Đến ngày thứ ba từ sau khi Lâm Hải vào trường thi, sáng sớm Dương thị cùng hai con đến trước cổng đón Lâm Hải. Phải chờ tới gần trưa ba người mới thấy Lâm Hải mỏi mệt đi ra.
Dương thị bước nhanh tới đỡ trượng phu của mình, Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc cũng tươi cười bước đến đón cha.
Không một ai nhắc tới chuyện bài thi, chỉ săn sóc đưa Lâm Hải về nhà.
Ở nhà, Trương Văn đã nấu sẵn một nồi nước nóng chờ Lâm Hải về là có thể tắm rửa ngay.
Trương Võ ba ngày nay cũng đã khá hơn rất nhiều, đã có thể tự bước xuống giường đi lại. Mẫn Trúc mỗi sáng đều chỉ đạo Trương Văn và Cẩn Tuệ dìu Trương Võ ra sân phơi nắng, nhằm tốt hơn cho thể trạng suy yếu của hắn.
Lâm Hải vừa về đến, cũng hỏi qua tình hình hai huynh đệ Trương Văn, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi, cũng không hỏi gì thêm.
Cả nhà cũng nhẹ nhàng làm việc, tránh gây ồn ào đến Lâm Hải. Vì ba ngày ở trường thi cũng đủ làm Lâm Hải mệt chết rồi.
Lại qua bảy ngày, hôm nay sẽ dán bảng công bố danh sách thí sinh thi đậu.
Từ lúc Lâm Hải thi xong, Dương thị tuy bề ngoài như bình thường, nhưng trong lòng nàng khẩn trương hơn ai hết. Hôm nay thì Dương thị không bình tĩnh nổi rồi, Lâm Hải và Cẩn Tuệ cùng Trương Văn đi xem yết bảng từ sáng sớm. Mà Dương thị, Mẫn Trúc và Trương võ ngồi ở nhà chờ đến sốt ruột, mặt trời lên cao ba sào rồi mà chưa thấy ba người trở lại.
Dương thị kìm lòng không được, chốc chốc lại đứng lên đi ra cổng ngóng nhìn.
Mẫn Trúc cũng sốt ruột không kém, nhưng nàng vẫn kìm chế được, ngồi uống nước chờ đợi. Câu được câu không hỏi chuyện Trương Võ.
Trương Võ cũng bị Dương thị làm cho nhấp nhổm không yên, dù sao hắn cũng là hài tử tám tuổi. Tuy nói Lâm Hải thi đậu hay không với hắn cũng không quan trọng lắm, nhưng từ lúc hắn tỉnh dậy, được Dương thị lo lắng, chăm sóc cẩn thận, lòng hắn vừa cảm kích vừa biết ơn. Tâm Trương Võ là rất yêu thích Dương thị, nên thấy Dương thị bồn chồn lo lắng, hắn cũng không hiểu sao tâm tình cũng treo cao theo.
Tầm nửa canh giờ sau Lâm Hải cùng hai đứa nhỏ mới trở về. Trên mặt cả ba là không che dấu được tươi cười. Mẫn Trúc nhìn như vậy là đủ biết Lâm Hải là đậu rồi, chỉ có điều không biết đậu cao hay thấp thôi.
Dương thị thì vội vàng chay ra đón, miệng hỏi liên tục:“ sao rồi, sao rồi, kết quả thế nào?””
Mẫn Trúc lắc đầu “ nương nàng quan tâm quá bị loạn rồi, nhìn ba người tươi cười thế kia là biết đậu rồi“.
Lâm Hải tâm tình cũng đang kích động không thôi, thấy nương tử hỏi thì nắm lấy tay Dương thị cười ha ha:“ ta đậu rồi, đậu rồi. Ta đã không phụ sự kì vọng của mọi người rồi“.
Dương thị nghe tới đây thì bật khóc, nàng cuối cùng đã chờ được, nàng cuối cùng đã có thể đứng thẳng sống lưng ở Lâm gia. ( Dương thị kích động quá mà quên đi rằng, Lâm gia đã không còn quan hệ với gia đình nàng nữa rồi).
Cẩn Tuệ cười hì hì nói:“ cha nương, chúng ta có nên ăn mừng không?”
Mẫn Trúc bật cười nói:“ nhị ca, trong đầu huynh bây giờ chỉ có ăn thôi sao?”
Cẩn Tuệ lại cười hắc hắc nói:“ đương nhiên, cha thi đỗ thì phải ăn mừng chứ“.
Dương thị và Lâm Hải đang kích động nhìn nhau, nghe hai hài tử nói như vậy thì lại phì cười.
Dương thị nói:“ đương nhiên là phải ăn mừng, nào đi vào nhà, nương sẽ lập tức đi nấu đồ ăn“.
Mẫn Trúc ngẩng đầu nhìn Lâm Hải hỏi:“ cha, người đứng thứ bao nhiêu“.
Lâm Hải cười cười nhìn nàng:“ không cao lắm, cha đứng thứ ba mươi hai. Kỳ thi năm nay chỉ lấy tám mươi người thôi“.
Mẫn Trúc gật gù:“ vậy xem ra chúng ta không phải ở lại kinh thành rồi. Cha, người xem quà lễ chuẩn bị cho các quan thế nào, chúng ta cũng phải xem xét trước. Cũng may Hồ tiên sinh có chỉ dẫn các bước cho cha rồi“.
Hồ tiên sinh mà Mẫn Trúc nói ở đây là một vị quan già về quê ẩn cư. Trong lúc mua trà của Dương gia, có mấy lần gặp Lâm Hải, thấy tính tình Lâm Hải thẳng thắn, lại có chí muốn tham gia khoa cử, nên cũng đã chỉ điểm một hai. Lại cũng viết thư giới thiệu Lâm Hải với hai vị đồng liêu. Tuy hai vị kia chức vụ không cao, nhưng dù gì cũng có thể giúp Lâm Hải chút ít. Như vậy với Lâm Hải đã là rất tốt rồi.
Lâm Hải thấy con gái có biểu tình như bà cụ non thì ha hả cười nói:“ được, tất cả đều theo khuê nữ của ta“.
Cả nhà bốn người tâm tình cực tốt, nhưng Trương Văn lại có chút lo lắng. Trương Văn sợ Lâm Hải thi đậu rồi, sẽ bỏ hai huynh đệ chúng lại để đi nhậm chức. Tuy mới ở chung mười ngày, nhưng Trương Văn lại thấy lưu luyến bốn người nhà này.
Nói cho cùng, Trương Văn cũng chỉ là một đứa bé mới mười một tuổi mà đã phải chịu cảnh tận mắt nhìn cha nương mất đi, lại bị họ hàng hắt hủi. Giờ đây được gia đình Lâm Hải bảo bọc, tâm lý sẽ muốn dựa dẫm thôi.
Đến tối, Lâm Hải gọi huynh đệ Trương Văn lại cùng nói chuyện. Lâm Hải hỏi thăm sức khỏe Trương Võ, thấy Trương Võ đã khỏe lên rất nhiều, không còn tiệc tụy như mấy ngày trước, cũng yên tâm.
Lâm Hải qua hỏi thăm một hồi, sau đó nhìn hai đứa nhỏ họ Trương, thần sắc nghiêm túc lại.
Trương Văn thấy vậy trong lòng có chút khẩn trương.
Lâm Hải lên tiếng:“ hai đứa bây giờ đã không còn người thân. Ta cũng sắp rời khỏi kinh thành, nên bây giờ ta muốn hỏi hai con một chuyện“.
Trương Văn luống cuống nhìn Lâm Hải, Trương Võ lại nắm chặt vạt áo cúi gằm mặt xuống.
Trương Văn lắp bắp hỏi:“ Lâm thúc, người muốn nói gì ạ?”
Lâm Hải mỉm cười nói:“ ta muốn nhận hai đứa làm nghĩa tử, vẫn sẽ giữ họ Trương của hai đứa. Đến khi hai đứa lớn, có thể tự đứng ra lập lại môn hộ gầy dựng lại Trương gia thì ta sẽ giúp hai con khai lại hộ tịch“.
Trương Văn và Trương Võ ngốc lăng nhìn Lâm Hải.
Lâm Hải nhướng mày:“ thế nào? Không nguyện ý?”
Trương Văn hồi hồn, kéo đệ đệ cùng quỳ xuống:“ chúng con hoàn toàn nguyện ý, đa tạ Lâm thúc đã thu lưu hai huynh đệ chúng con. Ân đức này chúng con cắn cỏ ngậm vành ghi nhớ đời đời, kiếp kiếp“. Trương Văn cùng đệ đệ dập đầu ba cái với Lâm Hải.
Mẫn Trúc để hai ly trà vào trong khay, đưa qua cho Trương Văn, Trương Võ nói:“ hai ca mau kính trà cha nương a“.
Cẩn Tuệ kéo Dương thị ngồi xuống bên cạnh Lâm Hải.
Trương Văn cùng Trương Võ bước lên, tiến gần tới Lâm Hải và Dương thị, lại quỳ xuống, nhận trà từ khay Mẫn Trúc đưa tới, dâng trà lên trước mặt phu thê Lâm Hải gọi:“ nghĩa phụ, nghĩ mẫu“.
Phu thê Lâm Hải nhận trà, nhấp một ngụm, sau đó đỡ hai đứa nhỏ dậy. Lâm Hải cho mỗi người một bao đỏ.
Dương thị lại cho mỗi người một hà bao nói:“ ba huynh muội Mẫn Trúc mỗi người đều có một chiếc. Nay chúng ta đã nhận hai con, cũng sẽ đối xử với hai đứa như ba huynh muội Mẫn Trúc. Đây cũng là tâm ý của người làm nghĩa mẫu như ta, từ nay một nhà bảy người chúng ta sẽ tương thân tương ái, hòa hòa mĩ mĩ sống chung với nhau“.
Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc giục hai huynh đệ Trương Văn mở hà bao nương tặng ra. Bên trong mỗi hà bao là một chiếc vòng bạc, tương tự như của ba huynh muội Mẫn Trúc.
Hai huynh muội Mẫn Trúc đeo vòng lên cho Trương Văn, Trương Võ, sau đó cùng kéo tay áo ra, lộ ra chiếc vòng của mỗi người.
Trương Văn, Trương võ cảm động đến khóc òa lên.
Dương thị xúc động cũng rơi nước mắt, nàng đứng dậy, ôm lấy hai đứa nhỏ an ủi:“ tốt rồi, tốt rồi, ngày vui như thế này, không nên khóc. Các con phải luôn vui vẻ, cha nương các con ở trên trời mới yên tâm“.
Hai đứa bé nghe vậy thì ngoan ngoãn gạt đầu. Ánh mắt trong sáng nhìn nhau, từ nay chúng đã có gia đình, đã có thể ăn no mặc ấm, không sợ bị người ức hiếp nữa. Một lần nữa có cha nương, lại có thêm ca ca, đệ đệ, muội muội...
Qua mấy ngày tiếp theo, Lâm Hải cũng hết sức bận rộn, Lâm Hải được đông liêu của Hồ tiên sinh giúp mang quà lễ đi bái phỏng các vị quan quyết định việc bổ nhiệm các tiến sĩ mới đỗ đạt năm nay về nơi nhậm chức.
Dương thị cùng bốn đứa nhỏ cũng bận rộn thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời kinh.
Tới ngày mùng tám tháng năm mới có kết quả bổ nhiệm. Vì vị quan tri huyện của An thành đột ngột qua đời. Lâm Hải lại là người của An Sơn huyện, nên quan trên quyết định để hắn tạm thời nhận chức tri huyện của An thành, nhất cử lưỡng tiện. Hạn cho Lâm Hải trước tháng bảy phải tới An thành nhâm chức.
An thành này chính là phủ thành cách An Sơn huyện nửa ngày đường.
Lúc cả nhà Lâm Hải biết được tin này thì không khỏi mừng rỡ. An thành là một thành khá sầm uất, lại ngay gần An Sơn huyện. Đây đúng là không gì có thể vui hơn, Lâm Hải cũng thê nhi vui vui vẻ vẻ nhận ý chỉ truyền tới, lại vui vui vẻ vẻ thu dọn rồi thuê xe ngựa về An Sơn huyện. Đương nhiên trước khi đi cũng thanh toán tiền thuê nhà một tháng cuối cho Đồng môi giới.
Đồng môi giới đến không thu tiền nhà lại gửi tặng chút quà mừng cho Lâm Hải. Đồng môi giới bây giờ cũng vui không kém a, căn nhà này có một tiến sĩ từng ở qua, hắn là có thể nâng giá nhà lên thêm hai lượng bạc nữa đó.
Trước khi Lâm Hải rời đi, Đồng môi giới còn nhờ Lâm Hải viết hai câu đối tặng hắn. Lâm Hải cũng vui vẻ đáp ứng viết câu “Mộc xuất thiên chi do hữu bản- Thủy lưu vạn phái tổ tòng nguyên”*
(* dịch nghĩa: Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc - Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.)
Đồng môi giới thiên ân vạn tạ, lại tặng luôn một tháng tiền nhà không thu. Hoan hoan hỷ hỷ cầm hai câu đối vẫy tay tạm biệt với gia đình Lâm Hải, sau đó mới khóa cửa căn nhà này, đi về.
Lần này đi về, không dừng lại nghỉ chân ở mỗi trấn như lúc đi, xe ngựa chỉ sáu ngày là về đến An Sơn huyện.
.... Ta là đường phân cách Dương gia....
Mười ngày trước khi mấy người Lâm Hải về tới thì Dương gia đã nhận được tin Lâm Hải đỗ tiến sĩ rồi, cái này là sau khi biết được mình trúng tiến sĩ Lâm Hải đã nhờ người gửi tin về.
Đồng thời trước đó, toàn bộ Dương gia, sáu thiếu niên đi thi đều đậu hết.
Dương gia hôm nay là một mảnh vui mừng. Dương lão gia tử dẫn mấy nam đinh vào từ đường thắp hương cảm tạ tổ tiên. Từ đường của Dương gia cũng hết sức đơn giản, chỉ có hai tấm bài vị của cha nương Dương lão gia tử thôi.
Cả huyện An Sơn này cũng huyên náo không ngừng, bàn tán xôn xao về Dương gia, chỉ một lần thi cho ra bốn tú tài, hai cử nhân. Bây giờ lại được tin hiền tế của Dương gia cũng đã đậu tiến sĩ, sắp vinh quy bái tổ. Đây là phải tích bao nhiêu công đức mới được như vậy chứ.
Chuyện Dương gia cũng là một đề tài cho người dân An Sơn huyện bàn tán trong một thời gian dài.
Khi cả nhà Lâm Hải đứng trước cổng Dương gia, là Dương Ngôn trông thấy đầu tiên, hắn hò hét kêu cả nhà ra đón.
Từ ngày đậu cử nhân, Cẩn Minh và Dương Trí cũng đã không đi học đường nữa, mấy ngày nay đang giúp Dương lão gia tử làm sổ sách, nghe tiếng Dương ngôn hét nói Dượng và cô đã về, cũng vội vã chạy ra.
Cẩn Minh vừa ra tới nơi đã thấy muội muội chạy tới hướng lòng hắn nhào tới. Cẩn Minh tươi cười đầy mặt ôm tiểu muội lên, sau đó hỏi:“ thế nào? Có nhớ đại ca và mọi người không?”
Mẫn Trúc cũng cười rạng rỡ nói:“ nhớ, muội đều nhớ, muội nhớ đại ca và mọi người tới mức gầy đi một vòng luôn đấy“.
Cẩn Minh ôm muội muội thấy cũng có chút nhẹ thì lại xót xa trong lòng, nhìn qua Cẩn Tuệ oán trách:“ cha nương lo chính sự, đệ lại không lo cho muội muội sao?”
Cẩn Tuệ nhìn trời thở dài:“ ca nói sao thì là vậy đi, đều là đệ sai“.
Cả nhà thấy vậy thì cười ha ha.
Dương lão gia tử lúc này mới cùng Ngô thị đi tới, sau đó hối thúc mấy người con cháu:“ vào nhà, vào nhà, có gì từ từ nói. À khoan đã, dây pháo đâu rồi, mau mang dây pháo lại đây“.
Dương Trí nhanh chân cầm dây pháo đã chuẩn bị sẵn ra đốt lên. Tiếng pháo nổ đùng đoàng làm cho tâm mọi người lại càng thêm vui vẻ.
Lúc này, mọi người mới vui vẻ nối đuôi nhau đi vào nhà.