Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 25: Chương 25




Ta thật sự không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa liền bay xuống ôm lấy Thượng Quan Tán Lý,nam nhân của ta,người ta nhớ mong từng ngày từng giờ,đêm lúc nào cũng mơ đến hắn,cảm giác quả thật là vô vàn hạnh phúc…hắn vẫn đi tìm ta,vẫn còn nhớ đến ta…Thượng Quan Tán Lý,ta yêu ngươi biết chừng nào.

-Tiểu Nam,ta biết nàng nhất định còn sống!

-Ta nhớ ngươi!

-Ta cũng vậy!

-Khụ…khụ…

-Nha đầu,ngươi chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn thôi sao? Lão sư phụ ta đây cũng tìm kiếm ngươi thật vất vả a…

-Uy…sao lại có đại ca,Yến Tứ Phương,ngay cả hoàng thượng cũng ở đây nữa?

-Bọn ta chính là đang đi tìm nàng!

-Tứ muội,tóc của ngươi…

-Ngạc nhiên lắm sao?

-Không ngạc nhiên mới là lạ! Muội rơi xuống vực mà có thể sống sót qủa thật rất thần kì!

-Ai…huynh trù ta chết sao?

-Không phải,ta không có ý đó,ý ta là…

-Ta hiểu mà,chỉ là đùa với huynh thôi. Là vì khi ta nhảy xuống vực rơi đúng vào ma trận pháp của Đế lão bà nên mới được cứu sống,bà ấy cho ta ăn Hoàn Hồn đan của lão sư phụ,sau đó còn tận tình chữa thương cho ta!

-Di? Nha đầu,không phải là Nả Bách Cát cứu ngươi sao? Vậy sao tóc ngươi?

-Nả Bách Cát? Ý người là Nả Cát Vân?

-Là người cũng có mái tóc màu tím bạc giống ngươi a!

-Thì chính là bà ấy…

-Gì? Không lẽ bà ta nói bà ta tên Nả Bách Cát là giả?

-Lão sư phụ quen biết với bà ấy?

-Hừ,lúc xưa bà ta ăn trộm của ta hai viên nội đan để luyện võ công!

-Hahả…thì ra Đế bà bà nói lão sư phụ là lão keo kiệt,nguyện nhân lại chính là vì điều này.

-Đế bà bà là ai?

-Là hộ pháp của sư phụ ta,cũng chính là người cứu ta!

-Vậy ngươi…

-Đây là nơi mà Mị Vũ Câu Hồn Ảnh quy ẩn về già,ta chính là truyền nhân của bà ấy,hay nói cách khác, Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đời kế chính là ta! Còn đây là hộ pháp đời kế!

-Thảo nào…tóc của ngươi lại thành ra như vậy a!

-Tiểu Nam,nàng thật sự làm ta kinh ngạc!

-Uy…Tiểu Tán Lý,tóc ta cũng gần giống với màu tóc của ngươi,không phải là rất hợp sao?

-Tứ muội,ngươi đã học được Tam Bảo Đại Sát,như vậy đại ca ta phải bái ngươi làm sư phụ rồi nga!

-Với võ công của huynh còn cần ta phải dạy sao? Di? Người tóc vàng kia…?

-Tiểu Nam,đó là hoàng huynh của ta!

Hoàng huynh của Thượng Quan Tán Lý? Nói vậy đó chính là anh rể của ta,hoàng đế Ngôn quốc? Qủa thật khuôn mặt cũng khá giống với lão công của ta,chỉ có mái tóc màu vàng là khác biệt.

-Thần thiếp xin ra mắt hoàng thượng!

-Vương phi, không cần đa lễ!

Tìm được nàng trong lòng mọi người cũng đã nhẹ nhõm hẳn,Nam Ngự Phong cùng Lảo sư phụ Thất Nhật thở ra một cái.

Quốc Hoa Mộ Lang nhìn thấy nàng trong lòng quả thật rất chấn động,nhưng khắc kế tiếp,khi nàng ôm lấy Thượng Quan Tán Lý trái tim hắn bắt đầu lạnh dần. Chỉ là cuộc hôn nhân vì chính trị nhưng họ đã sớm yêu nhau rồi sao?Còn chỗ nào để cho hắn chen vào?

Yến Tứ Phương kinh ngạc lại càng thêm kinh ngạc,lần đầu tiên có nữ nhân mang lại cho hắn nhiều thú vị như vậy…nếu nàng không phải Vương phi,hắn sớm đã cướp nàng đi rồi.

Thượng Quan Cách cuối cùng cũng thỏa mãn sự tò mò,vương phi so với trong tranh vẽ có sức sống hơn nhiều,lại còn là một cao thủ,quả thật là trăm nghe không bằng một thấy,tin tức mà hắn dò được hoàn toàn không ăn khớp với vương phi của hiện tại.

Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân không hề mở miệng nói nửa câu,khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì…chưa chắc…

-Vương phi,là nàng đã đốt cháy hoàng cung Ngọc quốc sao?

-Ân,chính là ta!

-Hừ,thì ra chính là ngươi,chính ngươi đã gây ra thảm cảnh cho bọn ta,hôm nay bọn ta quyết đem ngươi xuống Âm Phủ làm vật tế cho hoàng thượng!

Một đám đông cỡ vài trăm người hùng hổ xông tới,ma pháp trận đã bị phá,cũng khó tránh nhiều người tìm được đường vào Cốc Phong. Nhưng mà bọn này là ai? Tại sao bọn chúng đòi giết ta để làm vật tế? Hoàng thượng nào?

-Di? Hoàng thượng? Hạ Tu Lý Phong? Các ngươi là người Ngọc quốc sao?

-Ngươi còn dám giả ngây? Chính ngươi đã hại chết hoàng thượng,hại bọn ta bị mất nước,hôm nay ở đây lại có nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy,bọn qua quyết đem tất cả các ngươi chôn sống!

-Hạ Tu Lý Phong chết rồi sao?

-Là ta giết!

-Uy…ngươi lợi hại,lão công của ta quả nhiên vô địch,haha…

-Tiện nhân,ngươi dám cười? Tất cả…giết hết cho ta!

-Ai…lại có dịp chơi đùa rồi nga!

-Tiểu yêu tinh,ngươi ỷ có võ công lợi hại rồi thì lại lên mặt!

-Không được gõ đầu ta! Lão công thối!

-Khụ…các ngươi tạm thời không cần tỏ ra thân mật như vậy…xử lý bọn ruồi nhặng kia trước đi!

-Được!

Ta lại một lần nữa hỗn chiến,xem ra lần này không tránh khỏi giết người,dù sao đây cũng là thời cổ đại,sẽ không bị bắt,không bị pháp luật trừng trị a! Hắc hắc…

-Giết nữ nhân kia cho ta!

-Hừ…nếu các ngươi đã thật tâm muốn giết ta thì có xuống âm phủ cũng xin đừng trách ta ác độc!

Nói rồi ta liền phóng Câu Phách quấn lấy người gần nhất đang định tiến đến giết ta,trong phút chốc,người đã hoàn toàn biến mất,bên dưới chỉ còn lại vũng máu nhầy nhụa

-Qủa nhiên là Câu Phách,công dụng thật kiếp người!

-Ngươi…

Đoàn người của ta cư nhiên chỉ toàn là cao thủ,mười đấu vạn cũng xem như không có vấn đề gì…có điều…địch nhân vì sao càng lúc càng đông?

-Mau đoạt bảo vật trong tay ả nữ nhân kia!

-Các ngươi là ai?

-Haha…nhờ bọn Hắc Mã Báo nghiên cứu giải ma trận pháp mà bây giờ bọn ta mới vào được đây a,nếu không cướp được bảo vật thì xem như uổng phí công sức của bọn chúng quá rồi còn gì?

Lại là tới cướp bảo vật? Không xong a,nếu ta cứ xài mê hương dược trong Mạn Châu Vô Sát thì sư phụ nhất định sẽ bị làm phiền.

-Nha nhi,mau ép khí độc vào Mạn Châu Vô Sát !

-Dạ!

-Các ngươi thật là…ta chỉ vừa mới xuống núi đã bị địch nhân cản trở rồi,chờ ta làm rạng danh của sư phụ rồi đến tìm cũng không muộn mà!

-Ngươi nói xàm điên gì đó? Mau giao bảo vật ra đây!

-Muốn cướp bảo vật,trừ khi ta chết!

Ta chậm rãi ngồi xuống,bàn tay giữ chặt cổ cầm…ai…xin đừng trách ta,ngàn vạn lần đừng trách ta độc ác.

Bọn người của Thượng Quan Tán Lý vừa nhìn thấy nàng ngồi xuống cầm Lệ Oan Hồn cũng đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo. Tất cả đồng loạt bịt tai lại…Tiếng cổ cầm vang lên…

“ai hiểu cho nỗi lòng ta

ai đưa ta vào cảnh khốn cùng này

lệ rơi,ủy khuất,đau đớn triền miên

Là các ngươi

Chính các ngươi đã đem linh hồn ta thành tro bụi

nhưng bụi tàn sẽ không bao giờ tan biến

ta sẽ bám theo các ngươi

trả hết nỗi oan khuất này

đón nhận,hãy đón nhận

dù có,dù không,các ngươi cũng sẽ phải theo ta xuống cửu tuyền”

Bài hát này chính là nỗi lòng của người kĩ nữ trong truyền thuyết,tiếng hát ai oán thanh cao nhẹ nhàng vút lên hòa với thanh âm ghê rợn mê hồn người của cổ cầm,những kẻ dù bịt tay lại nhưng nội công không cao thâm đều bắt đầu gào khóc điên cuồng…

Đoạn cuối cùng,ta phát âm tiết cực mạnh,tiếng đàn như xé rách cả bầu trời…kẻ đứng vững cũng không còn bao nhiêu,bọn người của Thượng Quan Tán Lý có vẻ không vấn đề gì…dù sao nội công hay võ công của bọn họ đều là vô địch thủ,làm sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy chứ a.

-Chủ nhân,độc khí đã được đưa vào1

-Tốt!

-Nữ nhân kia,ngươi là yêu nữ!

Đám người hô hào đòi cướp bảo vật cũng đã bắt đầu run sợ,kẻ nào sợ chết liền bán mạng chạy trước,ta cũng không truy đuổi làm gì,người ta tự động bỏ chạy chính là giúp ta “tích đức” a.

-Ta cảnh cáo các ngươi,nếu không rời đi ngay bây giờ thì vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nào rời đi nữa!

-Hừ,nếu không lấy được bảo vật,ta thề sẽ chết cùng ngươi ở nơi này!

-Vây sao? Vậy thì trên đường đến Âm phủ ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn!

Thanh bảo kiếm lòe lòe hàn quang trong tay ta bắt đầu làm nhiệm vụ,trước khi chết được xem múa kiếm cũng là một loại thú vui rồi nga,viên ngọc từ hồng bắt đầu chuyển sang đỏ,ta vung mạnh một cái,cho dù là ngươi có Cân Đẩu Vân cũng không thoát kịp,địch nhân trước mặt ta liền đi vào giấc ngủ ngàn thu.

…………………

-Nha đầu,tiếng đàn của ngươi thật lợi hại,nếu bọn ta nội công không cao thâm thì có lẽ đã thành tật nhân nga!

-Số người còn lại sao rồi?

-Bị chúng ta xử hết rồi!

-Vậy bây giờ ra khỏi Cốc Phong được rồi,ta không muốn làm phiền đến sư phụ!

-Ân!

-Khoan đã,để ta đặt lại Ma trận pháp!

…………………

Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi,Quốc Hoa Mộ Lang cùng Nam Ngự Phong cáo biệt để trở về Chu Quốc,lão sư phụ Thất Nhật cùng Yến Tứ Phương cũng cáo biệt để tiếp tục lên đường hành tẩu giang hồ,cặp sát thủ Xuyên Hồn Huyết sau khi đồng ý làm bằng hữu của ta cũng lên đường trở lại tổ chức,còn có hoàng đế Ngôn quốc cùng tam đại hộ vệ cũng bái biệt lên phi mã cấp tốc trở về lo chuyện quốc sự. Song Y cũng rời đi ngay sau đó,tuy là hộ vệ nhưng những lúc cần thiết bọn họ mới đi theo ta.

Cuối cùng chỉ còn ta và Thượng Quan Tán Lý thong dong trở lại quán trọ lúc trước vì Vân Đình vẫn còn ở đó.Dù sao bây giờ cũng không còn trở ngại gì nữa,kẻ cướp bảo vật nếu có xuất hiện thì cứ một chiêu tiễn hắn lên trời,đám tàn dư Ngọc quốc cũng đã bị ta xử gọn,ai…cuộc sống tươi đẹp của ta bây giờ mới trở lại a.

-Tiểu Nam,những ngày tháng qua ngươi sống như thế nào?

-Đừng lo,ta sống tốt lắm,có ăn có mặc đầy đủ!

-Đồ ngốc nhà ngươi làm sao bảo ta không lo lắng? Sao lại chọn cách điên rồ đó? Ngươi có biết là ta lo cho ngươi ngày đêm mất ăn mất ngủ hay không?

-Ta thật sự rất muốn đi gặp ngươi nhưng ta không đủ công lực để giải ma trận pháp,chỉ còn cách ở lại học võ công để tự giải thoát thôi!

-Tiểu Nam,hứa với ta,dù có chuyện gì cũng không được hành xử theo cách ngu ngốc như vậy,nếu ngươi chết,ta sẽ không sống nổi!

-Ân,nếu ngươi chết,ta cũng không sống nổi,nếu chết,chúng ta nhất định phải cùng chết!

-Đừng nói chuyện xui xẻo như vậy! Mau về nhà trọ,ta phải phạt ngươi!

-Hả?

——————-

Hình phạt của Thượng Quan Tán Lý quả là làm cho người ta hao tốn sức lực a,hôm qua ta vừa về tới nhà trọ đã phải nghe Vân Đình lải nhải khóc lóc cả nửa buổi,tối đến lại không thoát khỏi “ma trảo” của hắn,đem ta cấp lên giường,kết quả là buổi sáng ta không tài nào bước xuống giường nổi. [tự hiểu nha =)) ]

-Bảo bối,ngươi dậy rồi sao?

-Uy…tên chết tiệt nhà ngươi,hại ta hao tổn sức lực,bây giờ ngay cả bước xuống giường để rửa mặt cũng xuống không nổi!

-Dù sao thời gian cũng còn dài,ngươi hảo nghỉ ngơi đi !

-Dài gì chứ,ngươi không định trở về Ngôn quốc sao?

-Không cần phải vội!

-A…

Hắn đột nhiên bước tới gần,bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt ta,sau đó lại nắm lấy tóc của ta mà hôn nhẹ lên đó…

-Tiểu Nam,tóc ngươi quả rất đẹp!

-Ngươi muốn ta để màu tóc này không? Nếu muốn ta sẽ không dùng thuốc của sư phụ để chuyển tóc thành màu đen!

-Nếu vậy ngươi sẽ gặp nhiều rắc rối!

-Không sao,chỉ cần ngươi thích là được!

-Ân!

Quái lạ,tại sao hắn nói chuyện với ta nhưng lại nhìn xuống dưới?

-Ngươi…nhìn cái gì?

-Ta đang nghĩ ngươi hảo tròn!

-A…

-Làm ta thật muốn ăn ngươi!

-Ngươi…ngươi…ngươi…từ khi nào biến thành sắc lang rồi a?

-Tiểu Nam,đừng bao giờ rời xa ta! Ta chỉ có duy nhất mình ngươi,đời này kiếp này cũng chỉ yêu một mình ngươi!

-Hừ,nếu ngươi dám lập thiếp ta liền đem ngươi xử tử!

-Hảo a,ngươi bây giờ thành cao thủ rồi,ta làm sao dám…

-Haha…xem ra ta lựa chọn ở lại học võ công thật là đúng đắn!

-Ngươi thật không ngoan,xem ra ta không dạy dỗ ngươi không được!

-Uy…

Sự trừng phạt tiếp diễn lần hai,hại ta không còn một chút sức lực tùy ý để cho hắn ăn tươi nuốt sống. Sau đó một ngày,chúng ta bắt đầu lên đường trở về Ngôn quốc. Trên đường đi cũng không có gì vui, thời gian chủ yếu của ta thường là ngồi trong xe ngựa để ăn vặt với Vân Đình,không thì cưỡi ngựa chung với Tiểu Tán Lý,còn lại đều là ngủ ngủ và ngủ.

-Tiểu thư,chúng ta đang tới thị trấn A Dã,nơi này thuộc địa phận của Ngôn quốc,chỉ còn một đoạn nữa là tới Kinh thành rồi a!

-Di? Cũng nhanh quá nga!

-Tiểu thư,một lát nữa khi tới nơi có muốn ra ngoài xem thử không? Dù sao Vương gia cũng nói tối nay tạm nghỉ chân ở đây!

-Vậy sao? Cũng được…Tiểu Tán Lý đâu rồi?

-…Hình như là ở đằng trước!

Ta nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ,Thượng Quan Tán Lý một thân Nguyệt Nha trường bào,đai lưng điểm hắc ngọc có giắt thêm miếng ngọc bội, dưới chân mang ủng cao nạm vàng,một thân anh tuấn tiêu sái tóc trắng tung bay…

-Tiểu Nam,sao không ngồi trên xe ngựa?

-Tới thị trấn rồi sao?

-Đã tới!

-Đi dạo với ta đi!

-Ngươi muốn đi chơi?

-Ân!

-Được!

Đoàn người Ngôn quốc còn lại theo hộ giá đồng loạt toát mồ hôi,người trước mặt bọn họ là Vương gia sao? Hình như rất khác,chưa có ai dám nói chuyện kiểu ra lệnh với vương gia như vậy mà còn sống,vương gia cũng không hề tức giận,còn cười rất dịu dàng nữa,liệu bọn họ có bị hoa mắt hay không? Vị vương phi này…

-Tiểu Tán Lý,nơi này còn cách Ngôn quốc bao xa?

-Khoảng 50 dặm nữa! [một dặm = 1,6km]

-Xem ra cũng còn khá xa! Có muốn về nhanh cũng không được!

-Ngươi mong về Ngôn quốc?

-Cũng không hẳn…uy,nơi này là chợ sao? Thật náo nhiệt nga!

-Có muốn ăn gì không?

-Muốn,muốn,muốn,ta muốn ăn hết tất cả những món ngon ở đây,chúng ta mau đi thôi!!!

Thượng Quan Tán Lý cười một cách sủng nịnh,nương tử của hắn không những ham ngủ mà còn ham ăn không kiêng kị,không giấu diếm…nàng sống một cách vui vẻ,chân thật như thế,không giống như hắn, ở trong hoàng cung lúc nào cũng phải tỏ ra nghiêm khắc,uy quyền.

-Tiểu Tán Lý,ngươi xem…bánh mật này hảo ngon a,mua cho ta mười cái đi!

Người dân thị trấn A Dã đã lâu mới có dịp nhìn thấy một đoàn người lạ đi qua đây với số lượng đông như vậy. Nhất là cặp nam thanh nữ tú kia…quả thật là hấp dẫn mê người. Vị công tử kia vóc người vô cùng hoàn hảo,bộ dáng lại anh tuấn tiêu sái,phượng mâu lạnh nhạt mà cuốn hút,đôi môi tựa tiếu phi tiếu quyến rũ lòng người,cả người tỏa ra khí thế vương giả hiếm có làm các cô nương nhìn thấy chàng đều đỏ mặt,hận không thể làm nương tử của chàng. Còn cô nương đi cùng lại thanh tú kiều mĩ đến động lòng người,nàng vận một bộ bạch y điểm xuyết huyết ngọc,kiêu nhan quyến rũ pha nét ngây thơ,mắt phượng đung đưa rung động theo hàng mi dài,cái miệng nhỏ không ngừng cười nói làm tất cả nam nhân gần đó đều hồn xiêu phách lạc. Một tóc trắng,một tím bạc dưới ánh nắng ban trưa tỏa ra ánh sắng lấp lánh làm người ta không thể nào rời mắt được. Một cặp nam nữ xuất sắc như thế…trên đời này có bao nhiêu người? Ánh mắt mọi người vì thế mà có thêm điểm thèm khát.

-Di? Nhìn nam nhân đó kìa…có phải là lâu chưa ăn cơn nên nước miếng chảy như thế không?

-Không biết!

-Ai…trời nắng lắm sao? Tại sao nữ nhân ở đây mặt đều đỏ hồng như thế? Tiểu Tán Lý,ngươi nhìn xem,mặt ta có đỏ giống bọn họ không?

-Hình như là không!

Thượng Quan Tán Lý cũng không muốn giải thích nhiều với nàng,có điều…những nam nhân kia dám nhìn nương tử của hắn với cặp mắt dâm dục như thế…làm hắn hận không thể một bước móc mắt bọn chúng ra.

-Tiểu Tán Lý,ta lại y quán kia tìm một ít dược để chế thuốc,ngươi chờ ta nga!

-Ân!

Nói rồi ta liền nhanh chóng đi về phía trước,dù sao chế thuốc cũng là một sở thích của ta,Ma Y đã dạy chế khá nhiều loại thuốc,chỉ còn thuốc xổ cực mạnh là ta chưa chế,nếu mà để Thượng Quan Tán Lý biết ta tìm nguyên liệu chế thuốc xổ thì thật mất mặt…cho nên không thể để hắn đi theo.

Về phía Thượng Quan Tán Lý,sau khi Nam Yên đi liền đến dưới cành liễu tránh nắng đồng thời chờ nàng trở về. Hắn đứng đó,tựa tiên nhân ưu tư nhàn nhã,dáng vẻ cô độc mạnh mẽ…tất cả để lọt vào mắt Nam Cung Điệp.

-Tiểu thư,mau nhìn…

-Nhìn cái gì?

-Chỗ cây liễu…

-Oa…hảo nam nhân,đẹp mê người nha! Nhất là mái tóc màu bạch kim…ở đâu lại xuất hiện người tuyệt vời như vậy chứ!

-Hình như là người ở nơi khác đến,tiểu thư,lần này ngươi định làm gì đây?

Nha hoàn A Hạnh đi theo Nam Cung Điệp từ nhỏ,bản tính của tiểu thư nàng còn không rõ sao? Nếu mà nam nhân nào lọt vào mắt của Nam Cung Điệp,nhất định sẽ không thể chạy thoát.

-Trước tiên đến bắt chuyện thử xem! Người như hắn ta đoán là thích dạng yểu điệu thục nữ!

Nam Cung Điệp là con gái độc nhất của Nam Cung Toàn,thương gia giàu có nhất thị trấn A Dã,bản tính chanh chua kiêu căng,tự cho mình là đại mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ,suốt ngày dựa hơi cha mình mà ỷ giàu hiếp nghèo,từ nhỏ đã nổi danh thích trêu ghẹo nam nhân,bất kì nam nhân nào bị nàng ta nhìn trúng đều không thể chạy thoát,dưới uy quyền của Nam Cung Toàn,nếu dám làm phật lòng con gái hắn,hắn nhất định sẽ đem cả nhà tên đó dỡ xuống. Giờ phút này trong mắt Nam Cung Điệp chỉ có nam nhân tóc trắng kia,chàng thật là đẹp,dáng vẻ tuấn dật phong độ,khuôn mặt lại càng tuyệt mỹ động lòng người…đây là nam nhân tuyệt nhất mà nàng gặp được, nhìn lại thì bọn người lúc trước chỉ toàn là lũ nhãi nhép,một góc cũng không thể nào sánh ngang với chàng.

-Công tử,chàng đang chờ ai? Nhìn chàng thật giống tiên nhân làm nữ tữ không nhịn được phải đến nhìn rõ xem chàng là người hay tiên!

-Cô nương quá lời!

-Không hề quá lời đâu…xin hỏi danh tánh công tử là chi? Có thể cho nữ tữ mở mang tầm mắt được không?

Thượng Quang Tán Lý khẽ cau mày,nữ nhân này nhìn một cái đã biết là hạng người chẳng ra gì,hắn không muốn dài dòng với nàng ta,có lẽ nên đến chỗ Tiểu Nam thì hay hơn.

-Cô nương,chúng ta không quen biết,tại hạ lại chỉ là người qua đường thì có cần phải hỏi tên? Ta đang có việc gấp,xin thứ lỗi…

Nam Cung Điệp thấy nam nhân này không hề để nàng vào trong mắt liền sinh tức giận,thử hỏi xem,thị trấn A Dã này còn mỹ nhân nào đẹp hơn nàng? Vậy mà hắn dám xem nàng như không khí…nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,nhìn xa chàng đã tuyệt trần như thế…đến gần lại càng thêm mỹ,Nam Cung Điệp bỗng nảy ý nghĩ muốn chiếm Thượng Quan Tán Lý liền giở chiêu cũ.

-Ai…ngực ta…khó thở quá…

“bịch”

-Cô nương,làm sao vậy?

Nam Cung Điệp vờ ngất rồi hướng người Thượng Quan Tán Lý ngã vào,mùi hương nam tính thoang thoảng làm nàng ta không nhịn được muốn bắt chàng về làm phu quân.

Ngươi đi đường xung quanh đã quá quen với cảnh này,lúc đầu tưởng là thật bọn họ còn quan tâm đến xem nàng ta như thế nào,nhưng chiêu này được nàng ta sử dụng như cơm bữa, mặt nữ nhân này quả nhiên dày,giữa đường dám giở trò trêu ghẹo nam nhân trắng trợn như thế. Tất cả đều nhìn vào mặt nàng ta mà khinh bỉ không thôi.

-Tiểu thư của nhà Nam Cung lại bắt đầu diễn tuồng cũ nữa rồi,thật vô liêm sỉ!

-Đúng vậy,có điều nam nhân lần này quả rất anh tuấn nga,mái tóc trắng thật hiếm có!

Tóc trắng? Vốn là ta không định nghe lén mấy vị đại nương này nhiều chuyện,nhưng mà…tóc trắng thì còn ai khác ngoài Thượng Quan Tán Lý? Ta bất đắc dĩ vểnh lỗ tai hết công suất về phía mấy vị đại nương kia.

-Nàng ta dựa vào cha mình mới huênh hoang như vậy,ai đời lại để con gái tự tung tự tác quyến rũ nam nhân giữa đường như thế !

-AI…Di nương,nói đi nói lại…Bất quá xem nàng ta diễn trò cũng là một trò vui!

-Ta xem chán rồi,ban đầu thì yểu điệu thục nữ,sau đó lại giả vờ ngất xỉu để ôm người ta,thật không biết nàng ta còn có gia giáo không nữa!

-Hừ,gia giáo gì chứ,thật giống hạng nữ nhân lêu lổng!

Ta há hốc miệng,qua lời nói của mấy vị đại nương này ta cũng tạm hiểu nội bộ câu chuyện,nguy to nha,lão công của ta đang bị sắc nữ dụ dỗ,nếu không mau về nhất định hắn sẽ bị nàng ta giở trò. Vừa nghĩ đến…ta không khỏi bực mình,liền phóng như bay về chỗ cũ. Ta ngó Đông ngó Tây một hồi mới nhìn thấy hắn ở đằng chỗ cây liễu,lại còn…đang ôm một nữ nhân khác…tuy nghe mấy đại nương nói là hắn bị lừa nhưng ta vẫn cảm thấy tức không chịu được. Hắn ngốc đến nỗi không biết nàng ta giả vờ sao? Còn nữ nhân kia nữa, có cần phải ôm lão công của ta chặt như thế không? Sợ hắn biến thành không khí bay đi mất à? Một đợt khói phun trào trên đầu ta…Thượng Quan Tán Lý,ngươi được lắm,dám để cho ta uống nguyên bình dấm chua…nữ nhân chết tiệt kia,nếu ngươi thích làm diễn viên như thế thì ta cũng không ngại đóng chung với ngươi một vở kịch.

Thượng Quan Tán Lý ở bên kia nhìn thấy Nam Yên mặt mày hầm hầm hùng hổ xông tới định bỏ Nam Cung Điệp ra nhưng nàng ta vẫn cứ như bạch tuột bám chặt lấy hắn. Thật nan giải,không chừng Nam Yên sẽ hiểu lầm rằng hắn có ý đồ với nữ nhân này,nàng bước tới gần,hắn định mở miệng giải thích nhưng nàng lại đột ngột thay đổi thái độ một cách chóng mặt làm hắn không thể tin được…

-Ô~…Tán Lý,chàng…sao chàng lại ôm nữ nhân khác? Có phải hay không là hết yêu ta rồi?

Ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt lộ vẻ đau đớn,tuyến lệ bắt đầu khởi động,giọng nói nức nở như ai oán…

Người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này bắt đầu tò mò tiến lại gần,một mỹ nhân tóc tím bạc dáng người run run,ánh mắt đỏ hồng diễm lệ,ánh mắt nàng xa xăm phủ một tầng sương dày,giọng nói nức nở vang vọng…từng giọt nước mắt như đóa tuyết liên bắt đầu rơi xuống. Nhìn vào đều nghĩ nàng thật là mỏng manh yếu đuối,thật muốn đem nàng vào lòng mà an ủi.

-Tiểu Nam,ngươi hiểu lầm ta!

-Hiểu lầm,mọi việc rõ ràng trước mắt như thế này chàng còn nói là ta hiểu lầm? Ô~,chàng có nữ nhân khác rồi thì cứ nói,ta sẽ thành toàn cho chàng,ô~,ta biết thân phận của mình thấp kém,không xứng với chàng…

Thượng Quan Tán Lý lúc này thật sự hóa đá,nữ nhân yểu điệu mềm yếu trước mắt là nương tử của hắn sao? Là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đoạt mạng người một cách nhẹ nhàng sao?

-Cô nương,xin nàng hãy bớt đau buồn!

-Đúng vậy,nam nhân đó không xứng với nàng! Hãy theo ta đi,ta nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc a!

-Không,đừng nghe lời hắn,nàng theo ta mới thật sự là hạnh phúc!

-Các ngươi đều là giả dối,mỹ nhân,ta mới là người mang đến cho nàng hạnh phúc,nhất định sẽ không để cho nàng rơi một giọt lệ nào!

-Thôi đi,ai mà không biết ngươi hay nói câu này với nữ tử thanh lâu chứ!

-Các vị làm ta thật lòng cảm kích …nhưng lòng này đã tan nát,không thể tiếp nhận hảo ý của các vị…

Thượng Quan Tán Lý mặt bắt đầu giăng đầy hắc tuyến,Tiểu Nam,nàng dám biến hắn thành gian phu dâm phụ…để xem hắn trừng trị nàng như thế nào.

Nam Cung Điệp thấy chuyện bắt đầu lớn liền giả bộ tỉnh lại,ngước mặt hướng lên nhìn Thượng Quan Tán Lý thì thấy ánh mắt của hắn vẫn không nhìn nàng,ánh mắt thủy chung nhìn về phía nữ nhân phía trước,tóc tím bạc? Nữ nhân kia là ai? Vì sao có thể làm cho chàng nhìn say đắm như vậy? Hừ,xem ra nàng ta cũng là một mỹ nhân,nhưng bất quá còn có ai có thể đẹp hơn Nam Cung Điệp nàng chứ.

-Cô nương,ngươi và tướng công của ta…

-Tướng công của ngươi?

-Phải!

-Nhưng cho ta đi!

Con bà nó,nhường cho ngươi cái rắm đây này,lão công của ta mà cũng dám đụng tới,có phải là chán sống hay không? Còn không mau buông hắn ra,có muốn ta chặt bàn tay thối của ngươi không hả?

-Cô nương,xin ý tứ một chút,nàng là nương tử của ta…ta là người đã có thê tử,mong cô nương buông tay!

Ánh mắt Thượng Quan Tán Lý hiện lên vẻ lãnh huyết cùng cảnh cáo làm Nam Cung Điệp không nhịn được rùng mình một cái lập tức buông tay ra,nhưng một mỹ nam như thế này,nàng ta sao có thể buông tha được chứ,chàng có nương tử rồi thì bắt nàng ta xuống làm thiếp cũng không sao.

-A…vậy nữ tử có thể mời chàng về nhà uống nước xem như là để trả ơn được không?

-Không cần,ta cùng nương tử còn bận việc…

-Tiểu Tán Lý,vậy là hiểu lầm chàng sao?

Ta giả vờ ngây ngô hỏi hắn,chuyện còn chưa xong đâu.

-Nàng ta chỉ là bị ngất xỉu,không phải ta cố ý ôm !

-Ai…công tử,ngươi thật mạnh mẽ,nữ tử nặng như vậy mà chàng có thể chống đỡ nổi,thật khâm phục!

Rõ ràng là có ý thách thức,ta nhìn mặt nữ nhân kia hếch lên tận trời thật hận không thể dùng Câu Phách đem nàng ta biến mất vĩnh viễn

-Phu quân,nàng ấy đã có lời mời,từ chối cũng xem như kiếm nhã,không bằng chúng ta nhận lời,xem như là có thêm bằng hữu ở nơi này!

-A…ta không…

-Nếu nương tử đã nói vậy,chúng ta đi thôi!

Thượng Quan Tán Lý nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Nam Yên đã biết nàng định đi đại náo nhà người ta để xả tức,nhưng bất quá hắn cũng rất muốn xem nàng sẽ làm gì.

-Nhưng mà…ta…

Nam Cung Điệp định nói “nhưng mà ta không có mời nương tử của ngươi” nhưng nhìn Thượng Quan Tán Lý tỏ vẻ “nếu nương tử của ta không đi thì ta cũng không đi” đành tức giận giậm chân.

Ta nhìn biểu cảm của Nam Cung Điệp cảm thấy hài lòng vô cùng,cũng may Thượng Quan Tán Lý hiểu ý ta…hắc hắc…nữ nhân kia,để xem ta và ngươi ai diễn kịch hay hơn,dám ăn đậu hủ của lão công ta,lại còn cấp bình dấm chua cho ta uống…thù này không trả thì ta không phải Nam Yên.

—————

Vậy là ta cùng Thượng Quan Tán Lý theo hướng của nữ nhân kia đi tới,suốt đường đi, ta diễn một bộ dạng chim nhỏ nép vào người Thượng Quan Tán Lý trông vô cùng nhu nhược…

-Tiểu Nam,bộ dạng này của ngươi làm ta cảm thấy mao cốt tủng nhiên(*) [(*) nổi da gà =)) !

-Ngươi không thích nữ nhân mềm yếu?

-Cũng không hẳn,nhưng bất quá…với tính cách của ngươi mà diễn cái dạng này ta cảm thấy không thích hợp!

-Ý ngươi nói ta thích hợp với dạng nữ cường đại?

-Chính xác…thì là vậy!

-Hảo,về tới nhà ta sẽ "cường đại" cho ngươi xem!

Hừ…Thượng Quan Tán Lý,ngươi dám để cho nữ nhân khác ăn đậu hủ,khi về nhất định sẽ biết tay ta.

Thượng Quan Tán Lý nghe được ẩn ý trong lời nói của nàng, miệng không tự chủ được hiện lên một đường cong,ra nàng có để ý hắn,biết tức giận khi thấy hắn ôm nữ nhân khác. Có điều…không biết sự "cường đại" mà nàng định dành cho hắn là như thế nào đây.

-Hai vị,đây là phủ của Nam Cung gia,xin mời vào trong!

Nam Cung Điệp không mấy thiện ý liếc nhìn nữ nhân tóc tím bạc kia,hừ…suốt đường đi nàng ta chỉ có một cái bộ dạng nhu nhược yếu đuối như vậy thì hay ở chỗ nào? Vì sao chàng không những không chán ghét mà còn tỏ ra rất vui vẻ?

-Nam Cung? Vậy cô nương họ tên là gì a?

Ta lại bày ra một bộ dáng mỉm cười ôn nhu,quả nhiên là rất có cảm giác mao cốt tủng nhiên,ngay cả ta còn cảm thấy mắc ói. Loại tính cách này thật không hợp với ta chút nào.

-Ta tên là Nam Cung Điệp,còn hai vị?

Nam Cung Điệp cũng bày ra bộ dáng tươi cười đáp lễ nhưng ánh mắt lại hướng về Thượng Quan Tán Lý một cách ý vị thâm trường.

-Ta tên Nam Yên!

-Còn công tử…?

-Ta tên Tán Lý! Xin thất lễ,Họ của ta không tiện nói ra!

Họ Thượng Quan chính là họ tiêu biểu của hoàng thất,nếu hắn nói ra e rằng sẽ lộ thân phận,mái tóc thì không cần thiết bởi vì chỉ có người trong kinh thành biết màu tóc đặc biệt của hoàng tộc.

-A…không sao,Lý công tử xin mời!

Rõ ràng câu nói này mang ý chỉ mời một mình Thượng Quan Tán Lý,Nam Cung Điệp,ngươi đã chạm vào giới hạn của ta rồi nga,nói không chừng ngay bây giờ ta sẽ nổi loạn ngay tại đây thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để ta xả tức…hừ…hừ…

-Nương tử,chúng ta đi thôi!

Thượng Quan Tán Lý ôn nhu nắm tay ta bước vào,Nam Cung Điệp mặt mày nhăn nhó vứt cho ta một cái nhìn kinh bỉ,con bà nó,đồ nữ nhân thối,ngươi chết với ta,chết với ta…nhất định sẽ chết với ta.

-Tiểu Nam,đừng vội!

-Ân! Ta sẽ từ từ chơi đùa với nàng ta! Tiện thể cùng nàng ta diễn một vở kịch!

Ta bóp chặt bàn tay của Thượng Quan Tán Lý đang nắm lấy tay ta một cái,đem hết sự tức giận truyền qua người hắn,hừ…không phải do hắn mà ra sao? Khi không lại vướng vào cái nữ nhân điêu ngoa kia…

-Ai da…quý nhân ở đâu đến thế này? Điệp nhi,mau sai người tiếp đãi hai vị đây cho thật tốt a!

Một lão nhân gia thân hình mập mạp bước tới chỗ chúng ta,cả người núc ních rung rinh từng đợt,khi ông ta cười lại càng kinh khủng hơn…

Đây chính là Nam Cung Toàn,kẻ được mệnh danh là thương gia giàu nhất thị trấn A Dã. Nhìn sơ đã biết lão ta không phải là người có học vấn,sỡ dĩ được bước vào tầng lớp thượng lưu,trở nên giàu sang như vậy cũng đều nhờ vào mưu ma chước quỷ. Cha nào con nấy,thảo nào Nam Cung Điệp lại hư hỏng đến như vậy.

Vè phần Nam Cung Toàn, vừa nhìn hai người mà con gái hắn mời về đã biết ngay không ít cũng nhiều đều thuộc tầng lớp cao quý,khí chất tự nhiên phảng phất trên người họ không thể nào che dấu được,nhất định là kẻ có tiền…cho nên thái độ của lão mới niềm nở đến như vậy.

-Hai vị cứ thong thả,ta cùng con gái có một chút chuyện cần giải quyết!

-Không sao,ngài cùng Nam Cung tiểu thư cứ tự nhiên!

-Vậy để ta sai người chuẩn bị bàn tiệc…đợi một lát nữa sẽ cùng hai vị đây hàn thuyên!

Ta và Thượng Quan Tán Lý ánh mắt thoáng chạm nhau,ai mà không nhận ra được lão già kia định câu Kim Quy [Rùa Vàng],Tuy cố ý che giấu thân phận nhưng nhìn cả hai chúng ta ăn mặc sang trọng như vầy…ngay cả đồ ngốc cũng biết được,huống chi là Nam Cung Toàn. Hừ…đây nhất định là lý do lão tiếp đón chúng ta nồng hậu như vậy,nếu ta mặc giẻ rách vào nhà lão,không chừng bây giờ đã bị đuổi cổ ra khỏi đây rồi.

-Tiểu Nam,ngươi định vào đây hưởng ngoạn như thế này sao?

-Lúc nãy ta để ý thấy hai cha con họ nháy mắt với nhau,cứ chờ xem…

…Thư phòng của Nam Cung Toàn…

-Cha,ta muốn có được mĩ nam tử kia,người tìm cách giúp ta đi !

-Di? Vậy còn nữ nhân kia là ai?

-Là thê tử của chàng!

-Người ta đã thành thân rồi,làm sao ta giúp con đây?

-Ta không biết đâu,ô~…ta muốn hắn là trượng phu của ta a!

-Ngoan,Điệp nhi ngoan…để ta tìm cách…

Nam Cung Toàn đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt,nếu nữ nhi của hắn lấy được nam nhân kia,nhất định hắn sẽ càng thêm giàu sang…mà nữ nhân tóc tím kia cũng rất đẹp…để nàng hầu hạ xem ra cảm giác rất tuyệt…haha

-Điệp nhi,ta nghĩ ra rồi!

-Sao? Cách nào?

-Lại đây…

………………………

Rất nhanh sau đó,lão già mập Nam Cung Toàn cùng con gái của lão đã quay lại…nhìn mặt bọn họ có thể đoán ra được là đang tính kế với ta cùng Thượng Quan Tán Lý. Nhưng không sao,bất quá để xem hai người này sắp giở trò gì…

-Tán Lý công tử,để cảm tạ ngài đã cứu nữ nhi của ta,phía hậu viện có một số bảo vật,mời ngày đến lựa chon,xem như là Nam Cung gia chúng ta trả ơn!

-Đa tạ Nam Cung lão gia,nhưng ta không…

-Tướng công,người ta đã có lòng,chàng cũng nên đi xem một chút…

Ta cố ý ngắt ngang lời hắn nói,thử xem lão già mập kia mời hắn đến đó để làm gì…với bản lãnh của Thượng Quan Tán Lý,ta chắc chắn hắn có thể tự lo liệu.

Thượng Quan Tán Lý ở bên cạnh cũng đã hiểu được ý của nàng,nữ nhân của hắn quả thật bản tính tò mò không lúc nào giảm bớt…lúc nào cũng muốn tham gia vào những chuyện này…

-Được!

-Vậy xin mời công tử theo ta đi lối này,ngài đừng lo,nữ nhi của ta sẽ ở lại “tiếp đãi” phu nhân thật tốt!

Tiếp đãi ? Ta nhịn không được cười trộm một cái,tốt như vậy sao? Lão già mập kia đưa Thượng Quan Tán Lý đi một đoạn khá xa,đến khi ta không còn nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ đâu nữa thì giọng nói chua ngoa của Nam Cung Điệp bắt đầu phát huy hết công suất…

-Ê,nữ nhân kia,ta muốn thương lượng với ngươi!

Hừ…ngươi là đang thương lượng sao? Sao không nói là ép buộc ta đi…nhưng mà diễn kịch cũng phải diễn cho trọn vai,ta lại bắt đầu bộ dáng mắc ói kia.

-Điệp tiểu thư,chúng ta có gì phải thương lượng?

-Ngươi…nhường phu quân cho ta,ta để cho ngươi hầu hạ cha ta,hưởng vinh hoa phú quý,thế nào?

Con mẹ nó,nữ nhân này nói cái gì? Hầu hạ cha của ả? Cái lão già mập kia? Thử tưởng tượng một chút…

* -Yên nhi,mau tới đây hầu hạ ta,ta sẽ thưỡng cho ngươi thật nhiều bạc!

-A,lão gia thật đáng ghét!

-Nào,cho ta hôn một cái…

Cái miệng rộng đang chảy nước miếng của lão già mập cùng thân hình đồ sộ của lão hướng trên người ta…*

Ặc…chỉ nghĩ thôi cũng đã làm ta muốn ói rồi,dám để ta hầu hạ lão già đó? Trừ khi không muốn sống nữa.

-Điệp tiểu thư,ngươi nói gì vậy? Ta sao có thể hầu hạ phụ thân của ngươi? Ta là người đã có phu quân,xuất giá tòng phu,ngoài hắn ra,ta không hầu hạ ai cả!

-Hắn là của ta,ngươi nên thức thời đi!

-Sao lại như thế được?

-Nữ nhân nhu nhược như ngươi nên làm thiếp của cha ta đi,ta xứng với Tán Lý công tử hơn!

Bình tĩnh,bình tĩnh…ta cố gắng không để đầu mình xịt khói,bàn tay siết chặc để tránh rút Câu Phách giết nàng ta…loại “cuồng ảo tưởng” này…chậc…

-Ta và chàng đã thành thân,cô nương,ta khuyên ngươi mới nên là người thức thời!

-Haha…thành thân thì sao? Nếu như chàng qua đêm cùng ta…thì ta chính thức trở thành nữ nhân của chàng,lúc đó ngươi cũng sẽ bị giáng xuống làm thiếp…chi bằng bây giờ ngoan ngoãn làm thiếp của cha ta đi,như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

****! ta không nhịn được **** bậy một câu,thứ nữ nhân da mặt siêu dày này…sao lại sống ở thời cổ đại chứ…

-Ngươi nghĩ chàng sẽ qua đêm cùng ngươi sao?

Ta cố nhẫn nhịn,bộ dáng vẫn nhu nhược như cũ,nhưng ánh mắt đã gần như hiện rõ vẻ sát khi.

-Ngươi thật ngốc,cha ta mời hắn đi chọn bảo vật thật ra là bắt hắn giam lại để buổi tối cùng ta kết duyên,ngươi nói thử xem…

-Haha…Với bản lĩnh của cha ngươi mà có gan bắt hắn sao? Không biết lượng sức!

-Ngươi…ngươi nói vậy là có ý gì?

-Một lát nữa ngươi sẽ rõ thôi!

-Hừ…ăn nói hàm hồ,bây giờ ngươi lựa chọn đi,tự nguyện làm thiếp của cha ta hay là muốn ta dùng vũ lực bắt ngươi?

-Thử bắt ta xem…!

Giờ phút này diễn kịch cái quỷ gì nữa chứ,ta thật sự sắp bùng nổ rồi…kềm chế a,kềm chế…Nam Cung Điệp,ngươi tự cầu may cho mình đi,ta có thể sẽ phá sập cả cái Nam Cung gia của ngươi…

Nam Cung Điệp đột nhiên cảm giác được hàn khí toát lên từ vẻ mặt của Nam Yên,bộ dạng nhu nhược hoàn toàn biến mất,trước mặt nàng ta là một nữ nhân với ánh mắt vô cùng lãnh huyết như đang đòi mạng…đây có phải là cùng một người? Nam Cung Điệp nuốt một ngụm khí lạnh…hừ…định bày ra khuôn mặt này để dọa người sao?

-Ngươi đã nói như vậy thì đừng trách ta! Ngươi đâu!

Nam Cung Điệp vừa hô,một đám người tay cầm binh khí lăm lăm tiến vào. Nàng ta đắc ý liếc nhìn Nam Yên một cái…nhưng mà…nữ nhân kia hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi,thậm chí còn ngồi thong thả uống trà.

-Ngươi tại sao lại không sợ!

Ta nhìn Nam Cung Điệp,lại đảo mắt qua bọn lâu la phía trước lạnh lùng phun ra hai chữ

-Tầm thường!

-Ngươi…để xem ai tầm thường,bây đâu,bắt nữa nhân kia cho ta!

-Dạ!

Lại có dịp vận động rồi nga,ta thong thả uống hết ngụm trà còn lại…lúc chuẩn bị ra tay…đột nhiên một bóng dáng ôm lấy ta bay lên không trung…

-Ai…một đám nam nhân như thế xúm lại hiếp đáp một nữ nhân yếu đuối,này không phải rất mất mặt sao?

Ta ngước đầu nhìn người có giọng nói phong tình vạn chủng kia…một thân huyết y đỏ rực phóng khoáng,tóc dài xõa tung,khuôn mặt tà mị,ánh mắt quyến rũ…

-Ngươi là ai?

-Tiểu mỹ nhân,ngươi không biết ta sao?

-Yêu Mị kia,mau trả người đây! Nàng ta là thiếp của cha ta!

Nam Cung Điệp tức giận giậm chân,khi không tên Yêu Mị đáng chết kia lại xuất hiện…

-Ngươi tên Yêu Mị?

-Ân!

-Ta thấy ngươi nên đổi thành Yêu Nghiệt thì đúng hơn!

Yêu Mị,kẻ nổi danh Qủy Phong Lưu ở thị trấn A Dã,nơi nào có mỹ nhân,tất nhiên nơi đó sẽ có hắn…mà cái nữ nhân tóc tím bạc trước mặt hắn đây…chính là một cái đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành…

-Nữ nhân xấu xí kia,ta đem nàng đi!

-Ngươi nói ai xấu xí? Yêu Mị chết tiệt kia,trả người đây,nếu không đừng trách ta!

-Ta không trả thì sao?

-Hừ…người đâu…vào đây hết cho ta,mau bắt tên Yêu Mị kia!

Ở một nơi khác của Nam Cung gia,Thượng Quan Tán Lý đang đánh nhau với đám thị vệ…Tiểu Nam,nàng đúng là tiểu yêu tinh,để cho hắn phải tốn công tốn sức như vậy. Lão già Nam Cung Toàn này dám sai người bắt hắn qua đêm với con gái lão,quả nhiên là muốn chết sớm.

……

Trở lại phía Nam Yên,tình hình hiện tại khá hỗn loạn,Yêu Mị một mực giữ chặt người không trả,một tay ôm mỹ nhân một tay đánh nhau…

“Bịch”

Bị tấn công từ nhiều phía,Yêu Mị kia rốt cuộc không chịu nổi cấp ta ngã xuống sàn…vô dụng như vậy mà cũng định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

-Haha…Yêu Mị…ngươi hao tổn sức lực trên giường quá nhiều cho nên bây giờ không đấu lại nổi người của ta đúng không? Nể tình bạn cũ của chúng ta…ta cho nàng hầu hạ ngươi một đêm,ngày mai trả lại cho cha ta,thế nào?

-Ý này không tồi,mỹ nhân,nàng thấy như thế nào?

-Câm miệng! Lũ hạ lưu các ngươi có tư cách sao? Kẻ nào muốn sống mau rời khỏi đây,nếu không đừng trách ta!

-Hù dọa ta sao? Một nữ nhân nhu nhược như ngươi thì làm được cái gì? Cùng lắm thì là công cụ làm ấm giường cho nam nhân thôi!

-Nam Cung Điệp,ta cho ngươi ba giây,nếu không chạy khỏi đây thì cũng đừng trách ta độc ác!

-Xàm ngôn,bây đâu,bắt lấy nữ nhân kia!

Đám lâu la cùng thị vệ trong lòng có hơi cả kinh,nữ nhân tóc tím trước mặt tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ…nhưng làm trái lệnh thì lại bị trách phạt…cả bọn nhìn nhau rồi cùng đồng loạt xông tới…một khắc kia,mảnh vải trắng đột ngột phóng ra cuốn lấy tên lâu la gần nhất,lại một khắc kế tiếp,người bị cuốn hoàn toàn biến mất,dưới sàn chỉ còn lại một vũng máu tươi nhầy nhụa,mọi người đồng loạt kinh hãi,đây là vật gì? Vì sao lại có thứ lợi hại như vậy? Mà chủ nhân của nó lúc này một thân bạch y tiêu sái,ánh mắt lại lãnh đến cực điểm…cả người tản ra huyết khí rùng rợn.

-Chẳng phải đó là thần khí Câu Phách đã thất lạc nhiều năm từ khi Mị Vũ Câu Hồn Ảnh biệt tích sao?

Yêu Mị cũng là người trong giang hồ,danh tiếng của các vị kì nhân hắn nắm rõ trong lòng bàn tay,bảo vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ đang nằm trong tay nữ nhân kia…lúc nhìn thấy màu tóc của nàng hắn đã sinh ý nghi ngờ,nhưng hắn nghĩ chắc chỉ là trùng hợp…nhưng không ngờ…hình như hắn đã động vào một người không nên động tới,Nam Cung Điệp,lần này ngươi chết chắc…

-Song Y,Nha Nhi,ra ngoài đi!

-Tham kiến chủ nhân!

Lại thêm hai cao thủ giang hồ gọi nàng là chủ nhân,Yêu Mị thật sự không thể kinh ngạc hơn được nữa,mà Nam Cung Điệp lúc này đã run cầm cập…nữ nhân này cùng nữ nhân nhu nhược kia nhất định là hai người,nhất định là vậy…vì sao…nàng ta lại từ yếu đuối biến thành lợi hại đến như vậy,không thể,không thể nào.

-Yêu Mị,ngươi biết Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,vậy ngươi chắc biết ngoài Câu Phách,còn có thêm hai bảo vật khác…có muốn xem qua một lần không?

-Ngươi…ngươi chính là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh?

-Không sai!

Nam Cung Điệp nghe xong lại càng choáng váng…biệt danh đó,nàng ta cũng từng nghe người đời truyền tụng không ít…nữ nhân kia…

Ngay lúc cả đám người sững sờ,Yêu Mị lại càng kinh hoàng hơn khi nhìn thấy mệnh bài của Ngôn quốc.

-Ngươi…Ngươi…là…

Tấm mệnh bài làm bằng vàng ròng sáng chói khắc hai chữ “Vương phi” rơi ở dưới sàn,có lẽ là lúc hắn ôm nàng bị ngã đã rơi ra…nàng là Vương phi của Ngôn quốc? Mọi người nuốt một ngụm khí lạnh.Nàng không những là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh thiên hạ vô địch mà còn là Vương phi Ngôn quốc? Sao lại như vậy được?

-Mau trả lại !

Ta nhìn Yêu Mị cảnh cáo,tấm mệnh bài này là do Thượng Quan Tán Lý đưa cho ta,hắn nói bất luận như thế nào cũng phải giữ nó bên người,bảo hộ nó thật kĩ,đó là biểu tượng của quyền lực cùng địa vị của ta.

Mà Yêu Mị cũng không muốn chết sớm liền ngoan ngoãn đưa lại cho nàng. Nam Cung Điệp chóng váng lại thêm choáng voáng,nữ nhân kia mang thân phận vương phi? Như vậy chàng…

-Ta muốn hỏi Tán Lý công tử họ là gì?

-Thượng Quang!

Qủa nhiên,quả nhiên chàng là vương gia,nếu giết được nữ nhân kia chẳng phải Nam Cung Điệp nàng sẽ lên làm vương phi sao,haha…

-Tất cả các ngươi mau tiến lên,giết nàng cho ta,đợi đến lúc ta làm vương phi rồi sẽ thưởng cho các ngươi xứng đáng,giờ này vương gia đang đợi ta hầu hạ,ta sắp thành vương phi rồi,hahaha…

-Vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy!

Thượng Quan Tán Lý từ bên ngoài phóng vào,ta vận kinh công bay lên cùng hắn,hắn đột nhiên nắm lấy eo ta ôm chặt như để trả lời Nam Cung Điệp.Bên ngoài thị vệ đang đuổi theo,lão già mập Nam Cung Toàn cũng đang hì hục đi theo…haha…thì ra lão công đáng giá như vậy a.

Những kẻ có mặt đều sững sờ,trước mặt là hai người tuyệt mỹ nhất trong đời bọn họ,bậc quân vương khí thế oai hùng cùng mỹ nhân kiêu hãnh sánh bước bên nhau,thân phận cả hai lại là vương gia cùng vương phi,cao quý tột bậc…tất cả đều không nhịn được đồng loạt quỳ xuống…

-Tham kiến vương gia vương phi!

-Ta nhắc lại một lần nữa,kẻ nào không muốn chết thì mau biến khỏi đây,nếu không,ta liền tiễn các ngươi xuống Âm phủ!

-Xin…xin tha mạng,chúng tôi liền biến khỏi đây!

Nói xong,cả đám người thi nhau chạy bán mạng,chỉ còn những người thân tín của Nam Cung gia cứng đầu nhất quyết không chịu đi. Yêu Mị cũng định chuồn êm…

-Song Y,bắt hắn lại!

-Ta…ta thật không có ý định bắt ngươi hầu hạ,đó là chủ ý của Nam Cung Điệp,không phải do ta!

-Cái gì?

Thượng Quan Tán Lý mặt mày đen thui,dám bắt lão bà của hắn hầu hạ?

-Không cần nói nhiều,ta đoán chắc những cô nương vì ngươi mà thất thân cũng không ít,tiện đây xử ngươi cùng một lượi với cha con Nam Cung Điệp!

Ta cười quỷ dị nhìn đám người phía dưới,giờ đại náo cũng đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.