Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 88: Chương 88: Mách lẻo




Mấy ngày kế tiếp, công việc diễn ra khá thuận lợi, việc hợp tác với Bella cũng được đưa vào quy trình hoạt động. Hiệu suất làm việc của Mộc Tâm khá nhanh, gần tới giờ nghỉ trưa thì cô đã sắp xếp hết các công việc được giao. Cô rảnh rỗi vừa uống latte vừa lên mạng xem tin tức.

“Tu ne sais pas me 'je t'aime'. Moi je te l'écrirais quand même...*”, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Tâm không nhìn, liền đưa tay bắt máy: “Alo!”

(*Bài hát "Je t'aime" của Lorie. Tạm dịch: "Anh không biết phải nói với em rằng anh yêu em, ngay cả khi em viết điều đó cho anh...")

Bên kia truyền đến một giọng nam trầm trầm có chút quen tai: “Hello, em dâu nhỏ thân mến! Dạo này khỏe không?”

Mộc Tâm đưa điện thoại ra xa, nhìn lướt qua tên người gọi, cô mỉm môi, nhàn nhã nói: “Mạc thiếu, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy? Không bận đi xem mắt à?”

Mạc Chí Thiên hắng giọng, lời nói có hơi khác ngày thường, cười cười: “Hihi, em dâu, em ngày càng lạnh lùng giống tên đại ma vương kia rồi đó! Người ta nhớ em nên mới gọi hỏi thăm mà!”

“Hay là em đi nói với Đình Phong là anh nhớ em, để anh ấy gọi ‘hỏi thăm’ anh nha?”, Cô tâm tình thoải mái nên có chút hứng thú muốn chọc ghẹo anh ta.

Mạc Chí Thiên bị dọa cho giật nảy mình: “Ây, em dâu nhỏ. Đừng nói chuyện đáng sợ vậy chứ! Thật ra, anh định nhờ em giúp một việc.”

Cô không biết đường đường là Mạc thiếu mà còn có việc phải nhờ cô, nên tỏ vẻ tò mò: “Hửm? Việc gì anh nói đi?”

“Nghe nói em có mở một tiệm trang sức, anh muốn đặt em làm một bộ tặng người ta.”

Mộc Tâm đánh hơi có mùi gian tình liền cười nhẹ: “Sao anh không gọi đến đường dây nóng đặt hàng đi!”

“Aiz, anh gọi rồi, nhưng bên đó nói là lịch đặt làm riêng đã dài đến nửa năm sau. Nên anh mới gọi em nè! Em có thể nào...”

“Không thể nha! Em nói này Mạc thiếu, anh vậy là đang lạm dụng quan hệ đấy!”

“Em dâu nhỏ, dù sao anh cũng là bạn thân của anh yêu nhà em, cũng coi như một phần ba người nhà rồi. Người xưa có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà ha?”

Cô chỉ muốn đùa anh ta một chút thôi, thấy anh ta nói tới vậy thì không đùa nữa, hỏi: “Anh tặng cho nam hay nữ? Có sự kiện gì quan trọng hay yêu cầu gì không? Anh gửi mail đi, em sẽ xử lý!”

“Ôi! Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ! Đình Phong có cô bạn gái như em thật là có phước mà!”

Cách dùng thành ngữ của anh khiến Mộc Tâm buồn cười, cô nhẹ nhàng nói: “Em còn phải cảm ơn anh chọn công ty em đó chứ! Em cứ nghĩ Mạc thiếu sẽ chọn một công ty tầm cỡ quốc tế nào đó chứ!”

Mạc Chí Thiên cười hì hì, gian xảo nói: “Anh nghe loáng thoáng đâu đó, công ty em có một viên ‘Đế vương lục ngọc trong ngọc’ làm bảo vật trấn điếm, có thể nào...”

“Ha, biết ngay là anh không có ý đồ gì tốt! Khôn như anh quê em đầy! Viên đá độc nhất vô nhị, đã gọi là bảo vật trấn điếm rồi thì có lấy cho anh không?”

“Ây ây, em dâu nhỏ thân yêu xinh đẹp nhất tổ quốc ơi, hạnh phúc cả đời của anh trong cậy vào em đó! Lúc nảy em đã hứa rồi! Không được nuốt lời đâu đấy, anh sẽ méc với Đình Phong là em bắt nạt anh!”

Mộc Tâm phì cười: “Hahaha, anh cứ méc đi ha! Xin mời!”, nói rồi cô nhìn đồng hồ, “Mạc thiếu, đã tới giờ nghỉ trưa rồi, anh chiếm dụng thời gian của một nhân viên lương thiện như vậy... rất là không phải chút nào! Bye bye, em đi ăn đây!”

Mạc Chí Thiên mím mím môi nhìn chiếc điện thoại phát ra tiếng ‘Tút! Tút! Tút!”, anh ta đùng đùng gọi cho Lâm Đình Phong, máy vừa kết nối liền dùng giọng điệu ủy khuất, nói: “Phong Phong ơi, em dâu nhỏ ăn hiếp mình!”

Lâm Đình Phong đặt bút xuống bàn, cầm áo khoác lên, nhẹ nhàng nói: “Cậu sinh ra cao lớn như vậy, cho cô ấy ức hiếp một chút thì có sao!”, nói rồi anh cúp máy, đánh số gọi cho Mộc Tâm, hẹn cô đi ăn trưa.

Mạc Chí Thiên như con cá chết trôi, nằm ngửa bụng trên ghế sofa, nước mắt chảy thành một dòng sông, tình bạn này có chắc bền lâu!

...

Nhà hàng Hoa Viêm,

Trong phòng bao riêng, Lâm Đình Phong vừa gắp thức ăn cho Mộc Tâm vừa không để ý, hỏi: “Em với Mạc Chí Thiên có chuyện gì vậy?”

Nhắc tới, Mộc Tâm lại buổn cười, cô vui vẻ kể lại việc lúc nãy cho anh nghe, rồi nói: “Anh ấy gọi điện méc anh thật à? Haha”

Anh cũng lắc đầu vì thằng bạn thân của mình, dịu dàng nói: “Em đừng quan tâm việc cậu ta là bạn anh mà đồng ý với cậu ta. Dù gì viên đá đó là thứ khó có được, em muốn giữ thì cứ giữ đi! Cậu ta não cá vàng lắm, không để bụng chuyện của em đâu!”

Mộc Tâm thấy không những anh đứng về phía mình mà còn suy nghĩ cho mình, cô nở nụ cười ngọt ngào: “Vật là chết! Con người là sống mà! Một viên đá thôi, cứ cho cậu ấy đi, nếu cậu ấy lỡ dỡ hạnh phúc cả đời thì chắc ăn tái em luôn quá!”

Lâm Đình Phong liếc mắt nhìn cô: “Anh sẽ tái chanh nó trước khi nó xơi tái em đấy!”

Hai người gần ăn xong thì điện thoại anh reo lên, anh nhìn lướt qua số máy, đưa bóp tiền cho cô, ý bảo cô thanh toán giúp anh, rồi cầm điện thoại đi tới cạnh cửa sổ để nghe.

Mộc Tâm ấn chuông gọi phục vụ, cô mở ví tiền anh ra, rút một tấm thẻ đưa cho phục vụ quét. Lúc để thẻ lại vào ví, cô mới thấy tấm ảnh để trong ví của anh. Mặt cô hơi đỏ lên, tấm ảnh cô đang ngủ say trên chiếc gối trắng, không biết anh đã chụp vào lúc nào. Cô bặm môi, rút chứng minh nhân dân của anh ra, dự định chụp lại một tấm bỏ vào ví để tránh tà.

Cô nhìn chàng thiếu niên với vẻ mặt đầy non nớt, làng da màu lúa mạch, trông anh lúc đó đen hơn anh của bây giờ, nhưng cũng rất đẹp trai nha! Thì ra người ta là đẹp trai từ nhỏ chứ không phải là dậy thì thành công đâu!

Cô lướt mắt thấy ngày sinh của anh, 24 tháng 12, giáng sinh sao? Vậy còn một tuần nữa là tới rồi! Aiz, người bạn gái như cô thật mất điểm mà, sinh nhật anh cũng không biết!

Liếc thấy anh tắt điện thoại, cô cất vội thẻ vào, đóng ví lại, đưa cho anh, mỉm cười nói: “Chắc anh còn nhiều việc cần xử lý, hay là anh về công ty đi!”

Anh cầm áo khoác mặc vào, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô: “Em định đi đâu sao?”

Mộc Tâm nắm bàn tay anh xuống: “Boss đại nhân, công việc hôm nay em đã xử lý xong hết rồi! Cho em xin nghỉ nửa ngày nha?”

Anh cong môi, ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại cơ thể ấm nóng của anh, cất giọng trầm trầm đầy dụ dỗ: “Có phải em đã quên việc gì rồi không?”

Mộc Tâm chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, nở nụ cười, nói: “Ừm... Em sẽ gửi thư xin nghỉ cho anh sau.”

Anh cúi đầu, hơi thở bạc hà thơm ngát phả lên đôi má hồng nhuận của cô: “Không phải... Em nên hối lộ ông chủ một chút chứ!”

Cô cười khẽ, hướng môi anh hôn lên một cái: “Vậy được chưa, ông chủ?”

“Chưa được”, anh giữ lấy gáy cô, in xuống một nụ hôn sâu. Sau cùng, cắn nhẹ lên môi cô một cái, mới thỏa mãn tách ra, nhẹ giọng, nói: “Tối nay anh có một buổi xã giao, em xong việc thì đi ăn rồi hả về nhà.”

“Dạ.”

...

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lâm Đình Phong láy xe về công ty, Mộc Tâm thì bắt xe đi đến Sunset giải quyết một số công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.