Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 106: Chương 106: Lên hương




Mùa tuyết đi qua, cơn bão tài chính của Quý thị cũng được dẹp yên như một kỳ tích, mặc dù bị tổn thất nặng nề sau cái bẫy của Mộc Tâm nhưng không ngờ Quý Tử Khiêm trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại tìm được nguồn vốn kịp thời. Không những không ngã ngựa mà anh ta còn làm cho Quý thị không lọt khỏi top 3 bảng xếp hạng các công ty tài chính lớn.

Có lẽ đây chính là hào quang nam chính mà mọi người thường nói chăng?

Mộc Tâm sau khi xem xong tờ báo kinh tế thì nhẹ nhàng đặt xuống. Cô lướt xem các mail báo cáo điều tra gần đây về hành động của Quý thị.

Đến đây hơn nửa năm, chung đụng khá nhiều lần với nam nữ chính, cô đã phát hiện ra một mấu chốt về hào quang của nam nữ chính. Đó là mọi thứ tạo nên hào quang đều sẽ có các mối liên kết logic nhất định. Ví dụ như hào quang trong công việc của Trần Tiểu Như là do cô ta cài gián điệp mà có được. Còn về việc Quý Tử Khiên vượt qua được cơn sóng lần này chắc chắn là có người nào đó trong tối âm thầm giúp đỡ. Theo như báo cáo thì Quý thị được một thương nhân nước ngoài rót vốn vào kịp lúc nên mới trụ vững được đến giờ.

Nhưng rốt cuộc người đó là ai? Tại sao lại giúp Quý thị chứ? Hay nói cách khác là muốn mượn chiếc lá chắn là Quý thị để đối phó Lâm thị.

Có vẻ như các tình huống logic đấy đã xây nên thế giới bằng xương bằng thịt cô đang thấy lúc này. Các biến số do cô gây ra cũng đã làm logic truyện bị rẽ sang hướng mới.

Mọi chuyện dần dần thú vị rồi đây!

...

Dạo này công việc ở Lâm thị và P&T không có vấn đề gì quá lớn, dù gì cũng là cuối năm rồi, cho nên mọi kế hoạch phát triển đều được sắp xếp tiến hành vào đầu năm sau.

Bên này là vậy nhưng bên Sunset thì phải nói là một đêm lên hương. Chuyện này phải nói là nhờ phúc của cậu bạn Mạc Chí Thiên.

Vào ngày tết dương lịch năm nay, Liên hoan phim Kim Mai lần thứ 10 đã được tổ chức. Đây là giải thưởng được mọi người trong ngành ví là giải Oscar của nước A. Vì độ uy tín và tính chuyên nghiệp cho nên giải thưởng này đã duy trì được 20 năm nay.

Nếu mọi chuyện diễn ra bình thường thì chắc chẳng có gì liên quan đến Sunset. Nhưng điều bất ngờ là ảnh hậu đạt giải Kim Mai năm nay lại quảng bá cho Sunset, không những vậy còn ngỏ ý muốn làm đại diện độc quyền cho Sunset tại nước A.

Jolie cầm tờ báo hí ha hí hửng chạy vào phòng làm việc khoe với Mộc Tâm: "Sếp ơi! Sếp ơi! Nổ rồi! Nổ rồi!"

Cô đang cúi đầu xem văn kiện, nghe Jolie nói thì ngước đầu lên nhìn, cô đã quen với cách nói chuyện của Jolie dạo gần đây. Từ khi Jolie đến nước A làm việc với cô, đã bắt đầu học ngôn ngữ của nước A, nhưng đôi khi dùng từ... lạ lắm.

Mộc Tâm chống cằm chờ nghe Jolie kể tiếp, cô ấy chìa cuốn tạp chí giải trí ra cho cô xem, kích động nói: "Nổ rồi! Sunset của chúng ta nổ rồi!"

"Nổi rồi, không phải nổ rồi.", cô rất kiên nhẫn giúp cô ấy sửa lỗi.

"Dạ, nổi rồi. Sếp xem đi!"

Mộc Tâm bình tĩnh cầm quyển tạp chí xem, đôi đồng tử màu hổ phách vì bất ngờ mà hơi co lại. Trên quyển tạp chí là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, cô ấy mặc một bộ áo dài dạ hội đã được cách tân. Trên nền vải màu đen có thêu chỉ sợi titan, dưới ánh đèn flash tà áo ánh lên một màu cầu vòng cực kỳ đẹp mắt. Trên cổ, tay, bàn tay và hai tai... cô ấy đang đeo bộ trang sức đặc chế của Sunset.

Cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra bộ trang sức đó rồi. Đó là bộ trang sức được làm từ nguyên khối ngọc Đế vương lục mà mấy hôm trước cô mới giao cho Mạc Chí Thiên.

Bộ trang sức đó có năm món, gồm có nhẫn, vòng tay, vòng cổ, khuyên tai và khuy măng sét. Kiểu dáng được lên ý tưởng từ thiên nga đen, trong ngọc có ánh sáng màu hồng nhạt, lỗi trong cùng của viên ngọc khi được bổ ra lại có ánh lam, cho nên cô đã dùng phần lỗi đó làm một cặp khuy măng set của nam.

Đúng là lần này được một phen quảng bá miễn phí rồi! Chắc phải cảm ơn tên họ Mạc kia một chút nhỉ? À mà thôi! Có lẽ anh ta còn phải cảm ơn ngược lại mình ấy chứ! Có cô bạn gái làm ảnh hậu cơ đấy! Không tồi nha!

Jolie vui mừng nói lại tình hình hiện nay: "Sếp không biết đâu, từ sáng đến giờ điện thoại đặt hàng kêu liên tục luôn! Đơn đặt chế tác riêng cũng đã xếp đến tận nửa năm sau rồi ấy!"

"Cốc Cốc!", tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Thư Ý – Nhân tài mà cô điều từ bên P&T qua để đảm nhận chức giám đốc Marketing. Cô ấy cầm một tập tài liệu đi lại đặt lên bàn Mộc Tâm, liếc thấy Jolie đang cầm quyển tạp chí, cô liền nói: "Sếp, chắc cô đã biết tình hình hiện nay của Sunset rồi! Tôi có một đề nghị, không biết cô có muốn nghe không?"

Từ khi Thư Ý đến đây thì lượng công việc của cô đã giảm bớt đi được rất nhiều nhưng cô Thư Ý này làm việc có hơi cứng nhắc, ít khi đưa ra ý kiến. Cho nên lần đề xuất này có hơi khiến Mộc Tâm hứng thú, cô tỏ ra thoải mái, nói: "Tôi đang nghe đây."

Thư Ý nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên ngừng nhận đơn hàng."

"Sao lại ngừng nhận đơn chứ?", Jolie hơi bất ngờ, có tiền đưa đến sao lại đẩy đi làm gì?

Mộc Tâm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ý cô là muốn giới hạn số lượng sản phẩm?"

Thư Ý gật đầu: "Đúng vậy, sản phẩm số lượng lớn sẽ làm giảm giá trị của Sunset. Giới hạn số lượng là cách nâng cao vị thế của chúng ta, nhằm đưa Sunset vào con đường trang sức cao cấp."

"Nhưng thị trường người dân rất lớn mà, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhắm đến giới nhà giàu thôi sao?", Jolie nghe vậy cũng tham gia thảo luận.

"Không, chúng ta có dòng sản phẩm làm sẵn giới hạn 1000 chiếc, giá từ vài triệu cho đến vài chục triệu, một người làm công bình thường vẫn mua được. Còn các sản phẩm thủ công thì chỉ giới hạn 50 chiếc mỗi mẫu. Các sản phẩm đặt riêng thì số lượng tùy theo yêu cầu người đặt."

"Thứ càng khó có được thì mới càng quý trọng. Thư Ý, là cô suy nghĩ chu đáo. Vậy việc này giao cho cô đi.", Mộc Tâm cầm tập tài liệu cô ấy đưa ra xem rồi ngẫng đầu lên hỏi: "Đây là kế hoạch phát triển thương hiệu sao?"

"Vâng ạ."

"Cuộc thi nhà thiết kế trang sức Kim Thiền?"

"Tôi đã bàn với thiết kế Trịnh, anh ấy nói muốn tham gia cuộc thi này. Tôi thấy nó cũng giúp ích rất nhiều cho danh tiếng của công ty cho nên đã ghi vào."

"Đối thủ có ai?", với sự chu đáo của Thư Ý, Mộc Tâm đoán chắc cô ấy đã điều tra kỹ hết rồi.

"Grak, Felix, Aya, CN. Ngoài bốn nhãn hiệu có tên tuổi này thì còn các nhãn hiệu khác cũng rất tiềm năng."

"Có cả Grak à? Chắc Trịnh Sâm nhà ta sẽ rất hăng hái đây!", Mộc Tâm ký tên lên tập hồ sơ đưa cho Thư Ý, "Mọi việc trông cậy vào cô."

"Cảm ơn sếp tin tưởng."

Jolie thấy Thư Ý ra ngoài thì cũng lon ton đi ra theo.

Mộc Tâm ngã lưng ra ghế, đưa mắt nhìn ánh mặt trời dịu dịu ngoài cửa sổ. Thời tiết sắp sang xuân nên đặt biệt mát mẻ khiến con người ta thật thư thái.

Cô cầm điện thoại đăng một cuộc bầu chọn trên nhóm chat bạn bè: "Tối nay có ai muốn đến nhà tôi ăn cơm tất niên không nào? Món ăn tùy chọn."

Nhóm chat rất nhanh liền có người trả lời:

Lạc Tư: "Ăn a~, Tiểu Tâm Tâm, hôm nay em trúng số à? *icon cười gian*"

Điềm Điềm: "Nếu có món crawfish sốt bơ tỏi thì mình đến ăn!"

Lạc Tư trả lời Điềm Điềm: "Con gái ăn tỏi nhiều sẽ không ai dám hôn cô đâu!"

Điềm Điềm trả lời Lạc Tư: "Liên quan quái gì đến anh? Anh hôn tôi à? *icon angry*"

Lạc Tư: "Bé Tư còn muốn sống qua cung trăng này a~"

Thiên Thiên ái mật: "Tôi sẽ đến nếu được ăn cơm em dâu nhỏ nấu."

Lạc Tư: "Tiểu Thiên Thiên, ai đặt cho cậu cái nick name trẻ trâu quá vậy?"

Thiên Thiên ái mật: "Câu trả lời sát thương sẽ hơi cao đấy! Cậu có chắc là muốn nghe không?"

Lạc Tư: "*icon tim vỡ* Cậu có biết nói như vậy sát thương càng cao không hả?"

Lâm Đình Phong: "7 giờ, mỗi người chỉ được yêu cầu một món thôi!"

Lạc Tư: "Nè! Có ai mời khách kiểu như cậu hay không hả?"

Thiên Thiên ái mật: "Cậu đi học hỏi em dâu nhỏ cách mời khách đi kìa!"

Lâm Đình Phong: "Cô ấy nấu nhiều sẽ mệt đấy! Các cậu không biết nghĩ à?"

Thiên Thiên ái mật: "Ặc! Cái vị cẩu lương quen thuộc này!"

Điềm Điềm: "Tôi thấy tên Phong đó nói đúng đó. Chọn ít món thôi!"

Lạc Tư: "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Ít thôi."

Thiên Thiên ái mật: "Tên Lạc Tư kia, sao cậu không có tí chính kiến gì hết vậy?"

Lạc Tư: "*icon cười mỉm chi* Ăn cơm sẽ tốt hơn ăn đấm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.