Chương 92
Hách Liên Vân Thiên chờ ở đại sảnh Hạ phủ hết nửa ngày mà không gặp được người muốn gặp, tâm trạng hắn vô cùng không tốt. Mang theo tâm tình bực bội khó chịu rời khỏi Hạ phủ, hắn cùng hai người bằng hữu chí thân là Âu Dương Minh Triệt và Ngô Thừa Ngạn chạy đến tửu lâu uống rượu.
Trong phòng đàn hát náo nhiệt, ca cơ, vũ nữ uốn mình theo điệu nhạc, mĩ nữ mềm mại dán sát vào người, rượu nồng, hương thơm lan tỏa, thấm tận lòng người, nhưng sắc mặt của Ngũ vương gia vẫn như bầu trời trước cơn mưa bão, đen kịt một mảnh. Ngô Thừa Ngạn cảm giác tâm tình tệ hại của hắn, dùng vai huých nhẹ người ngồi bên cạnh:
“Dương tử, ngươi nói hôm nay lão Ngũ bị làm sao vậy? Lâu lắm mới họp mặt một lần, nhưng hắn lại cứ bày ra vẻ mặt giống như chúng ta nợ ngân phiếu hắn vậy? Sao đây?”
Âu Dương Minh Triệt cũng có cùng thắc mắc như vậy, hắn đánh bạo lên tiếng hỏi thử:
“Lão Ngũ, hôm nay ngươi bị sao vậy? Sắc mặt rất không tốt, có phải hôm qua lăn lộn trên giường quá mức hay không?”
Sắc mặt Hách Liên Vân Thiên lại càng tối hơn:
“Nhiều chuyện!”
Ngô Thừa Ngạn cười nửa miệng, hỏi:
“Có phải ngươi quyến rũ cô nương nhà nào thất bại rồi không?” Tiếp theo câu nói là một cái trừng mắt sắc lẹm của Hách Liên Vân Thiên bắn về bên này, Ngô Thừa Ngạn vẫn là một bộ dạng không sợ chết nói:
“Trừng ta làm gì? Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không?”
Hách Liên Vân Thiên hơi cắn răng, một lúc sau, hắn mới bực bội lên tiếng:
“Các ngươi nói, nếu như một nữ nhân, mới hôm qua còn cười cười nói nói với ngươi, vậy mà hôm nay đã làm mặt giận, từ chối các ngươi từ ngoài cửa! Hai người nói xem, rốt cuộc nữ nhân đó có ý tứ gì?”
Ngô Thừa Ngạn gấp quạt cái phạch, chỉ vào hắn nói:
“Xem ra ngươi đã làm cái gì đó chọc giận nàng ta rồi! Tự kiểm điểm lại bản thân xem nào!”
Âu Dương Minh Triệt lại vuốt cằm, trầm ngâm:
“Ta thấy, chín mười phần là nữ nhân đó giả bộ, chính là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn ngươi giành nhiều quan tâm hơn cho nàng ta...” Hắn lắc đầu, sâu trong mắt có một tia khinh miệt “ Nữ nhân, vĩnh viễn đều tầm thường như vậy!”
Lần này lại đến lượt Hách Liên Vân Thiên cụp mắt trầm ngâm. Nàng... dường như không phải là loại nữ nhân như vậy. Ít nhất là trong thời gian qua hắn tiếp xúc cùng nàng, nàng dường như không hề có ý nghĩ gì khác đối với hắn, với nàng, hắn cũng không khác gì một người bằng hữu bình thường. Nhưng nàng đột nhiên từ chối hắn, khiến cho sâu trong nội tâm Hách Liên Vân Thiên dâng lên một chút không cam lòng. Hắn là Ngũ vương gia đương triều, phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, luận phẩm chất, luận dung mạo, luận về thân phận, hắn tuyệt đối có thể coi là vương tử trong lòng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, vậy nhưng chỉ có mình nàng, hết lần này tới lần khác đều không để hắn vào mắt, thậm chí có thể xì mũi coi thường hắn, lại càng không kiêng kị mà cười nhạo hắn. Trong mắt nàng, lẽ nào hắn cũng không khác gì những kẻ dân đen tầm thường?
Mặc cho tâm tư Hách Liên Vân Thiên xoắn thành một mớ bùi nhùi, lúc này trên đường lớn, có một đôi chủ tớ đang bất chấp hình tượng mà xốc váy chạy băng băng. Tiểu Cẩn chạy trước, nàng không ngừng hướng phía sau luôn miệng giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!” Ở phía sau, Hạ Liên cầm váy thở hồng hộc chạy theo, nàng nói không lên lời:
“Tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy! Em theo không kịp a!”
Tiểu Cẩn dừng lại, nàng ngoái đầu nhìn Hạ Liên với vẻ không hài lòng, rồi, trong sự kinh hoảng của Hạ Liên, Tiểu Cẩn một tay liền ôm lấy người nàng, sau đó dưới chân thi triển khinh công, một đường vun vút lao đi!
Đặt Hạ Liên đầu óc đang quay cuồng xuống đất, Tiểu Cẩn nhìn lầu hai, tươi cười hô to:
“Let’s go!”
Sau đó liền kéo Hạ Liên đi thẳng lên lầu. Nàng đã nhờ Chu Tước điều tra, hôm nay Hách Liên Vân Thiên cũng với mấy cái bằng hữu của hắn đến tửu lâu này uống rượu, cơ hội để tỏ tình tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
Trong phòng các ca cơ vẫn đang múa hát, nhưng ba nam nhân trong này đã ở trên giường lăn lộn rồi! Thanh âm nam nhân thở dốc thô hòa vào tiếng kiều ngâm của nữ nhân tạo thành một tràng tiếng động dâm mĩ, hương rượu nồng nàn quyện cùng mùi vị hoan ái lan tỏa trong căn phòng. Giữa khung cảnh này, cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng bị người đạp ra. Trước sự phá đám đột ngột này, động tác của ba nam nhân đồng loạt ngừng lại, Hách Liên Vân Thiên tâm trạng kém nhất thò đầu ra khỏi trướng lụa, cau mày quát:
“Là kẻ... nào...”
Nhìn thấy nữ tử đang há hốc mồm đứng ở cửa, thanh âm của Hách Liên Vân Thiên nghẹn cứng tại cổ họng. Sao nàng lại ở đây? Hai mắt Tiểu Cẩn mở to, nhìn cảnh tượng trong phòng bằng ánh mắt kích động. Đột nhiên, giữa sự im lặng kì quái trong phòng, Tiểu Cẩn hưng phấn hô lên:
“Ù ôi, Hạ Liên, xem, xem! Xuân cung đồ sống, là xuân cung đồ sống a!”
Mặc dù Hạ Liên đi theo Tiểu Cẩn đã lâu, nhưng bản chất vẫn là nữ tử cổ đại da mặt mỏng, thoáng một cái mặt mũi đã đỏ rần, nàng nắm vạt áo Tiểu Cẩn, lắp bắp:
“Tiểu... tiểu thư....”
Con mắt Tiểu Cẩn đảo một vòng, chuyển đến trên khuôn mặt bế tắc của người nào đó, Tiểu Cẩn hồ hởi hô lên:
“Ui chao, Ngũ vương gia, chúng ta thật là có duyên mới được gặp nhau ở đây a!!”
Trên trán Hách Liên Vân Thiên mồ hôi hột đổ xuống, khóe miệng hắn co giật, nhìn biểu cảm vô cùng giả tạo trên mặt Tiểu Cẩn. Nữ nhân này, rõ ràng là đang diễn trò! Nghĩ lại mấy ngày hôm nay bị nàng cho ăn bơ toàn tập, càng quá đáng hơn là nàng còn thả chó ra đuổi hắn, sắc mặt Hách Liên Vân Thiên cũng xị xuống:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Cẩn che miệng cười hớ hớ, đáp:
“Tất nhiên là tiểu nữ bồi theo vương gia a! Sau này dù Vương gia có đi đâu, tiểu nữ cũng nhất định bồi theo ngài! Nếu Vương gia đi dạo phố, tiểu nữ sẽ đi cùng ngài, nếu Vương gia muốn đi cua gái, tiểu nữ sẽ ở bên cạnh thay ngài dò tìm mĩ nhân, nếu Vương gia muốn đi nhà xí, tiểu nữ sẽ cầm giấy chùi cho ngài, sau này nếu Vương gia tạ thế, tiểu nữ nhất định sẽ ngày ngày nhang đèn cầu cho Vương gia sớm ngày siêu thoát!...”
Nàng càng nói, vạch đen trên mặt Hách Liên Vân Thiên chảy càng dài, mĩ nhân nằm bên cạnh hắn còn mơ hồ thấy được nước da trắng của hắn đang chuyển màu đen. Hai hàm răng Hách Liên Vân Thiên nghiến vào nhau ken két, hắn nghe nàng lảm nhảm một hồi dài thật dài, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng:
“Vân- Cẩn- Cẩn, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Trái với vẻ gắt gỏng của Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Cẩn chỉ mỉm cười. Rồi, trước ánh mắt ngạc nhiên cùng khó hiểu của đám người trong phòng, nàng bước hai bước đến trước mặt Hách Liên Vân Thiên, vươn thẳng cánh tay chỉ vào mũi hắn, thanh âm vô cùng tự tin vang lên trong phòng:
“Tại nơi này, ta, Vân Cẩn Cẩn, xin trịnh trọng tuyên bố: bắt đầu từ ngày hôm nay, Vân Cẩn Cẩn ta chính thức theo đuổi Hách Liên Vân Thiên! Mặc kệ là dùng cách gì, nhưng ta sẽ không từ bỏ cho đến khi nghe chính miệng ngươi nói yêu ta!”
-------------------------------------------------
Trong phòng thí nghiệm dưới mật đạo, một bóng dáng nhỏ nhắn đang vùi đầu vào một đống ống nghiệm. Trong mỗi cái ống nghiệm dài chừng nửa tấc đều chứa cùng một loại chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Tiểu Tuyết cắt đầu ngón tay, nàng nhỏ máu của mình vào từng ống nghiệm rồi đeo một cặp kính lớn lên mặt, sau đó cẩn thận quan sát. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, nàng chăm chú nhìn từng ống nghiệm một, không bỏ sót bất cứ phản ứng khác thường nào xảy ra. Sau khoảng một khắc, Tiểu Tuyết dời mắt, nàng tháo cặp kính xuống, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mát xa mắt để giảm mệt mỏi. Thời gian không sai lệch lắm, cùng lắm thì mười ngày sau, thuốc giải độc của Tiểu Khuynh liền được chế thành. Khóe môi vô thức gợn lên nụ cười, Tiểu Tuyết ngả người trên ghế, bất giác rơi vào giấc ngủ sâu. Đã nhiều ngày mệt mỏi, Tiểu Tuyết ngủ một giấc này thật sự say. Trong lúc nàng đang nghỉ ngơi, một bóng đen âm thầm xuất hiện tại cửa vào mật đạo. Bóng đen lẳng lặng tiến về phía nàng, không một tiếng động, trên môi nở nụ cười méo mó, khuôn mặt nấp dưới tấm áo choàng đen không rõ biểu tình. Hắn vươn bàn tay với những ngón trắng bệch như xác chết về phía những ống nghiệm của nàng, từ móng tay, một thứ bụi trắng nhẹ nhàng rơi xuống, lẫn vào trong thứ dịch đỏ óng ánh. Làm xong, người mặc áo choàng liền xoay người, lại không tiếng động rời khỏi mật thất. Trong những ống nghiệm kia, lớp dịch đỏ từ từ đặc lại, nổi bọt xèo xèo, rồi sau đó, cuộn lên như lớp sóng giữa đại dương, và hóa thành màu trắng bệch chìm xuống đáy.
Tỉnh dậy từ sau giấc ngủ mệt mỏi, cảm thấy toàn thân thư thái, Tiểu Tuyết xoay xoay cổ cho đỡ mỏi. Ánh mắt nàng dời đến hàng ống nghiệm, nhìn chúng vẫn hoàn toàn bình thường thì yên tâm đứng dậy, đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Nàng hoàn toàn không phát giác ra, phòng thí nghiệm của mình đã bị xâm phạm, cũng như sự bất thường của đám ống nghiệm kia.
Tại một căn phòng khác, dưới ánh nến vàng vọt soi tỏ bốn bức tường nham nhở lởm chởm, bên bàn nhỏ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Nam nhân mặc áo choàng đen đặt bàn tay được bao bọc dưới lớp vải lên mặt bàn, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói:
“Ta đã đánh giá thấp năng lực của bọn chúng! Suýt chút nữa để cho một con kiến hôi đạp đổ tất cả công sức của mình!”
Trong giọng nói không giấu nổi sự buồn bực. Nữ nhân mặc áo đỏ yêu mị ngồi cạnh hắn, nàng ta mân mê dải lụa trên áo, mỉm cười nói:
“Trong một cuộc chiến, dù là ở đâu cũng thế, khinh địch là yếu tố đầu tiên dẫn đến thất bại!”
Nam nhân áo choàng nghe nàng nói vậy, hắn lập tức thay đổi giọng điệu:
“Cũng là nhờ Minh Tuyết cô nương chỉ điểm, đại sự lần này mới không xảy ra sơ sót!”
Minh Tuyết Liên quay đầu cười nhạt:
“Khúc đại nhân cần gì phải khách sáo như vậy, chúng ta hiện tại đều là người ngồi cùng một con thuyền, nếu như thuyền bị lật, thì đâu chỉ mỗi Khúc đại nhân là gặp chuyện, có lẽ đến cả tiểu nữ cũng dính phải hậu họa! Vậy nên, ra tay tương trợ cũng là thích hợp cả!”
Khúc Quỷ sao không nghe ra ẩn ý của nàng ta, hắn bỗng cười hỏi:
“Dường như Minh cô nương cũng có mối thù rất sâu sắc với công cụ của ta thì phải?”
Đối với câu hỏi này của Khúc Quỷ, Minh Tuyết Liên không đáp, nàng ta vẫn chỉ nhàn nhạt cười, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một chút bão tố cuồn cuộn:
“Ồ, vậy sao?”
Có thể không hận sao? Kẻ đã giết hại cả Minh phủ, rồi lại lấp liếm tội ác, cả một thành phủ hơn ba trăm nhân mạng không còn một ai sống sót lại biến thành một cuộc huyết tẩy do thù hận trong giới giang hồ, khiến cả Minh gia chịu mang tiếng xấu. Nếu như nói hận, nàng ta hận cả hoàng triều Hách Liên quốc, nhưng trước hết, nàng ta sẽ khiến kẻ đã trực tiếp hủy hoại cuộc đời của Minh Tuyết Liên này, cả Nhan Tử Khuynh và Hách Liên Phách Thiên, cả hai kẻ đó đều sẽ phải hứng chịu cơn đại thịnh nộ của nàng ta, đừng mong có thể sống yên ổn!
Sáng sớm Tiểu Vân đã ra cửa. Ngày hôm nay sẽ có hội chợ, nàng muốn xem thử hội chợ cổ đại sẽ như thế nào. Tiểu Cẩn dạo gần đây liên tục bám theo Ngũ vương gia, lực chú ý của nàng ấy hoàn toàn chuyển dời lên Hách Liên Vân Thiên, vậy nên chẳng có để ý đến mọi chuyện xung quanh, nếu không, nàng ấy há lại bỏ qua một hội chợ náo nhiệt như vậy?
Mang theo tâm tình vui vẻ ra phủ, Tiểu Vân dẫn Xuân Lan đi đến cửa thành phía tây. Hội chợ sẽ diễn ra ở đó, trên đường đi cũng gặp rất nhiều người đang đi đến hội chợ, Tiểu Vân lần đầu tiên cảm thấy ở cổ đại này buôn bán cũng thật là nhộn nhịp.
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
Từ đằng sau bất chợt vang lên tiếng hô to gấp gáp hốt hoảng, cùng với đó là tiếng vó ngựa giẫm lộp cộp. Tiểu Vân quay người, liền thấy một con ngựa đang hướng nàng lao tới. Đột ngột như vậy khiến Tiểu Vân không kịp phản ứng, suy nghĩ trong một giây bị đình trệ. Tiếng hô của người bên đường hoàn toàn không tác động đến não bộ của nàng, Tiểu Vân vẫn đứng ở đó, chân giống như đã bị đông đá cắm xuống đất, không thể nhúc nhích. Ở một góc khuất, có một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm nàng, khoảng cách con ngựa điên kia càng ngày càng rút ngắn lại, mắt thấy Tiểu Vân sẽ bị vó ngựa làm bị thương, chủ nhân đôi mắt ác độc kia đột nhiên ngửa đầu cười lớn.
Bất ngờ, trong lúc Tiểu Vân đang hốt hoảng tột độ, bên hông bị người ôm lấy, sau đó, cả người liền bay lên, tránh thoát khỏi đường đi của con ngựa kia. Đến lúc Tiểu Vân định thần lại, cả người đã nằm gọn trong vòng tay người kia. Đang lúc nàng còn bần thần, từ trên đầu truyền xuống thanh âm trầm thấp của nam nhân:
“Cô nương, không sao chứ?”
Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn lên, phút chốc lại ngẩn ra. Là hắn! Nam nhân ngày đó nàng gặp trên đường tới doanh trại Hách Liên. Không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, lại còn trong tình huống như vậy. Nhận ra tư thế của mình, Tiểu Vân xấu hổ lui lại, cúi đầu nói:
“Đa tạ đại hiệp đã ra tay cứu mạng! Ơn này tiểu nữ xin nhận, nhất định sẽ hồi báo!”
Nam nhân kia nhìn nàng cúi đầu, trong lòng không biết là tư vị gì. Không nghĩ tới hắn lại gặp lại nàng, vừa rồi đi trên đường, vô tình nhìn sang thấy nàng đang đứng nơi đó, con ngựa kia lại lồng lộn lao tới, hắn không kịp nghĩ ngợi gì đã vội vàng lao tới, ôm nàng thoát khỏi vó ngựa điên cuồng. Bây giờ nghĩ lại, hắn bỗng cảm thấy bản thân mình sao quá buồn cười. Nhìn nàng, hắn nhẹ giọng nói:
“Không có gì, chỉ là thuận tay giúp đỡ, cô nương không cần phải hồi báo!”
Nghe giọng điệu hắn có phần thật thà, nói xong lại không biết phải nói thêm cái gì nữa, Tiểu Vân cảm thấy có chút buồn cười. Dường như, đây là một nam nhân khá đơn thuần. Nếu như biết nàng nghĩ về hắn như vậy, Điệp Ung nhất định sẽ đập đầu vào tường. Một kẻ giết người không cần chớp mắt như hắn mà lại được người ta hình dung là đơn thuần, mà người đó còn là một cô nương xinh đẹp, nếu để nhân sĩ trong giới nghe được, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Xuân Lan lúc này chạy tới, nàng lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không?”
Tiểu Vân dịu dàng vỗ mu bàn tay nàng trấn an, nói:
“Không sao, em đừng lo lắng!”
Nàng nói xong, lại quay sang, nhưng không biết từ lúc nào, người kia đã đi mất, không còn thấy bóng dáng. Trong lòng sinh ra chút chán nản vì chưa thể hồi báo ơn cứu mạng, Tiểu Vân dẫn theo Xuân Lan tiếp tục đi đến hội chợ. Trong một góc tối, nữ tử mang mạng che mặt gắt gao nhìn bóng lưng nàng, cắn răng phun ra:
“Tiện nhân!”