Mộc Tâm uyển chuyển bước trên đôi giày cao gót chín phân đi về phía ba người bọn họ, dùng giọng điệu sét đánh nói: "Bà đây bao nuôi cậu ta đó! Thì sao hả?"
Ba người hơi bất ngờ vì lời nói đột ngột đó mà đưa mắt nhìn về phía cô. Gã Levis thấy Mộc Tâm xinh đẹp lại quyến rũ như vậy đứng trước mặt thì ánh mắt bắt đầu không yên phận mà lả lướt trên người cô. Hắn ta làm ra vẻ đạo mạo, cười nói: "Quý cô xinh đẹp, lời cô nói lúc nảy là có ý gì ạ?"
Mộc Tâm thấy ánh mắt háo sắc của hắn ta thì nhếch khóe môi lên một chút, điềm đạm đáp: "Ý trên mặt chữ."
Gã Levis nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một tia đố kị, hắn hơi liếc mắt nhìn Trịnh Sâm, ra vẻ tốt bụng nói: "Quý cô, cô đừng để dáng vẻ đẹp trai của cậu ta lừa, hiện giờ cậu ta chỉ là một tên vô dụng bị phá sản thôi. Chắc chắn cậu ta đang đào mỏ của cô đó!"
Mộc Tâm che miệng cười duyên một cái: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà tôi đây thứ gì cũng thiếu, thứ không thiếu nhất chính là tiền."
Tần Na Na đứng bên cạnh thấy ánh mắt không đúng lắm của Levis nhìn Mộc Tâm thì tức giận nắm chặt tay đến mức các móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cắm vào lòng bàn tay tạo ra các dấu hằn đỏ. Cái con hồ ly tinh chết tiệc này ở đâu chui ra vậy!
Cô ta híp mắt nhìn Mộc Tâm, cố nặn ra một nụ cười giả trân, chăm chọc nói: "Levis, anh cũng đừng khuyên cô ta làm gì, có nhiều người ngu ngốc đưa tiền cho người khác dùng, nói không chừng đến lúc bản thân bị bán đi còn giúp người khác đến tiền."
Mộc Tâm tỏ vẻ thấu hiểu, cười nói: "Ây da! Lời nói của cô gái lòe loẹt này cũng thật có lý nha! "
Trần Na Na tức giận quát lớn: "Cô nói ai lòe loẹt."
Mộc Tâm nhướng mày liễu, tỏ vẻ hiển nhiên: "Ở đây chỉ có tôi và cô là con gái, chẳng lẽ tôi lại tự nói bản thân mình lòe loẹt? Haizz, cô gái à! Trang điểm ít thôi không là che luôn cả não đấy!"
"Cô... Cái con nhỏ ngu lắm tiền này!", Tần Na Na giận tím người chỉ vào mặt Mộc Tâm lớn tiếng nói.
Mộc Tâm đưa tay vén lọn tóc qua mang tai rồi khoanh tay trước ngực, trào phúng nói: "Trên đời này người ngu nhiều lắm! Nhưng lắm tiền thì không có mấy người đâu! Cô chính là điển hình cho loại ngu mà không có tiền đó a~"
Tần Na Na nóng nổ lửa muốn xông lên đánh Mộc Tâm thì bị Levis cảng lại, anh ta nhíu mày nhìn Mộc Tâm: "Quý cô, tôi thấy cô hiền lành nên mới tôt bụng nhắc nhở, cô không nghe thì thôi sao còn gây hấn với bạn gái tôi. Cô đừng có lấy oán báo ân."
"Clap! Clap!",Mộc Tâm vỗ tay hai cái, chớp chớp mắt, tỏ vẻ tán thưởng nói: "Anh chàng mũi tẹt này nói chuyện cũng thật có lý đó! Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa."
"Mũi tẹt? Mũi tôi tẹt ở chổ nào? Cô mù hả?", Levis nghiến răng gằn ra từng chữ.
Mộc Tâm đưa tay chỉ chỉ về phía mũi anh ta: "Ấy chà! Chắc anh là gen lặn nhỉ? Nếu không thì sao mũi xấu vậy chứ. Tôi có quen một bác sĩ thẩm mỹ, nghiệp vụ tốt lắm, hay là..."
"Tôi không cần!", Levis tức giận ngắt ngang lời cô đang nói.
"Ồ! Ra là anh thích kiểu mũi vậy à! Nhìn giống Mr.Bean lắm nha! Mang tính nhận diện rất cao!", Mộc Tâm thấy chết không sờn mà bồi thêm một câu khiến anh ta giận tím người.
Thấy hai người họ tức đến nổ phổi mà không làm gì được mình, Mộc Tâm cầm tay dắt Trịnh Sâm ra cửa, trước khi đi còn để lại một câu: "Tiện nam xứng đôi tiện nữ, hai người yêu nhau là chuyện tốt a~! Tránh lại đi hại đời người khác."
Không thèm liếc nhìn gương mặt đen xì của bọn họ, Mộc Tâm trực tiếp đi luôn. Bên ngoài, Jolie đang đứng lấp ló đợi hai người họ. Mộc Tâm thấy cô ấy thì nhướng mày: "Sao em ra đây rồi?"
Jolie cười cười: "Em đi ra bằng cửa thoát hiểm đó, mùi thuốc nổ bên trong đùng đùng đoàng đoàng, em tâm lý yếu không chịu nổi đâu."
Mộc Tâm nghe vậy thì cười khẽ, nói: "Giờ cũng gần tối rồi hai người về nghỉ ngơi và hẹn gặp bạn bè người thân đi. Vài ngày nữa theo tôi đến nước A, vé máy bay tôi sẽ chuẩn bị cho hai người."
Jolie đưa tay lên chào theo kiểu quân đội: "Tuân lệnh bà chủ, vậy em về đây, bye bye hai người.", nói rồi cô đi ra đường ngoắc một chiếc taxi rời đi.
Thấy Trịnh Sâm vẫn đứng yên đó mà chưa rời đi, Mộc Tâm chớp chớp mắt hỏi: "Sao cậu chưa về? Có chuyện gì à?"
Trịnh Sâm ấp úng một chút rồi nói: "Chuyện lúc nảy cảm ơn cô đã đứng ra giúp tôi!"
Mộc Tâm đánh nhẹ lên vai cậu một cái: "Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là người nhà mà!"
Trịnh Sâm cảm động: "Đúng vậy, là người nhà."
"Hắc Xì", một cơn gió lạnh thổi qua khiến Mộc Tâm hắc hơi, rùng mình một cái. Trịnh Sâm thấy vậy cời áo khoác trùm lên người cô: "Bà chủ, dạo này sắp sang thu rồi, nên thời tiết hơi lạnh, ra đường cô nhớ mặt nhiều một chút, kẻo bị cảm lạnh."
Mộc Tâm đưa tay chỉnh chỉnh chiếc áo khoác cho ngay lại rồi mĩm cười nói một tiếng cảm ơn với cậu ta.
Bên lề đường, một chiếc Bugatti đã đỗ lại được một lúc. Trên xe, một mùi chanh nồng nặc đủ để lên men mấy chục cân sữa chua, Lâm Đình Phong híp mắt nhìn Mộc Tâm và người đàn ông khác cười nói, thầm mắng, Aiss chết tiệt! Tên đàn ông đáng ghét kia còn khoác áo cho cô gái của mình nữa, cô ấy nói gì mà cười vui vẻ vậy chứ? Chết tiệt!
Nước cốt chanh xông lên não, Lâm Đình Phong mở cửa bước xuống xe, hầm hầm đi về phía Mộc Tâm. Không nói tiếng nào mà cởi chiếc áo khoác của Trịnh Sâm ra quăng trả lại cho cậu ta rồi lấy áo khoác của mình trùm lên người cô, gài chặt nút lại.
Mộc Tâm bất ngờ mở to mắt nhìn anh: "Đình Phong, sao anh đến đây vậy?"
"Tiện đường đến đón em.", gương mặt anh vẫn đen xì, nhàn nhạt đáp lại cô.
"Ồ!", tên tiểu gia hỏa này tiện đường khắp trái đất luôn hay sao vậy?
Lâm Đình Phong kéo tay Mộc Tâm đi về phía chiếc xe: "Đi."
Mộc Tâm vội quay đầu, đưa tay còn lại không bị nắm vẫy vẫy tạm biệt với Trịnh Sâm. Lâm Đình Phong thấy vậy nắm luôn cái tay đang vẫy của cô, lôi cô đặt vào ghế phụ rồi láy xe đi.
Trịnh Sâm bị loạt hành động nhanh như cơn gió đó làm cho đơ luôn. Cậu ta cong môi cười một cái rồi cũng bắt xe rời đi.