát, phía trên mặt một chiếc croptop tay dài cổ thuyền lệch vai màu đỏ rượu, lộ ra vòng eo con kiến còn có thể thấp thoáng thấy đường cơ bụng 11, mái tóc đen thẳng được làm xoăn nhẹ buộc lên nửa đầu, tai đeo chiếc khuyên bạc hình hồ ly, khuôn mặt trang điểm sắc sảo, môi đỏ mị hoặc. Nhìn cô như một tiểu hồ ly trắng vừa thanh thuần vừa quyến rũ bước ra từ truyền thuyết hồ yêu.
Ngọc Điềm cảm thán, chọc ghẹo nói: "Ù ôi, tiên nữ ở đâu xuống lĩnh kiếp vậy, cho ta xin là tình kiếp của nàng đi".
Mộc Tâm cười nhìn Ngọc Điềm.
Ngọc Điềm hôm nay mặc một chiếc váy da bó sát ngắn trên gối, làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng mịn, chân mang đôi boot cao gót cổ cao càng làm tôn dáng, chiếc áo bó, cổ áo cao 3 phân, kèm với chiếc dây chuyền kim loại bản to, làm vòng 1 căng tròn càng thêm hút mắt, khoác thêm chiếc áo khoác da trơn. Không cầu kì nhưng lại rất mạnh mẽ cá tính.
Cô ghẹo lại: "Cậu cũng xinh đẹp lắm đó, có phải chăng cũng cùng xuống lĩnh kiếp giống ta?".
Ngọc Điềm cười, đi lại khoác tay tựa lên vai Mộc Tâm: "Đúng đó nha, do người ta yêu cậu quá mà xuống cùng cậu đó nha".
Mộc Tâm vừa cười nói với Ngọc Điềm vừa để cô ấy khoác tay đi ra cửa, chỉ coi câu nói đó của Ngọc Điềm là đùa chứ không để trong lòng, nhưng tâm Ngọc Điềm như đang gợn sóng, giống như có chiếc hộp gấm chôn vùi dưới lớp cát dày dần bị sóng biển dội sạch mà trồi lên trên mặt cát.
- --------
Quán Bar Lighty.
Khi mở cửa bước vào, Mộc Tâm và Ngọc Điềm đã thu hút không ít ánh mắt của đám đàn ông bên trong.
Hai người ngồi ở một bàn khá xa sàn nhảy, gọi một ly cocktail và một ly vodka. Hai người vừa uống vừa trò chuyện vui vẻ.
Một người đàn ông cầm ly rượu lại bàn Mộc Tâm bắt chuyện: "Hai cô em xinh đẹp không có anh chàng nào đi cùng à, có ngại khi anh ngồi ở đây không", hắn vừa nói vừa ngồi sát lại người Mộc Tâm.
Mộc Tâm hơi xích ra xa người hắn, lạnh giọng: "Ngại".
Tên đàn ông kia mặt dày như không có gì sáp lại gần, cười ngả ngớn nói: "haha, cô em thật là cá tính, anh rất thích đó, nói cho anh nghe, em tên gì nào?".
Ngọc Điềm ngứa mắt, mất kiên nhẫn nói: "Phiền anh đi cho, chúng tôi có chuyện riêng, không thể tiếp".
Hắn xấu xa nói: "Cô em đi với anh một đêm, rồi em muốn anh đi đâu thì anh đi đó", nói xong hắn vươn tay về phía Mộc Tâm, ánh mắt lộ liễu nhìn chầm chầm ngực Mộc Tâm nuốt nước bọt.
Chưa kịp chạm đến Mộc Tâm một ly cocktail màu xanh coban tạt thẳng vào mặt hắn, rượu chảy từ tóc hắn xuống mặt hắn rồi nhỏ xuống bộ vest trắng của hắn. Hắn tức giật đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Mộc Tâm mắng:
"Con đ*, mày làm gì vậy hả? Đừng làm ra vẻ thanh cao với tao, mày biết tao là ai không?".
Có mấy tên đàn ông lúc nảy đi cùng hắn cũng xúm lại xem, mở miệng nói: "Anh ta là con trai thứ của Lâm gia đó".
Mộc Mộc nhướng mày nhìn tên đàn ông trước mặt này, Lâm gia? Lâm Đình Kiệt? Con trai chủ tịch Lâm thị à. Gen của ông ta bị sao vậy, sinh ra Lâm Đình Phong cực phẩm vậy mà sinh ra tên này 'khuyết tật não' vậy? Đột biến gen à? Đây chắc chắc do gen của bà mẹ kế kia quá kém so với mẹ Lâm Đình Phong rồi. cô thở dài 'Haizz'.
Mộc Tâm hai tay khoanh nhẹ, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Đình Kiệt: "Cứ tưởng là ai, thì ra là con ngoài giá thú của Lâm gia nha".
Hắn ghét nhất là nghe người khác nói hắn là con riêng, Mộc Tâm chọc đúng chỗ đau của hắn, hắn hung hăng quát lớn: "Con đ* này, mày nói cái gì nói lại tao nghe".
Mộc Tâm hơi nhếch khóe miệng: "Aizz, đã xấu xí rồi mà còn bị lãng tai nữa", cô ngừng một chút rồi dài giọng lặp lại, "Thì ra là con ngoài giá thú của Lâm gia nha", cô còn nhấn mạnh từ 'con ngoài giá thú' chọc hắn điên lên.
Hắn dơ tay lên đánh về phía Mộc Tâm, cô chuẩn bị động thủ, thì một cánh tay mạnh mẽ đưa ra nắm chặt nắm đấm của Lâm Đình Kiệt.
Cánh tay thon dài nắm chặt đến nổi lên khớp xương. Cô nương theo cánh tay nhìn qua thì thấy là Lâm Đình Phong, gương mặt anh lạnh lùng, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Đình Kiệt.
Anh xoay cánh tay, bẻ tay Lâm Đình Kiệt quặt lại, rồi đẩy hắn ngã ra chiếc ghế da phía sau lưng. Anh đạp một cước lên người hắn, rồi đấm lên mặt hắn mấy đấm.
Lâm Đình Kiệt chưa kịp hoàn hồn sau cú ngã đã chịu thêm mấy đấm của anh, hắn gào lên: "Lâm Đình Phong, anh điên rồi, tôi sẽ về nói với ba, anh hạ độc thủ với tôi, muốn cướp hết gia sản".
Lâm Đình Phong đưa tay chỉnh lại cổ áo và cổ tay áo, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua nhìn hắn, môi lỏng lạnh lùng nói: "Người của tao cũng dám đụng, dù cho ông già đó có đến cũng chỉ có một kết cục là quay xe đi về thôi".
Nói xong anh quay qua nhìn Mộc Tâm, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt thấy cô không bị thương, anh dịu dàng nói: "Thật là trùng hợp, lại gặp em ở đây, chúng ta thật có duyên đó", nói xong anh liếc nhìn Lâm Đình Kiệt đang lồm cồm bò dậy hỏi: "Không làm em sợ chứ? tôi sẽ giáo huấn nó sau".
Mộc tâm nhìn chàng trai lật mặt còn nhanh hơn lật sách trước mặt mà muốn khô héo lời: "Không sao, cảm ơn anh".
Nhìn cô gái hôm nay trang điểm ăn vận như đóa hồng kiều diễm, anh thầm nghĩ, thật may khi hôm nay anh đồng ý hẹn gặp đối tác xã giao ở đây, anh ngồi ở tầng trên, khi cô bước vào anh đã phát hiện ra cô rồi, nhìn ánh mắt đám đàn ông khác thèm khát nhìn cô, trong lòng anh thầm bực bội, muốn giấu cô đi, chỉ muốn để vẻ đẹp kiều mị của cô cùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô chỉ một mình anh nhìn thấy.
Tính trên cấp độ nào đó trong tình cảm, thì anh thật sự ngày càng lún sâu rồi.
Lâm Đình Phong cười nói: "Nếu em muốn uống hay thì lên tầng đi, tôi đã đặt bàn rồi, ý em sao?".
Ngọc Điềm ở phía sau nhẹ kéo tay Mộc Tâm, Mộc Tâm hiểu ý cô, mỉm cười đáp: "Ngại quá chúng tôi không muốn uống nữa, xin về trước, tổng giám đốc Lâm ở lại vui vẻ, hẹn gặp lại".
Lâm Đình Phong cũng biết 'vội quá không ăn được cháo nóng'*, đành nói: "Vậy được, em về cẩn thận, có chuyện gì cần giúp cứ gọi tôi, hẹn gặp lại", hẹn gặp lại cô bé đáng yêu của tôi.
*Dục tốc bất đạt
Đợi cô đi khuất phía sau cánh cửa, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng gọi: "Tiểu A".
Tiểu A đang đứng cách đó không xa nghe tiếng thì chạy lại: "Dạ, boss có gì dặn dò?".
Lâm Đình Phong trầm giọng nói: "Điều hai tên trợ thủ chúng ta đào tạo, âm thầm bảo vệ cô ấy".
Tiểu A biết "cô ấy" trong miệng boss chắc chắn là "Mộc tiểu thư" nên không hỏi lại, nhanh nhẹn đáp: "Dạ".
Aizz, ông chủ nhà mình trên thương trường tung hoành ngang dọc, một khi thích người ta sao không tiến công thổ lộ mà lại âm thầm đối xử tốt với người ta giống như mấy chàng trai trẻ mới biết yêu vậy nè!
Tiểu A thầm nghĩ, hiểu được boss giống như học trên lớp 1 1=2 mà đi thi đề hỏi ông bảo vệ mấy tuổi vậy!