Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 71: Chương 71: Lo lắng




Lâm Đình Phong sau khi dự xong bữa tiệc xã giao, anh đi về nhà, thấy hộp bento mình treo ở cửa nhà Mộc Tâm từ sáng đến giờ vẫn chưa được động đến. Anh nghi hoặc, ấn chuông cửa cũng không thấy cô ra mở.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu A, máy vừa kết nối, chưa đợi anh kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói run run đầy gấp gáp của Tiểu A: "Boss... tôi cũng vừa định gọi cho anh đây! Không hay rồi, người được phái theo bảo vệ thư ký Mộc báo tin, cô ấy bị tai nạn xe trên đường cao tốc."

"Thịch!" một tiếng, tim Lâm Đình Phong như ngừng đập, anh xoay người đi về phía thang máy, lạnh giọng nói: "Gửi định vị cho tôi."

"Dạ."

Thang máy nhảy lên từng số một, chưa bao giờ anh lại cảm thấy thời gian trôi chậm đến thế. Anh chạy thang bộ đi xuống tầng hầm lấy xe rồi phóng nhanh đến đường cao tốc. Vừa chạy anh vừa gọi cho Mộc Tâm, nhưng mãi không liên lạc được.

Những lúc gấp gáp như thế này thì đường đi sẽ toàn hiện đèn đỏ. Lâm Đình Phong đánh đường vòng mấy lần mà vẫn bị chạm đèn đỏ. anh tức giận đập mạnh lên vô lăng một cách đầy bất lực và sợ hãi.

Radio trên xe đang phát tin tức về vụ tai nạn liên hoàn ở đường cao tốc: "Hai chiếc ô tô và năm chiếc xe khách bị va chạm mạnh, một trong hai chiếc ô tô đã bị phát nổ... Hiện trường bây giờ rất hỗn loạn, có hai người tử vong tại chỗ, ba người đang trong tình trạng nguy kịch phải cấp cứu ngay trên xe cứu thương và còn rất nhiều người bị thương khác..."

Từng lời... từng lời tường thuật của phóng viên dội vào hố sâu nội tâm của anh, vọng lại từng cơn đau và nỗi sợ giấu kín. Hình ảnh vụ tai nạn mười tám năm trước của mẹ anh lần lượt hiện ra rõ nét. Cảnh dòng máu tươi dần dần lan ra trên nền nhựa đường màu xanh thẫm, cảm giác cơ thể mẹ lạnh dần lạnh dần trên chiếc băng ca bằng sắt, bàn tay dần vô lực tuột khỏi tay anh, bên tai chỉ còn văng vẵng câu nói thều thào: "Đi... đi tìm ba con..."

Nếu một lần nữa chứng kiến người phụ nữ mình yêu thương nhất rời đi, anh sợ bản thân sẽ không thể nào chống đỡ nổi. Anh đạp mạnh chân ga phóng xe đi, vượt qua mấy cây đèn đỏ. Tiếng còi của cảnh sát giao thông in ỏi đến chói tai cũng không ngăn được tốc độ xe của anh.

Chỉ hơn nửa giờ anh đã đến được hiện trường tai nạn. Khung cảnh đỏ rực của lửa và ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát nhuộm lên không khí một màu tan thương.

Nơi đây đang ùng tắc giao thông, Lâm Đình Phong đỗ xe ở một nơi khá xa, mở cửa đi xuống, chạy nhanh lại hiện trường. Trời bây giờ vẫn còn mưa lất phất, mấy cảnh sát giao thông đang phong tỏa khu vực tai nạn, mấy chiếc xe đi phía sau cũng phải tạt vào lề để chờ đợi.

Mấy người đang đứng đợi ở bên đường bàn tán ồn ào:

"Tôi nhìn thấy có một cô gái trẻ người đầy máu được lôi ra khỏi xe khách đó."

"Tôi cũng nhìn thấy. Chắc chỉ tầm 22 tuổi thôi nhỉ?"

"Theo tôi thấy là lành ít dữ nhiều rồi!"

"Haiz, còn trẻ như vậy mà..."

Tim Lâm Đình Phong càng đập nhanh hơn, anh muốn xông vào hiện trường thì bị một chú cảnh sát chặn lại. Anh sốt ruột nói: "Bạn gái tôi ở trong đó, anh cho tôi vào xem một chút thôi!"

"Không được, bây giờ cảnh sát đang điều tra và xử lý hiện trường.", thấy bộ dạng lo lắng của Lâm Đình Phong, chú cảnh sát tốt bụng nói: "Cậu đi qua phía mấy chiếc xe cứu thương xem thử đi, biết đâu bạn gái cậu đang xử lý vết thương ở đó."

"Cảm ơn anh.", nói rồi Lâm Đình Phong chạy xem một dãy các chiếc xe cứu thương đang đậu nối liền nhau.

"Đình Phong? Sao anh lại ở đây vậy?", một giọng nói mềm mại đầy quen thuộc như kéo thần trí của anh về.

Anh quay người lại thì thấy cô gái nhỏ đang mĩm cười nhìn anh. Anh thở phào một hơi, đi lại kéo cô ôm vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô như một liều thuốc an thần giúp tim anh dần bình ổn lại.

Giọng nói anh vẫn còn hơi run run: "Em dọa anh sợ chết khiếp rồi! Sau này phải vắt em ở thắt lưng, đem theo bên người mới thấy an tâm được."

Mộc Tâm mĩm cười đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh. Một mảng ẩm ướt truyền đến lòng bàn tay, cô dịu giọng, nói: "Trời vẫn còn đang mưa, áo anh ướt hết rồi đó! Anh láy xe đến phải không? Vào trong sưởi đi, không lại bị cảm!"

Lâm Đình Phong bế cô lên, đi về phía chiếc Maybach, Mộc Tâm nhỏ giọng ngăn lại: "Khoan đã, nói với Trịnh Sâm một tiếng, cậu ấy đang đi lấy túi xách và hành lý từ chỗ cảnh sát."

"Lát nữa lấy điện thoại của anh gọi cho cậu ấy là được."

"Ồ."

...

Mộc Tâm được anh đặt xuống ghế sau, anh mở một ngăn tủ, lấy ra chiếc khăn trắng lau lau mấy sợi tóc hơi thấm ướt của cô.

Nhìn miếng băng dán trên trán cô, anh đau lòng sờ nhẹ lên nó: "Đau lắm không? Sẽ không để lại sẹo chứ?"

Mộc Tâm lấy tay anh xuống, cười nói: "Bị thương ngoài da thôi! Cũng không để lại sẹo đâu."

Cô lấy điện thoại của anh báo cho Trịnh Sâm biết biển số xe. Rồi ngoan ngoãn bị anh xâm soi từ đầu đến chân một lượt để anh an tâm.

Trịnh Sâm đi lại gõ gõ lên cửa kính, Lâm Đình Phong ấn nút hạ kính xe xuống, nhàn nhạt nói: "Cậu láy xe đi."

Trịnh Sâm nghe vậy thì mở cửa ghế láy ngồi lên, đặt hành lý ở ghế phụ, khởi động xe. Hiện trường đã dẹp được một nửa cho xe chạy để giảm ùng tắc giao thông.

Mộc Tâm nói với Trịnh Sâm: "Cậu chạy đến cao nguyên Đông Bắc nha."

Lâm Đình Phong ngăn lại: "Em bị thương rồi mà còn muốn đi công tác?", nói rồi anh ra lệnh cho Trịnh Sâm, "Về thành phố đi!"

Trịnh Sâm hơi khó xử, một bên là bà chủ, một bên là ông chủ của bà chủ, cậu nên nghe ai đây. Cậu đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Mộc Tâm.

Cô nắm lấy bàn tay của anh nghịch nghịch: "Boss đại nhân, dự án này rất quan trọng đó, em cũng mất ăn mất ngủ chuẩn bị cả tuần nay rồi, chỉ còn thiếu một bước này thôi. Cho em đi đi, nha?"

"Không. Về nhà nghỉ ngơi cho anh!"

Mộc Tâm bắt đầu giở trò làm nũng, cô vuốt vuốt ngực áo của anh, chớp chớp đôi mắt lấp lánh: "Đi mà, em nói chuyện với ông ấy xong sẽ về ngay!"

Thấy cô lại bắt đầu làm lại trò cũ, anh cứng rắn nói: "Không là không, em có làm nũng cũng vô dụng thôi!"

Ầy! Sao hôm nay tiểu gia hỏa cứng quá vậy nè? Thôi đi, đành về nhà nghĩ cách khác vậy.

"Được rồi, không đi nữa là... hắc xì!"

"Chỉnh điều hòa cao lên một chút.", Lâm Đình Phong lấy một chiếc chăn mỏng trong ngăn kéo choàng lên người Mộc Tâm, môi mỏng yêu cầu Trịnh Sâm.

Trịnh Sâm chưa kịp nghĩ gì đã đưa tay ấn lên nút điều khiển, cậu giật mình nhìn lấy bàn tay, Nà ní? Cái phản xạ vô điều kiện này là sao vậy? Chắc vũ trụ đang gợi ý cho mình, ông chủ của bà chủ bị gián chức trở thành ông chủ của mình chăng?

Mộc Tâm thấy phản ứng nhanh nhạy của Trịnh Sâm thì hít hít cái mũi ửng đỏ, nói: "Anh ra lệnh cho nhân viên của em cũng thuận miệng quá nhỉ?"

Lâm Đình Phong kéo cô ôm vào lòng, chợt nhớ tới áo mình vẫn còn đang ướt thì buông cô ra, vuốt vuốt tóc cô: "Làm gì có chuyện phân biệt của anh hay của em. Sớm muộn gì cũng sẽ quy về của chung thôi!"

Mộc Tâm bĩu môi: "Anh chắc chắn sẽ lấy em như vậy sao?"

Anh cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: "Biết làm sao được, chỉ có em khiến anh muốn tắt đèn đi 'ngủ' thôi!"

Hai má Mộc Tâm hơi đỏ lên, cô liếc nhìn ai kia: "Đen tối!"

Anh nhướng mày, to vẻ vô tội: "Hửm? Câu nói của anh đen tối chỗ nào chứ?"

"Quy trình đi vào giấc "ngủ" rất đen."

...

Trịnh Sâm nhìn hai người họ to to nhỏ nhỏ rồi liếc mắt đưa tình với nhau, anh gãi gãi mũi, hình như họ quên đi sự tồn tại của mình thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.