Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 40: Chương 40: Hành Hiệp Trượng Nghĩa




Chương 40

Mấy ngày Tiểu Khuynh không có mặt trong phủ, là những ngày đối với Tiểu Cẩn, có thể nói là thiên đường. Vậy là nàng có thể tha hồ ra vào thanh lâu, tiêu tiền như nước mà không sợ có người xông ra giáo huấn một trận. Bất quá, đây đều là suy nghĩ của nàng ấy thôi, còn hiện thực thì phũ phàng hơn nhiều lắm...

“Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết cho người thời gian ba giây để đem tiền của nàng ấy cất lại vào két, nếu không, nàng ấy sẽ trừ khẩu phần thịt mỗi bữa của ngươi!” Tiểu Vân rất tốt bụng thay Tiểu Tuyết chuyển lời xong, ung dung đóng cửa đi ra ngoài. Bên trong phòng Tiểu Cẩn gào thét rất là thảm thiết a!~~

“Cái gì? Why? Why? WHYYYY?”

Ài, chim chóc trong viện bị dọa bay hết rồi!

Tiểu Vân ngửa đầu nhìn thảm trạng từng đám chim chóc kéo nhau bay đi, chim mẹ cắp chim con, chim bố cắp chim mẹ, vội vàng bay đi như gặp phải ôn dịch! Tiểu Cẩn càng ngày càng tiến bộ nha, chiêu thức “ma âm xuyên não” của nàng ấy giờ có khả năng dọa sợ cả chim chóc rồi!

Đường phố tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng, trao đổi mua bán vang lên khắp nơi. Giữa dòng người ấy, xuất hiện một vị công tử bộ dạng phong lưu đang dạo chơi. Trường bào màu lam thực gọn gàng, đai lưng khéo léo, bên hông giắt một miếng ngọc bội, trong tay cầm chiết phiến, thỉnh thoảng lại khẽ phất một cái, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, cặp mắt hoa đào ướt át âm thầm đưa tình nhìn mấy vị cô nương hai bên đường, khiến mặt mấy vị đó đỏ bừng cả lên. Nhìn các nàng ấy đều lộ ra vẻ mặt quyến rũ đỏ ửng nhìn mình, nội tâm Tiểu Cẩn vô cùng, vô cùng hưng phấn. Mặc dù trên người không có nhiều tiền để làm một vòng quanh thanh lâu kĩ viện, nhưng Tiểu Cẩn vẫn vô cùng thấy thỏa mãn. Ai bảo chỉ có vào thanh lâu mới tìm được mĩ nữ chứ? Nhìn xem, cổ đại này chính là ăn toàn thứ tốt, trên đường nhìn đâu cũng thấy mĩ nhân, hoàn phì yến gầy tuyệt không thiếu thứ gì!

Lúc này, nàng đang ung dung liếc mắt đưa tình cùng mấy vị cô nương ở bên đường, bỗng dưng từ phía trước truyền đến thanh âm ngang ngược càn rỡ, còn rất quen tai:

“Bản công tử coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi! Còn không biết phân biệt phải trái, bản công tử sẽ bán ngươi vào thanh lâu!”

“Dương công tử, ngài làm ơn thương tình bà già này đi, làm ơn bỏ qua cho nữ nhi của ta, bà già này van ngươi!” Một giọng nói già nua vang lên, mang theo sự khổ sở vô cùng-“ Bà già này cả đời chỉ có một nữ nhi này thôi, ngài làm ơn buông tha cho nó đi...”

“Mẹ, mẹ, cứu nữ nhi, nữ nhi không muốn đi theo hắn, nữ nhi không muốn phải đi vào thanh lâu, hu hu...” Một thanh âm trong trẻo nức nở của thiếu nữ truyền tới.

“Cút ngay cho ta! Được đại gia để mắt tới là phúc khí của ngươi, tiện nhân không biết tốt xấu!” Dương Tiểu Nhân một cước đá văng lão mẹ, bàn tay mập mạp cứng rắn lôi kéo tóc của thiếu nữ, nàng khóc lóc van xin rất đáng thương.

Tiểu Cẩn vốn đang nhàm chán ngửa đầu nhìn trời, tự hỏi tại sao cổ đại lại yên bình vậy chứ? Cho dù không có đánh nhau thì ít nhất cũng phải có một màn bức hại dân nữ chứ, khiến một bụng anh hùng khí trong nàng nghẹn ứ cả lại!

Vậy mà bây giờ, chính xác là ngay trước mắt nàng lại xuất hiện một màn như nàng mong đợi đấy. Ánh mắt nàng sáng lên, hứng khởi phi thân về phía trước...

“Tránh ra! Tránh ra!” Tiểu Cẩn hét ầm lên với đám người đang xúm đông xúm đỏ phía trước, trong giọng nói không hề giấu được sự hưng phấn.

Đám người phía trước nghe có tiếng gào to liền tò mò quay lại, thấy một vị công tử áo xanh diện mạo xinh đẹp thoát tục đang vọt về phía bọn họ.

Dương công tử một tay túm tóc một tiểu cô nương, nhìn qua cũng rất thanh tú động lòng người. Gương mặt núng nính mỡ của hắn tức giận đỏ phừng phừng.

“Dừng tay lại!” Một tiếng quát vô cùng hùng dũng vang lên.

Đám người xung quanh trợn mắt thật to nhìn nàng, giống như đang nhìn một vị anh hùng. Nữ tử đang khóc lóc, nhìn thấy nàng giống như thấy cứu tinh, khổ sở cầu xin:

“Công tử, công tử, làm ơn cứu thiếp, thiếp nguyện dùng thân trâu bò báo đáp ngài...”

Người này xinh đẹp như vậy, xác thực chính là hơn hẳn cái gã Dương công tử kia!

Tiểu Cẩn lỗ mũi cũng phì ra khói, nhếch mày nhìn Dương công tử, quát:

“Con heo nhà ngươi có mau buông tay ra không?”

Sắc mặt Dương Tiểu Nhân giận dữ quay đầu nhìn Tiểu Cẩn, bỗng chốc hai mắt hắn sáng lên. Hắn đi lên trước vài bước, nhìn lên nhìn xuống, xoa cằm đánh giá nàng:

“Ừm, bộ dáng lớn lên cũng không tệ, so với luyến đồng bản công tử nuôi, quả thật có tư sắc hơn nhiều!”

Bất chợt, hắn dùng quạt nâng cằm nàng lên, ánh mắt hau háu nhìn gương mặt đẹp hơn hoa của nàng, dâm tà mở miệng:

“Có muốn theo đại gia về nhà không? Để đại gia hảo hảo yêu thương ngươi?”

Tiểu Cẩn nghe nói vậy, chút tâm tình muốn đùa giỡn trong lòng cũng bị khơi lên, nàng nháy nháy mắt, trên mặt liền rộ lên một tầng ửng đỏ, ra vẻ yểu điệu hỏi:

“Vậy, nếu ta tình nguyện theo ngươi, ngươi sẽ tha cho nàng chứ?”

Dương Tiểu Nhân trên mặt tràn ngập dục vọng, nhìn nam tử đẹp hơn hoa trước mặt, nuốt nước miếng nói:

“Thật thật, nào, tiểu nhân nhi, mau lại đây để gia ôm cái nào!”

Nói xong, thật muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, nhưng Tiểu Cẩn hơi nghiêng người né ra. Dương Tiểu Nhân đang muốn phát giận, nàng lại dùng ánh mắt quyến rũ chúng sinh nhìn hắn, giống như đang làm nũng, không hờn giận mở miệng:

“Công tử còn chưa nói sẽ cho người ta cái gì, sao đã muốn đụng chạm người ta rồi? Đây gọi là phi lễ nha, làm người ta xấu hổ! ~~”

Nói xong, hai gò má trắng noãn liền thuận theo đỏ ửng lên, còn xoay người dậm chân một cái! Bộ dáng nàng uốn éo như vậy, khẳng định nếu có đám Tiểu Khuynh ở đây, nhất định các nàng sẽ kéo nhau ra một góc nôn ọe tập thể!

Mà đám người đứng vây xung quanh, vốn cứ nghĩ rằng sẽ được mục kích toàn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân, ai dè lại gặp phải cảnh tượng này, cả đám đứng ngây ra, biểu cảm trên mặt rất giống như vừa nuốt phải con ruồi!

Dương Tiểu Nhân lúc này đã bị nàng làm cho thần hồn điên đảo, ba hồn thì đã mất đi bảy phách! Chỉ hận không để trực tiếp vác cái tiểu mĩ nam này về đè ép ở dưới thân, hung hăng chà đạp một phen!

“Ngươi muốn cái gì nào, mau mau nói ra, đại gia nhất định sẽ đáp ứng ngươi!” Bàn tay không nhịn được đã đưa tới hông của nàng, chụp lấy.

Tiểu Cẩn lần này ngược lại không tránh ra, tùy ý để hắn ôm, còn thuận theo dựa vào trong lồng ngực hắn, ngón tay vẽ vòng tròn lên tấm ngực đầy mỡ, lại chọt chọt mấy cái. Thanh âm mềm dịu như nước vang lên:

“Thật chứ?”

“Thật! Thật!” Dương Tiểu Nhân sớm đã dục hỏa đốt người, nam nhân có tư vị như vậy, thật sự là lần đầu tiên hắn thấy! Cổ họng có chút khát khô, bàn tay cũng không an phận xoa xoa eo nhỏ của nàng.

Từ trên lầu hai, một đôi mắt đẹp tràn đầy ý vị, nhìn một cảnh tượng đặc sắc như vậy bên dưới, nam tử ngũ quan tuấn mĩ, nét mặt rất bình thản, nhưng nam tử đứng sau hắn khóe môi giật giật, mặt đỏ tới tận mang tai!

Tiểu Cẩn vùi đầu vào trong ngực hắn, đáy mắt che giấu một tia nộ khí, nàng cười giảo hoạt, nhưng thanh âm lại vô cùng quyến rũ mê người:

“Người ta nha, người ta muốn, cái đó của gia a~ !” Tiện thể còn mập mờ đá lông nheo với hắn.

Dương Tiểu Nhân cười đến là bỉ ổi, lập tức muốn ôm nàng rời đi:

“Vậy ngươi mau theo gia về nhà, cái gì của gia cũng cho ngươi tất! Mau mau, để gia hảo hảo chăm sóc ngươi thật tốt!”

Nhưng Tiểu Cẩn lại không có ý như vậy, nàng nũng nịu lắc đầu, ra vẻ giận dỗi nói:

“Ứ ừ, người ta không muốn vậy nha! Người ta không chờ được, người ta muốn ngay bây giờ cơ!”

“Ngay bây giờ?” Dương Tiểu Nhân “ực ực” nuốt nước miếng, hai mắt dấy lên dục hỏa. Hắn nhìn lại xung quanh, thấy mọi người vây xem rất đông. Nếu như hắn ở trên đường cái làm chuyện đó với cái tiểu mĩ nam trong ngực này, tư vị hẳn là vô cùng kích thích đi! Nghĩ đến đây, trong người hắn đã khô nóng không nhịn được, bên dưới cũng muốn cứng rắn lên rồi!

“Người có muốn cho không hả?” Tiểu Cẩn ngăn chặn cơn buồn nôn, càng ra sức dụi thân thể vào ngực người kia, thanh âm mềm nhũn đến độ chảy ra nước!

“Cho! Cho!” Dương Tiểu Nhân sao có thể cưỡng lại sức mị hoặc của nàng, vội vàng gật đầu như trống bỏi đáp ứng!

Tiểu Cẩn đang vùi đầu vào ngực hắn, bỗng nhiên cười giảo hoạt, nàng nheo mắt, khóe môi gợi lên nụ cười tà:

“Tốt lắm! Vậy bản công tử cũng không khách khí nữa!” Dứt lời, nàng lặng lẽ nâng chân lên, cong gối một góc 90 độ, hết sức bình sinh thúc mạnh vào tiểu đệ đệ của hắn một cái...

“Á!” Một tiếng hét dài như heo nái bị chọc tiết vang lên.

Dương Tiểu Nhân gập người lại, vẻ mặt khổ sở ôm lấy hạ bộ của mình, hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn nàng, rống lên:

“Ngươi đám đánh đại gia! Tiện nhân! Lên! Đánh chết hắn! Đánh chết hắn cho gia!”

Lời này vừa rơi xuống, một đám hạ nhân mang theo gậy gộc hùng hổ xông đến chỗ Tiểu Cẩn...

Ánh mắt trên lầu hai cách đó không xa cũng từ từ nhiễm lên một chút ý cười...

Một đám người vây quanh Tiểu Cẩn, giơ hung khí lên, chỉ cần có hiệu lệnh phát ra liền xông vào đánh hội đồng! Mà đám người đứng xung quanh đều mang bộ dạng thấp thỏm, có người còn chắp tay lại cầu nguyện. Ngàn vạn lần đừng để đám người kia đánh cho chổng mông lên trời!

Dương Tiểu Nhân cười cười dâm đãng, bỉ ổi nhìn Tiểu Cẩn:

“Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn chịu theo gia về nhà, gia liền bỏ qua cho ngươi! Còn nếu không, thì đừng trách gia không khách khí!”

Khóe môi Tiểu Cẩn nhếch lên nụ cười tà tứ, nàng bóp tay nghe kêu "răng rắc”, vô cùng khinh thị mở miệng:

“Có giỏi thì cứ lên! Để bản công tử xem xem cái gọi là không khách khí của ngươi là như thế nào!”

Dương Tiểu Nhân tức giận đến đỏ mặt, không để ý hạ thân đau nhức, hùng hổ vọt về phía nàng. Tiểu Cẩn rất nhẹ nhàng xoay người, thuận tiện tránh đi, lại giơ chân, dùng một tư thế cực kì đẹp mắt, đạp một cước thật mạnh vào cái mông của hắn! Dương Tiểu Nhân không kịp phanh lại, cả người trượt dài trên mặt đất, khuôn mặt con heo hảo hảo cùng đất cát một hồi thân thiết!

Tiểu Cẩn cười hắc hắc vui sướng, ra vẻ ta thật đáng tiếc chớp chớp nói:

“Ta nói này người anh em, ngươi dùng tư thế đó để đáp đất làm gì a? Nếu muốn tạ lỗi thì chỉ cần nói một tiếng là được, ta là người có trái tim bao la sẽ không đi so đo với ngươi, nhưng ngươi cấp cho ta một đại lễ như vậy, thực sự là ta không dám nhận đâu a!”

Dương Tiểu Nhân ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, đối diện trực tiếp với mũi giày của nàng, hắn phẫn hận rống về phía đám hạ nhân:

“Các ngươi còn đứng chết ở đó làm gì! Còn không mau lên đánh hắn! Đánh chết hắn cho ta! À không không, không được đánh chết hắn, chỉ cần không đánh vào mặt hắn là được! Hôm nay bổn đại gia nhất định phải dạy dỗ lại cái tiện nhân này!”

Đám gia đinh nghe vậy, tay cầm gậy gộc hùng hổ xông về phía nàng. Tiểu Cẩn cười hắc hắc, một quyền đấm trên mặt tên ở gần nàng nhất, tên này phọt máu mũi, lập tức té xỉu!

Đám gia đinh thấy vậy, bước chân cũng có phần chậm lại. Tiểu Cẩn thoải mái xoay xoay cây quạt, soái khí nói:

“Lên hết một lượt đi! Bổn công tử lâu rồi không hoạt động chân tay, hôm nay có cơ hội như vậy, phải hảo hảo rèn luyện lại một lần mới được!”

Đám gia đinh lúc này đang phải chịu áp lực vô cùng lớn. Nhìn thân thủ của cái kẻ trước mặt này, hẳn cũng là cao thủ. Bọn hắn được lệnh đánh người, nhưng không được đánh vào mặt, mà không đánh vào mặt thì không bắt được người! Chậc chậc, khó xử a...

Tiểu Cẩn cười gian một tiếng.

Bất quá, đây là lệnh của công tử đã ra, bọn hắn dù thế nào cũng phải làm theo. Vậy nên, một đám người không sợ chết liều mạng tiến lên.

Tiểu Cẩn cười thầm trong bụng, nghênh đón trực tiếp đám người kia. Một gia đinh xông về phía nàng, người còn chưa chạm đến, hai tay đã bị người bắt lấy. Tiểu Cẩn nhe răng cười với hắn, hai tay khẽ xoay liền bẻ quặt tay của kẻ kia ra đằng sau, sau đó hung hăng đạp ngã hắn...

Nói gì thì nàng cũng từng là nữ đại ca của một đám đầu gấu chuyên đi ức hiếp kẻ yếu, gây ra ác mộng cho biết bao nhiêu sinh viên đại học và học sinh trung học, khụ, dù quá khứ chẳng có gì vẻ vang, nhưng nàng vẫn luôn tự hào bởi khả năng đánh nhau của mình. Các chiêu thức như Karate, Taekwondo, vật nhau như Judo nàng đều thuộc nằm lòng, ứng dụng vào thực tế vô cùng điêu luyện. Một đám gia đinh nhỏ nhoi này mà dám đấu với nàng sao?

Tiểu Cẩn giơ tay, chuẩn xác đón bắt một thanh gỗ đập xuống đầu, nháy mắt một cái, liền cho tên gia đinh kia một cước văng ra xa. Xong, nàng không thu chân lại, tiếp tục làm một cú đá xoáy vào một tên khác. Tiếp tục, nàng dùng Judo, tư thế vô cùng đẹp mắt xách cổ áo một tên, sau đó xoay người một cái, liền đem tên xấu số kia ném ra xa, đụng vào một đám đứng xớ rớ gần đó, cả đám lăn lông lốc một đoạn dài! Lúc này, phát hiện có một tên đánh lén, Tiểu Cẩn đột nhiên không tránh, mà đem mặt tiến sát tên đó, khiến thanh gỗ trong tay hắn khựng lại giữa không trung. Lợi dụng lúc này, Tiểu Cẩn chợt lùi lại, nàng thủ thế xông lên, bật nhả một cái, thân người xoay ngược 180 độ, bắp chân thẳng tắp đập mạnh lên mặt hắn. Tên kia máu mũi phun ra, lảo đảo ngã xong ngất lịm.

Đánh xong, Tiểu Cẩn thỏa mãn xoa xoa tay, đưa lên miệng thổi thổi hai cái, liếc mắt nhìn một đám người lăn lộn ở dưới đất, cười ha ha rất sảng khoái.

Một đám người đứng vây xem hai mắt trợn thật to, vô cùng ngạc nhiên, còn rất ư là sùng bái nàng. Vị công tử này nhìn qua yếu ớt như vậy, thật không ngờ lại có sức bộc phát kinh khủng như vậy! Đánh thật quá là đẹp đi!

Người ngồi ở lầu hai của khách điếm không xa, trong mắt hiện lên có kinh ngạc, có tán thưởng, có vui vẻ, cũng có nghi ngờ. Chiêu thức thật là lạ lùng, hắn chưa nhìn thấy bao giờ!

Lúc này Tiểu Cẩn vô cùng là kiêu ngạo mũi hướng lên trời, nghiêng đầu nhìn Dương Tiểu Nhân đang trợn tròn mắt nằm trên đất, nàng tiến đến, dùng ánh mắt vô cùng quyến rũ nhìn hắn:

“Sao? Còn muốn “hảo hảo dạy dỗ” bản công tử nữa không?”

Dương Tiểu Nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn cứng mồm cứng miệng gào:

“Ngươi, ngươi, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là con của Dương đại nhân, ngươi dám đắc tội với ta hả?”

Tiểu Cẩn làm ra vẻ như rất ngạc nhiên:

“Ồ, hóa ra là Dương công tử con của Dương đại nhân, thất lễ rồi thất lễ rồi!” Nói xong, còn thực sự cúi người một cái.

Dương Tiểu Nhân thấy vậy đắc ý lắm, liền mở miệng;

“Sao? Biết sợ rồi hả? Còn không mau theo gia về nhà?”

Đáy mắt Tiểu Cẩn lộ ra một tia giảo hoạt, nàng làm như thi lễ cúi người, nhưng dưới chân nhanh như chớp đã giơ lên, hướng tiểu đệ của kẻ nào đó, hung hăng giẫm mạnh xuống, đã vậy còn ra sức nghiến thêm vài cái...

“Á! Á!...” Dương Tiểu Nhân hung hăng rống lên, lăn qua lăn lại, tay ôm lấy hạ bộ của mình, gào khóc thảm thiết.

Tiểu Cẩn vươn tay, mạnh mẽ giữ chặt cổ áo hắn, gương mặt âm u kề sát mặt hắn, hơi thở tàn khốc phun lên mặt hắn , khiến Dương Tiểu Nhân muốn gào cũng không dám. Nàng lạnh giọng mở miệng:

“Ngươi nhớ cho kĩ, ở trước mặt ta liền cút xa một chút, còn để ta biết ngươi ở ngoài làm những chuyện bức hại dân lành như thế này nữa, ta gặp ngươi một lần liền đánh một lần!”

Nói xong, nàng hất cổ áo của hắn ra, thuận tiện liền cho hắn một cước, Dương Tiểu Nhân bay đi một đoạn, liền nằm im không động cựa gì nữa, duy chỉ có gương mặt sưng húp là không ngừng kêu gào:

“Ngươi nhớ nhó! Ta sẽ báo trù! Ta sẽ báo trù! Báo trù! Báo trù!”

Đám gia đinh thấy công tử bị đánh đến thảm như vậy, vội vàng chạy đến nâng hắn dậy, sao đó chật vật chạy trốn.

Thân ảnh đám người đã khuất xa rồi, vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng của Dương Tiểu Nhân:

“Ta sẽ báo trù! Ngươi nhớ nhó! Ta sẽ báo trù! Hu hu, đau đau...”

Tiểu Cẩn khinh bỉ nhìn theo, chửi thầm một câu:

“Đồ ngựa đực!”

Giải quyết xong xuôi, nàng quay đầu lại, liền nhìn đến một đám người nhìn nàng, ánh mắt đều toát ra si mê, ái mộ. Tiểu Cẩn bất giác toát mồ hôi lạnh sau đầu....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.