Đến trưa Lâm Hải sẽ qua Dương gia ăn cơm, chiều sẽ ở lại phụ giúp Dương gia luôn. Mẫn Trúc cũng gật gù trong lòng, phải vừa học vừa làm mới không trở thành mọt sách. Hai ca ca của Mẫn Trúc cũng giống cha mình, ngày được nghỉ, sau khi hoàn thành công khóa cũng chạy sang nhà ông ngoại giúp đỡ, chưa bao giờ vênh váo mình là người đọc sách.
Mẫn Trúc trong lòng lên ý tưởng nên sau khi ăn cơm xong liền muốn trèo lên lòng Dương lão gia tử ngồi. Đôi tay ngắn nắm chéo áo của ông ngoại, chân nhỏ dùng sức đạp lên thành ghế, loay hoay muốn trèo lên cho bằng được. Dương thị thấy thế thì mắng:“ Trúc Nhi, con lại phá ông ngoại rồi, mau đi xuống“.
Dương lão gia tử phất phất tay ý nói Dương thị đừng mắng cháu ngoại gái của ông, sau đó nhấc Mẫn Trúc ngồi trong lòng mình hỏi:“ con lại có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Mẫn Trúc gật gật đầu nhỏ:“ ông ngoại, nhà chúng ta bây giờ trồng thật nhiều, thật nhiều gốc trà. Mẫn Trúc suy nghĩ, sao chúng ta không nghiên cứu làm ra giống trà ngon, mà đặc biệt chỉ Dương gia mới có?”
Dương lão gia tử nghe xong thì ngẩn người nhìn cháu gái nhỏ của mình, đôi chân mày dần dần nhíu lại. Dương Khiêm và Dương Bảo cũng cúi đầu trầm tư. Cả nhà cũng im lặng tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Mẫn Trúc thấy vậy thì hơi hoảng “ mình nói sai cái gì sao?”
Qua tầm khoảng thời gian uống một ly trà nhỏ(khoảng năm phút), Dương lão gia tử bỗng cười ha ha, ôm Mẫn Trúc chặt vào lòng nói:“ tiểu tinh quái, con đúng là bảo bối mà, nói cho ông ngoại nghe, sao con nghĩ như vậy?”
Mẫn Trúc mới nói:“ Tứ cữu cữu lúc nãy nói với con ở An Khê có thiết quan âm, ở An Huy có hồng trà, ở Vũ Di Sơn có Nham trà, ở Đô Quân có trà Mao Tiêm. Vậy ở An Sơn huyện này cũng sẽ có trà của Dương gia“.
Nói xong Mẫn Trúc còn dùng gương mặt non nớt ngẩng cao lên, tư thế mười phần đắc ý.
Dương Lão gia tử và cả nhà nhìn mà buồn cười. Dương lão gia tử cười nói:“ nhưng những loại trà đó đã có lâu đời, chúng ta chỉ học theo rồi sơ chế gần giống để bán, nên bây giờ làm thế nào để có loại trà mới đây?” Dương lão gia tử hỏi Mẫn Trúc cũng là đang tự hỏi mình. Mẫn Trúc nói không sai, gia đình ông là phải tự có một loại trà của riêng Dương gia, như vậy con cháu đời đời sẽ có thể cố gắng vì sự nghiệp, vì danh tiếng lá trà Dương gia có thể lưu danh mãi mãi.
Mẫn Trúc dùng vẻ mặt ngây thơ nói:“ ông ngoại, chúng ta có thể trồng nhiều cây ăn trái quanh đồi trà, đến khi cây ra hoa, hương hoa sẽ thấm vào lá trà, vậy không phải lá trà sẽ có mùi hoa, con cũng sẽ có trái cây ăn“. Nói xong thì còn dùng ánh mắt như nhìn thấy cả một vườn trái cây mà thèm nhỏ nước miếng. Nhưng lòng Mẫn Trúc là đang tổng sỉ vả bản thân giả làm lolita cả chục lần.
Lời nói trẻ nhỏ tuy không có chút căn cứ, nhưng một đời trồng trà của Dương lão gia tử đã nói cho ông biết, cách này có thể thử, vừa thu được trái cây, lá trà cũng không mất đi đâu. Biết đâu, được như lời Mẫn Trúc thì không phải là ông đã sáng lập nên loại trà mới sao?
Từ suy nghĩ đến hành động, ngay tối hôm đó Dương lão gia tử đã bàn bạc cùng bốn con trai và Lâm Hải. Sáng hôm sau cả sáu người đàn ông đi tìm các giống cây ăn quả như đào, cam, quít, lê, hồng để thu mua.
Dương lão gia tử cho trồng hai đồi xen canh vừa trà vừa cây ăn trái, các cây ăn trái cách các cây trà không quá xa, cũng không quá gần. Phải đảm bảo đủ ánh sáng cho các gốc trà phát triển.,
Dương lão gia tử cũng biết không thể lấy giống các loại trà đã có sẵn tên tuổi để trồng vào hai đồi thử nghiệm này. Ông nhớ đến số lượng lớn gốc trà kì thu mua này là ở một vùng núi, lá trà nhỏ lại có nhiều lông tơ hơn lá trà bình thường một chút, Dương lão gia tử là làm liều trồng thử giống trà này xen canh với cây ăn quả, nhưng giống cây này tuy ông mua được nhiều nhất nhưng cũng chỉ được hơn tám trăm mẫu. Còn lại ông trồng các giống trà bình thường được thu mua ở các tỉnh phía nam gần Nhật quốc.
Mẫn Trúc xin được đi theo để nghiên cứu, học tập. Dương lão gia tử nghe vậy cười ha ha rồi ôm Mẫn Trúc đi cùng. Dương Bách cũng một hai đòi theo, vậy nên trên đồi trà bây giờ có hai cái đầu nấm nho nhỏ chạy tới chạy lui theo sau Dương lão gia tử. Mẫn Trúc là nghiêm túc nghiên cứu cây trà, còn Dương Bách là chạy đến cao hứng luôn rồi.
Mẫn Trúc thấy loại lá trà có vẻ giống lá trà Bích Loa xuân thì ngạc nhiên không thôi “ cái này là Dương lão gia tử đánh bậy đánh bạ mà lại trúng“.
Qua hơn hai tháng bận rộn chăm sóc cây giống, cây ăn quả và các gốc trà đã phủ xanh ba ngọn đồi rồi. Tuy cũng chết khoảng năm mươi gốc trà, nhưng con số đó không nhằm nhò gì cả. Mẫn Trúc còn xin Dương lão gia tử một mẫu cây trà để tự mình trồng. Dương lão gia tử sảng khoái đồng ý, không phải vì ông chiều cháu gái, hay mong cháu gái trồng được giống trà tốt. Mà Dương lão gia tử muốn con cháu phát huy hết khả năng từ khi còn bé. Cái ông muốn ở đây là tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài, bất kể nam hay nữ. Nếu Mẫn Trúc thực có tài ở phương diện lá trà thì cũng không phải điều xấu gì.
Mẫn Trúc mà biết Dương lão gia tử nghĩ nàng có tài về lá trà thì xấu hổ chết mất, cái nàng biết là của người khác nghiên cứu ra, nàng là chỉ học hỏi trên mạng và chỉ đi thực tế một lần thôi. Cũng may trí nhớ của Mẫn Trúc khá tốt nên mới có thể giúp Dương gia cũng như giúp chính gia đình nhỏ của nàng.
Tới giữa tháng năm là chúc thọ Dương lão gia tử sáu mươi tuổi, con cháu lần lượt tặng quà hiếu kính ông. Nhìn con cháu đầy sảnh đường, lại lớp sau tài giỏi hơn lớp trước, Dương lão gia tử là cười không khép được miệng rồi.
Tất cả mọi người tặng quà xong, Mẫn Trúc trong lòng ôm một cái hộp nhỏ đến gần Dương lão gia tử cười sáng lạng nói:“ Mẫn Trúc chúc ông ngoại phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn“.
Dương lão gia tử liên tục nói tốt:“ tốt, tốt, tốt, cháu ngoan, không phải khi nãy con đã tặng quà cho ta rồi sao? Bây giờ lại muốn tặng thêm ư?”
Cả nhà nghe Dương lão gia tử trêu ghẹo Mẫn Trúc thì cười rộ lên.
Mẫn Trúc cười hì hì nói:“ cái này con tặng cả nhà luôn. Ông ngoại, cái này sẽ giúp chúng ta bán lấy tiền đó“. Nói xong nàng mở hộp lấy ra một lọ nhỏ, đưa cho Dương lão gia tử nói:“ người mở ra thử xem”
Dương lão gia tử nhìn cháu gái nhỏ xinh xắn của mình cười tươi thì cũng vui vui vẻ vẻ mở nắp lọ ra. Ông vừa mở ra, một mùi thơm nhẹ nhàng bay ra. Ông có chút ngạc nhiên, lại nghĩ là bột phấn nên nhẹ nhàng đổ một xíu ra lòng bàn tay. Khi nhìn thấy chất lỏng chảy ra, hai mắt ông trợn tròn kinh ngạc, miệng lắp bắp:“ cái này... Cái này... Làm thế nào?... Làm thế nào?”
Cả nhà cũng phảng phất ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng đang lan tỏa khắp phòng, ai cũng hiếu kì không biết là mùi thơm gì, vừa có chút quen, lại như có chút lạ.
Dương lão gia tử đóng nắp lọ, bỏ trên bàn rồi ôm lấy Mẫn Trúc hỏi:“ nói cho ông ngoại nghe, là ai cho con?”
Mẫn Trúc lắc đầu:“ con tự làm mà, không có ai cho. Không tin ông ngoại hỏi đại ca, chính đại ca và nhị ca dắt con đi mua bình mà“.
Dương lão gia tử nhìn hai cháu ngoại trai, Cẩn Minh và Cẩn Tuệ đều gật đầu.
Dương lãi gia tử vội giải tán mấy đứa nhỏ và phụ nữ, ông cho Dương Thiên, Dương Trí, Dương Đăng và Dương Liêm và Cẩn Minh ở lại. Đây là con trai trưởng của bốn phòng và cháu ngoại trai trưởng, phải dần học quản chuyện trong nhà. Sau đó ông hỏi Mẫn Trúc làm sao làm ra được thứ nước này.
Mẫn Trúc thành thật nói:“ không phải rượu thì để ngâm thuốc sao? Con thấy thuốc cũng là cây khô, lá khô, nên con bỏ hoa khô vào ngâm thôi“. Nói xong còn gật gật đầu phụ họa cho sự ngây thơ của mình.
Dương lão gia tử bây giờ là không biết cháu gái ngoại của mình là thông minh hay là đánh bậy đánh bạ mà trúng lớn nữa. Sau khi hỏi xong, ông cho Mẫn Trúc ra ngoài, gọi cả Dương Kính và Dương Đăng vào tham dự buổi thảo luận.
Vài ngày tiếp theo, Mẫn Trúc cùng Dương lão gia tử, Dương Khiêm và Dương thị phối hợp cũng nhau điều chế thêm hương liệu. Mùa này các loại hoa cũng đua nhau nở, nên việc chế tạo các loại hương cũng vô cùng thuận lợi.
Mẫn Trúc là muốn làm ký hiệu riêng của gia đình mình, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Suy nghĩ một lúc, linh quang chợt lóe sau đó nở nụ cười tính kế gật gù.
Buổi chiều khi Dương Trí và Cẩn Minh đi học về, hai người đang làm công khóa tiên sinh giao thì Mẫn Trúc thò đầu nhỏ vô phòng cười đến sung sướng.
Dương Trí là yêu thương tiểu biểu muội này không kém Cẩn Minh, Cẩn Tuệ vì Dương Trí chỉ cơ Dương Khuê là tỷ tỷ, nàng cũng đã gả đi ba năm nay rồi. Lại nói Mẫn Trúc vừa ngoan, vừa thông minh, lại rất thích được Dương Trí ôm nên tình cảm giữa biểu huynh muội này rất tốt. Thấy Mẫn Trúc vào thì ôm bé ngồi trong lòng mình hỏi han:“ tiểu bánh bao, muội lại chạy loạn rồi, lát nữa nương muội mà thấy muội trong này, không phải lại bị mắng sao?”
Mẫn Trúc nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt đánh giá, mày kiếm mắt sáng di truyền từ Dương lão gia tử, mũi cao thanh tú của nhị thẩm, môi dày vừa phải lại hồng nhuận của nhị cữu cữu, làn da lại trắng nữa. Dương Trí cũng đã mười lăm tuổi, cũng được xem là thiếu niên tài tuấn rồi. Thật là không biết sẽ làm bao nhiêu thiếu nữ say mê đây. Mẫn Trúc nhìn Dương Trí đến ngẩn người.
Cẩn Minh nhìn buồn cười nên gõ nhẹ lên đầu cô:“ nói xem, muội lại muốn tìm đồ chơi gì, nhìn biểu ca muội như vậy làm gì? Biểu ca muội lại không phải đồ chơi“.
Mẫn Trúc có chút ngượng ngùng khi nhìn biểu ca như vậy nên bụm miệng cười hắc hắc để che dấu ngượng ngùng:“ muội là đang nghĩ không biết biểu tẩu của muội là ai a“.
Dương Trí nghe vậy thì mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của cô:“ bớt suy nghĩ linh tinh đi, muội tìm ta và đại ca muội làm gì?”
Mẫn Trúc nhìn hai người thiếu niên đẹp rạng ngời trước mặt cười tươi nói:“ muội muốn nhà chúng ta có kí hiệu riêng, kí hiệu dùng để dán lên lá trà và hương liệu của nhà chúng ta, giống trong Vạn Hương lâu có món ăn đặc biệt họ sẽ chỉ dùng cái đĩa hay chén màu xanh để đựng, còn các món khác là màu trắng. Vậy chúng ta cũng làm giống họ, nhưng chúng ta cũng sẽ vẽ một ký hiệu của riêng Dương gia, sau đó chúng ta sẽ ghi rõ số lượng sản xuất, làm bao nhiêu hộp. Như vậy không ai có thể ăn cắp đồ từ nhà chúng ta“. Nói xong một hơi lại là phải dùng động tác cũ gật gật đầu ( toát mồ hôi, làm trẻ con không dễ chút nào).
Dương Trí và Cẩn Minh bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của cả hai đều là kinh ngạc, kinh hỷ, lại thêm chút gì đó không diễn tả thành lời được.
Cẩn Minh cũng không thể nào lý giải nổi làm sao trong đầu muội muội lại thật nhiều ý tưởng quái lạ, mà hầu như cái nào cũng rất hữu ích.