Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội

Chương 7: Chương 7




"Không có việc gì! Ta không sao!" Nàng hét lên với hắn. Nàng biết bơi, không có quan trọng.

Mộ Phong cực kỳ lo lắng, hắn vội vã vươn tay chuẩn bị nghênh đón nàng bơi đến bên bờ, bỗng nhiên, dường như hắn nhìn thấy trên mặt hồ từ từ lóe ra tia sáng màu trắng.

Mà Đinh Linh đang từ từ bơi tới phía của hắn cũng không biết ánh sáng phía sau khuếch đại, mắt thấy liền muốn tiếp xúc đến nàng.

"Đinh Linh, mau! Mau đưa tay cho ta!" Hắn hô to với nàng. Có lẽ đường ánh sáng trắng này chính là ánh sáng lúc trước đưa hai người bọn họ cùng tới, nếu như Đinh Linh bị nó bao phủ, không phải là đại biểu nàng sẽ trở về hiện đại, hoặc là phiêu lưu đến một niên đại khác hắn không biết tên...

Không! Không được!

"Đinh Linh, mau!"

Bên dưới, Đinh Linh hiểu rõ vì sao hắn đột nhiên khẩn trương như vậy, giống như là phía sau nàng có một con cá mập trắng. Đợi chút... Ai nói cổ đại thì sẽ không có cá mập trắng?

Theo bản năng nàng nhìn về phía sau, vừa thấy được tình hình, cả người ngây dại, trong lúc nhất thời cũng đã quên phải nhanh bơi lên bờ.

Nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng lên, ở trong tiếng thét chói tai của nàng, cả hai người đều ngã trên bờ đất xanh.

"Đó... Đó là xảy ra chuyện gì?" Nàng hoang mang hỏi hắn.

Nhưng lúc này Mộ Phong đã không cách nào trả lời, hắn rất sợ, vừa vặn chỉ kém một giây, chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ mất đi nàng rồi.

"Đinh Linh, nàng là của ta! Là của ta! Không ai có thể cướp nàng đi!"

"Ngươi..."

Hắn bất chấp hết thảy hôn nàng, dục vọng lập tức bộc phát ra như lửa vậy, càng không thể vãn hồi.

Nàng vô lực chống đỡ, chỉ có thể mê loạn chịu đựng sự nhiệt tình xảy ra bất ngờ của hắn.

Toàn thân ướt đẫm vả lại đường cong lộ liễu, mái tóc dài đen tuyền ướt đẫm dán ở cổ tuyết trắng trên làn da non mịn, hít thở dồn dập làm cho bộ ngực sữa to thẳng của nàng xem ra cực kỳ mê người.

Hắn ôm nàng đến một chỗ kín đáo phía sau bụi cây, lồng ngực cường tráng chống đỡ bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, ngăn cách bởi quần áo mỏng manh ướt đẫm, hắn cảm thấy bộ ngực cứng ngắc của nàng đang truyền đến một loạt lửa nóng.

Hắn lần nữa nhiệt liệt phong bế miệng nhỏ hồng nộn của nàng, nàng cũng không tự chủ đáp lại hắn, đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, mút lẫn nhau, thân thể hai người ôm nhau thật chặt.

Nàng không rõ vì sao hắn lại nhiệt tình như thế, động tác cũng có chút ngang tàng, không cho nàng có bất kỳ phản khán nào.

"Mộ Phong, ngươi làm sao vậy?"

"Không." Hắn dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng hạ xuống nụ hôn như lửa, liếm hôn đến cổ tuyết trắng của nàng. "Nàng cũng đã ướt đẫm, hãy, cởi hết quần áo xuống, để tránh cảm lạnh."

"Không! Ta sẽ không cởi áo ở nơi hoang dã này!"

"Không quan trọng." Hiện tại hắn chỉ muốn chiếm lấy nàng, cảm nhận được mình ở trong cơ thể nàng, như thế mới có thể giảm bớt bất an trong lòng.

Đúng, chỉ có như thế, chỉ có ôm ấp lấy nàng thật sâu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hô hấp của nàng, mới có thể giảm bớt sợ hãi mới vừa thiếu chút nữa thì mất đi nàng.

"Không cởi cũng không sao, nhưng mà để cho ta dùng nhiệt độ cơ thể đến sưởi ấm nàng, để tránh nàng bị cảm, vậy cũng không phải là rất tốt sao."

"Nào có người như thế..."

Dưới câu trả lời tiếp theo của hắn, chỉ muốn tiếp tục nữa. Bàn tay to tự sao lưng của nàng đưa vào trong váy dài của nàng, dùng dịu dàng lại tràn đầy sức lực của đàn ông vuốt ve mông trắng nhỏ của nàng.

"Ah..."

Ngón tay của hắn lần nữa thăm dò vào, đụng chạm đến cánh hoa kín đáo của nàng, đồng thời vuốt vẻ tiểu hoa hạch trong cánh hoa mềm mại nhất của nàng.

"Phong..." Nàng kinh hãi thở gấp, nhắm hai mắt lại, "Chờ một chút... Chậm một chút..."

"Ta không muốn chờ!" Hắn bá đạo nói, cúi đầu mút thật sâu đầu nhũ hoa nho nhỏ nhô ra cách bởi quần ao ướt đẫm, đùa đến lửa lòng ẩn sâu trong người nàng bày ra càng ngày càng cao.

"Ah... Ah... Uh`m..." Cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng không ngừng bật ra tiếng kêu mất hồn, làm cho hắn càng hưng phấn hơn.

Đột nhiên, tay hắn dời đi nơi cánh hoa sớm đã ướt đẫm, hai tay bắt lại cổ áo của nàng, trái phải lôi kéo!

"Uh`m..." Nàng rên nhẹ một tiếng, bộ ngực tuyết trắng như ngọc toàn bộ lộ ra ở trước mặt hắn. "Phong... Chờ một chút... Ah..." Nàng hít mạnh một hơi, bởi vì hắn đã há mồm ngậm chặt đầu nhũ hoa nho nhỏ màu hồng của nàng, khi đầu lưỡi của hắn liếm láp, bộ ngực sữa mượt mà mềm mại lập tức trở nên cứng ngắt.

"Nàng là của ta! Hiện tại muốn rút lui đã quá muộn rồi, ta muốn nàng hoàn toàn thuộc về ta!" Hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ cọ sát đầu nhũ hoa nho nhỏ bên kia.

Đồng thời hành hạ như thế làm cho toàn thân nàng tràn ngập kích động khó nhịn, không ngừng phát ra tiếng thở gấp tiếng phóng đãng.

Ở dưới âu yếm tà ác của hắn như thế, thân thể Đinh Linh bổi lên màu hồng sáng bóng như ngọc trai.

Lưỡi của hắn lần lượt liếm mút ngọc nữ phong tuyết trắng của nàng, hai tay nâng lên non mềm co giãn, dùng một lực không lớn không nhỏ xoa bóp, đồng thời sử dụng hàm răng khẽ cắn đỉnh đầu quả anh đào hồng nộn nho nhỏ.

"Ah... Uh`m..." Nàng phát hiện bản thân mình bắt đầu khóc nức nở, cảm thấy lý trí của mình và ý chí chống cự đã bị lửa nóng kích tình tách ra làm cho người ta hoa mắt thần mê.

Sau khi đầu lưỡi của hắn nhấm nháp hết tốt đẹp ở nữa người trên của nàng, lại đến vườn hoa thần bí giữa hai chân nàng.

"Mộ Phong, đừng như vậy..." Nàng thẹn thùng nói, nàng biết hắn chờ một chút sẽ nghĩ như thế nào, bởi vì đáy mắt này của hắn bôi một tia sáng khát vọng làm tim người nhảy mặt hồng cỡ nào.

"Ta thế nào?"

Hắn là cố tình! Trong lòng Đinh Linh nghĩ như vậy, nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn tách đùi ngọc của nàng ra, sau đó cúi thấp đầu xuống, hấp thu mật hoa ngọt ngào ở hoa huyệt thần bí giữa hai chân nàng.

"Ah... Mộ Phong... Ah..." Nàng vừa xấu hổ nũng nịu với bá đạo của hắn, nhưng hai tay hắn vững vàng đè lại nàng, làm cho nàng không cách nào tránh thoát, chỉ có thể vô lực nằm ở trên cỏ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Ở dưới sự trêu đùa bú mút của hắn tiểu hoa hạch ẩn ở trong cánh hoa sưng lên, đầu lưỡi của hắn mấp máy càng lúc càng kịch liệt, tiếng thở dốc của nàng cũng càng lúc càng dồn dập.

"Đừng.... Ah..." Nàng mãnh liệt vặn vẹo thân thể của nàng, toàn thân như một ngọn lửa đốt, ướt đẫm cũng không để ý, nàng biết cần phải ngăn cản hắn, bởi vì nàng biết mình tuyệt đối không chịu nổi cám dỗ cuồng dã thế này của hắn.

Nàng sợ mình sẽ khát vọng nhiều hơn, khát vọng hắn âu yếm nhiều hơn, hắn nhiều hơn, tất cả của hắn.

"Muốn ta sao?"

Nàng nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến giống như cà chua chín mọng, có chút, thẹn thùng gật đầu.

Nhưng hắn cũng chưa vừa lòng, hắn muốn nghe nàng nói ra. "Phải nói."

Nàng mở to hai mắt, long lanh nước, tràn đầy kích tình lửa nóng, đại biểu khát vọng trong lòng của nàng.

"Ta... Ta..."

"Nói!" Hắn nắm lại bộ ngực sữa sưng tấy của nàng, làm cho toàn thân nàng giống như bị điện giật.

"Ta muốn ngươi!" Hai tay nàng vòng ở cổ của hắn, tiếp cận hôn hắn. "Ta muốn ngươi..." Nàng lại nhẹ giọng thì thầm ở trên môi hắn.

Đàn ông nhận được khích lệ đương nhiên lập tức phóng thả kiên đĩnh sưng phòng, sau đó đặt ở trước tiểu huyệt ướt đẫm của nàng.

"Ah... Mộ Phong..." Trong miệng nàng khe khẽ phát ra tiếng rên rĩ kiều mị.

Lúc hắn vừa mới xâm nhập vào trong cơ thể nghẽn chặt của nàng thì nàng còn cảm giác được một chút đau đớn, rất nhanh liền theo cuồng dã chạy nước rút của hắn mà mất đi, từng cơn vui vẻ làm cho nàng cực khoái để cho nàng chỉ có thể ôm chặt hắn.

"Phong... Ta không được..."

Mộ Phong không tính nhanh như vậy liền bỏ qua cho nàng, muốn nàng phải thỏa mãn con dã thú đói khát trong cơ thể của hắn mới được.

Chỉ thấy hắn nắm thật chặt eo thon nhỏ của nàng, càng nhanh chóng rút ra đâm vào ở trong tiểu huyệt của nàng, hai tay đùa bỡn đầu nhũ hoa nho nhỏ màu hồng của nàng, làm cho nàng liên tục thở gấp, toàn thân mềm mại trống rỗng vô lực.

"Đừng.... Mộ Phong... Cầu xin ngươi... Ah!"

Sau khi khẽ kêu một tiếng, toàn thân Đinh Linh mãnh liệt run rẩy, Mộ Phong biết được nàng đạt đến cao trào rồi.

Nàng không có sức xụi lơ ở trên mặt đất, rất kinh ngạc hắn lại không có ý dừng lại, nàng cũng không nhận ra bản thân mình có thể chịu đựng được dục vọng siêu nhân của hắn.

"Đừng... Ah... Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời... Ngươi tha cho ta đi..."

"Ta nói rồi muốn trừng phạt nàng, thì sẽ không đơn giản như thế mà bỏ qua cho nàng!"

Hắn lật thân yếu đuối không có sức của nàng qua, hai tay nâng lên cái mông nhỏ tuyết trắng của nàng, sau đó không để ý tới kháng nghị của nàng, lại hung hăng chiếm lấy nàng...

"Đừng..." Nàng chỉ có thể vô lực vểnh cái mông lay động thân thể nghênh hợp theo nhịp điệu của hắn.

Mặc dù toàn thân rã rời không có sức, nàng vẫn theo cuồng liệt lần lượt chiếm giữ của hắn mà mệt mỏi phát ra tiếng ngâm khẽ.

Cuối cùng, nàng lần nữa đạt tới cao trào, tốc độ của hắn cũng đột nhiên nhanh hơn...

"Mộ Phong..." Nàng yêu kiều gọi tên của hắn.

Sau khi Mộ Phong chạy nước rút chôn chính mình thật sâu ở trong cơ thể nàng, khoái cảm cao trào làm thân thể hắn đột nhiên run rẩy, đồng thời trong cơ thể có một luồng lửa nóng mãnh liệt có lực bắn vào trong cơ thể ấm áp của nàng...

Thật không thể tưởng tượng nổi! Nàng lại để mặc cho người đàn ông này làm loại chuyện này ở ngoài trời lần thứ hai, nếu như bị người nhìn thấy, chẳng phải là rất mất mặt sao.

Nhưng, cuối cùng trước sau nàng không cách nào kháng cự lại được, bởi vì ở bên hắn càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng có cảm giác an toàn thì nàng sẽ không còn sợ hãi, bất an nữa.

"Đường ánh sáng trắng vừa rồi có phải có thể mang chúng ta trở về hiện đại đúng không?" Nàng chần chờ một lúc, lại quyết định hỏi ra miệng.

Lúc này hai người đang ôm nhau tựa ở dưới cây đại thụ, đã mặc xong quần áo, nhưng mái tóc dài của nàng rối tung và cái miệng nhỏ sưng đỏ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết nàng là chịu loại cưng chiều mê người nào.

"Không biết." Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.

"Ngươi biết!"

"Không! Ta không biết."

"Đừng gạt ta... Ah!" Đột nhiên hai vai nàng bị hắn nắm chặt... Đau quá!

"Ta không biết, ta chỉ biết sau này nàng không được đến đây nữa!" Hắn độc đoán ra lệnh.

Xem thế này nàng biết được những suy nghĩ trong lòng mình là chính xác, có lẽ đường ánh sáng trắng vừa rồi có thể mang nàng về nhà, chỉ cần một chút xíu nữa, có lẽ nàng đã ở trong nhà ấm áp rồi, mà hết thảy điều này đều bị người đàn ông này phá hủy! Suy nghĩ đến mình vừa mới còn cùng hắn hô mưa gọi gió, nàng liền nổi giận.

Nàng đưa tay kéo lấy cổ áo của hắn kéo hắn đến đối diện, nghiếng răng nghiếng lợi nói: "Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy? Chính ngươi không muốn trở về cũng đừng liên lụy ta."

Hắn nhìn nàng chằm chằm, "Nàng muốn trở về?"

"Nói nhảm! Đương nhiên ta muốn trở về! Ai thích ở lại nơi khỉ gió không có điện này chứ!"

Sắc mặt của hắn tái xanh.

"Đương nhiên ngươi không muốn quay trở về, đại thiếu gia ngươi ở chỗ này đường đường chính là vương gia, hô mưa gọi gió, có cái gì là ngươi không chiếm được? Đương nhiên ngươi không muốn quay trở về, quay trở về, bất quá ngươi cũng chỉ là cái..."

"Ta cũng là một người muốn cái gì là có thể có cái đó, đừng quên ta cũng là tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn!"

Đúng vậy! Trời sinh hắn là người lãnh đạo.

"Vậy tại sao..."

"Nếu như nàng quay trở về, mà ta không quay trở về, nàng vẫn còn muốn trở về sao?" Đột nhiên hắn hỏi nàng.

Nàng lặng im không nói, đột nhiên hốc mắt tràn đầy nước mắt. Nàng không biết... Thật sự không biết. Nếu như hắn không trở về, mà nói chỉ có nàng trở về, vậy nàng...

"Có lẽ ta sắp trở về, mà ngươi... Ngươi ngăn cản, đây chính là nghịch thiên hành sự!"

Đột nhiên hắn thấp giọng nguyền rủa, sau đó đưa tay kéo lấy nàng, dùng giọng nói vô cùng kiên định nói rằng: "Vì giữ chân nàng, muốn ta giết người phóng hỏa ta cũng sẵn lòng, chớ nói chi là nghịch thiên hành sự! Hiện tại, về nhà với ta!"

Người đàn ông này thật sự là quá bá đạo! Hắn với nàng chỉ là xảy ra tình một đêm... Có lẽ là tình hai đêm... Thôi! Tình mấy đêm cũng chẳng quan trọng, quan trọng là hắn lại hung dữ với nàng, thật là quá đáng!

Không muốn ở nơi ngột ngạt này với Mộ Phong, Đinh Linh thu dọn dụng cụ vẽ tranh, sau đó đi ra ngoài, nào biết vừa đi đến cửa lớn, một tiểu cô nương vội vội vàng vàng chạy tới.

"Tiểu thư, tiểu thư! Đợi ta với!"

"Có chuyện gì sao?"

"Vương gia muốn ta đi theo tiểu thư một tấc cũng không rời."

"Không cần."

"Không được! Tiểu thư..."

"Ta nói không cần thì không cần." Nói xong Đinh Linh liền đi ra ngoài.

Tiểu nha hoàn chần chừ. Vẫn là đi theo, bằng không vương gia càng nổi giận hơn, thật khủng khiếp. Gần đây tính tình của vương gia không tốt lắm, tất cả mọi người sợ sẽ bị điểm đến tên!

Đinh Linh mới đi tới cửa, ngay lập tức gặp phải đại sát tinh.

"Đi đâu?"

"Không cần ngươi quan tâm!"

"Vì nàng, giết người phóng hỏa ta cũng dám." Đây là lời nói hắn đã nói qua, cũng luôn luôn vang vọng ở trong đầu của Đinh Linh, quấy nhiễu lòng của nàng, cũng bởi vì như thế, nàng mới càng cố ý đi ra ngoài vẽ tranh hơn.

"Trở lại!"

Cơn tức của Đinh Linh cũng nổi lên. "Giang Mộ Phong! Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, ngươi thật sự cho là ta là nô lệ tình dục của ngươi sao?"

"Trở lại!"

"Không!" Nàng thét lên, lúc này nàng cũng không cần phải duy trì phong độ thục nữ nữa, dù sao nàng cũng không trở về được, nơi này nàng cũng không cần nhịn nữa rồi. Hắn thích thì tiếp thu, không thích càng tốt.

Không để ý tới kháng nghị của nàng, hắn đưa tay kéo nàng đi vào bên trong, ngay lập tức gặp phải phản khán mãnh liệt của nàng.

"Không, không! Ngươi thả ta đi, ngươi không thể đối với ta như vậy, sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi chết đi được!" Rốt cuộc nàng cũng không chịu được sự bá đạo của người đàn ông này nàng bộc phát ra tất cả ủy khuất và phẫn nộ của nàng. "Ta hận ngươi! Đáng ghét! Ngươi cho rằng ngươi có thể đối đãi với ta giống như đối với chị gái của ta sao? Không phải là ngươi coi ta như vật thay thế của chị gái rồi chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta là ta, không phải là bóng dáng của người khác, ta... Ah!"

Nàng hét lên một tiếng, cả người bị đẩy vào trong phòng, không đứng vững, bụng đụng vào góc bàn, đau đến nàng thiếu chút nữa rơi nước mắt, cũng thật sự khóc ra.

Nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim của Mộ Phong xoắn lại, hiểu được mình là vì quá sợ mất đi nàng, mới thô lỗ với nàng.

"Đinh Linh, câm mồm." Hắn mặt lạnh nói.

Nàng mới không cần. "Có lẽ ở trong mắt của đại thiếu gia ngươi, ta chỉ là công cụ tiết dục của ngươi, phương tiện bạn trên giường, hoặc là tình yêu cũ của ngươi, cả không có bạn, cho nên mới phải quấn quít chết lấy ta không tha, bởi vì ta và ngươi là đến từ cùng một thế giới, khá hợp nhau đúng không?" Sắc mặt của nàng tái nhợt, ánh mắt lóe ra giọt nước mắt sáng óng ánh, khóe chân mày tràn đầy buồn bã và tức giận.

Từng câu từng chữ của nàng đều làm tim của hắn đau nhói, hắn xông lên đưa tay nắm lấy tay nàng, nắm đến nàng rất đau, rất đau, nhưng nàng quật cường cắn môi dưới, không cho mình kêu thành tiếng.

"Nàng ít nói xằng nói bậy..."

"Ta có linh cảm, chúng ta còn tiếp tục như vậy nữa, nhất định sẽ không có kết quả tốt, không bằng kết thúc sớm một chút!"

Lửa giận trong mắt vọt lên một cách nhanh chóng, hắn càng dùng sức hơn, cực kỳ giận dữ nói: "Không cho phép nàng nói chia tay!"

Nàng hất cằm, quật cường nói: "Cũng đúng, bởi vì chúng ta căn bản cũng không có chính thức qua lại, làm sao tới nói chia tay?"

"Nàng nhất định phải tra tấn ta như thế sao? Ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?"

"Ngươi đối tốt với ta chỗ nào? Ngươi chỉ coi ta như công cụ tiết dục, ta nói cho ngươi biết, ta không phải là kỹ nữ!" Nàng hung hăng vung tay hắn ra, quay đầu không nhìn hắn.

"Ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?" Giọng của hắn lại nâng cao, xem ra là đang tức giận.

Nàng không trả lời, oán giận đối với hắn không cần phải mở miệng là có thể cảm nhận được. Nàng lướt qua hắn muốn chạy ra cửa, nhưng mà hắn đuổi theo, bắt được nàng.

"Nàng biết lý lẽ hay không hả?"

"Không!"

"Nàng đừng ép ta!"

Nàng hơi ngửa đầu, "Nếu như mà ta nhất định muốn ép ngươi thì sao?"

"Vậy ta liền..."

"Liền như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh ta?"

Hắn thật sự đưa tay phải ra, và đột nhiên bốn phía vang lên tiếng hút không khí, hóa ra lúc hai người tranh cãi đã thu hút không ít người xem.

"Nhìn cái gì? Cút"!

"Nhìn cái gì? Tránh ra!"

Hai người đồng thanh rống to, giống như là sư tử đực và sư tử cái cãi nhau, cùng lúc phát ra tiếng gầm dọa người.

Tất cả mọi người lập tức đóng cửa ra vào và cửa sổ, nhanh chóng rời đi hiện trường, để lại hai người mà tàn sát lẫn nhau.

"Ngươi thật sự muốn đánh ta?" Nàng nín thở nhìn tay phải của hắn dừng ở giữa không trung, không thể tin được hắn lại muốn đánh nàng. "Ngươi... Ngươi..." Nàng cắn môi dưới, nghẹn ngào nói ra, nhưng ngay cả một câu cũng không nói hoàn chỉnh.

Nhắm hai mắt lại, nàng giận dỗi nghĩ thầm, ví như hắn thật sự đánh nàng, cho dù là đánh một cái, nàng liền không quan tâm hắn.

Đột nhiên, nàng nghe được "bốp" một tiếng rất lớn, nhưng không có cảm thấy đau. Kỳ lạ... Mở mắt, nàng phát hiện hắn đánh chính là hắn.

"Ta không thể đánh nàng." Nói vừa dứt, hắn đau lòng xoay người rời đi, để lại một mình nàng đứng ngơ ngác tại chỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.