Ngọc Điềm chuyển lên hồ sơ khác, nói: “Đêm 22 tháng 1, thân chủ của tôi, cô Tần Nhiễm Ni, tại quán cửa quán bar Lighty, đã bị bị cáo cưỡng ép lôi đi, và đã cưỡng bức cô ấy ngay trên xe. Đây là giấy chứng thực từ bệnh viện. Thân thể và tinh thần của thân chủ tôi bị chịu đả kích lớn dẫn đến trầm cảm, cách đây không lâu còn có nguy cơ tự sát.”
“Tôi có điều muốn hỏi. Tại sao cô bé chưa đầy mười tám tuổi lại lãng vãn trước cửa quán bar vào tối muộn như vậy chứ?”, ông ta cầm một tấm ảnh lên: “Đây là hình ảnh trích xuất từ camera ghi hình ở trước cửa quán bar. Đêm đó nguyên cáo mặc một bộ đồ cosplay nàng thỏ, còn trang điểm rất đậm. Mọi người nhìn xem có giống một cô bé chưa thành niên hay không. Nhìn giống như là đang mời gọi người khác đến chạm vào vậy. Đêm đó dưới tác dụng của rượu, nên thân chủ của tôi không hề biết cô bé này vị thành niên và mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng cô ấy tình nguyện.”
“Phản đối thưa quan tòa. Luật sư biện hộ có lời lẽ xúc phạm thân chủ tôi và đưa ra lời lẽ có tính dẫn dắt. Hoàn cảnh gia đình của thân chủ tôi không tốt, đó là công việc làm thêm của thân chủ tôi để phụ giúp gia đình. Cô ấy chỉ đứng ở cổng chào khách ra vào, không hề có hành động hay chủ ý gì vượt mức phận sự hay tuổi tác của bản thân. Còn về tác phong, đây là yêu cầu của công việc, không hề giống như mời gọi gì đó trong lời luật sư biện hộ đã nói.”
“Thưa quan tòa và chư vị bồi thẩm đoàn, theo luật pháp, để cấu thành một tội cần có đầy đủ ba yếu tố. Thiếu một yếu tố thì coi như tội danh không thành lập. Thứ nhất, đó là yếu tố pháp lý, người đó phải có ý định phạm tội và chống lại luật pháp mà nhà được đã quy định. Nhưng thân chủ của tôi không hề có ý định đó. Thứ hai, đó là yếu tố vật chất, thân chủ tôi hoàn toàn không được hưởng một chút tiền bạc hay vật chất gì từ vụ việc này, còn phải bỏ ra một số tiền lớn đưa cho nguyên cáo. Thứ ba, đó là yếu tố tâm lý, ở yếu tố này, thân chủ tôi phải thật sự tỉnh táo trước quyết định của mình. Nhưng rõ ràng lúc đó anh ta đang say, anh ta không thể nào đưa ra quyết định đúng. Cả ba yếu tố đều...”
“Tôi phản đối.”, Ngọc Điềm nghe anh ta tìm ra khe hở của luật pháp mà lách luật, cô không nhịn được đập bàn đứng dậy: “Tôi nghi ngờ tôi và luật sư Châu học khác giáo trình luật pháp đấy. Đúng là theo pháp luật có quy định ba yếu tố đó. Nhưng yếu tố đầu tiên ông đã quá lạng lách trong cách nói rồi. Yếu tố thứ nhất, người phạm tội làm trái lại những điều đã được quy định trong luật pháp của xã hội. Cho hỏi... cưỡng bức là hành vi không vi phạm pháp luật sao? Dù con bé đã thành niên thì cưỡng bức vẫn là phạm pháp.”
Cô cầm bút gõ xuống mặt bàn một tiếng cạch: “Yếu tố thứ hai, ông nói rằng thân chủ của ông chẳng nhận được gì. Vậy danh dự và nhân phẩm của thân chủ tôi bị bị cáo tướt đoạt thì sao? Anh ta đã lấy đi sự trong trắng và tự tôn của thân chủ tôi. Yếu tố thứ ba, yếu tố tâm lý, có nghĩa là người phạm tội phải thật sự muốn thực hiện hành vi phạm tôi đó và phải xem xét trạng thái tâm lý của anh ta như thế nào. Có thể là anh ta say. Nhưng anh ta không say đến mức mất đi ý thức và năng lực hành vi dân sự của anh ta. Nếu như say đến mất ý thức vậy thì anh ta sao có thể cưỡng bức người khác chứ. Nếu anh ta không muốn thì đã không kéo thân chủ của tôi lên xe. Sự thật chứng minh, ba yếu tố cấu thành tội của bị cáo là hoàn toàn hợp lý.”
“Thưa quan tòa, tôi muốn mời một nhân chứng.”
“Phản đối thưa quan tòa, bên phía công tố mới có quyền đưa ra chứng cứ, bên biện hộ chỉ có quyền phản bác.”
“Phản đối vô hiệu, luật sư Châu có quyền mời nhân chứng.”. Đam Mỹ Hay
Ngọc Điềm ngồi bịch xuống ghế, đến bây giờ mà cô không nhận ra thẩm phán đang đứng về phía bị cáo thì chắc chắn cô là đứa ngu rồi.
Cô đưa mắt nhìn về phía luật sư Châu, thấy nét cười đắc ý của ông ta, cô cười lạnh một tiếng, dù có thẩm phán chống lưng thì sao chứ? Hôm nay có không ít nhà báo đến xem phiên tòa, cô vẫn có thể mượn tay dư luận dẫn dắt người dân khán án nếu như tòa xử không hợp lý. Dư luận... đáng sợ lắm đấy!
Nhân chứng đi lên là một cậu trai trẻ rụt rè, nhìn khoảng 17-18 tuổi, xấp xỉ tuổi của nguyên cáo Tần Nhiễm Ni.
Sau khi tuyên thệ, luật sư Châu đứng dậy một cách khoan thai, hỏi: “Xin chào, cậu là Trịnh Kiều, bạn học cùng lớp của nguyên cáo Tần Nhiễm Ni phải không?”
“Ph... phải”, cậu thiếu niên rục rè trả lời.
Luật sư Châu giơ lên một xấp ảnh: “Đây là các bức ảnh tìm được trong nhà cậu, xem xem, nữ chính trong các bức ảnh đều là nguyên cáo Tần Nhiễm Ni. Nhìn góc chụp chắc là chụp lén nhỉ?”
Ngọc Điềm đứng dậy nói: “Tôi phản đối, phản đối luật sư biện hộ đưa ra chúng cứ không liên quan đến vụ án.”
Luật sư Châu nhìn về phía thẩm phán: “Thưa quan tòa, dẫn chứng của tôi là có liên quan đến vụ án.”
“Phản đối vô hiệu, luật sư biện hộ có quyền nói tiếp.”
Ông ta nhìn về phía nhân chứng: “Cậu Trịnh Kiều, cậu có biết hành động của mình là hành động biến thái hay không? Có phải cậu yêu thầm nguyên cáo, vì muốn có được cô ấy mà cưỡng bức cô ấy. Có hay là không có?”
Trịnh Kiều kích động nói: “Không, không có, tôi không có làm.”
“Vậy tại sao cậu lại chụp lén cô ấy, có phải cậu vì yêu sinh ra tâm lý méo mó, theo dõi cô ấy rồi cưỡng bức cô ấy?”
“Tôi phản đối, luật sư biện hộ đưa ra lập luận mang tính dẫn dắt và không có căn cứ.”
“Có căn cứ chứ! Theo như một trong các yếu tố để cấu thành tội hình sự, đó là người phạm tội phải có động cơ gây án. Thân chủ tôi chỉ là bốc đồng do rượu, trong lúc mơ màng không rõ là có từng quan hệ với nguyên cáo hay chưa. Nên các vết thương trên cơ thể của nguyên cáo có thể là do một người khác gây ra.”
“Tôi phản đối, theo giấy chuẩn đoán của bệnh viện, trong cơ thể của thân chủ tôi tìm được dịch thể của bị cáo, đây là chứng cứ xác thực cho hành vi đồi bại của bị cáo.”
“Vậy thì cũng chưa chắc, trong tài liệu tôi nộp lên cho quan tòa, trang thứ năm, dòng đầu tiên. Thân chủ của tôi là một người vô cùng nhân ái, anh từng hiến tặng trinh trùng cho hiệp hội phụ sản để giúp các người phụ nữ muốn làm mẹ nhưng gặp vấn đề khó thụ tinh. Hiệp hội đó là một hiệp hội mở, muốn lấy trộm t*ng trùng của thân chủ tôi không phải là chuyện khó khăn gì.”
“Tôi phản đối, luật sư biện hộ có chứng cứ là t*ng trùng của bị cáo bị trộm không?”
“Xin lỗi, ghi chép của hiệp hội chưa rõ ràng lắm, chúng tôi không có chứng cứ.”
“Vậy thì ông dựa vào đâu nói thân chủ tôi ngụy tạo chứng cứ?”
“Tôi chỉ nêu ra những khả năng có thể xảy ra. Dựa theo động cơ gây án thì ngoài thân chủ tôi còn có cả cậu Trịnh Kiều, đây rõ ràng là vụ án không rõ ràng, không thể nào kết tội thân chủ của tôi được.”
“Không. Tôi không có làm hại Nhiễm Ni. Đúng là tôi có thầm thích Nhiễm Ni. Nhưng tôi chỉ muốn chụp lại những khoảng khắc đẹp nhất của cô ấy thôi. Tôi không hề có ý đồ vượt quá giới hạn.”, Trịnh Kiều nghe nói bản thân bị kết thành nghi can thì kích động la lên.
“Cộc! Cộc!”, thẩm phán gõ búa mạnh lên bàn, “Cậu Trịnh Kiều, mong anh giữ trận tự trên tòa án.”
Ngọc Điềm siết chặt tay, đứng dậy nói: “Vậy về việc người nhà của thân chủ tôi bị hành hung thì sao? Có phải là bị cáo sợ tội nên đến đe dọa thân chủ tôi, sau đó hành hung người nhà của thân chủ tôi.”
“Tôi phản đối, luật sư Hà nói vậy là sai rồi! Thân chủ tôi sau khi tỉnh rượu, với những ký ức mơ hồ, tưởng rằng bản thân đã phạm tội, nên đã đến nhà nguyên cáo để bồi thường và thành tâm xin lỗi. Nhưng không ngờ người nhà nguyên cáo quá kích động khiến cho hai bên xảy ra ẩu đả, đây căn bản chỉ là tai nạn.”
“Tôi phản đối. Đánh chết người mà là tai nạn sao? Có phải kiến thức về luật pháp của luật sư Châu có nhầm lẫn gì rồi không? Theo...”
“Cộc!”, thẩm phán đập mạnh búa gỗ lên đế gỗ, ông ấy trầm trầm nói: “Phiên tòa đến đây đã rõ ràng. Các vị nghỉ giải lao mười lăm phút, đợi tôi và bồi thẩm đoàn nghị sự và tuyên án sau.”
“Thưa quan tòa...”, thấy thẩm phán đứng dậy định đi, Ngọc Điềm kích động gọi theo.
“Luật sư Hà, vụ án đến đây thôi, mời cô cùng nguyên cáo chờ tuyên án.”, nói rồi ông ta đi vào trong phòng hội thẩm.
Ngọc Điềm nhíu mày liễu ngồi bịch xuống ghế, trợ lý thấy vậy thì quan tâm nói: “Chị Điềm, đây rõ ràng là thiên vị, chứng cứ của chúng ta đưa ra thiết thực như vậy mà luôn bị bác bỏ.”
“Thế giới này là vậy đấy! Công lý chỉ đứng về phe kẻ có tiền.”, Ngọc Điềm dùng giọng điệu bình thường nói, nhưng trợ lý biết nội tâm của cô lúc này đã sắp bùng nổ rồi.