Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Chương 57: Chương 57: Chương 52




Dương thị bên này vừa lo lắng vừa sợ hãi chờ đợi thì Hạ Liên tiến vào nói Lâm Hải đang chờ nàng ở ngoại viện. Dương thị vội vã cáo từ Phó thị rồi nhanh chóng ra gặp Lâm Hải, từ xa nàng đã vội vàng hỏi:“ Tướng công, Triệu đại nhân đã tìm được con bé chưa? Chàng mau nói a“.

Lâm Hải thấy nương tử của mình hai mắt đỏ hồng, sưng vù, nước mắt không ngừng rơi thì vội nhẹ giọng trấn an:“Nàng đừng kích động, ta lập tức về phái người đi tìm, ở đây không tiện nói nhiều. Chúng ta về nhà lại nói, nàng hãy tin tưởng ta. Nhất định ta sẽ nhanh chóng tìm ra khuê nữa bảo bối về cho nàng“.

Dương thị nghe lời này thì biết là Mẫn Trúc tới giờ vẫn chưa có tin tức gì, nước mắt lại càng không khống chế được mà thi nhau rơi xuống.

Lâm Hải vội đỡ Dương thị lên xe ngựa chạy về phía huyện nha.

Cách đó không xa, có một người nông dân trông rất bình thường nhưng án mắt của kẻ đo luôn nhìn về phía phu thê Lâm Hải. Khi xe ngựa rời đi thì kẻ đo cũng không nán lại đó nữa mag rẽ vào hẻm nhỏ đi mất. Nhưng chính hắn cũng không biết bản thân đã có người khác lần theo dấu rồi đi theo.

.....

Lại nói khi nghe tin Mẫn Trúc gặp nguy thì Ngô thị và Trần thị tuy lòng muốn theo phu thê Lâm Hải tiến đến tuần phủ. Nhưng ra tới cổng chính thì Ngô thị giữ tay Trần thị nói: “Trước chúng ta cứ ở nhà đợi tin tức đã, nếu giờ cả ta và con cùng tới thì ta nghĩ bên phía Triệu phu nhân sẽ nghĩ chúng ta muốn gây khó dễ hay ăn vạ, như vậy không hay lắm. Bây giờ ta cùng con quay lại báo cho lão gia tử một tiếng, xem ông ấy có chủ ý gì không?”

Trần thị nghe vậy chỉ dạ một tiếng rồi lại dìu Ngô thị quay ngược trở về viện của Dương lão gia tử.

.....

Lúc phu thê Lâm Hải về tới nhà thì Dương lão gia tử cùng Ngô thị và Trần thị đã ngồi ở chính viện chờ người.

Hai người vừa tới cửa thì Ngô thị đã mau chóng đứng lên, khi bà thấy Dương thị cả người ủ rũ không còn sức sống thì tâm của bà cũng bắt đầu treo cao.

Trần thị bình tĩnh hơn một chút, nhưng nét mặt cũng khá hoảng hốt, nàng tra tiến lên đỡ Dương thị thay cho Lâm Hải rồi nói: “Dượng tới nói chuyện với cha đi, ta đỡ tiểu cô đi nghỉ ngơi“.

Lâm Hải gật đầu:“ Đa tạ nhị tẩu“.

Trần thị biết lúc này không phải lúc khách sáo nên chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng Thư Cầm dìu Dương thị về viện của nàng nghỉ ngơi.

Lâm Hải lúc này vội nói:“ Nhạc phụ, con trước đi huyện đường bàn giao công chuyện, sau lại về trình bày với người...“.

Dương lão gia tử không cho Lâm Hải nói xong đã nói” Được rồi, công việc quan trọng hơn, con đi lo chính sự trước rồi lại nói“.

Lâm Hải chắp tay thi lễ với nhạc phụ, nhạc mẫu rồi vội vã chạy lên huyện đường.

Ngô thị ngồi bần thần hỏi Dương lão gia tử:“ Ông nói xem là chuyện gì xảy ra? Mai nhi thì như người mất hồn còn Lâm Hải thì lại vội vội vàng vàng?”

Dương lão gia tử lắc đầu:“ Hy vọng là không có chuyện gì lớn“.

“Hay chúng ta qua chỗ Mai nhi hỏi xem chuyện là như thế nào?” Ngô thị đề nghị.

Dương lão gia tử len tiếng ngăn cản:“ Thôi, chúng ta cứ đợi Lâm Hải đi, bà không thấy con bé trông không có chút tinh thần nào sao?”

Cứ thế hai người ngồi tầm hơn nửa canh giờ ( hơn 1 tiếng) trong lo lắng thì Lâm Hải quay lại. Sau khi nghe Lâm Hải nói Mẫn Trúc bị bắt cóc ngay tại tuần phủ thì Dương lão gia tử có chút không dám tin. Còn Ngô thị thì cũng bắt đầu lo lắng tới phát khóc. Khi nãy là do Xuân Trà nói chuyện không rõ ràng, bà chỉ nghĩ Mẫn Trúc là bệnh tình nặng thêm, lúc Dương thị thất thần vào cửa bà chỉ nghĩ Trúc nhi của bà có khả năng phát ngốc thôi. Lúc đó bà đã nghĩ sao thì có phát ngốc cũng không sao, nhà này mọi người vẫn chăm sóc tốt được cho Trúc nhi. Nhưng giờ Mẫn Trúc bị bắt cóc là sao? Sự thật này bà không tiếp thu được!

Qua một lúc Dương lão gia tử bình tĩnh lại một chút rồi mới hỏi:“ Thế đã có tin tức gì của Trúc nhi chưa?”

Lâm Hải lắc đầu:“Con lúc nãy vội vã lên huyện đường là để cho sai nha tăng cường tuần tra, tìm kiếm Mẫn Trúc, bên Triệu tuần phủ cũng đã phái binh lính đi kiếm từ sáng sớm. Nhưng quả thật tới bây giờ vẫn chưa có kết quả gì“.

Dương lão gia tử thở dài:“ Vậy chúng ta cũng chỉ có thể mong cho binh lính tìm ra con bé, hoặc kẻ bắt cóc liên hệ xem chúng muốn gì.”

“Cũng chỉ có cách này“. Lâm Hải khó khăn gật đầu, tuy bản thân Lâm Hải biết Mẫn Trúc bình an, nhưng để che giấu việc này thì hắn chỉ còn cách làm sao cho giống thật nhất. Có như vậy Lâm Hải hải mới có thể ở chỗ tối quan sát gian tế của Bùi huyện thừa. Vậy nên trong lòng Lâm Hải cũng nặng trĩu. Bầu không khí ở huyện nha bây giờ vô cùng tồi tệ. Với Lâm gia, Dương gia thì Mẫn Trúc không phải chỉ là thành viên trong gia đình mà còn là “chỗ dựa tinh thần” của toàn gia. Đúng vậy, tuy chưa ai nói ra điều này nhưng trong lòng mọi người già trẻ lớn bé đều đối với Mẫn Trúc là một sự yêu thương, tin tưởng và tín nhiệm. Thử hỏi một người đối với toàn gia là quan trọng như vậy, mà nay lại không rõ tung tích thì làm sao mà mọi người làm sao không lo lắng, suy sụp.

.....

Bên phía Lâm gia đang rơi vào âu lo thì ở căn phòng bí mật Mẫn Trúc đang châm ba ngọn đèn rồi ngồi viết không ngừng nghỉ. Nàng biết bản thân sắp phải rời khỏi đây nên nàng đang tranh thủ ghi lại một số phương thức bán hàng cho Dương gia. Tuy rằng Mẫn Trúc biết sau này vẫn có thể thư từ qua lại. Nhưng cổ đại đâu giống hiện đại, tây cả bây giờ đều là thư tay, lại vận chuyển nhanh nhất thì phải dùng ngựa không ngừng vó, như vậy cũng phải tốn vài ngày hoặc cả tháng. Còn nếu không thì không biết bao lâu thư mới tới tay người nhận. Tuy bây giờ các loại sổ sách của Dương gia cũng đã ổn định, nhưng Mẫn Trúc muốn củng cố lại một chút về sổ sách nên nàng mới bận rộn như bây giờ.

Tần Tu Kiệt thì vẫn lặng im ngồi như một pho tượng ở phía đối diện Mẫn Trúc, hai người không ai làm phiền ai, không khí thập phần yên tĩnh nhưng không còn kỳ quái như lúc đầu nữa.

Còn ở bên ngoài, vì Triệu tuần phủ cũng không rõ nơi hắn có nội gián Bùi huyện thừa cài vào hay không, nên mọi người không ai ra vào viện của Vân Chính nữa, tất cả cứ như thường ngày một cách thật nhất có thể. Nhưng lại cũng không thể hoàn toàn như bình thường, vì Mẫn Trúc là mất tích tại tuần phủ nên hôm nay không khí ở nơi này có phần nặng nề và vội vàng hơn. Cứ nhìn vào viện của Phó thị người quỳ đầy sân là biết khác ngày thường tới đâu rồi.

Phó thị cũng biết chuyện của Mẫn Trúc nên tuy phạt quỳ gia nhân nhưng bà không làm mọi chuyện quá trầm trọng. Cũng chỉ cho quỳ một lúc buổi sáng, sau khi Dương thị rời khỏi nàng ta liền sai Hạ Liên ra răn đe thêm một lần nữa rồi để ai làm việc đó.

Còn Tứ Ca và Vân Chính thì dẫn theo một đám lính kiểm tra từng con hẻm lớn nhỏ trong thành giống như họ đang tìm kiếm gì đó. Thế nhưng nhờ lần tìm kiếm này mà hai biểu huynh đệ họ lại bắt được vài kẻ trộm vặt, cũng coi như không uổng công đi.

Lâm Hải bên kia cũng cho sai nha ra ngoại thành tìm kiếm, nhưng quả thật người ta có chủ tâm muốn bắt giữ một đứa bé mà lại tạm thời chưa đưa ra đề nghị gì trao đổi thì việc tìm kiếm không phải một sơm một chiều là có thể hoàn thành.

Lại nói Bùi huyện thừa bên kia và môn sinh bên canh Tam hoàng tử người tuy bắt được rồi, nhưng cũng chưa nóng lòng muốn đưa điều kiện với Lâm Hải là vì kẻ đó nói Bùi huyện thừa phải đợi. Đến khi mà Lâm Hải lo lắng đến không chịu nổi thì tất cả sẽ dễ dàng hơn. Hắn muốn Lâm Hải đợi đến khi tâm trí không còn đủ kiên nhẫn mà sẽ chấp nhận thêm vài yêu cầu nữa, chẳng hạn như cùng Bùi huyện thừa giúp Tam hoàng tử vơ vét của cải hay đứng mũi chịu sào thay cho một vị quan nào đó. Vì căn bản Lâm Hải là người không có căn cơ, không có ai chống lưng, nên làm vật hy sinh sau này không phải rất tốt sao!

....

Chiều cùng ngày khi mấy huynh đệ Cẩn Minh đi học đường về, sau khi nghe tin dữ của Mẫn Trúc thì Cẩn Tuệ xúc động muốn chạy ra ngoài tìm Mẫn Trúc, Cẩn Minh vội vàng quát: “A Tuệ, không được xúc động như vậy!”

Cẩn Tuệ thấy đại ca mình nghiêm mặt thì lập tức kiềm chế tính tình, mặt mũi nhăn nhó khổ sở đứng một bên: “Đại ca, đệ chỉ là lo cho Mẫn Trúc nên nhất thời không kìm chế được“.

Cẩn Minh chỉ nhìn đệ đệ mà không nói thêm câu nào, Ngô thị thấy Cẩn Minh mới có mười bốn tuổi mà tính tình còn trầm ổn và có suy nghĩ thấu đáo hơn cả người trưởng thành thì trong lòng bà vừa vui vừa buồn. Vui vì Lâm gia sau này có người chèo chống, lo lắng chu toàn, buồn vì một đứa trẻ trong hoàn cảnh sống như thế nào mới trưởng thành nhanh như vậy đây. Ngô thị biết mấy năm nay Cẩn Minh tuy cuộc sống cùng gia đình khá vui vẻ, nhưng khi còn sống cùng đại gia đình Lâm gia bên kia thì Cẩn Minh cũng đã là một đứa trẻ năm sáu tuổi, cái tuổi đủ nhận thức và trí nhớ về hành động của người lớn với nhau. Cẩn Minh là một đứa trẻ thông minh, nên suy nghĩ và hành động bây giờ có thể nói là khá trầm ổn và nội liễm.

Dương thị sau một buổi sáng được Trần thị trấn an bây giờ vẻ mặt cũng không còn hốt hoảng như lúc ban đầu. Điều khiến Dương thị và mọi người lo lắng là tại sao tới giờ này kẻ bắt cóc vẫn còn chưa đưa ra điều kiện hay đòi hỏi gì đối với Lâm Hải hoặc Dương gia. Tất cả bây giờ ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có lo lắng mà thôi, đồng thời là cảm giác bất lực vì nội thành hay ngoại thành binh lính đã tìm kiếm hết một lượt mà chưa có bất kì động tĩnh gì.

....

Mẫn Trúc sau một ngày tập trung viết lách cũng được kha khá, lại nói trời đầu hè mà Mẫn Trúc ở trong phòng kín nên không khí có phần oi bức. Trên trán Mẫn Trúc lấm tấm mồ hôi, lúc Mẫn Trúc đang muốn uống nước cho tỉnh táo một chút thì trước mặt xuất hiện một ly nước lạnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Tu Kiệt là người đang cầm ly nước trước mặt nàng. Mẫn Trúc mỉm cười nhận lấy ly nước: “Cám ơn huynh!”

Tần Tu Kiệt hơi mất tự nhiên giải thích: “Ta cũng không muốn tiểu cô nương bất tỉnh nhân sự nơi này“.

Mẫn Trúc vẫn cứ mỉm cười, từ từ uống ly nước, nàng dù sao cũng không muốn chấp nhặt với tên mặt than lại còn kiệm lời này. Câu giải thích của hắn với nàng coi như là dài nhất từ khi hai người gặp nhau rồi. Mẫn Trúc thấy ngày hôm nay nàng đã viết ở dưới ánh nến quá lâu rồi nên đợi tờ giấy cuối cùng ráo mực, nàng liền xếp gọn lại rồi gói vào trong bao giấy dầu đã được Tứ Ca chuẩn bị sẵn trước đó, đợi Cẩn Minh tới thì sẽ đưa cho đại ca nàng mang về cùng mọi người nghiên cứu rồi cải tiến thêm nếu cần.

Một ngày không mấy yên bình đang dần dần trôi qua!

.............

Chúc mừng tết dương lịch.

Hy vọng mọi người đã có ngày 1-1-2019 thật vui vẻ!

Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình trong một thời gian dài như vậy. Mạc dù thời gian ra chương mới của mình không đâu vào đâu.

Lúc mới viết, mình chỉ muốn làm cái mà bản thân mình thích, nhưng tiếc vì đã không chọn con đường viết truyện hay biên kịch như mơ ước.

Rất rất cảm ơn mọi người vì đã yêu thích tác phẩm này. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và khích lệ mình. Thực sự cảm ơn và yêu các bạn nhiều lắm!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.