Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Chương 52: Chương 52: Chương 50




Khi tới cửa sương phòng, Phó thị dừng lại nhìn ba nương con Bùi thị, sau đó bà đưa mắt nhìn Hạ Liên rồi tiếp tục bước vào phòng. Hạ Liên hiểu được ý của chủ tử nàng, nên khi nương con Bùi thị định tiến vào phòng thì Hạ Liên chặn lại.

Bùi thị cười lấy lòng với Hạ Liên:“ Cô nương xin nhường đường!”

“Xin Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư đợi ở ngoài một lát. Đại phu có nói không nên để quá nhiều người vào phòng làm ảnh hưởng tới Mẫn Trúc tiểu thư“. Mai Liên nghiêm túc nói

Bùi thị tuy biết sai là ở con mình, nhưng bà ta xưa nay chưa từng mất mặt như thế này. Dù sao bà ta vẫn là phu nhân quan gia, một tiện tỳ nho nhỏ mà cũng vênh mặt với bà ta. Tuy nghĩ là nghĩ như vậy, Bùi thị cũng không nói nhiều, kéo hai khuê nữ của bà ta lùi lại hai bước đứng đợi. Ai bảo đây là tuần phủ, ai bảo trưởng nữ của mình nhìn trúng nam nhi nhà người ta đây?!

Hạ Liên thấy Bùi thị không la ó đòi vào trong thì cũng chỉ nhìn một cái rồi đứng trước cửa phòng làm môn thần, tránh cho ba người ngoài này làm bộ làm tịch nghe lời rồi đợi nàng ta vừa vào tới cũng ào ào xông vào.

....

Bên trong phòng Mộc sư phó đang đỡ ly nước giúp Mẫn Trúc uống. Khi Phó thị cùng Dương thị bước vào thì thấy đại phu đang kê đơn thuốc. Dương thị vội vã chạy tới bên giường nhẹ giọng nói với Mộc sư phó:“ Để Mộc sư phó vất bả rồi, để ta tiếp Trúc nhi uống nước thay người“.

Mộc Vãn Thanh cũng không ý kiến gì, mỉm cười giao lại ly nước cho Dương thị.

Phó thị cũng bước tới hỏi thăm Mẫn Trúc:“ Con thấy trong người thế nào? Còn choáng váng không?”

“Tạ bá mẫu quan tâm, xon tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng chỉ còn hơi đau“. Mẫn Trúc nhỏ giọng đáp lại. Nàng cũng không muốn mọi người lo lắng quá, chứ thực ra đầu nàng vẫn kêu ong ong không dứt.

Phó thị gật đầu với Mẫn Trúc rồi quay qua hỏi đại phu:“ Tình hình sức khỏe con bé thế nào rồi Tô đại phu?”

Tô đại phu vừa viết xong đơn thuốc, ông phất phất tay cho mục đồng của mình lấy đơn đi bốc thuốc cho Mẫn Trúc rồi mới trả lời Phó thị:“ Triệu phu nhân, vị tiểu tiểu thư này khi nhỏ ta xem không lầm thì bị sinh non, thể nhược. Cung may được chăm sóc cẩn thận nhưng cơ thể cũng không phải rất khỏe mạnh như những đứa trẻ khác. Hôm nay va đập mạnh như vậy, ta thấy cần theo dõi tầm ba tới năm ngày cho ổn thỏa. Nếu tạo phủ của tiểu thư có đại phu khác thì ta sẽ ghi lưu ý rồi phu nhân đưa người đi. Còn nếu không phiền vị tiểu thư này ở lại phủ vài ngày vậy“.

Phó thị gật đầu rồi nói với Dương thị:“ Những gì đại phu nói muội cũng nghe rồi. Tô đại phu không thể rời khỏi tuần phủ, muội nên để Mẫn Trúc lại đây vài hôm vậy. Dù sao cũng gần nhau, ngày ngày muội qua chăm sóc con bé chắc cũng không ngại?”

Dương thị nhìn Mẫn Trúc mặt mũi vẫn còn tái xanh, nàng gật đầu nói:“ Vậy thì làm phiền Phó tỷ vài ngày, muội quả thật không biết cảm ơn Phó tỷ thế nào“.

Phó thị nghiêm mặt nói:“ Cảm ơn cái gì, con bé xảy ra chuyện tại phủ của ta, ta chưa tạ lỗi với muội, muội ngược lại còn cảm ơn ta?”

Dương thị nhìn Phó thị mỉm cười. Phó thị nhìn nàng gật đầu. Có đôi khi thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu đạt tốt bằng một ánh mắt.

Dương thị nói:“ Mỗi sáng muội sẽ sang chăm sóc cho Trúc nhi, hôm nay trong nhà có khách nhân nên nương muội không tới cùng muội được. Ngày mai muội sẽ đưa người( Ngô thị) qua để hai người nhận thức nhau“.

Phó thị cười nói:“ Được, ta cũng mong gặp lão phu nhân để cảm ơn người đây“.

Dương thị thấy Mẫn Trúc rồi nên tâm tình thả lỏng không ít. Lại nói Phó thị cũng có ý tốt giúp nàng giải tỏa căng thẳng, nên Dương thị bật cười nói:“ Nương muội cũng muốn cảm ơn Phó tỷ đấy, hai người vậy mà lại có cùng ý tưởng“.

Phó thị thấy Mẫn Trúc vẫn còn tái nhợt nên nói với Dương thị:“ Chúng ta cùng Mộc cô nương ra ngoài nói chuyện, để cho Mẫn Trúc nghỉ ngơi thêm chút nữa“.

Dương thị nhẹ nhàng kéo chăn lại cho Mẫn Trúc rồi đứng lên cùng Phó thị và Mộc Vãn Thanh ra phòng ngoài nói chuyện.

Ba người vừa ngồi xuống thì đã thấy Vân Chính và Tứ Ca tiến vào.

Hai huynh đệ Tứ Ca thi lễ chào trưởng bối sau đó Tứ Ca mới nói:“ Chúng con đến vấn an cữu mẫu, nha hoàn bên cạnh người nói Lâm muội bị thương đang ở sương phòng nên chúng con nghĩ người ở đây“.

Phó thị gật đầu nói:“ Con bé đỡ hơn rồi đang nằm nghỉ ở phòng trong, để chiều Mẫn Trúc đỡ hơn một chút rồi hãy tới thăm sau“.

Vân Chính thắc mắc:“ Con nhìn thấy Bùi phu nhân và hai tiểu thư bùi gia đang ở ngoài cửa“.

Phó thị nhìn Vân Chính nhẹ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm. Vân Chính liền hiểu ngay ba người họ đứng như vậy là ý của nương hắn nên cũng bỏ qua không hỏi tới.

Lúc này Mộc Vãn Thanh mới lên tiếng:“ Mẫn Trúc bị thương ở ngón trỏ, ngón tay đó gảy đàn là chính nên tuyệt đối phải dưỡng thật tốt. Vậy thời gian tới ta chỉ dạy Mẫn Trúc trên lý thuyết, còn thực hành thì phải đợi tới khi ngón tay lành hẳn rồi mới tiếp tục“.

Tất cả mọi người đều tán thành, lúc này Phó thị hỏi ý kiến Mộc Vãn Thanh:“ Bùi đại tiểu thư muốn theo Mộc cô nương học cầm nghệ, không biết ý cô nương thế nào?”

Mộc Vãn Thanh muốn từ chối, nàng cũng không muốn ở đây gây rắc rối cho người khác:“ Để Bùi đại tiểu thư tìm sư phó khác đi thôi, ta không đủ bản sự để dạy nàng“.

Phó thị gật đầu tán thành. Phó thị quay qua phân phó Đông Mai ra gọi ba nương con Bùi thị vào.

Ba người vừa bước vào Phó thị nói luôn:“ Mộc cô nương không nguyện ý truyền thụ cầm nghệ cho Bùi đại tiểu thư, nên Bùi phu nhân tìm người tài giỏi hơn đi thôi“.

Phó thị vừa dứt lời Tố Thục đã quỳ xuống van xin:“ Cầu xin phu nhân và Mộc sư phó thương xót, con cam nguyện ngồi ngoài thềm nhã gian cầu học“.

Tố Thục khóc rất thương tâm, mọi người bị sự khổ sở của nàng ta làm bất ngờ. Mộc Vãn Thanh nghĩ “ cô nương này thực sự yêu cầm đến si? Chỉ vì không được học mà khóc thương tâm như vậy?” Mộc Vãn Thanh trong lòng có chút không nỡ.

Đến cả Mộc Vãn Thanh và Phó thị còn bị tiếng khóc thương tâm của nàng ta làm cho động tâm, nói gì đến Dương thị không chút tâm cơ nào. Nàng tiến đến đỡ Tố Thục dậy nói:“ Bùi đại tiểu thư có gì đứng lên nói, cô nương gia da dẻ mèm yếu, để bị thương đầu gối thì không tốt“.

Tố Thục cảm kích nhìn Dương thị:“ Tạ phu nhân thương xót, nhưng con tình nguyện quỳ cho tới khi sư phó bằng lòng dạy con“.

Mộc Vãn Thanh khó xử:“ Chuyện này...”

Tứ Ca nhìn cảnh này nhíu mi nói:“ Sao lại có người tìm Mộc Vãn Thanh xin học cầm?”

Phó thị nghe Tứ Ca hỏi thì nàng vắn tắt giải thích:“Là do trong bữa tiệc mấy ngày trước, cữu mẫu có nói chuyện với Lâm phu nhân về việc này, Bùi phu nhân vô tình nghe được nên cho hai khuê nữ của nàng đến học. Ta thấy cũng không phải chuyện lớn nên chưa nói với Tứ Ca“.

Tứ Ca gật đầu đã hiểu:“ Vậy sao hôm nay lại từ chối không dạy nữa?”

Phó thị nhìn lướt qua Bùi thị nói:“ Việc này lại để Bùi nhị tiểu thư nói thì rõ ràng hơn“.

Tố Linh được điểm danh thì giựt mình, nói không đâu vào đâu:“ Ta... con không cố ý, do muội ấy không... không trụ vững thôi“.

Tố Thục thấy Tứ Ca nói chuyện nhưng Vân Chính lại im lặng nhìn, Tố Thục thấy ánh mắt Tứ Ca và Vân Chính đều nhìn Tố Linh thì trong lòng không vui (Lê: ta viết tới đây trong lòng ta cũng không vui).

Tố Thục muốn kéo ánh mắt của hai thiếu niên trước mặt mình lên người mình nên nàng lên tiếng:“ Là do muội muội ta không cẩn thận làm bị thương Lâm muội muội nên chọc Mộc sư phó và Triệu phu nhân tức giận“.

Tố Thục được như mong đợi là kéo ánh mắt của hai người về phía nàng ta.

Tứ Ca và Vân Chính từ đầu tới giờ nghĩ do Mẫn Trúc tuổi nhỏ mải chơi nên để bản thân té ngã, lại không ngờ tiểu cô nương khả ái là vô duyên vô cớ bị kéo ngã. Hai người nhìn nhau, Tứ Ca biết ở đây chuyện này định như thế nào sẽ là do hắn. Tứ Ca suy nghĩ một chút rồi nói:“ Ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm, Bùi đại tiểu thư yêu cầm như vậy thì cứ tới học thôi. Nhưng nếu Mẫn Trúc còn bị thương ở phủ một lần nữa, ta không cần biết là do Bùi tiểu thư gây ra hay không, cũng tuyệt không đồng ý cho Bùi tiểu thư học nữa“.

Tố Thục vui mừng cảm ơn Tứ Ca:“ Tạ Triệu công tử thành toàn cho ước muốn của tiểu nữ“.

Tứ Ca phất phất tay không nói nữa. Vân Chính dùng cùi chỏ huých biểu ca nhỏ giọng thầm thì:“ Không giống với tính của biểu ca thường ngày“.

Tứ Ca nhướng mày nói nhỏ hỏi lại “ Vậy thế nào mới giống?”

Vân Chính cười cười:“ Phất tay bỏ đi, xem thường mọi chuyện. Hay là...” Vân Chính xoa cằm cười cười:“ Hay là biểu ca xem trọng vị Bùi đại tiểu thư kia?”

Tứ Ca lười phản ứng với Vân Chính nên quay qua hỏi Phó thị:“ Cữu mẫu mời Tô đại phu tới xem cho Mẫn Trúc chứ?”

Phó thị gật đầu:“ là Tô đại phu, ông ấy vẫn còn ở bên trong canh chừng Mẫn Trúc, con cũng biết tính ông ấy rồi, nên ta không gọi người ra“.

Đúng vậy, Tô đại phu là một đại phu giỏi, nhưng tính tình hơi khác lạ. Nếu ông đã nhìn thấy Tứ Ca thì nhất định quỳ lạy, mọi người nói thế nào ông cũng vẫn làm theo ý ông. Nên khi có khách nhân mà Tứ Ca xuất hiện thì Tô đại phu lại được mời về phòng đóng cửa nghỉ ngơi.:))

Tứ Ca gật đầu nói:“ Vậy con và Vân Chính đi tiền viện gặp cữu cữu đây, buổi chiều lại ghé thăm Lâm muội sau vậy“.

Phó thị cũng không giữ người, phất tay để hai người rời khỏi.

Ra ngoài tới ngoài Vân Chính vẫn không buông tha Tứ Ca:“ Lúc nãy đệ nói trúng ý biểu ca rồi sao? Là xem trọng Bùi đại tiểu thư rồi sao?”

Tứ Ca nhìn Vân Chính hỏi:“ Đệ không thấy Bùi đại tiểu thư đó tính cách khóc lóc quỳ gối giống ai sao?”

Vân Chính lờ mờ hiểu ra:“ Ý của huynh là..?”

“Phải, nên đệ đừng nói lung tung nữa“. Tứ Ca khẳng định rồi sải bước dài hơn. Vân Chính cũng im lặng tăng tốc theo sau.

Phó thị cũng cho mọi người giải tán, chuyện cũng đã giải quyết xong, không cần ở lại ồn ào huyên náo ảnh hưởng Mẫn Trúc nghỉ ngơi.

Dương thị ở lại chăm sóc Mẫn Trúc, lại nhờ Hạ Liên cùng Thu Trà về lấy ít đồ dùng cá nhân của Mẫn Trúc qua đây, tiêu thể thông báo tình hình sức khỏe của Mẫn Trúc đã ổn cho mọi người đỡ lo lắng.

..........

Mọi người chịu khó tương tác vs con bé nha, để con bé siêng siêng viết.

Chứ mọi ng không nói gì, con bé bị làm biếng hẳn

Nhân tiện: Mọi người cho con bé xíu ý kiến về nam chính được không? Mẫn Trúc cũng bảy tuổi rồi, chả mấy mà mười tuổi ấy mà... Xong cái lại mười mấy tuổi... Chưa biết mang con gái gả cho ai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.