Lâm Đình Phong đích thân "hộ tống" Mộc Tâm về đến nhà, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà! Đừng có chạy loạn đi đâu đấy!"
Mộc Tâm cầm hộp cơm tình yêu tinh xảo đi vào nhà. Đang ăn được một nửa thì lại có số lạ gọi đến. Cô không nghĩ nhiều liền bắt máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến tay cầm đũa của cô khựng lại: "Cô Mộc, bữa trưa tốt lành! Lần trước may mắn thật! Chặc! Lần sau chắc tôi phải báo tin trễ một chút... như vậy sẽ kích thích hơn nhỉ?"
Mộc Tâm đặt đũa xuống, điềm tỉnh nói: "Ông gọi cho tôi không phải chỉ để nói chuyện phiếm đấy chứ?"
"Ầy! Cô xem trí nhớ của tôi kìa! Chỉ cần nghĩ đến những chuyện kích thích là tôi hưng phấn không chịu được!", ông ta ngừng lại một chút rồi nói: "Tòa nhà LM, tầng cao nhất. Mong rằng 30 phút nữa sẽ được gặp cô Mộc. Nếu không... chắc sẽ lại báo thêm một tin xấu mất.", nói rồi ông ta cúp máy mà không để Mộc Tâm kịp nói câu nào.
Cô nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn hộp cơm, nhẹ nhàng đóng nắp hộp cơm lại.
Cô không thể ngoan ngoãn ở nhà rồi!
Ngày hôm nay quá "kích thích" đi! Gặp người sau còn khủng bố hơn người trước!
...
Gần một tiếng sau, Mộc Tâm bước ra khỏi thang máy, đặt chân vào tầng cao nhất của tòa nhà LM.
Đây là tòa nhà cao nhất thành phố, nhìn xuống... mọi thứ như một mô hình đồ chơi, nhỏ bé... vụn vặt...
Cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang quay lưng về phía cô. Cô hơi cảnh giác đi về phía bên cạnh ông ta.
Giọng bản địa của ông ta rất chuẩn. Cô không ngờ ông ta là người ngoại quốc da trắng mắt xanh.
"Cô Mộc, giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Benter.", ông ta nghiêng người, đưa tay về phía Mộc Tâm.
Lúc này cô mới nhớ, mình từng gặp ông ta tại bửa tiệc mừng thọ của ba Lâm Đình Phong. Cô không có ý định bắt tay, mỉm cười, điềm nhiên nói: "Bây giờ không ai bắt tay làm quen kiểu này nữa rồi.”
“Haha.”, ông ta bình tĩnh thu tay lại, cười một tiếng lanh lảnh sắc bén, “Cô Mộc đã đến trễ tận nửa tiếng. Hình như cô không sợ lời tôi nói thì phải?”
“Cũng không hẳn... tôi chỉ nghĩ rằng ông muốn gặp mặt tôi. Ông sẽ không rảnh rỗi đến mức tạo ra tin xấu để hoãn việc tôi đến gặp ông.”
“Quả đúng như tôi nghĩ, nói chuyện với cô Mộc thật dễ chịu. Cô rất thông minh! Chỉ là... việc cô làm không biết có thông minh như cách cô nói chuyện không?”
“Phải xem việc đó là gì đã. Nếu như là việc chống lại ông... Tôi nghĩ đó là một việc làm cực kỳ khôn ngoan.”
Có vẻ như không ngờ tới Mộc Tâm sẽ nói như vậy, ông ta hơi mỉm cười nhẹ, bước đi lại một bàn ăn lớn đặt bên phải căn phòng: “Tôi cảm thấy chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói đấy! Sao chúng ta không vừa ăn vừa nói nhỉ?”
Cô vẫn giữ khuôn mặt bất động thanh sắc. Đi lại ngồi vào chiếc ghế đối diện ông ta.
Trên chiếc bàn ăn dài hai mét hình oval bày rất nhiều thức ăn, đầu đủ sắc hương vị.
Ông ta dùng dụng cụ khui một chai vang đỏ. Màu đỏ sậm của rượu nho chảy dọc vào ly thuỷ tinh trong suốt, dưới ánh nắng hắt vào từ cửa kính khiến nó thật lóng lánh mị diệu.
Ông ta vừa xoay xoay ly rượu vừa nói: “Tiếp tục chủ đề của chúng ta đi! Cô Mộc thích mở đầu như thế nào?”
“Trực tiếp một chút! Mục đích của ông là gì?”
“Khoan hẳn nói đến mục đích. Cô Mộc không tự giới thiệu lại với tôi sao?
“Mộc Tiểu Tâm.”
“Hưmmm”, ông ta lắc đầu, tỏ vẻ mất hứng, nói: “Tôi không hỏi tên của thân xác này! Tôi hỏi tên của linh hồn bên trong.”
Ngón tay cô bất giác hơi bấm nhẹ vào chiếc túi xách da, cô vẫn giữ bình tĩnh, cười nói: “Haha, tôi không nghĩ lúc này nói đùa sẽ thích hợp đâu, ngài Benter!”
“Mộc Tâm, 30 tuổi, chuyên viên đầu tư tài chính, là cô nhi ở trại trẻ mồ côi An Lạc.”
“Ông... là ai?”
Đúng như cảm giác của mình, từ lúc bước vào đây, ánh mắt của ông ta cứ như đã nhìn thấu con người cô vậy.
Mộc Tâm không để mình có biểu cảm quá lớn, sợ sẽ để đối phương nắm bắt được nhịp điệu cảm xúc của mình. Cô vân đạm phong kinh, hỏi: “Ông cũng là người xuyên thư tới?”
Không vội trả lời cô, ông ta châm một điếu xì gà, đưa lên môi rít một hơi dài. Phản ứng của Mộc Tâm không lớn như trong dự liệu của ông. Điều đó khiến máu trong người ông sôi sục lên, ánh mắt chứa đựng sự hứng thú to lớn.
“Tôi không giống cô, tôi là người xây dựng thế giới này.”
“Người xây dựng? Ông là tác giả của bộ tiểu thuyết này?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cứ nghí người viết ra quyển tiểu thuyết đầy nghịch lý này, là một thiếu nữ chưa trải sự đời. Không ngờ... lại là ông.”
“Nghịch lý sao? Cô thì hiểu gì chứ? Tôi đã tạo ra một thế giới hoàn mỹ, đầy những con người vô khuyết. Tôi không cho phép ai phá vỡ sự hoàn hảo không tì vết của nó. Và cô... chính là chướng ngại đầu tiên.”
Mộc Tâm hơi nhíu mày liễu, cô không ngờ tới tâm trí ông ta lại vặn vẹo như vậy: “Thế nào là hoàn hảo không tì vết? Nữ chính ăn cắp ý tưởng của người khác để thành công? Nam chính bị che mắt, mụ mị mà đi bỏ vợ? Vong ân phụ nghĩa, hại gia đình người khác? Một thế giới giẫm đạp mạng người và công sức của kẻ yếu để leo lên. Trong mắt ông... đấy là hoàn hảo không tì vết sao?”
“Thế giới này chính là như vậy! Kẻ yếu thì nên chết đi. Giống như cá lớn nuốt cá bé đấy thôi!”
“Dù có là kẻ yếu, nhưng họ không đáng để chết! Sinh mạng là thứ đáng quý nhất! Ông có quyền gì định đoạt?”
“Quyền gì à? Tôi tạo ra họ! Là tôi cho họ sinh mạng! Tôi có quyền lấy lại nếu họ phá hoại thế giới của tôi! Còn cô! Cô nên quay về thế giới của bản thân đi! Cô không thuộc về nơi này!”
“Nếu tôi không rời đi thì sao?”
“Cơ thể của cô ở thế giới thực tại sẽ dần dần chết đi...”, ông ta dụi tắt điếu xì gà. Hơi đưa người về phía Mộc Tâm, nói tiếp: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy điều gì kỳ lạ? Mọi căn bệnh hay vết thương trên cơ thể của cô đều lành lại rất nhanh. Đấy là cô đang dùng sinh mạng của cô ở thế giới thực tại để đổi lấy.”
Mộc Tâm hơi nhíu mày, đúng là từ khi xuyên đến, cơ thể của cô ngoại trừ thể lực hơi yếu thì khả năng bình phục lại rất nhanh. Lúc đó cô cứ nghỉ là do đề kháng của Mộc Tiểu Tâm tốt. Không ngờ lại liên quan đến việc cô xuyên thư đến.
Cô kiên quyết nói: “Dù vậy, tôi vẫn sẽ không rời đi.”
Benter nâng ly rượu, một hơi uống cạn sạch nó: “Cô chắc chứ? Một là... rời đi và sống tốt cuộc sống của mình. Hai là... ở lại và nhìn từng người bên cạnh chết đi. Hãy đưa ra sự lựa chọn thông minh!”
“Haha, chỉ có trẻ con mới lựa chọn. Người lớn thì sẽ làm theo ý mình!”, Mộc Tâm cầm ly rượu, đổ hết lên bàn ăn, cô cười lạnh nói: “Ông cứ gìn giữ thế giới vặn vẹo của ông đi! Nói cho ông biết một điều...”
Cô hạ giọng, thanh âm trầm thấp mang theo lực ép to lớn: “Bảo vệ thì khó! Nhưng phá hoại thì dễ lắm!”
Nói rồi cô mỉm cười, giẫm trên đôi giày cao gót bảy phân rời đi. Để lại sau lưng ánh mắt chết chóc của Benter.