Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội

Chương 5: Chương 5




Mộ Phong tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh trống trơn, hắn lập tức ngồi dậy đi tìm kiếm bốn phía, vội vàng muốn tìm được người yêu của mình, nhưng bên trong phòng đâu còn có người, ngay cả áo khoác hắn cũng không kịp phủ thêm liền xông ra ngoài.

"Ah! Vương gia!"

Trên đường đi gặp được mấy tiểu nha hoàn, vừa nhìn thấy được vương gia quần áo xốc xếch, còn hơi lộ ra bộ ngực màu đồng cổ, thật sự là khiến người nhìn không khỏi mặt hồng tim đập dồn.

"Có nhìn thấy Đinh cô nương hay không?"

"Không có." Mặt của đám tiểu nha hoàn đều cúi thấp xuống, cái đầu nhỏ mãnh liệt lắc đầu.

Hắn lại tiếp tục đi về phía trước, gặp được tổng quản, mà vẻ mặt vốn bình tĩnh của tổng quản vừa nhìn thấy được vương gia quần áo xốc xếch thì thiếu chút nữa ông phải té xỉu rồi.

"Vương gia?!"

"Tổng quản, ngươi có nhìn thấy Đinh cô nương hay không?"

"Ah! Tiểu cô nương ấy... Có! Nàng ở sau sương phòng."

"Nàng ở nơi đó làm cái gì?"

"Ah! Nàng ấy nói nàng có một số việc cá nhân..."

Mộ Phong bắt lấy tay ông, cũng không quan tâm đến đối phương có tuổi, hiện tại hắn chỉ sợ Đinh Linh sẽ tự biến mất khỏi bên cạnh hắn. Có phải nàng lại muốn trở về hay không? Vậy...

"Mau dẫn ta đi!"

"Dạ!" Tổng quản vội vàng nói dạ, sinh bá nói chậm một câu, cục xương già của lão sẽ bị rung lắc rời rạc.

Hai người cùng đi tới một sương phòng ngoài hậu viện vương phủ, đã thấy cửa phòng khép chặt.

"Đinh Linh!"

Người bên trong phòng vừa nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc, thân thể đột nhiên chấn động, nào biết chấn động này làm cho thân thể của nàng vốn đau đớn không thôi càng đau đớn hơn.

"Ah!" Nàng nhịn không được phát ra rên rỉ.

Thanh âm của tiếng rên rỉ này tuy nhỏ, nhưng lại truyền rõ ràng tới trong tai người đàn ông ngoài cửa, làm cho hắn quyết định ngay tại chỗ phá cửa mà vào.

"Đinh Linh, nàng làm sao vậy?! Mở cửa nhanh lên, ta muốn xem xem nàng!"

"Tránh ra!"

Kế tiếp nàng hốt hốt hoảng hoảng cũng không cách nào nhìn rõ ràng tường tận, chỉ nghe có người thở hổn hển hung hăng một cước, cánh cửa theo tiếng mà mở ra.

"Đinh Linh?!"

Nhìn thấy cả người nàng cong gập thống khổ phơi ở bên giường, sắc mặt tái nhợt khiến người ta kinh hồn bạt vía, bỗng chốc tim của hắn

Xoắn lại.

"Mộ Phong..." Nàng kiên trì gọi tên của hắn mà không gọi hắn là Giang đại ca, bởi vì nàng hy vọng hắn không phải là tỷ phu của nàng, mặc dù cuối cùng người chị gái của nàng lấy không phải là hắn.

"Nàng làm sao vậy?" Hắn vọt tới bên cạnh nàng lo lắng nói.

"Đừng chạm vào ta!"

"Nói xằng bậy gì hả! Nàng xem nàng, cũng đã đau đến không đứng dậy nổi rồi. Người đâu! Đi tìm bác sĩ! Dứt khoát gọi xe cứu thương!"

Hạ nhân ở phía sau ngươi xem ta, ta xem ngươi, bởi vì tất cả mọi người đều không hiểu cái gì là bác sĩ, chớ nói chi là xe cứu thương.

Bởi vì nàng quá đau cho nên cũng nói bừa, vươn ra nắm đấm, đánh đấm ngực của hắn vài cái, xem ra giống như là đang làm nũng với hắn.

"Giang Mộ Phong! Ngươi cút đi! Đừng động tới chuyện con gái á!" Hiện tại loại tình huống này của nàng rất là xấu hổ, hơn nữa rõ hơn thật sự là thời điểm bên dưới.

Đây là nàng căm ghét nhất, thời điểm sống không bằng chết nhất, hàng tháng sắp tới thì trước một tuần sẽ bắt đầu có từng cơn quặn đau, mỗi một xoắn đều làm nàng muốn mắng người, hơn nữa tràn đầy bạo lực đẫm máu, có lẽ là bởi vì nàng sắp "thấy máu" rồi.

Đáng ghét! Nàng ghét làm phụ nữ.

"Đinh Linh..." Hắn không rõ rốt cuộc nàng bị làm sao, chỉ thấy toàn thân nàng đổ mồ hôi, bộ dáng đau đớn, hắn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nàng, nào biết vừa động thì làm cho nàng kêu oa oa.

"Không được chạm vào ta! Nam nhân đáng ghét!" Nàng nói bừa mắng to, bên tai truyền đến một tiếng hút không khí lớn tiếng.

Là thế nào? Ánh mắt sát khí của nàng lập tức đảo qua toàn cảnh, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, hẳn là đã chết cả một loạt rồi.

"Nàng..."

"Cho dù nàng muốn mắng chết ta, ta cũng không quan tâm, ta không muốn nhìn thấy một mình nàng trốn ở chỗ này đau đớn không chịu nổi."

"Không cần ngươi quan tâm! Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Ngươi thật sự nghĩ đến ngươi là tỷ phu của ta sao? Không! Chị gái của ta đã không cần ngươi rồi, ngươi đã là một con quỷ đáng thương bị vứt bỏ, ngươi còn dám chạm vào ta, ngươi không thấy được ta nói ta rất đau sao?"

Cơ hồ là nàng dùng hết sức rống với hắn, cảm thấy vừa rống vừa hô như vậy, còn có chút làm dịu đi đau đớn của nàng... Rất nhanh, cảm giác quặn đau lại tới nữa.

"A——" Nàng lại phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

"Đừng giãy giụa! Ta van xin nàng, giống như một tiểu cô nương bướng bỉnh gào to rống lớn với người ta một chút chỗ gian cũng không có." Hắn lấy giọng điệu tức giận ngang nhau đáp lại nàng.

Mặc dù Đinh Linh cũng chú ý tới giọng điệu hung dữ của hắn, nhưng mà di chuyển bước chân lại chậm lại rõ ràng, bản thân cố gắng tránh để không làm cho nàng đau đớn hơn nữa.

Đi đến trên giường lớn lụa đỏ hai người cuộn tròn đêm qua, hắn cẩn thận đặt nàng ở trên giường. Nằm ở trên giường lớn ấm áp lại mềm mại, nàng cảm thấy thư thái một chút.

"Đại phu đến chưa?" Hắn rống to với bọn hạ nhân theo đuôi dọc theo đường đi, hắn vốn không muốn đem tính khí của mình làm cho khó mà chung đụng như vậy, chẳng qua là không có bệnh viện, lại gặp phải người yêu mình sinh bệnh, hắn đương nhiên là sốt ruột chết rồi.

"Đã phái người đi mời rồi, chờ một chút thì đến đây!" Tổng quản vội vàng đáp.

"Gọi hắn mau một chút..." Mới rống được một nửa, tay áo bên phải của hắn bị người lôi kéo, hắn liền quay đầu lại nhìn người trên giường. "Làm sao vậy?"

"Không... Không cần gọi đại phu, hơn nữa... Van xin ngươi, bảo những người khác ra ngoài đi..."

"Nhưng bị ốm thì phải gọi đại phu..."

"Ngươi sang đây một chút..."

Mặc dù hắn hoang mang, nhưng vẫn cúi đầu, tiến đến cạnh nàng, chỉ nghe được nàng nói: "Ta đau chỉ là vì sinh lý mà thôi."

Hắn sửng sốt một lúc, mặc dù không rõ sinh lý của phụ nữ là một bệnh đau đớn như thế nào, nhưng có thể biết trong khoảng thời gian này, tiểu nữ nhân dịu dàng thế nào đi nữa cũng sẽ biến thành cọp mẹ tính tình cổ quái, khó trách vừa rồi nàng lại đối với hắn vừa đấm vừa đánh, vừa rống vừa la.

Mộ Phong đi tới cửa, thấp giọng gọi một người phụ nữ lớn tuổi tới đây, hỏi bà vài câu, lại nhìn tổng quản dặn dò vài câu, mới đi đến bên giường.

Khi một cơn quặn đau khác bắt đầu, Đinh Linh gần như sắp thở không nổi, đã có một bàn tay cắm nàng thật chặt, cho nàng sức mạnh nồng nhiệt.

Nàng khẽ mở mắt ra nhìn hắn, chỉ thấy hắn bởi vì lo lắng cho nàng mà nhíu chặt mày, trên mặt điển trai đầy vẻ không vui.

Kỳ lạ... Người phát bệnh là nàng mà! Cũng không phải là hắn, làm gì một bộ dáng người ta thiếu hắn mấy trăm vạn.

"Ngươi... ngươi tránh ra á!" Nàng cũng đau sắp hôn mê rồi, còn phải trông thấy gương mặt thối đó của hắn.

"Còn có thể rống ta, vậy đại biểu nàng vẫn không quá đau nha!"

Mộ Phong vừa nói xong, lập tức đón nhận một ánh mắt giết người, nhưng hắn không chút cử động, bởi vì hắn đang tức giận, giận nàng lại thà rằng tự mình che dấu đau đớn cũng không cầu cứu với hắn, nhất là sau khi ở hai người đã từng phát sinh quan hệ như vậy, hai người càng nên có liên hệ thân mật hơn.

Đinh Linh còn muốn mở miệng, chỉ thấy tổng quản cung kính gõ gõ cánh cửa, "Vương gia, đại phụ đến rồi."

"Mau vào!"

"Ta không cần xem đại phu!" Nàng cực kỳ giận dữ nói.

Hắn không chút cử động, chỉ là nhường vị trí cho đại phu, hơn nữa vừa vặn vị đại nương kia cũng bưng tới một chậu nước ấm và khăn lông sạch, tiểu nha hoàn phía sau cũng bưng một chén canh đậu đỏ tới.

"Vương gia, mọi thứ đều đã ở đây, cần ta đến..."

"Không cần! Chờ một chút ta tự mình tới làm thì được rồi."

Mắt đại nương đột nhiên trợn to. "Cái gì?! Vương gia ngài muốn tự mình làm?" Tiểu nha hoàn ở phía sau bà cũng xôn xao một hồi, nhưng lúc này đại phu cũng đi ra rồi.

"Vương gia, người bệnh chỉ là quá khẩn trương mà dẫn tới quặn đau, dùng chườm nóng hoặc là ngâm nước nóng đồng thời ăn nhiều thức ăn nóng hoặc canh đậu đỏ, hẳn là có thể giải trừ đau đớn cho người bệnh một chút."

"Loại bệnh này có đường giải quyết không?"

"Hiện nay còn chưa có cách chữa tận gốc, chỉ có điều phần lớn phụ nữ có loại bệnh này ở sau khi sinh xong đứa trẻ là có thể cải thiện, thậm chí có người hoàn toàn chữa tận gốc."

"Sinh con?"

"Đúng vậy."

Mộ Phong trầm tư một lúc, rồi sau mới lệnh cho tổng quản tiễn đại phu đi ra ngoài, hắn mới đi vào trong phòng.

Đại nương đang cẩn thận cho Đinh Linh ăn canh đậu đỏ nóng, trông thấy vương gia, mọi người đều dừng lại động tác, cung kính hành lễ với hắn.

"Các ngươi lui ra đi!"

"Vương gia, công việc hầu hạ này để chúng tôi đi đến làm là được rồi, ngài tuyệt đối không thể làm chuyện hạ nhân này."

Đinh Linh mở to đôi mắt chớp cũng không chớp trợn mắt nhìn hắn, xem ra cũng là đang nhìn hắn dự định làm như thế nào, cũng nhìn hắn có dám làm hay không.

Ở nơi này lấy nam nhân là trời, thể diện quan trọng hơn lớp vải lót quyền lực của xã hội thời cổ, hơn nữa đường đường hắn lại thân là vương gia, đối với một người bình thường nhỏ nhặt không đáng kể như nàng, căn bản không cần tự thân tự lực.

Đinh Linh nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn đứng thẳng ở trước mặt của nàng, cả người càng có phong độ vương gia hơn.

Cái mũi xinh đẹp thẳng tấp của hắn hòa hoãn đường cong quai hàm nghiêm túc của hắn, làn da ngăm đen, tròng mắt đen như vì sao nhỏ thẳng tắp nhìn nàng chăm chăm, làn môi gợi cảm đẹp mắt càng làm cho nàng không tự chủ được nhớ tới mùi vị tuyệt vời hắn hôn nàng khi đó.

Người phụ nữ trước mắt này thật sự là khắc tinh của hắn, mặc dù sắc mặt nàng tái nhợt giống như giấy, xem ra là mảnh mai đáng thương như vậy, một đôi mắt to vừa lớn vừa tròn, dưới ánh nến le lói, đáy mắt nàng lấp lánh một ánh hào quang.

Tầm mắt của hắn dừng ở trên hai mảnh môi anh đào màu hồng của nàng, nhìn nàng khẽ cắn môi dưới, đây là thói quen nhỏ nhặt của nàng, mà hắn cũng kinh ngạc phát hiện mình gần như muốn xông lên trước, muốn dùng hàm răng của hắn thay thế của nàng, để dập tắt cả bất an và đau đớn của nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau, căn bản không chú ý đến ánh mắt tò mò của những người khác, mãi đến hắn mở miệng, "Các ngươi lui xuống trước đi, ở đây có ta là được rồi."

"Không! Ta không cần ngươi!"

"Không! Nàng cần ta." Hắn cố chấp nói, đi tới mép giường ngồi xuống.

"Đi xuống!"

"Nhưng..."

"Các ngươi muốn tạo phản sao?"

"Không dám!"

"Đi xuống!" Hắn lớn tiếng gầm lên, mọi người cũng giật nẩy mình.

Bỗng chốc, bên trong phòng chỉ còn lại có hai người hắn và Đinh Linh, dường như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Hắn vắt một cái khăn nóng, muốn áp lên bụng của nàng, đây là vừa rồi hắn nhìn thấy đại nương làm cho nàng.

Đinh Linh vốn định kháng nghị, nhưng hắn áp khăn nóng ở trên bụng của nàng, hơi nóng rất nhanh truyền ra, làm dịu quặn đau một chút. Nàng nhịn không được muốn đè lại khăn nóng, không chú ý tới mình đè lại chính là bàn tay của hắn.

"Thế này tốt hơn nhiều không?"

Nàng chỉ có thể gật gật đầu. Không biết là tác dụng của canh đậu đỏ tiêu mất hay là bởi vì hắn đang bên cạnh, để cho nàng không tự chủ được khẩn trương lên.

Tóm lại, nàng quyết định nhắm hai mắt lại để hắn chăm sóc, cũng không phản kháng săn sóc của hắn nữa. Nàng biết tính tình của hắn, lên cơn cũng cực kỳ giống con bò cố chấp.

"Trước đây nàng thường đau như vậy sao?"

Nàng làm bộ như không có nghe thấy.

"Ta nghe người ta nói cái đó đến con gái sẽ đau, hơn nữa tính tình cũng sẽ trở nên không tốt."

"Sợ bị cuốn vào đuôi cơn bão, ngươi có thể đi!"

Hắn không có trả lời, chỉ ngoan ngoãn lại thay đổi chiếc khăn lông cho nàng, nghĩ thầm thời điểm cái đó của phụ nữ tới thật sự là khủng bố.

Nàng không cách nào để ý tới, bởi vì cái loại buồn bực đau nhức này làm nàng không thoải mái, mặc dù chườm nóng để cho nàng tốt hơn nhiều, mà yên tĩnh của hắn cũng làm cho nàng cảm kích.

Lúc nàng lờ mờ thì một làn gió mát hiu hiu thổi qua mặt nàng, mở mắt ra, phát hiện hắn đang ân cần quạt gió cho nàng.

"Cám ơn." Nàng đang cần cái này.

Hồi đáp nàng là nụ cười sủng nịch của hắn. "Ngủ đi! Ta sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh nàng."

Nàng vốn muốn nói với hắn là không thể ngủ được, nếu như nàng mà nói chưa uống thuốc giảm đau. Nhưng, không thể tưởng tượng nổi, khi hắn quạt nhẹ cùng với chườm nóng cho nàng, bỗng chốc nàng liền ngủ thiếp đi, cho nên không biết thừa dịp sau khi nàng ngủ thiếp đi, hắn có hôn trộm nàng một cái...

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Đinh Linh đã thức dậy, phát hiện mình lại nằm ở trong ngực của Mộ Phong.

Đáng lẽ nàng nên đẩy hắn ra, nhưng nàng không nỡ, bởi vì lúc này hắn ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ vô hại, thậm chí nàng không muốn tỉnh lại.

Nàng có thể thương hắn sao? Nàng có thể chứ?

Nhưng vào lúc này, một đôi tròng mắt đen sáng ngời đột nhiên mở to, nàng không kịp né tránh, đã đón nhận đôi mắt tràn đầy tình cảm đó.

Nàng không rõ vì sao hắn có thể dùng ánh mắt thâm tình như thế, trong sáng vô tư như thế nhìn nàng chăm chăm.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, bất thình lình hắn liền phong bế lại môi của nàng.

"Đừng..."

Nàng muốn phản kháng, nhưng chỉ cảm thấy trong đầu một sự hổn loạn, tình cảm ở một khắc này giống như một cơn thủy triều bao phủ nàng.

Đụng chạm và ôm ấp của hắn làm nàng vui vẻ, muốn rên rỉ, nàng giống như một con mèo hoang, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mè nheo quần áo của hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể dưới quần áo, đáy lòng có sự kích động, làm cho nàng muốn bất chấp hết thảy hô to với hắn ta yêu ngươi.

"Ta biết." Hắn đột nhiên thì thào với nàng.

"Biết cái gì?" Nàng yêu kiều hổn hển hỏi. Rốt cuộc hắn đã biết cái gì?

Nhưng hắn không có trả lời, chỉ ôm chặt nàng hơn, đầu lưỡi thăm dò vào thật sâu trong miệng nàng, lý trí lại một lần nữa bị nụ hôn của hắn đoạt đi.

"Ngừng tay... Ngươi đừng như vậy... Ngươi đã quên cái đó của ta sắp tới rồi..." Giọng nói của nàng run run, hai tay liều mình đánh đấm hắn, hai má đỏ tươi mềm nhẵn, thoạt nhìn cực kỳ yêu mị.

"Còn chưa có đến, cho nên còn có thể..."

"Đáng ghét! Ta không muốn!" Sao bộ dáng của người đàn ông này như vậy, mỗi lần đều bá đạo như vậy!

"Nàng còn không rõ thói hư tật xấu của đàn ông sao? Nàng càng không muốn, ta càng muốn!" Một tay hắn xoa nắn ngực cao ngất co dãn của nàng, miệng mút lấy bên kia, càng nhanh chóng kích thích dục vọng của nàng, làm cho hô hấp nàng dồn dập, tinh thần ngẩn ngơ, như si như say.

"Ngươi hạ lưu, đê tiện... Ah..."Hắn thật xấu, cố tình cắn một cái trên đầu vú của nàng, làm cho nàng đau kêu ra tiếng.

Mặc dù bộ ngực của nàng không quá lớn, nhưng tràn đầy co giãn, làm người ta quyến luyến không rời, Mộ Phong nghe được bên tai hơi thở dốc, giống như thuốc trợ tình hữu hiệu nhất.

Bàn tay của hắn từ từ dời xuống dưới, lướt qua bụng bằng phẳng đi đến bắp đùi bóng loáng của nàng, lại từng tấc di hướng lên trên, mơn trớn mỗi một chỗ hình như đều có lửa đang đốt.

"Đừng... Không thể..." Nàng kịp thời bắt được tay hắn muốn xâm nhập vào vườn hoa bí mật, không cho hắn vượt qua lôi trì một bước nữa.

"Ta muốn chạm vào nàng." Hắn khàn khàn nói.

"Không được!"

"Ta đã dục hỏa phần thân rồi..."

"Đó... Chuyện đó không liên quan đến ta..." Nàng run giọng nói. Người đàn ông này thật sự là không chút xấu hổ nào!

"Chuyện làm sao có thể không liên quan đến nàng? Ai bảo nàng muốn quyến rũ ta!" Hắn giống như một cậu bé tham lam mút lấy nàng.

Tiểu hồng môi trước ngực, luân phiên liếm láp hai bên, cho đến hai tòa ngọc nữ phong sáng bóng như ngâm ở trong nước trái cây ngọt ngào.

"Đừng..."

Hắn đâu có thể nào để ý tới kháng cự của nàng, bàn tay mãnh mẽ vỗ về chơi đùa.

Đinh Linh bắt được cổ tay của hắn, cố ngăn cản hắn, nhưng ngón tay của hắn đã tìm kiếm đến khe nhỏ u mật phấn hồng.

"Uh`m..." Nàng thét lớn một tiếng, đột nhiên chấn động, thân thể mềm mại như gặp phải điện giật, run run giống như lá rụng mùa thu, điềm đạm đáng yêu.

"Thoải mái không?"

"Không..." Cho dù có một chút thoải mái thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

"Không thoải mái? Vậy thế này chứ?" Hắn tìm đến trung tâm nữ tính của nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê xoa xát.

"Không được... Dừng tay..." Hai chân của nàng liều mình kẹp chặt, nhưng hắn dùng đùi áp chế được một chân của nàng, nàng giãy dụa thế nào đi nữa, vẫn khiến hắn có cơ hội có thể lợi dụng.

"Nàng không thể phản kháng lại ta đấy, ta đã quyết định muốn chiếm giữ nàng, ai cũng không thể ngăn cản ta, nàng hiểu không?" Hắn vừa nói vừa lấy ngón tay dò xét trong cơ thể người nàng.

"Ah!" Nàng kinh hô một tiếng, lập tức lại cắn môi dưới, muốn đè nén loại mới lạ này, cảm giác tê dại run rẩy chạy tán loạn trong người.

Thân thể của nàng vô lực rung rung, thịt non chặt nghẽn trong cơ thể kẹp chặt ngón tay hắn, ái dịch trong suốt cũng lây dính ngón tay hắn, xem ra hết sức mập mờ dâm đãng.

"Đừng..." Trong miệng Đinh Linh cự tuyệt, thân thể lại phản bội nàng. Nàng không tự chủ được cong người lên, muốn tìm kiếm an ủi nhiều hơn.

"Nàng thật ngọt..." Toàn thân nàng tràn đầy mùi thơm hoa hồng, hắn vùi mình vào thật sâu trong phần hương thơm này, muốn mãi mãi đều ôm lấy nàng như vậy.

"Đừng chạm vào ta..." Nàng thở hổn hển nói, ngón tay của hắn lại bắt đầu co rút ở trong cơ thể nàng, từng đợt cảm giác xa lạ lại nóng rực tê dại lan tràn đến tứ chi bách hải của nàng, giờ này khắc này lý trí đã hoàn toàn không phải sử dụng đến.

"Ah..." Toàn thân nàng như lửa đốt vậy khó mà chịu được, cái miệng hồng nộn nhỏ nhịn không được bật ra nhiều tiếng rên rỉ mất hồn.

Đinh Linh bất lực bắt lấy cánh tay khỏe mạnh của hắn, cắn môi dưới chịu đựng ngón tay của hắn không kiên nể gì rút ra đâm vào trêu đùa ở trong cơ thể nàng, cùng với ái dịch trong suốt càng ngày càng nhiều, ngón tay hắn rút ra đâm vào cũng càng lúc càng nhanh.

"Không... Dừng tay..." Nàng cong thân mình, không cách nào kiềm chế bật ra tiếng kêu yêu kiều giống như rên rĩ lại giống như vui sướng.

Mộ Phong cuối đầu ngậm chặt đầu vú lắc lư của nàng, lúc thì dùng sức mút, lúc thì lôi kéo khẽ cắn.

Đinh Linh cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào, làn da trắng nõn nổi lên phấn hồng mê người, xem ra làm cho nàng càng quyến rũ động lòng người hơn.

Hắn phát hiện mình không thể nghe thấy nức nở vừa thẹn vừa mừng của nàng nữa, lúc này sợ hắn còn chưa đoạt lấy nàng đã khống chế không nổi mà sụp đổ.

"Ta muốn nàng! Nàng không kháng cự lại ta..."

Ngón tay của hắn rời khỏi ấm áp chặt nghẽn trong cơ thể nàng thì một cảm giác trống rỗng lập tức đánh úp về phía nàng, làm cho nàng có loại bị kích động, muốn kéo hắn trở lại lần nữa...

Không! Đinh Linh, làm sao ngươi có thể như thế? Chẳng lẽ ngươi biến thành người phụ nữ dâm đãng rồi sao?

Nhưng mà... Lý trí và nỗ lực suy nghĩ rất nhanh lại bị động tác của hắn làm cho ném đến sau đầu, Đinh Linh phát hiện Mộ Phong rời khỏi là vì phóng thả kiên đĩnh khinh người của hắn.

"Ah..." Không còn kịp rồi! Hắn đã nhào lên, giống như một dã lang đói khát đánh về phía của nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.