Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 31: Chương 31: Sóng Gió (1)




Chương 31

Đại thọ của Hoàng đế diễn ra tại chính điện, xung quanh bá quan văn võ cơ hồ là đã đông đủ. Ngồi ở vị trí cao cao kia là Hách Liên Minh Thiên một thân long bào vàng thẫm chói mắt, bên trái hắn là Hoàng hậu mặc cung trang đỏ rực thêu chim tước lớn, nét mặt tươi cười hòa ái, bên phải hắn là Lan Quý phi một thân tử y thanh lệ, uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người. Thái hậu ngồi ở một bên, vẻ mặt từ ái cũng nhiễm lên một tầng ý cười.

Quan viên ngồi thành hai hàng ở hai bên phía dưới, bên quan văn bắt đầu từ Hàn Mặc Thần một thân lam y phong khoáng tiêu sái, vì hắn là khách quý nên vị trí ngồi có cao hơn một chút. Tiếp theo là đến Tể tướng, các quan viên theo thứ hạng ngồi dần xuống dưới.

Bên quan võ bắt đầu là Đại tướng quân ngồi đối diện Hàn Mặc Thần, tiếp theo là Nhị vương gia, Tam vương gia, Ngũ vương gia, vân vân các vị vương gia ngồi theo thứ bậc tiếp xuống. Mà ngồi ở đằng sau bọn họ chính là các quan viên bên quan võ, ngồi đầu, sau Đại tướng quân là Lưu Chấn Phi, tiếp đến là Tiểu Khuynh, các vị tướng quân khác ngồi tiếp sau nàng. Ở Hách Liên hoàng triều, chức vụ tướng quân tương đương với quan viên nhị phẩm, mà phó tướng chỉ là quan viên tứ phẩm, nên đám Tiểu Cẩn không có ở đại điện mà ở hậu diện phía sau chính điện. Một mình Tiểu Khuynh ngồi chỗ này, có chút nhàm chán. Nàng cùng Hách Liên Ngạo Thiên, hai cái khối băng ngồi cạnh nhau khiến cho không khí bên quan võ không ngừng bị đông cứng và đông cứng.

Lưu Chấn Phi rất lâu mới được gặp lại Tiểu Khuynh, thần sắc cũng có chút kích động, hắn ngập ngừng mở lời, mãi mới thốt ra một câu:

“Tiểu Khuynh, ngươi dạo này, có tốt không?”

Tiểu Khuynh liếc mắt thấy bộ dạng chật vật của hắn, đáp:

“Cũng tốt lắm!”

Nhìn vẻ mặt của nàng thực lãnh đạm, trong mắt Lưu Chấn Phi thoáng nổi lên tia mất mát, vốn muốn nói thêm gì đó,

nhưng xem biểu tình thản nhiên không đổi của nàng, rốt cuộc hắn cũng chỉ thốt ra thực nhẹ:

“Vậy thì tốt!’

Nghe hắn nói vậy, Tiểu Khuynh bất giác nhướng cao mày. Lưu Chấn Phi hôm nay sao lạ vậy? Ăn nói cũng không có lưu loát nữa, hắn không phải bị ốm đấy chứ?

Ngồi ở phía trên điện, Tiêu Khuynh Thành tận lực thu mình lại một chỗ, âm thầm đưa mắt nhìn quanh điện, nàng nhìn Tiểu Khuynh đang nói chuyện với nam tử bên cạnh, lại nhìn bộ y phục màu vàng trên người, thầm suy nghĩ. Đám Tiểu Khuynh không phải biết nàng rất ghét quần áo rườm rà sao, vậy mà lại gửi đến y phục cùng trang sức này, thật lạ, quá là kì lạ. Xem ra, lát nữa nàng phải tự mình đi hỏi một phen.

Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám bẩm báo:

“Công chúa Hách Liên quốc cầu kiến!”

Thái giám vừa dứt lời, ánh mắt tất cả người trong điện đều đồng loạt nhìn ra cửa, mà ánh mắt của Hàn Mặc Thần thoáng trầm đi một chút. Trong đầu Tiểu Khuynh nhớ lại khuôn mặt non nớt trẻ con kia, không khỏi có chút tò mò.

Từ bên ngoài điện, một nữ tử che mặt bước vào. Nữ tử một thân hồng y rực rỡ diễm lệ, bước đi uyển chuyển tiến vào trong. Đến giữa đại điện, nữ tử nhẹ nhàng quỳ xuống, cúi đầu, thanh âm ngọt ngào như mật vang lên:

“Hàn Như Yên xin tham kiến Hách Liên quốc quân!”

Nói xong, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vươn ra, tháo xuống khăn che mặt, dung nhan khiến người ta kinh diễm hiện ra. Khuôn mặt kia tinh xảo như ngọc, làn da trắng nõn trơn bóng, một đôi phượng mâu mị hoặc câu hồn, sống mũi thon nhỏ thanh tú, hai cánh môi anh đào nổi bật trên nền da trắng mịn. Chính giữa hai hàng lông mày đen dài, điểm xuống một đóa huyết đào vạn lần xinh đẹp mê hoặc, thân thể kiều nhỏ đầy đặn, từ trên người tản ra một loại phong thái trời sinh quyến rũ, nữ tử như vậy, phàm là nam nhân đều sẽ bị nàng mê hoặc. Lúc này, nữ tử kia cúi đầu quỳ giữa điện, đôi mắt như nước ngước lên nhìn vị đang ngồi ở ngôi vị chí tôn kia, đáy mắt toát ra một tia si mê.

Tiểu Khuynh nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng âm thầm cảm thán. Hoàng đế Hách Liên đúng là mị lực vô cùng cao, chưa gì đã có người trúng tiếng sét ái tình của hắn rồi!

Hàn Mặc Thần tiến lên trước đại điện, cúi người hữu lễ, hướng phía Hách Liên Minh Thiên nói, thanh âm mang theo vài phần tà khí:

“Ngày hôm nay, ta thay mặt Đông Liêu quốc quân, kính dâng lên Hách Liên quốc quân Đệ nhất mĩ nhân của Đông Liêu làm thọ lễ, cung chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

Thái tử Đông Liêu vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên vài lời nghị luận nho nhỏ, ánh mắt Tiểu Khuynh hơi tối lại, âm trầm quan sát nữ nhân vẫn đang quỳ giữa đại điện, mà ở trên cao, bàn tay Hoàng hậu nắm chặt đến độ ứa máu, ánh mắt ghen ghét bắn về phía nữ tử quyến rũ dưới điện, âm thầm cắn chặt răng. Lan Quý phi biểu tình vẫn như vậy dịu dàng, chỉ là nơi đáy mắt vụt qua một tia tối tăm. Tiêu Khuynh Thành ngồi cách đó không xa, nhìn biểu tình của hai nữ nhân đứng đầu hậu cung, kín đáo che miệng ngáp một cái. Xem ra sắp tới lại có một hồi chiến tranh hậu cung rồi đây.

Hách Liên Minh Thiên đối với việc này chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, vẫn như trước thái độ khách sáo nhìn Hàn Mặc Thần đáp:

“Nhờ Đông Liêu thái tử gửi lời cảm tạ của trẫm đến Đông liêu quốc quân! Phần thọ lễ này, trẫm xin nhận! Ban ngồi!”

“Đa tạ bệ hạ!” Đáy mắt Hàn Mặc Thần nổi lên một tia tính kế, hắn xoay người quay về chỗ, tầm mắt quét qua nữ tử đang quỳ kia, âm thầm cùng nàng trao đổi ánh mắt, chỉ thấy nữ tử kia đứng dậy, uyển chuyển đi đến trước điện, thanh âm vạn lần ôn nhu vang lên:

“Ngày hôm nay thần thiếp đến đây, cũng đã chuẩn bị một điệu vũ kính dâng lên bệ hạ, mong bệ hạ không cười chê!”

Nàng nói xong, trên tay chợt xuất hiện hai dải lụa đỏ. Từ bên ngoài có một toán thiếu nữ bạch y tiến vào, vây quanh nữ tử hồng y ở giữa. Tiếng đàn chợt vang lên réo rắt, hai dải lụa trên tay nữ tử tung bay, cuốn tròn trên không trung.

Trong không gian như ngập tràn hương hoa thoang thoảng, từng cánh hoa bay múa, xoay tròn, theo điệu múa của nữ tử hồng y mà vũ động. Mười nữ tử bạch y đứng xung quanh, nhất nhất đều tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của người ở giữa. Đỏ cùng trắng đối lập, hồng y nữ tử đang bay múa như một bông hoa đỏ rực nở rộ trên nền tuyết trắng, xinh đẹp, diễm lệ không thể nào tả xiết.

Thân mình nữ tử hồng y bay lên nhẹ nhàng, dải lụa trong tay tung bay cùng thân ảnh của nàng, trong nháy mắt trời đất vạn vật như ngừng lạ, chỉ còn mỗi thân ảnh hồng y đang xoay tròn kia là còn tồn tại. Cánh hoa bay bay, hai ống tay áo vung lên, mềm mại tựa cánh bướm đêm, mang theo một cỗ hương thơm lan tỏa khắp đại điện, khiến người ta như si như say.

Điệu vũ kết thúc, bên trong đại điện nổi lên từng tiếng xuýt xoa khen ngợi, ánh mắt Tiểu Khuynh từ trước vẫn không dời đi thân ảnh hồng y diễm lệ kia, nét nghi ngờ nơi đáy mắt càng lúc càng sâu. Mà ở trên cao, hai nắm tay Hoàng hậu đã càng lúc càng siết chặt, nàng cắn răng, hai mắt bốc hỏa nhìn nữ tử hồng y bên dưới, nếu như ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Hàn Như Yên đã phải chết không biết bao nhiêu lần. Nụ cười bên môi Lan Quý phi đã không còn, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, không động tĩnh siết nhẹ tay vịn.

Đúng lúc mọi người còn đang đắm chìm vào điệu vũ còn chưa hồi tỉnh lại, thanh âm Hoàng hậu đã uyển chuyển vang lên:

“Bệ hạ, nhân ngày đại thọ của người, thần thiếp đã cố ý mời đến tài nữ Y Vân, để nàng múa một điệu mừng đại thọ, không biết ý bệ hạ thế nào?”

Hách Liên Minh Thiên dường như không mấy để ý, hắn phất tay đáp:

“Tùy ý Hoàng hậu vậy!”

Trên mặt hoàng hậu lại hiện ra nụ cười mềm mại, nàng gọi Liên nhi lại, kêu nàng ta đến hậu điện. Liên nhi vâng lời liềnrời đi.

Trong đại điện lại lâm vào một mảnh trầm mặc, cũng không biết là bao lâu, từ bên ngoài lại truyền đến thanh âm của thái giám:

“Tiểu thư Lãnh Y Vân cầu kiến!”

Trước cửa đại điện, xuất hiện ba đạo thân ảnh, theo ánh nhìn của người trong điện, ba thân ảnh đó từ từ tiến vào. Nhất thời, cả đại điện như bừng sáng, tiếng húp khí đồng loạt vang lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.