Chương 71
Những ngày qua đi vô cùng chậm chạp mà nhàm chán. Từ sau đêm hôm đó, Hách Liên Ngạo Thiên không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa. Tiểu Vân trong lòng âm thầm tự nhủ: như vậy cũng tốt! Nếu như đã quyết định không tiếp tục ôm ấp thêm chút hy vọng gì với hắn nữa, tốt nhất là từ nay không gặp. Nhưng những ngày như vậy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, trong cung gửi tới bái thiếp. Hoàng hậu nương nương mở hội thưởng mai, cho mời tất cả thiên kim tiểu thư chưa xuất giá trong thành đến tham dự. Thời điểm này hoa mai đương nở rộ, xác thực là thích hợp.
Lúc Liên nhi cầm bái thiếp từ trong cung tới tìm Tiểu Vân, nàng đang nằm gối đầu lên cánh tay đặt vắt trên thành cửa sổ, tay còn lại cầm ngọc quan màu tím nhìn đến ngẩn người. Đầu ngón tay vuốt nhẹ bề mặt ngọc quan, đôi mắt nàng nhìn đăm đăm vào đó, thoáng chút gì đó mờ mịt, xa xăm. Liên nhi vừa đi vào, nhìn đến nàng như vậy, có chút đau lòng thở dài. Nàng nhìn ra được tiểu thư có tình cảm với Vương gia, mà Vương gia cũng quan tâm đến tiểu thư, nhưng sao hai người lại trở thành như vậy chứ? Bây giờ từ đầu thành đến cuối thành đều truyền ra tin tức Thái hậu nương nương muốn ban tiểu thư phủ Thượng thư cho Vương gia làm chính phi, khắp nơi người người bàn tán, tiểu thư vì luôn ở trong viện này không ra ngoài nên không biết, mà nàng cũng không nói cho tiểu thư việc này, sợ người sẽ đau lòng.
Đặt đĩa điểm tâm xuống bàn bên cạnh Tiểu Vân, Liên nhi đưa cho nàng tờ bái thiếp. Bàn tay Tiểu Vân đang định vươn ra cầm điểm tâm lại đổi hướng, nàng nghi hoặc nhìn bái thiếp sau đó cũng cầm lấy. Mở ra nhìn một chút, nàng không nói gì đóng tờ thiếp lại, rồi lẳng lặng để sang một bên. Liên nhi vừa châm trà cho nàng vừa thở dài nói:
“Thời gian này tiểu thư ở trong nhà nhiều rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa!”
Tiểu Vân đón ly trà từ nàng, mỉm cười đáp:
“Biết rồi, Liên nhi!”
Dạo này nàng cũng hơi nhớ Tiêu Khuynh Thành, nhân chuyến này vào cung thì đi thăm nàng ấy luôn. Bây giờ Tiêu Khuynh Thành ở trong cung đã không giống trước kia, nàng ấy bây giờ là Tiêu phi nương nương được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, có thể nói đã vượt mặt cả Hoàng hậu và Lan Quý phi rồi! Xem ra bây giờ, nàng ấy sống cũng không thoải mái lắm. Làm một nữ nhân của Hoàng đế là công việc rất mệt mỏi lại nguy hiểm, ngươi chỉ cần thất sủng thì sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ ngay lập tức. Tiêu Khuynh Thành cũng giống các nàng muốn có một cuộc sống tự do, nhưng với thân phận của nàng ấy bây giờ, e là hơi khó.
Ngày hai mươi tháng tám, xe ngựa từ trong cung đến trước cửa vương phủ đón Tiểu Vân. Nàng ngồi trước gương đồng để Liên nhi trang điểm vấn tóc, nhìn nàng ấy loay hoay cả buổi vẫn không biết nên gắn trang sức cho nàng như thế nào. Tiểu Vân mỉm cười:
“Cứ trang điểm đơn giản thôi!”
Liên nhi gật đầu, quyết định chọn một cây trâm bạch ngọc điểm xuyết thủy tinh tím, phía dưới còn có hai chuỗi trân châu rủ xuống gài lên búi tóc của nàng, nhìn qua đơn giản mà trang nhã, vô cùng đẹp mắt. Trong lúc Liên nhi loay hoay tìm khuyên tai cho nàng, Tiểu Vân mở hộp trang sức, từ trong một cái hộp nhỏ khác lấy ra chiếc vòng ngọc mà Thái hậu tặng đeo lên. Nàng xoa nhẹ chiếc vòng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Trang điểm xong, Liên nhi đỡ nàng đến đại môn. Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa, Liên nhi lại đỡ nàng lên xe, sau đó đoàn người mới khởi hành. Đến trước cửa cung, Tiểu Vân xuống xe, sau đó lại được người dẫn đến nơi tổ chức Mai yến. Tuyết trắng kêu nhẹ dưới chân, khắp nơi hoa mai nở rộ, một màu trắng đến thanh cao, động lòng người. Lão ma ma dẫn đường lui đi, Tiểu Vân nhẹ bước chân tiến vào trong. Nàng vịn khẽ một cành mai, bứt lấy một bông hoa vừa mới nở, ngắm nghía một chút rồi thuận tay cài lên tóc Liên nhi, sau đó che miệng cười rộ lên. Mấy nha hoàn cung nữ phía sau thấy nàng cười lên như vậy nhất thời có chút ngây ra, sau đó tất cả không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Đến Mai yến, từ xa đã hiện ra cả một rừng những màu sắc sặc sỡ. Những nữ tử đến đây phần lớn đều là thiên kim tiểu thư của quan lại, đại thần trong triều, người nào cũng là thiếu nữ đang độ xuân sắc, vậy nên người người thi nhau ăn mặc trang điểm rực rỡ, muốn ở trong Mai yến thu hút được nhiều sự chú ý, tốt nhất là trở thành tâm điểm, như vậy mới có cơ hội được Hoàng thượng để ý tới.
Vốn đang định đi về phía trước, Tiểu Vân lại không may đụng phải một người. Nghe tiếng vị tiểu thư kia xuýt xoa, Tiểu Vân cúi đầu xin lỗi:
“Là do ta không cẩn thận, mong tiểu thư bỏ qua!”
Nàng nói xong liền ngẩng đầu định rời đi, nhưng từ phía sau đã truyền đến thanh âm không có ý tốt:
“Ai nha, đây không phải là đệ nhất tài nữ của chúng ta hay sao? Như thế nào đi đường lại không có mắt vậy chứ?”
Tiểu Vân dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn thì nhận ra là người vừa rồi mình đụng phải. Nàng vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên hỏi:
“Không phải ta đã xin lỗi tiểu thư rồi sao?”
Vị nữ tử kia ngược lại cười lạnh, hất hàm nói:
“Xin lỗi, ngươi tưởng nói một câu xin lỗi mà xong sao? Kẻ tầm thường như ngươi lại đụng vào thân thể cao quý của ta, ngươi nghĩ mình chỉ cần xin lỗi là được sao?”
Liên nhi lo lắng nhìn tiểu thư mình, lại nhìn cái vị đang hống hách ra oai kia. Cái nữ tử này là nữ nhi nhà Thượng thư, Thẩm Yên Như, cũng chính là người được đồn đãi là sắp trở thành chính phi của Nhị vương gia. Tâm trạng Liên nhi phập phồng, chỉ mong tiểu thư nhà mình tốt nhất là không giáp mặt với người này. Nhưng ai ngờ, vừa đến Mai yến liền gặp được, mà xem ra, cái tiểu thư này còn có ý tứ không tốt đối với tiểu thư nhà nàng. Sắc mặt Tiểu Vân vẫn bình thản như thường, nàng nhếch môi, không chút lo sợ hỏi:
“Tầm thường? Vị tiểu thư đây có lẽ không biết, thân phận tài nữ ở Hách Liên hoàng triều có vai vế ngang với một Quận chúa, thậm chí là Công chúa. Tiểu thư nói ta tầm thường, vậy không phải cũng đang mỉa mai thân phận cùng địa vị của các Quận chúa, Công chúa ở đây sao?”
Vẻ mặt Thẩm Yên Như tái mét, nàng ta há hốc miệng không thốt được một lời, rốt cuộc đành căm hận trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Vân vẫn mỉm cười, thanh âm ôn hòa như gió xuân:
“Thỉnh tiểu thư trước khi nói ra điều gì nên suy nghĩ kĩ. Hơn nữa, cũng không nên so đo với người khác quá mức. Tiểu thư không biết cái gọi là khoan dung độ lượng sao?”
Nàng nói xong liền quay người, dẫn Liên nhi rời đi. Ở phía sau Thẩm Yên Như vẫn không thôi căm hận trừng mắt nhìn nàng, nàng ta cắn răng lẩm bẩm:
“Kiêu ngạo cái gì? Không phải cũng chỉ là một cái tài nữ thôi sao? Thân phận Nhị vương phi của ta còn cao quý hơn ngươi gấp trăm ngàn lần! Hừ!”
Nàng ta nói xong liền dậm chân, hung hăng xoay người bỏ đi. Bên này Tiểu Vân dẫn theo Liên nhi đi đến trước mặt Hoàng hậu, cung kính hành lễ:
“Tiểu nữ Y Vân bái kiến Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, các vị nương nương kim an!”
Hoàng hậu vừa nhìn thấy nàng liền thân thiết cười cười, dịu dàng nói:
“Y Vân mau đứng lên! Bổn cung vì hoa mai nở rộ, nhất thời sinh tâm trạng mà tổ chức hoa yến này, nhưng xem ra, ở đây, không có đóa mai nào có thể sánh được với ngươi rồi!”
Tiểu Vân nghe vậy cũng chỉ khẽ cười, cúi đầu đáp:
“Nương nương quá khen! Hoa mai dù có đẹp hơn nữa cũng không thể sánh được với khí chất và cốt cách cao quý của nương nương!”
Lời tốt đẹp thì ai cũng muốn nghe, hai vành mắt Hoàng hậu cong cong, liền dịu dàng kêu nàng ngồi xuống, sau đó nhắc nhở cung nữ bên cạnh châm trà cho nàng. Tiểu Vân ngồi xuống không lâu thì cái vị tiểu thư vừa rồi cũng đi vào. Nàng ta đi tới hành lễ với Hoàng hậu nương nương, sau đó đi về chỗ của mình, vẫn không quên ném cho Tiểu Vân một cái liếc mắt khinh thường. Sau khi Thẩm Như Yên ngồi xuống, Hoàng hậu ôn hòa lên tiếng:
“Nếu Thẩm tiểu thư đã tới, Mai yến cũng nên bắt đầu thôi! Các vị tiểu thư ở đây đều là dòng dõi văn nhân, đều là những bậc kì nữ, chắc hẳn rất am hiểu thi từ ca phú, chi bằng nhân hoa yến này mở một hội thi thơ, để các tiểu thư so tài với nhau, quý phi muội muội thấy sao?”
Lan Quý phi nghe vậy, cũng nở một nụ cười hiền từ đáp:
“Muội cảm thấy ý tưởng của tỷ tỷ rất hay. Nhân đây là Mai yến, vậy hãy dùng hoa mai làm đề tài đi!”
Ngồi ở dưới nghe hai người kẻ tung người hứng, Tiểu Vân âm thầm nhếch môi. Mai yến gì chứ, không phải cũng chỉ là làm một cái đấu đài cho đám nữ nhân lên đấu chọi với nhau thôi sao?
Người đầu tiên lên đài là Lâm tiểu thư, nữ nhi của Lâm đại học sĩ. Nàng ta hạ bút thành văn dâng lên Hoàng hậu một bài thơ vịnh mai, Hoàng hậu vừa đọc xong, sắc mặt liền tốt lên, ngay lập tức vỗ tay ban thưởng. Bài thơ được đọc lên, tất cả người trong này đều xuýt xoa khen ngợi. Lâm tiểu thư vô cùng đắc ý quay trở về chỗ ngồi, lúc đi thoáng qua Thẩm tiểu thư thì hơi vênh mặt lên. Xem ra hai người này có thâm thù đại hận! Tiểu Vân nghĩ thầm, lại nhấc ly trà trên bàn lên uống một ngụm.
Sau Lâm tiểu thư, các vị tiểu thư khác cũng lần lượt lên đài. Người ngâm thơ, người nhảy múa, có người đánh đàn, có người lại vẽ tranh, nói chung là muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ. Đến lúc Tiểu Vân có chút nhàm chán mà gục đầu xuống, cái vị Thẩm tiểu thư kia mới lên đài. Nàng ta chọn một cây cổ cầm, tính đánh một thủ khúc về hoa mai. Tiếng đàn kia xác thực rất hay, nhưng vẫn thiếu đi chút gì đó sự truyền cảm, người xung quanh nghe tiếng đang của nàng đến ngất ngây, nhưng Tiểu Vân càng nghe lại càng buồn ngủ. Nàng có chút nhàm chán che miệng lén ngáp một cái, sau đó bưng ly trà trên bàn lên uống cho tỉnh.
Lúc này, ở một lầu các không xa nơi các nàng ngồi, có vài đạo thân ảnh đứng trước lan can. Nam tử thân mặc triều phục màu tím đậm, ngũ quan sắc bén mà lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài vẫn luôn nhìn chăm chú vào một thân ảnh. Nam nhân mặc hoàng bào đứng bên cạnh hắn thấy vậy cũng di chuyển tầm mắt, vừa hay bắt gặp cảnh tượng nữ tử kia lén ngáp một cái, không khỏi cười nói:
“Nghe nói gần đây trong kinh thành truyền ra tin tức đệ cùng Thẩm tiểu thư đính ước, không biết có phải hay không?”
Hách Liên Ngạo Thiên trầm ngâm một chút, bỗng cười nhạo:
“Nàng ta làm sao có đủ tư cách?”
Hách Liên Minh Thiên nghe vậy, hắn quay đầu hỏi:
“Vậy, ý tứ của đệ là sẽ chấp nhận mối hôn sự mà mẫu hậu định ra?”
Hách Liên Ngạo Thiên có vẻ như thờ ơ đáp:
“Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Không có gì quan trọng!”
Hách Liên Minh Thiên thở dài:
“Ta nói này Nhị đệ, đệ cứ như vậy thì làm sao tìm được tình yêu đích thực của đời mình hả?”
Hách Liên Ngạo Thiên liếc hắn bằng nửa con mắt, khinh thường nhếch môi hỏi:
“Hoàng huynh mà cũng biết đến tình yêu đích thực sao? Chối tai muốn chết!”
Hách Liên Minh Thiên chẳng thèm để ý giọng điệu châm chọc của hắn, hai tay Hoàng đế áp lên mặt, một bộ biểu tình lâng lâng chỉ chực mọc cánh bay lên, hai mắt nhắm lại, có vẻ hạnh phúc nói:
“Ta sao, ta đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi! Nàng tuy có hơi hung dữ, hơi thô lỗ lại hay chửi bậy, nhưng ta cảm giác nữ tử có thể ném cả bọc giòi vào mặt hoàng đế mới là nữ tử thực lòng nhất đối với ta ở hậu cung này!” Nói đến đây, hắn ngừng một chút, trong mắt ánh lên tia ấm áp, mỉm cười nói:
“Mặc dù nàng chán ghét trẫm cũng có thể trực tiếp nói ra, không giống như những nữ nhân luôn giả bộ chỉ để mong trẫm sủng hạnh các nàng...”
Hách Liên Ngạo Thiên nhìn hoàng đế đang chìm trong hồi tưởng, hắn dời mắt nhìn xuống, nữ tử lộ ra vẻ mặt chán ngán lười biếng ngồi trên ghế dựa, nàng có lẽ là nữ tử duy nhất xuất hiện ở trong cuộc sống của hắn. Nhất định hắn sẽ không để nàng thoát khỏi mình, dù có khiến nàng hận hắn đi nữa, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.
Đang lười nhác tựa mình vào ghế dựa, Tiểu Vân cảm giác có một đạo ánh mắt vẫn luôn dán vào mình. Nàng ngồi thẳng người, đưa mắt tìm tòi ở xung quanh nhưng không thấy có gì khác thường. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên, mơ hồ ở phía lầu cao xa xa thấy được một thân ảnh màu tím cao lớn. Thân mình Tiểu Vân lập tức chấn động. Dù ở cách rất xa nàng vẫn có thể hình dung được hình dáng của hắn, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi phượng mâu sắc bén dường như dán cả vào nàng, ánh nhìn sắc lạnh lãnh liệt khiến nàng hơi run lên, Tiểu Vân vội vàng rời đi tầm mắt. Sao hắn lại xuất hiện ở đó? Những câu hỏi xoay quanh trong đầu nàng liên tục cho đến khi:
“Thưa Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ đã hâm mộ tài năng của Y Vân tiểu thư từ rất lâu, không biết có thể có cơ hội tự mình thưởng thức được không?”
Hoàng hậu nghe vậy liền quay sang hỏi nàng:
“Y Vân thấy thế nào?”
Tiểu Vân giật mình hồi thần, nàng mỉm cười tiêu chuẩn, nhẹ giọng đáp:
“Vậy, tiểu nữ xin bêu xấu!”
Nói rồi nàng đứng dậy, đi lên phía trước một chút, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, thanh âm ôn hòa dịu dàng cất lên như dòng nước ấm chảy vào lòng của từng người:
Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn
Sương cầm dục há tiên thâu nhãn
Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn
Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp
Bất tu đàn bản cộng kim tôn.
(Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy,
Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.
Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,
Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.
Cánh chim bay trong sương chiều muốn hạ cánh nhưng còn e ngại,
Cánh bướm như hay biết, làm hồn người thêm say đắm ngẩn ngơ.
Thật may sao, ta cứ khẽ ngâm thơ để tự vui,
Đâu cần đến tiếng đàn ca cùng chén rượu nồng.)
“Ha ha, hay cho “Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp/ Bất tu đàn bản cộng kim tôn”! Y Vân tiểu thư quả thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Hách Liên hoàng triều ta! Ban thưởng!”
Thanh âm trầm thấp cùng giọng cười mạnh mẽ giống như có lực hút, xoát một tiếng khiến tất cả thiên kim tiểu thư có mặt tại nơi này đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Nơi lối vào hoa viên xuất hiện vài đạo thân ảnh, nổi bật nhất vẫn là hai người nam nhân đi ở đằng trước. Quả thật là thiên chi kiêu tử, long trung chi nhân, dù có ở đâu thì mấy cái nam nhân con nhà đế vương này vĩnh viễn hút mắt như vậy. Hách Liên hoàng đế Hách Liên Minh Thiên thân mặc hoàng bào thêu kim long, áo khoác ngoài màu đen viền tơ vàng, đầu đội kim quan, quý khí bức nhân, hơi thở đế vương tỏa ra mãnh liệt. Ở bên cạnh Nhị vương mặc triều phục màu tím đậm, gương mặt lạnh lùng xa cách vẫn không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào. Chỉ là, ánh mắt hắn từ lúc đi vào liền chỉ chăm chú nhìn về một hướng, không một giây dời đi.
Hoàng thượng chân trước vừa bước vào hoa viên đã mở miệng ban thưởng, đám thiên kim tiểu thư ngồi xung quanh đều dùng ánh mắt ghen tị cùng phẫn hận nhìn Tiểu Vân, cũng không biết là đã vặn xoắn đứt biết bao nhiêu khăn tay. Tiểu Vân thở dài, bất đắc dĩ liền cúi đầu tạ ơn, sau đó cũng không nói gì thêm lại ngồi xuống ghế, bắt đầu từ lúc đó tận lực thu mình lại, giống như chỉ hận không thể đem bản thân mình biến thành người tàng hình luôn.
Hoàng hậu mỉm cười dẫn theo đám phi tần đi đến hành lễ, tươi cười tiêu chuẩn, rất có phong phạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Tiểu Vân, bắt đầu cất giấu một chút nghi hoặc cùng đề phòng. Lan Quý phi cười nói dịu dàng đi lên trước, làm nũng ôm cánh tay Hách Liên Minh Thiên, thanh âm nhu hòa như nước hỏi:
“Hoàng thượng đã lâu không đến xem chúng thần thiếp thế nào, có phải ngài đã quên chúng thần thiếp rồi hay không?”
Hưởng ứng Lan Quý phi, từ Lệ phi, rồi Hiền phi, rồi Thục phi, vân vân các loại phi bắt đầu lên tiếng trách móc Hoàng đế dạo này lạnh nhạt bọn họ. Nhưng với giọng nói dịu dàng đến chảy nước, đây căn bản không phải trách móc, mà chính là dùng hết sức để phô bày sự quyến rũ đấy thôi. Tiểu Vân ngồi bên cạnh, nhìn Hoàng đế bị một đám phi tần vây quanh, trong lòng âm thầm khinh thường. nhân nhà đế vương, vĩnh viễn đều là hoa tâm như vậy. Đến lúc này nàng lại thấy bi ai thay cho Tiêu Khuynh Thành, nàng ấy như thế nào lại xuyên vào thân một phi tần của hoàng đế chứ, nếu xuyên vào gia đình một nhà quan nào đó thì có phải sẽ đỡ hơn không?
Hách Liên Minh Thiên khóe môi hơi nhếch lên, nơi đáy mắt hiện ra một tia ghét bỏ. Hắn nhìn Lan Quý phi đang ra sức ôm cánh tay mình, lại nhìn sắc mặt Hoàng hậu xám ngoét đứng một bên, trong lòng cười lạnh. Đám nữ nhân này xem ra càng ngày càng lớn mật rồi! Dù vậy, bên ngoài hắn vẫn cười, nhưng nụ cười có mấy phần thật mấy phần giả thì không ai biết:
“Dạo gần đây triều vụ bận rộn, nếu như các nàng có thể thay trẫm giải quyết thì tốt lắm, như vậy thì trẫm sẽ có nhiều thời gian để đến hậu cung rồi!”
Có đến thì cũng là tìm Thành nhi của ta chơi, chẳng đến phiên các ngươi đâu! Thành nhi, trẫm nhớ nàng a! Hách Liên hoàng đế trong lòng kêu gào, nhanh chóng thoát khỏi sự bấu víu của đám nữ nhân, đi đến chính vị ngồi xuống. Hoàng hậu và Lan Quý phi chia nhau ra ngồi hai bên, đến lúc này yến hội thưởng hoa mới lại tiếp tục.
Thẩm Yên Như từ lúc Hách Liên Ngạo Thiên tiến vào đã chẳng thể dời mắt khỏi thân ảnh cao lớn anh tuấn của hắn. Mặc dù không biết thực hư rõ ràng tin đồn mấy ngày nay ở trong kinh thành. Nhưng từ trong tâm nàng đã sớm mặc nhận mình là người của hắn, vị trí Nhị vương phi tôn quý kia sớm đã là vật nằm trong túi mình. Vậy nên, ánh mắt si mê của nàng chẳng thể dời khỏi hắn được một phút một giây nào. Đám thiên kim tiểu thư còn lại ngồi trong viện cũng vậy, chia làm hai phe, một phe chỉ chăm chăm nhìn hoàng đế, phe còn lại ngồi ngắm Hách Liên Ngạo Thiên. Ngồi ở giữa, Tiểu Vân không chút để ý ăn điểm tâm trên bàn, tự mình thưởng rượu ngắm hoa, không quan tâm đến động tĩnh trong hoa viên. Dù sao mai yến này cũng chẳng thể gọi là mai yến nữa. Hội thưởng mai đã biến thành hội ngắm trai đẹp rồi, người người đều đem mắt dán cả trên người hai nam nhân kia, đâu còn ai đi ngắm hoa nữa? Nhưng chẳng sao cả, không có ai ngắm thì Tiểu Vân nàng ngắm!
Đợi đến lúc Đế, Hậu đều rời đi, đám thiên kim tiểu thư lại tản ra. Tiểu Vân cũng dẫn theo Liên nhi đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua rừng mai, mơ hồ lại nghe tiếng nói chuyện từ sau một thân cây mai truyền tới. Tiểu Vân hơi dừng cước bộ, sau đó dứt khoát nhấc chân đi về phía đó. Nàng có cảm giác thanh âm đang nói kia là Hách Liên Ngạo Thiên. Đứng nấp sau thân một cây mai lớn, Tiểu Vân ló đầu ra nhìn. Quả nhiên là hắn! Mà nữ nhân đang đứng cùng hắn kia, chính là Thẩm Yên Như. Nam tử phong thần tuấn lãng, nữ tử xinh đẹp e lệ, giữa rừng mai hoa nở trắng xóa, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, nhưng không hiểu sao trong lòng Tiểu Vân chỉ thấy khó chịu. Mặc dù đã tự nhủ bản thân nên hết hy vọng, nhưng khi nhìn hắn đứng cùng nữ nhân khác thì nàng lại rất muốn khóc. Liên nhi thấy nàng không nói gì, hơi tò mò nghiêng đầu qua, nhìn thấy vị tiểu thư kia đang đứng cùng vương gia, trái tim nhỏ bé của Liên nhi lập tức thọt lên tận cổ. Quan hệ của tiểu thư với vương gia đã kém như vậy, bây giờ lại nhìn thấy cảnh này, không biết tiểu thư đang nghĩ gì? Có phải người đang rất thương tâm không?
“Liên nhi, chúng ta về thôi!”
Tiểu Vân xoay người, nàng cúi đầu nên Liên nhi không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng ra sao. Nhưng ngay lúc chủ tử hai người vừa định rời đi, từ cách đó không xa lại truyền đến thanh âm bàn luận của nữ tử.
“Người nói tin đồn mấy ngày nay có thể tin không?”
“Tin đồn gì?”
“Là Nhị vương gia với Thẩm tiểu thư kia...”
“Ngươi tin không?”
“Ta ban đầu còn nghi ngờ, nhưng ngươi thấy đấy, hai người họ vừa ly khai khỏi yến hội đã dính lấy nhau. Vừa rồi ta vô tình nghe được hai người họ đối thoại, một chút thôi, nhưng nghe gì mà Vương phi, rồi chính phi, không phải đã chứng thực tin đồn mấy ngày nay là đúng rồi sao?”
“Kể cũng phải, trước giờ Nhị vương gia ghét nhất là có nữ nhân ngắm ngài ấy không dời mắt, vậy mà vừa rồi ở trong hoa viên, Thẩm Yên Như nhìn ngài ấy trắng trợn si mê như vậy mà có thấy Nhị vương gia nói gì đâu...”
“Xem ra phen này Thái hậu định chỉ hôn thật rồi! Thẩm Yên Như mà trở thành Nhị vương phi, ta sẽ tính trước kêu phụ thân nhanh chóng chuyển nhà ra khỏi thành!”
“Ha ha...”
Thanh âm hai người kia đã đi rất xa, nhưng Tiểu Vân vẫn sững sờ không biết. Trong đầu nàng trống rỗng, gương mặt mất hồn hoàn toàn không có cảm giác. Liên nhi tái xanh mặt mũi, vội vàng đi lên trước, cầm tay nàng nói:
“Tiểu thư, người đừng nghe bọn họ nói hàm hồ, Vương gia là thật tâm với tiểu thư!”
Tiểu Vân không nghe nổi nữa, nàng thẫn thờ hỏi:
“Tin đồn, mấy ngày gần đây có tin đồn gì?”
Liên nhi cắn môi, cúi đầu do dự. Tiểu Vân hơi lên giọng:
“Liên nhi, mau nói cho ta biết!”
Liên nhi do dự nửa ngày, mới mở miệng lí nhí nói:
“Tin đồn kia nói Thái hậu sẽ ban hôn cho Nhị vương gia và Thẩm tiểu thư phủ Thượng thư, Thẩm tiểu thư sẽ trở thành Nhị vương phi!”
Thân thể Tiểu Vân lảo đảo lùi lại, gần như muốn ngã xuống, may mà Liên nhi đã đỡ nàng lại. Sắc mặt Tiểu Vân trắng bệch, nàng cắn môi, ngăn lại nước mắt đong đầy nơi khóe mắt. Liên nhi nhìn nàng như vậy, đau lòng nói:
“Tiểu thư người đừng tin bọn họ nói bậy! Tất cả mọi người đều nhìn rõ vương gia có tình cảm với người mà! Người đừng tin bọn họ nói bậy!”
Tiểu Vân cúi đầu, trái tim sớm đã đau đến rỉ máu, nàng dựa vào Liên nhi hồi lâu mới mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng mang theo cả nghẹn ngào đau đớn:
“Liên nhi, ta rất mệt mỏi rồi!”
Hốc mắt Liên nhi ửng hồng, nàng đỡ Tiểu Vân đến một đình viện gần đó ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư người ngồi đây nghỉ ngơi một lát, em đi kiếm chút điểm tâm cho người!”
Tiểu Vân vốn muốn ngăn lại, nhưng thân ảnh Liên nhi đã đi xa. Nàng nắm tay thu lại, thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Nàng cũng muốn một mình một người yên tĩnh lúc này. Nhưng như vậy, nỗi đau trong lòng lại trào lên. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, khi Hách Liên Ngạo Thiên có nữ nhân khác thì bản thân sẽ đau lòng. Nàng ban đầu chỉ nghĩ, nàng cũng chỉ thích hắn thôi, nên nếu sau này có phải rời khỏi hắn, có thể là lúc đầu thấy hơi buồn, nhưng sau này sẽ tốt hơn. Nhưng đến lúc này nàng mới biết, tình cảm của nàng đã sớm vượt qua cái gọi là thích. Nàng nhớ hắn, yêu hắn, nhớ đến khắc khoải, yêu đến không thể quay đầu lại. Ngay từ đầu nàng không nên để hắn tiếp cận mình, để rồi lúc bản thân không để ý, trái tim đã rời bỏ nàng để chạy đến bên người nam nhân kia. Nhưng, còn hắn thì sao? Hắn lừa gạt nàng, lừa gạt sự tin tưởng cùng tình cảm nàng dành cho hắn. Ngay từ đầu đã vậy, và bây giờ cũng vậy. Hắn chưa từng, chưa từng thích nàng, dù là chỉ một chút. Có lẽ trước đây hắn đối với nàng chỉ là hứng thú nhất thời, đến lúc hắn chán hắn sẽ vất bỏ nàng.
Tiểu Vân thẫn thờ tựa người trên lan can, nàng nhắm mắt, che dấu nỗi đau trong mắt, không còn quan tâm đến xung quanh. Vậy nên, tiếng bước chân đi vào đình viện nàng cũng không để ý. Thẩm Yên Như tâm trạng vô cùng tệ đi vào đình viện, vô tình lại nhìn thấy Tiểu Vân ngồi ở trong này. Hai mắt nàng nhuốm đầy thống hận nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ của người kia, chỉ hận không thể đi lên xé rách khuôn mặt khiến nàng ta căm ghét kia. Tại sao chứ?? Nữ nhân này có gì tốt, tại sao người kia lại chỉ để ý đến nàng ta mà không quan tâm Thẩm Yên Như nàng? Nàng cái gì cũng tốt hơn nàng ta, thân phận nàng cao quý hơn, dung mạo xuất sắc hơn, nàng ta không phải chỉ là một cái tài nữ thôi sao? Có gì hơn người mà ngay cả nam nhân lãnh khốc kia cũng bị nàng ta thu hút. Thẩm Yên Như nghiến răng, thanh âm ác độc thốt ra:
“Nữ nhân ti tiện! Quả nhiên là kẻ không cha không mẹ thì sẽ không có giáo dưỡng! Suốt ngày ra đường quyến rũ nam nhân!”
Tiểu Vân nghe thanh âm ác độc này thì mở mắt ra. Ánh vào mi mắt nàng là khuôn mặt giận dữ của Thẩm Yên Như. Nàng ta sắp trở thành Nhị vương phi rồi, nên tới tìm nàng để thị uy sao? Nhưng thật xin lỗi, nàng lúc này hoàn toàn không muốn cùng nàng ta đối chọi. Vậy nên Tiểu Vân đứng dậy, trực tiếp đi qua nàng ta đi ra khỏi đình viện. Mà Thẩm Yên Như thấy nàng như vậy, ghen ghét trong lòng càng tăng, nàng chạy đuổi theo Tiểu Vân ra ngoài rồi chạy lên trước chắn đường nàng. Tiểu Vân mệt mỏi nâng mắt, hỏi:
“Thẩm tiểu thư đây là có chuyện?”
Thẩm Yên Như nhịn xuống xúc động muốn xé rách mặt nàng, nàng ta nâng cằm, dùng giọng điệu khinh thường nói:
“Quả nhiên là kẻ không có phụ mẫu dạy dỗ, bản tiểu thư nhìn ngươi thực sự cảm thấy vô cùng bẩn mắt!”
Tiểu Vân lại vẫn thản nhiên mở miệng:
“Nếu đã vậy, thì phiền toái Thẩm tiểu thư tránh đường cho ta đi! Thẩm tiểu thư nếu đã thấy bẩn mắt, vậy tốt nhất nên đi rửa, còn ở lại nơi này chẳng lẽ là muốn để cho người ta nhìn thấy sự bẩn thỉu hay sao?”
Thẩm Yên Như vẫn chẳng buông tha cho nàng:
“Ta thiết nghĩ ngươi đột nhiên xuất hiện đã đoạt đi danh hiệu tài nữ, kẻ không có địa vị cùng thân phận như ngươi lại đột nhiên trở thành đệ nhất tài nữ, thật sự khiến người ta nghi ngờ! Hay là, ngươi đã dùng những mưu mẹo ti tiện để leo lên vị trí này?”
Tiểu Vân ngược lại mỉm cười:
“Ti tiện hay không, tự ta biết là được! Thẩm tiểu thư đây là đang tiếc hận bản thân vì sao có địa vị cùng thân phận mà lại không được như ta? Trở thành đệ nhất tài nữ? Xem ra địa vị cùng thân phận của tiểu thư, cũng chỉ là hoa trong bình, ngoài để ngắm ra thì chẳng có tác dụng gì!”
Thẩm Yên Như tái mặt, nghiến răng:
“Ngươi... ti tiện! Đồ nữ nhân vô sỉ, lẳng lơ, đồ gái lầu xanh không biết xấu hổ, suốt ngày đi quyến rũ nam nhân...”
Bốp! Lời của Thẩm Yên Như chưa nói hết, một bên má đã nổi lên năm dấu tay đỏ ửng. Nha hoàn Y Bích của nàng ta thấy vậy liền vội vàng đi lên, nhưng lại bị Thẩm Yên Như đẩy ra, nàng ta hung hăng đi đến trước mặt Tiểu Vân, trừng mắt phẫn hận quát:
“Ngươi dám đánh ta?”
Tiểu Vân trầm mặt, nàng dùng giọng nói lạnh lẽo lên tiếng:
“Miệng chó không mọc được ngà voi! Quả nhiên Thẩm tiểu thư là con nhà có giáo dục, có cha mẹ giáo dưỡng, loại từ ngữ như ‘gái lầu xanh’ mà cũng nói ra miệng được! Ta thật sự bái phục trình độ dạy con của Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân, lại dạy ra được một nữ nhi không thấu tình đạt lý, không biết cách đối nhân xử thế như vậy!”
Nàng trừng mắt nói xong liền hung hăng bỏ đi, nhưng khi đến gần bờ hồ, từ sau lưng chợt vang lên thanh âm thống hận của Thẩm Yên Như:
“Tiện nhân, ngươi đi chết đi!”
Phía sau bị đẩy mạnh một cái, Tiểu Vân không chú ý bị người đẩy, nàng trượt chân hướng phía trước ngã xuống. Mà phía trước chính là hồ nước trong hoa viên. Mặc dù bây giờ thời tiết đã ấm lên, nhưng nước trong hồ vẫn rất lạnh. Tiểu Vân một cô nương yếu đuối bị đẩy xuống hồ, không nghi ngờ gì là tự đi tìm chết. Một tiếng ùm vang lên, nước trong hồ bắn ra tung tóe. Thẩm Yên Như sững sờ nhìn hai bàn tay mình. Nàng không cố ý, nàng không cố ý đẩy người kia, nàng không cố ý... Nha hoàn Y Bích đứng bên cạnh từ trong sợ hãi hồi thần, nàng ta nhìn tiểu thư mình run rẩy đứng bên cạnh, tròng mắt hơi chuyển, nàng ta vội vàng nói:
“Tiểu thư, chúng ta mau rời đi nơi này, không có ai nhìn thấy chúng ta đi vào, vậy nên sẽ không ai nghi ngờ tiểu thư!”
Thẩm Yên Như ánh mắt mờ mịt nhìn người đang giãy dụa trong hồ nước, mọi suy nghĩ đều bị đình trệ. Hồi lâu mới tiêu hóa xong những điều Y Bích nói, nàng ta run rẩy vội vàng nói:
“Đi, chúng ta mau đi, mau đi...”
Hai chủ tớ dắt díu nhau chạy đi. Hai người vừa đi khuất thì Liên nhi cũng bưng điểm tâm chạy vào. Vừa rồi nàng đi hơi lâu, lúc này lại cảm thấy trong ngực mơ hồ như có lửa đốt, cảm giác như tiểu thư đã xảy ra chuyện nên mới hộc tốc chạy về. Đến lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đĩa điểm tâm trong tay nàng rơi xuống vỡ tan, Liên nhi hoảng loạn chạy tới, hô to:
“Tiểu thư!”
Tiểu Vân ở trong hồ giãy dụa kêu cứu, không biết đã uống bao nhiêu nước. Nàng không biết bơi. Trong lúc ý thức càng ngày càng mơ hồ, nàng nghe được tiếng Liên nhi gọi nàng. Tiểu Vân muốn đáp lại, nhưng nàng lại chẳng thể thốt ra được lời. Càng lúc sức lực nàng càng cạn kiệt, Tiểu Vân cảm giác dưỡng khí trong phổi mình sắp hết. Thân thể dần dần chìm xuống, cảm giác trên người cũng như sắp biến mất.
Một thân ảnh màu đen xuất hiện, hắn nhìn Liên nhi đứng ở xa gào khóc, nghi hoặc gọi:
“Liên nhi?”
Liên nhi vừa nhìn thấy người vừa tới, nàng vội vàng chạy đến, bù lu bù loa khóc lên:
“Vô Niệm ca ca, tiểu thư rơi xuống hồ rồi, huynh mau gọi Vương gia đến đi, mau gọi Vương gia đến cứu tiểu thư đi, người sắp chết rồi!”
Sắc mặt Vô Niệm ngưng trọng, hắn gật đầu rồi xoay người đi. Liên nhi luống cuống đứng ở bên hồ không ngừng gào khóc gọi người tới cứu, nhưng ở đây chẳng có ai. Rất nhanh, ở xa xa xuất hiện mấy đạo thân ảnh đang chạy tới nơi này. Liên nhi vừa nhìn thấy người tới, nước mắt lại lập tức trào ra:
“Vương gia, người mau cứu tiểu thư đi...”
Hách Liên Ngạo Thiên như một ngọn gió lao vào trong, đến lúc nhìn thấy người kia, thân thể hắn giống như bị rơi vào hầm băng lạnh buốt. Hách Liên Ngạo Thiên gầm lên:
“Vân nhi!”
Ý thức Tiểu Vân đang dần biến mất. Bên tai nàng quanh quẩn những âm thanh hỗn độn, còn có thanh âm của người nào đó đang không ngừng gọi tên nàng. Nàng rất muốn mở mắt ra, nhưng dù rất cố gắng cũng chỉ hơi hé được mắt, gương mặt người kia nhòe đi trong làn nước. Khóe môi Tiểu Vân hơi nhếch lên, nàng muốn gọi tên hắn, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, Tiểu Vân liền rơi vào hôn mê. Hắn vẫn ở bên cạnh nàng, có phải hay không?
Ngạo Thiên...