Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Chương 31: Chương 31




Tới cuối giờ ngọ, Bùi huyện thừa dẫn phu nhân cùng hai tiểu thư tới chúc tết Lâm Hải. Dương thị cùng Mẫn Trúc ra mặt tiếp đón phu nhân, tiểu thư nhà huyện thừa.

Bùi phu nhân hành lễ với Dương thị:“ nghe lão gia nhà ta nhắc tới huyện lệnh lão gia có vị phu nhân hiền lương, hôm nay mới có dịp hạnh ngộ“.

Dương thị ngồi ở chính vị cười tao nhã nói: “ Bùi phu nhân quá khen, mời Bùi phu nhân ngồi“.

Bùi thị vừa ngồi vừa khẽ quan sát vị phu nhân huyện lệnh này, thấy thế nào cũng không giống nông phụ không hiểu chuyện. Tuy trong lòng có thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi ra miệng.

Bùi thị giới thiệu hai khuê nữ của mình với Dương thị:“ Lâm phu nhân, đây là hai tiểu nữ nhà ta, một người là Tố Thục năm nay mười hai tuổi, một người là Tố Linh năm nay chín tuổi“.

Hai vị tiểu thư nghe nhắc đến tên thì tiến lên hành lễ với Dương thị:“ xin ra mắt Lâm phu nhân. Chúc phu nhân năm mới cát tường”“.

Dương thị vẫn cười nhẹ nhàng khen:“ hai vị tiểu thư của Bùi phu nhân đều xinh đẹp mỹ lệ, đều là tiểu mỹ nhân tương lai cả. Nào, lại đây ta lì xì cho hai đứa, cũng chúc năm mới mọi sự cát tường“.

Bùi phu nhân nghe Dương thị khen con mình thì không hề khiêm tốn chút nào nói:“ hai đứa bé này nhà ta là trăm kiêu ngàn sủng dưỡng thành, từ nhỏ đã phải học nữ tắc. Không phải ta tự khen con mình, nhưng hai đứa bé này là số một số hai trong thành này đó“.

Dương thị vẫn cười thản nhiên nói:“ phu nhân quả là có cách dạy dỗ“.

Bùi thị là hếch mặt lên trời mà nói:“ đó là đương nhiên“.

Tố Thục, Tố Linh nghe được khen thì vẻ tự đắc trên mặt không che dấu chút nào. Hai người này thực sự gọi là nhìn tạm tạm thôi, do ăn mặc lụa là, lại trang điểm kỹ lưỡng nên nói nhẹ nhàng thì gọi là thanh tú chứ không phải mỹ nhân gì.

Mẫn Trúc đứng sau Dương thị nhìn hai vị tiểu thư mắt hẹp, mũi thấp đang dương dương tự đắc nghe người lớn khen ngợi mà nhịn cười mém nội thương. Không phải nàng có ý chê cười người khác, nhưng cái dáng vẻ tự cho là đúng của hai vị tiểu thư này thì đủ làm cho người ra phải phì cười.

Dương thị lúc này mới giới thiệu Mẫn Trúc:“ đây là khuê nữ nhà ta, chúng ta chỉ có mình nàng nữ nhi, nàng tháng hai tới thì tròn bảy tuổi, còn kém tuổi hai vị tiểu thư nhà Bùi phu nhân. Trên nàng còn bốn ca ca nữa, chắc mấy đứa nhỏ đang ở chỗ cha chúng“.

Mẫn Trúc bước lên hành lễ với Bùi phu nhân, nàng ta cũng cho Mẫn Trúc một cái hà bao. Bùi thị trong mắt chỉ có hai khuê nữ của mình thôi, con nhà ai cũng không bằng con nàng ta. Bùi thị là muốn gả hai khuê nữ cho nhà quan lớn trong kinh thành kìa. Qua năm nàng ta sẽ cùng hai khuê nữ tới kinh thành ở nhà cữu cữu của trượng phu. Nàng ta thấy trong An thành này không ai đủ xứng đáng với con mình.

Nhưng giờ nhìn Mẫn Trúc mới còn nhỏ mà đã xinh đẹp như vậy, lớn lên hẳn là mỹ nhân khó tìm. Bùi thị trong lòng có chút khó chịu.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc Dương thị mới biết Bùi thị này chỉ có hai khuê nữ mà thôi, không có con trai. Trước đó Dương thị có nghe trượng phu mình nhắc Bùi huyện thừa có hai con trai, tuy có chút thắc mắc nhưng đây là chuyện nhà người ta, nàng cũng không tiện hỏi.

Thêm hai khắc sau có gia nhân tới mời Bùi phu nhân về vì Bùi huyện thừa đang cáo từ huyện lệnh đại nhân rồi.

Sáng sớm mùng hai tết Dương thị cùng bốn nhi tử, một nhi nữ lên xe ngựa về Dương gia chúc tết.

Lâm Hải vẫn ở lại An huyện để tiếp các vị lý chính, sau đó lại đi tới các huyện lân cận chúc tết các quan huyện khác. Đây là để tạo mối quan hệ đồng liêu với nhau.

Vì khởi hành khá sớm nên Mẫn Trúc và Trương Võ ở trên xe vẫn còn dựa vào Dương thị ngủ. Cẩn Minh thấy Mẫn Trúc gục lên gục xuống thì ôm muội muội vào lòng. Trương Văn cũng tính ôm Trương Võ thì Dương thị nói nhỏ:“ không sao, con cũng ngủ chút đi, ta ôm tiểu Võ được rồi“. Nói xong nàng kéo áo choàng che kín thân thể Trương Võ, để đứa nhỏ ngủ trong lòng mình.

Thực ra Trương Võ cũng chưa ngủ hẳn, nhưng được nghĩa mẫu ôm trong vòng tay ấm áp dần dần lại chìm vào giấc ngủ sâu. Trương Võ năm nay cũng chín tuổi rồi, nhưng do hồi nhỏ ăn uống thiếu chất, mấy tháng trước lại suy nhược cơ thể, tuy Dương thị đã cẩn thận chăm sóc nhưng cũng chỉ mới khá lên được một chút. Trương Võ bây giờ nhìn chỉ như đứa trẻ bảy tuổi thôi.

Tới giữa giờ ngọ thì sáu người về tới Dương gia, lại một canh giờ chúc tết vui vẻ nữa.

Mọi người cả ngày đi đường xa lại cười đùa cũng mệt mỏi, tối đó Dương gia đi ngủ sớm chút.

Do lần trước Dương Hải dẫn Trương Văn, Trương Võ về chỉ giới thiệu sơ lược với mọi người, cũng không để cho mấy đứa trẻ có thời gian thân cận với nhau. Lần này về, mấy nam thiếu niên của Dương gia mới chính thức tiếp xúc cùng với hai huynh đệ họ Trương này, vậy mà không quá hai canh giờ tất cả đã rất thân thiết với nhau.

Dương thị nhìn Trương Văn, Trương Võ cười tươi tắn hẳn lên thì cũng yên tâm.

Dương lão gia tử và Ngô thị cũng đã tiếp xúc với hai đứa nhỏ mấy tháng trước, cũng có chút thân cận. Lần này nhìn thấy hai đứa nhỏ họ Trương tinh thần sáng sủa lên rất nhiều cũng vui lây. Người già mà, càng đông con cháu càng vui, lại nói hai đứa nhỏ cũng thông minh, hiểu chuyện như vậy nên thương yêu chúng là điều dễ hiểu thôi.

Ngô thị nhìn một đám trẻ lớn nhỏ đang ngồi cười cười nói nói thì nhìn Dương thị nói:“ hai đứa tiểu Văn, tiểu Võ thật khiến làm cho lòng người thương xót, con chú ý chăm sóc tốt chúng một chút. Đây là phúc phận của chúng, mà cũng là phúc phận của con“.

Dương thị gật đầu nói:“ nương, nữ nhi hiểu, người yên tâm. Lại nói hai đứa bé rất hiểu chuyện, đôi khi chúng hiểu chuyện quá lòng con cũng thấy đau. Nhất là Trương Văn, thằng bé rất cẩn thận, tỉ mỉ, lại còn biết xem nét mặt người khác nữa“. Nói xong nàng thở dài một hơi.

Ngô thị vỗ vỗ tay Dương thị nói “ từ từ sẽ tốt lên thôi“.

Dương thị mỉm cười gật đầu.

Qua ngày hôm sau, Dương lão gia tử cho gọi hết mấy tôn tử, tôn nữ, ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ lại rồi hỏi thăm mấy đứa nhỏ trong một năm này làm được những gì?

Tất cả theo thứ tự nói chuyện với ông, Dương lão gia tử nhìn con cháu đầy sảnh đường cười tít mắt. Tất cả các cháu của ông đều làm ông tự hào, lòng Dương lão gia tử vui không gì tả được.

Đến khi Dương lão gia tử cho giải tán hết thì Dương Trí, Cẩn Minh, Trương Văn, Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc ở lại. Trương Văn cũng định lui ra, nhưng Mẫn Trúc cà Cẩn Minh đều nắm tay hắn nên Trương Văn cũng ở lại.

Dương lão gia tử hỏi:“ mấy người các con lại muốn xin ta cái gì sao?”

Dương Trí nói:“ tổ phụ, chúng con đã bàn bạc với nhau, tới tháng hai sẽ bán hương liệu nước. Chúng con là tới hỏi ý người xem như vậy có được không?”

Dương lão gia tử nghe vậy cười khà khà nói:“ được, được, tất cả chuyện về hương liệu nước này ta sẽ giao do các con quyết định. Để xem các con làm được tới đâu“.

Mấy huynh muội đồng loạt nói sẽ làm hết khả năng của mình.

Dương thị cùng các con ở lại Dương gia hết bảy ngày mới quay về An thành.

Bây giờ lại chia làm ba xe vì có thêm một nhà ba người Dương Thiên, thê tử và nữ nhi của hắn cùng Dương Trí và Dương Hào.

Dương Hào nửa năm nay khá bận rộn, cũng chưa gặp lại em rể. Lần này đi tới An thành gặp Lâm Hải là có hai mục đích, một là cám ơn một nhà Lâm Hải đã giúp đỡ chăm sóc Dương Trí, hai là nhận sự ủy thác của Dương lão gia tử đến công bố tiền lãi năm vừa rồi của lá trà và giao bốn thành lợi nhuận cho Lâm Hải.

Dương thị cũng nhận được sự ủy thác của nhị tẩu là tìm đối tượng cho Dương Trí, vì hắn năm nay cũng mười tám tuổi rồi. Tuổi này đầy người có con trai, con gái rồi ấy chứ. Các cô nương ở An Sơn huyện lại không một ai trúng ý Dương Trí, điều này làm nương hắn thật đau đầu.

Chiều ngày mùng chín tháng giêng mọi người về tới An Thành. Lâm Hải lâu rồi không xa thê tử và các con lâu như vậy, tuy mỗi ngày hắn cũng khá bận rộn, nhưng tối đến về nhà quả là có chút cô quạnh. Hôm nay thấy thê nhi về mà Lâm Hải cười nhìn đến ngốc.

Mọi người ăn uống nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau ăn sáng xong, Dương hào mang một hộp gỗ đựng ngân phiếu giao cho Lâm Hải nói:“ trà vụ xuân và vụ thu năm nay tổng thu được mười lăm vạn. Cha nói sẽ mua thêm ba đồi gần Dương gia để trồng trà Bích Loa Xuân nữa, lại nói trái cây dùng làm phân bón cho mùa thu cũng mua hết một ngàn lượng bạc, chi phí nhân công, đi lại hội trà, chi phí quà cáp cho các quan, thương nhân lớn. Lại nói tới cha trước đã đưa cho đệ tất cả ba ngàn năm trăm lượng.

Trừ hết các chi phí chúng ta có tám vạn sáu ngàn lượng thu vào năm nay. Đệ được bốn thành sẽ là hai vạn một ngàn năm trăm lượng, trừ đi ba ngàn năm trăm lượng cha đưa trước cho đệ thì đây là số ngân phiếu một vạn tám ngàn lượng bạc của đệ“.

Lâm Hải cũng không nghĩ thu nhập năm vừa rồi lại lớn như vậy. Hắn có chút không kịp tiếp thu, nên ngồi im nhìn Dương Hào.

Dương Hào biết Lâm Hải ngạc nhiên với lợi nhuận năm vừa rồi, đến chính hắn một tay lo tất cả mà đến cuối năm nhìn số ngân phiếu thu về còn không tin nổi.

Cẩn Minh ở một bên nói:“ cha, con cùng các huynh đệ dự tính sẽ bán hương liệu bằng nước ở cửa hàng hương liệu. Người nên đưa lại tám ngàn lượng cho Nhị cữu cữu để làm vốn a“.

Lâm Hải lúc này mới hồi hồn nói:“ Nhị cữu huynh, Cẩn Tuệ đã nói vậy thì huynh mau cầm tám ngàn lại lo chuyện cửa hàng đi“.

Dương Hào nói:“ cũng không cần nhiều như vậy đâu“.

Cẩn Minh lại nói:“ năm ngoái con cùng Trí biểu ca đi thăm các trấn huyện lân cận, chúng con tính mở thêm các cửa hàng ở một số nơi nữa, nhị cữu cữu, tám ngàn đó người nên cầm đi, tránh cho đến lúc Liêm biểu ca đòi người bù bạc a“.

Mọi người đều cười, lúc này Dương Hào mới sảng khoái thu lại tám ngàn lượng. Đến trưa sau khi ăn xong thì Dương Hào phải quay trở về An Sơn huyện. Trước khi lên xe, hắn cũng một lần nữa cảm tạ Lâm Hải đã giúp đỡ con trai hắn. Lâm Hải cũng nói đều là người một nhà, không cần câu nệ như vậy.

Buổi chiều, Mẫn Trúc cùng Trương Võ đang cùng nhau hý hoáy trồng mấy cây ăn trái mang từ nhà ông ngoại về. Nói là hai người trồng chứ thực ra là hai người ngồi coi Tín Nhất, Tín Nhị và hai vị bộ đầu trồng.

Hai huynh muội đang ngồi coi thì Tín Nhất nhìn thấy Tín Nhị ôm hai cây con đi tới bị vấp hòn đá té về phía hai người Mẫn Trúc và Trương Võ. Tín Nhất chỉ kịp hét lên:“ COI CHỪNG!!!”

Hai bạn nhỏ quay người lại thì cả cây cả người đang đổ về phía mình. Trương Võ vội ôm lấy tiểu muội muội, định lấy thân mình che cho Mẫn Trúc.

Hai huynh muội ôm nhau một lúc cũng không thấy gì đập vào người, lúc ngẩng đầu lên thì thấy một vị bộ đầu đã đỡ được cả Tín Nhị còn hai cái cây thì bị đẩy ngã xa tầm ba thước rồi.

Mẫn Trúc cùng Trương Võ đồng thanh cảm ơn:“ cảm ơn bộ đầu thúc thúc“.

Vị bộ đầu đó đúng vẻ mặt than, không thèm cười, chỉ gật đầu rồi nói với Tín Nhị:“ lần sau nhớ cẩn thận chút, không được thì vác từng cây một thôi“.

Tín Nhị mặt trắng bệch lí nhí đáp:“ dạ!“. Nếu như hôm nay hắn ngã người về phía tiểu thư, chưa đợi lão gia, phu nhân trách phạt thì công tử và biểu công tử cũng sẽ phạt nặng hắn mất. Phải biết tiểu thư là đầu quả tim của cả một nhà lớn nhỏ này. Cứ nhìn tứ công tử người chỉ cao ngang ngửa tiểu thư mà lại ôm muội muội để mình chịu đau là đủ hiểu rồi.

Mẫn Trúc nhìn vị bộ đầu mặt than hỏi:“ bộ đầu thúc thúc, người tên gì vậy?”

Vị bộ đầu mặt không biểu tình nói:“ ta họ Vương, gọi Tam Sinh. Kia là đệ đệ ta, gọi là Vương Bảo Sinh“. Vương bộ đầu vừa nói vừa chỉ về phía bộ đầu còn lại giới thiệu.

“Tam Sinh thúc thúc, người thật lợi hại nha. Nhưng sao hôm nay người và Bảo Sinh thúc thúc lại ở đây? Không phải ngày mai mới mở công đường sao?” Mẫn Trúc có chút tò mò hỏi.

Vương Tam Sinh nói:“ khi sáng ta cùng Bảo Sinh đi ra chợ, vô tình bắt được một tên móc túi nên bắt hắn giam vào nhà lao trước, ngày mai sẽ xét xử. Ta cùng đệ đệ đang tính đi báo với Lâm đại nhân, thấy công tử, tiểu thư trồng cây thì trước giúp một chút. Dù sao đó cũng chỉ là tên trộm vặt, không cần gấp gáp“.

Mẫn Trúc không nghĩ tới vị mặt than thúc thúc này lại có thể giải thích rõ ràng với nàng như vậy, nên nàng cười tươi nói:“ Tam Sinh thúc thúc, vậy người cùng Bảo Sinh thúc thúc trồng giúp con ba cây này nữa đi, dù sao cha con cũng đi tới nhà Bùi huyện thừa chưa về“.

Tam Sinh nghe vậy gật đầu, cũng không nói gì thêm, hắn dựng lại hai cây con do hắn đẩy ra xa, đắp lại đất cẩn thận, rồi mang tới hố đất do Bảo Sinh đào sẵn, bỏ mỗi cây vào một hố rồi nhẹ nhành phủ thêm một lớp đất lên. Trông tư thế có vẻ rất thành thục.

Mẫn Trúc nhìn lại Trương Võ từ nãy tới giờ không nói gì, thấy hắn cứ nhìn Vương bộ đầu không chớp mắt thì vỗ nhẹ lên bả vai hắn hỏi:“ tứ ca, ca sao vậy? Sao cứ nhìn Tam Sinh thúc thúc mãi thế?”

Trương Võ hồi hồn nhìn tiểu muội muội nói:“ Muội có thấy Vương bộ đầu rất uy phong không? Ca thấy thúc ấy như vậy nhìn rất có khí phách“.

Mẫn Trúc nghe vậy cũng chỉ nghĩ là sự hâm mộ của tiểu hài tử nên không để ý cười nói:“ Tứ ca có thể xin cha đi học võ mà“.

Nhãn tình Trương Võ sáng lên, không biết nghĩ đến cái gì mà cười tươi khoe hàm răng trắng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.