Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đó mà đã qua hai tuần ta sống trong cuộc sống tiểu thư tươi đẹp. Hai vị tỷ tỷ “kính yêu” của ta cũng thường đến hỏi thăm sức khỏe nhưng đều bị Ma Y,Thiên Y đuổi cổ ra khỏi viện. Sau nhiều lần bị làm phiền, ta quyết định học võ công của người cổ đại để phòng thân. Người ta bái làm sư phụ không ai khác chính là đại ca đẹp trai của ta cộng thêm Thiên Y,Ma Y. Ta rất muốn học khinh công bay qua bay lại như trong mấy bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc nhưng rất tiếc là đại ca bảo ta không có nội lực. Muốn học khinh công trước tiên phải luyện nội công nhưng ta…làm biếng.lại không muốn thân thể xinh đẹp này bị bầm dập nên tạm gác lại “ước mơ” bay qua bay lại mà chuyền sang học mấy chiêu võ đơn giản của đại ca. Ma Y thì tận tình dạy ta chế độc dược nhưng ta luôn làm độc dược bay mùi rất thủm,vậy là một “ước mơ” nữa tạm thời bị gác lại. Cuối cùng là Thiên Y,ta có thể học theo hắn chế giải dược nhưng lại không có ai có đủ can đảm để uống thử. Thế là xong,cả ba chuyện ta đều không làm được. Vẫn là ăn,ngủ,chơi đùa thì hơn. Ta nguyện sống cuộc sống như vậy tới cuối đời,hắc…hắc…
-Tiểu thư,người ở đâu?
-Gì vậy?
-Phù…tiểu thư ở đây mà làm Đình nhi tìm bở hơi tai!
-Tìm ta làm gì?
-Tiểu thư mau về,lão gia đang muốn gặp người !
-Gặp ta? Để làm gì chứ?
-Đình nhi không biết,nhưng hình như có chuyện gì đó rất quan trọng,lão gia bảo em phải gọi tiểu thư về cho bằng được!
-Phụ thân ta đang ở đâu?
-Thưa…đang ở nhà chính chờ người!
Ây da…phụ thân tìm ta không đúng lúc gì cả,vừa định làm cái võng đánh một giấc thì đã bị gọi rồi.
-Tiểu thư,nhanh lên một chút!
-Được rồi,ta biết rồi!
-Tiểu thư,Đình nhi xem sắc mặt của lão gia không được tốt cho lắm. Nhất định là có chuyện lớn rồi!
-Có chuyện lớn???
Ách…chuyện gì mà đích thân ông ta phải tới đây? Như vậy có thể khẳng định việc này không ít cũng nhiều là có liên quan đến ta. Nghe Vân Đình hối thúc ta cũng nhanh chóng ba chân bốn cẳng hướng phủ chính chạy tới. Aiz…phụ thân của ta kia rồi,sắc mặt ông ta quả nhiên không được tốt. Nhìn cách ông ta uống trà vội vàng chẳng khác gì uống nước ta đoán chuyện này có vẻ rất lớn.
-Phụ thân,người tìm Yên nhi?
-Yên nhi đó à?
-Dạ!
-Con mau ngồi xuống đi!
-Phụ Thân,người cho Vân Đình tìm ta có chuyện gì không?
-Ta…
-Sao ạ?
-…
-Phụ thân làm sao vậy? Người có chuyện gì thì mau nói đi !
-Yên nhi,con nghĩ gì nếu phụ thân đem con gả đi?
-Ý người là lấy chồng đó hả?
-…Ừ!
-Lấy chồng…phụttttt…Phụ thân nói gì vậy?
Bao nhiêu trà ta cố gắng ngốn trong miệng đều phun ra hết. Má ơi…ông ta nói cái gì vậy? Ta mới có mười tám tuổi,thân xác này lại chỉ mới mười bảy. Điên rồi,điên rồi,ông ta điên rồi.
-Yên nhi,hoàng thượng gọi ta vào cung rồi nói với ta rằng Nhị vương gia Ngôn quốc có ý định cầu hôn con.
-Cái gì? Hắn là ai? Tại sao lại cầu hôn ta?
OMG,Tên Nhị vương gia nào điên vậy? Từ nhỏ thân xác này chỉ sống lủi thủi ở đây thì làm sao quen biết Nhị vương gia tận bên Ngôn quốc? Thêm nữa lại chính hoàng thượng nói cho phụ thân ta biết…chuyện này rất rất lớn rồi nha.
-Lão gia!
-Ai đó?
-Nô tài là Tiều Đức!
-Chẳng phải bảo ngươi ở ngoài chờ ta sao?
-Nhưng lão gia,Hoàng thượng vừa sai người đến phủ tể tướng mời tứ tiểu thư vào cung!
-Cái gì? Khi nào vào?
–Ngay bây giờ ạ!
-Được rồi,ngươi lui ra ngoài trước đi!
-Phụ thân,chuyện này rốt cuộc là sao?
-Ta không ngờ hoàng thượng lại chủ động ra tay trước! Yên nhi,mau chuẩn bị vào cung,phụ thân đi cùng con!
-Nhưng mà…làm ơn cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì?
-Chu quốc chúng ta và Ngọc quốc có ý định liên kết,hoàng thượng hỗ trợ vũ khí cho Ngôn quốc,đổi lại Ngôn quốc sẽ hỗ trợ kinh phí,cống nạp châu báo cho Chu quốc!
-Vậy thì có liên quan gì tới ta chứ?
-Yên nhi,người nắm giữ công thức,bí quyết chế tạo vũ khí…chính là phụ thân!
Ta chết trân…chỉ có phim ảnh mới có mấy cái chuyện vớ vẩn như thế này thôi phải không? Trời ơi,ta ước gì đây chỉ là đang đóng phim,huhu…có phải là ông trời thấy ta ăn no sung sướng nên cố tình bắt ta lao động khổ sai để trả thù?Tên hoàng thượng khốn kiếp xem ta như vật hy sinh cho sự liên kết? Ta nghe theo lời phụ thân vội vàng thay đổi xiêm y rồi leo lên xe ngựa thẳng tiến vào hoàng cung.Ta lên đường đi gặp tên hoàng thượng rắm thối tự tiện gả ta cho người khác. Vì phủ tể tướng ở kinh thành nên đường tới hoàng cung không xa xôi mấy,khoảng một tiếng là đã tới nơi. Tên thái giám ẻo lả bảo hoàng thượng đang chờ ta ở ngự hoa viên,hắn chỉ muốn gặp riêng ta nên phụ thân đáng thương của ta đành đứng chờ ở đại sảnh. Nói rồi tên ái nam ái nữ dẫn ta đi vòng vèo,qua rất nhiều ngôi nhà to lớn,qua mấy cái hồ nước rồi tới mấy cài cầu ta mới tới được ngự hoa viên. Hoàng cung quả nhiên rất to lớn,tới nơi này rồi mới biết biệt viện của ta chĩ như cái lỗ mũi mà thôi.
-Nam Ngự Yên Yên cô nương,đã tới nơi,hoàng thượng đang ngự ở đằng kia!
-Ờ…
Ta không nhanh không chậm bước tới hướng nam tử đang ngồi trong đình,thoạt nhìn trông vóc người hắn có vẻ rất mạnh mẽ cường tráng,tuổi tác chỉ khoảng 24,25 tuổi. Hắn quay sang nhìn ta…
-Ngươi…là hoàng thượng hả?
-Vô lễ! Ngươi không hành lễ với hoàng thượng lại còn tự tiện…
-Tiểu La tử! Lui xuống!
Nam tử nhìn ta một cái rồi quay sang bảo tên thái giám chết bầm kia lui xuống. Ta quên mất đây là cổ đại,hoàng thượng là lớn nhất,hên là lúc nãy ta không **** hắn,nếu không cái đầu yêu dấu của ta rớt xuống đất từ nãy giờ rồi. Phù…
-Mởi cô nương ngồi!
-Ồ…cám ơn!
Trời ơi có ai chụp hình hay quay phim ở đây không? Ta đang nói chuyện với hoàng thượng,với siêu cấp đại boss đầy quyền lực đó nha. Hắn có giọng nói cực kì quyến rũ,trên người lại toát ra khí thế của bậc vua chúa oai hùng,khuôn mặt cũng rất điển trai,một đôi mắt biết nói,cánh mũi nhỏ nhắn,thẳng,cao.Đôi môi mỏng cuốn hút,rất man,rất nam tính.
-Sao cô nương không nói chuyện?
–Ta…nô tỳ tham kiến hoàng thượng!
Trước hết vỗ mông ngựa để thoát chết trước rồi tính sau,tự ái không quan trọng bằng tính mạng.
-Không cần đa lễ!
-Nô tỳ vừa rồi vô cùng thất lễ,mong hoàng thượng tha tội!
Ta bày ra bộ mặt đưa đám, hạ giọng mềm yếu nói chuyện với hắn…cầu trời không bị xử trảm
-Trẫm không phải là hôn quân,không cần phải sợ hãi như vậy!
-Hoàng thượng nói thật hả?
-Mạng người đối với trẫm không phải là cỏ rác,trẫm xem mạng người như sinh linh trân quý,cô nương không cần phải sợ trẫm chém đầu!
-Ô…làm nãy giờ ta tốn công lo lắng! Khát quá,ta uống trà được không?
-Cứ tự nhiên!
-Oa…trà ngon quá! Hoàng thượng rất biết hưởng thụ nha!
-Đa tạ cô nương quá khen!
-Ý,quên mất,hoàng thượng mời ta vào cung làm gì?
-Nhị vương gia Ngôn quốc có ý muốn ngỏ lời cầu hôn tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng,xin hỏi ý cô nương thế nào?
-Bắt ta thành quân bài để liên kết hai nước?
-Cô nương hãy hiểu,vì đất nước này,trẫm có thể làm bất cứ việc gì!
-Ô…vậy Nhị vương gia đó như thế nào?
-Nghe nói là tướng lĩnh của quân đội Ngôn quốc,văn võ song toàn,tướng mạo lại vô cùng thanh tú tựa tiên nhân.
Tiên nhân? Có quăng boom không vậy? Suy đi nghĩ lại,hắn là Nhị vương gia,mà nhị vương gia hình như chức vụ cũng rất to nha
-Hắn…Nhị vương gia đó…giàu không?
-Hắn là đệ đệ của hoàng đế Ngôn quốc,dưới một người trên vạn người!
Em hoàng đế? Hơn cả phụ thân của ta luôn đó nha. Nếu ta lấy hắn…xem ra cũng không tồi. Sao bây giờ nhỉ?
-Nếu ta không lấy hắn thì có sao không?
-Có thể chiến tranh sẽ xảy ra,sẽ có hàng ngàn người dân bá tánh vô tội phải chết!
-Chết?
-Cô nương đứng yên nhìn người khác chết vì mình sao?
-Ta…không có…
Ta bắt đầu đấu tranh tư tưởng.Lấy tên nhị vương gia đó ta sẽ làm em dâu hoàng đế Ngôn quốc,mà làm bà con với hoàng đế thì sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngược lại,nếu ta không lấy hắn thì ngỡ chiến tranh xảy ra,mọi người phải hy sinh…Được rồi,lấy thì lấy! Ta cũng không có lỗ gì.
-Hoàng thượng,ta đồng ý lấy Nhị vương gia Ngôn quốc!