Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Chương 59: Chương 59: Chương 53




Việc Mẫn Trúc bị bắt cóc đã trải qua ba ngày, thế nhưng phía bên Bùi huyện thừa cũng chưa hề gửi một chút tin tức gì về Mẫn Trúc để đe dọa Lâm Hải hay đưa ra bất kì yêu cầu gì về phía Lâm gia, Dương gia cũng như Triệu tuần phủ.

Để cho bọn bắt cóc Mẫn Trúc mắc bẫy thì về phía Triệu tuần phủ cũng như Lâm Hải cùng toàn bộ Dương gia đều điều hết nhân lực đi tìm Mẫn Trúc. Việc mọi người tâm tình đang dần rơi vào tuyệt vọng là không tránh khỏi. Nhưng kết quả mang lại thực không mấy khả quan, Mẫn Trúc như hoàn toàn bốc hơi khỏi An Thành.

Mọi người trong nhà vô cùng sốt ruột và lo lắng cho Mẫn Trúc nên bầu không khí tại Lâm gia rất khẩn trương và nặng nề. Trương Võ cũng đã cố hết sức để các trưởng bối bớt sầu lo, nhưng bản thân cậu bé cũng chỉ mới chín tuổi, nên việc Trương Võ lo lắng cho Mẫn Trúc cũng thể hiện rõ ra ngoài mặt. Thế nên ngôi nhà vốn tràn ngập tiếng cười nay trở nên yên ắng đến đáng sợ, kèm theo đó là những tiếng thở dài đến bất lực.

....

Bên phía Bùi huyện thừa thì cố tình kéo dài thời gian để cho Lâm Hải càng hoang mang, trong lòng rối loạn. Tới lúc Lâm Hải rơi đến thất vọng tột cùng thì họ mới bàn điều kiện. Như vậy, lúc đó họ muốn Lâm Hải làm gì thì Lâm Hải cũng không dám trái lệnh. Điều này hiển nhiên là môn khách của Tam hoàng tử - Liễu An nghĩ ra chứ không thể nào là Bùi huyện thừa kẻ chỉ lo vơ vét của cải từ dân nghèo nghĩ tới được.

Liễu An năm nay hai mươi tư tuổi, là một trong ba quân sư được tam hoàng tử Hoàng Cảnh Thời tín nhiệm nhất. Liễu An lần này theo ý tam hoàng tử tới là để giám sát Tứ Ca đồng thời cũng giúp hắn triệt hạ Triệu Bình - Triệu tuần phủ.

Liễu An biết tham vọng ngồi lên vị trí kia của tam hoàng tử là lớn đến cỡ nào. Nhưng Liễu An hắn cũng không phải kẻ ngu, hoàng thượng còn mạnh khỏe, thế lực của hoàng hậu và bên phía nhị hoàng tử cũng không phải ngồi không. Bây giờ hắn nếu như đẩy ngã Triệu tuần phủ thì họ Triệu vẫn còn rất nhiều người khác thay Triệu tuần phủ chủ trì sự việc. Liễu An hiểu được trên đời này càng muốn lên cao thì việc trả giá càng lớn là điều hiển nhiên. Thế nhưng hắn cũng không thể làm khác, bản thân hắn là con cháu Liễu gia thì sẽ không thoát được việc phải giúp người tranh đấu rồi.

Liễu An ngồi trong nhã gian của Mộc trà quán, vừa uống trà vừa suy nghĩ xa xôi. Lúc này, có mấy quan binh ngồi trong quán trà nói chuyện phiếm với nhau:“Tôi nói này Vương bộ đầu ca, chúng ta cứ tìm người thế này cũng sang ngày thứ ba rồi! Đến cả một cọng tóc của tiểu cô nương trong tranh còn không thấy nói chi là người. Hay chúng ta về báo huyện lệnh đại nhân ngừng tìm đi, thật mệt chết ông đây rồi“.

Vương Tam Sinh đưa chén trà lên uống cạn, lấy tay áo lau mồ hôi rồi như chém đinh chặt sắt nói:“Tìm! Nhất định phải tìm cho ra, sống phải thấy người chết phải thấy xác“.

Vị sai nha kia không phục nói:“ Cái gì mà nhất định? An thành này nói bé không bé, lớn không lớn! Tìm! Tìm! Vương huynh à, ta nói cho huynh biết, nếu người còn trong thành thì chúng ta đã sớm tìm ra. Bây giờ không khéo tiểu cô nương trong tranh đã sớm bị bán đi nơi khác rồi!”

Vương Tam Sinh giữ trầm mặc không nói, việc này làm gì Lâm huyện lệnh không hiểu. Nhưng bậc làm phụ thân thì sao mà không nuôi hy vọng được đây?

Trời bắt đầu vào hè nên khí trời ban trưa nóng rát khó chịu, mấy quan sai đương nhiên mệt mỏi khó chịu. Nhưng sau khi uống trà họ vẫn vội vã tiếp tục tìm kiếm.

Liễu An trong nhã gian từ từ đưa trà chén lên, thưởng thức mùi thơm hoa lan phảng phất trên chóp mũi, sau đó nhấp nhẹ một ít trà, tư thế uống trà này muốn bao nhiêu mỹ có bấy nhiêu. Hắn khẽ mỉm cười:“Xem ra tiểu cô nương ấy đáng giá hơn mình nghĩ rồi!”

Thưởng thức xong ly trà Liễu An liền rời khỏi Mộc trà quán cưỡi ngựa thẳng hướng Bùi phủ mà đi.

.....

Không biết Liễu An và Bùi huyện thừa đã bàn bạc những gì. Nhưng ngay tối đó Lâm Hải đã nhận được thư yêu cầu từ phía kẻ bắt cóc “Mẫn Trúc“. Trong thư không yêu cầu tiền chuộc hay bất cứ thứ gì, mà kẻ bắt cóc lại chỉ muốn gặp riêng Lâm Hải.

Lâm Hải mang bức thư từ huyện đường trở lại hậu viện. Lúc này mọi người đang có mặt đông đủ tại chính phòng, khi nhìn thấy Lâm Hải, Dương lão gia tử cùng mọi người đều như ba ngày nay - dừng tất cả động tác lại rồi nhìn về phía Lâm Hải.

Lâm Hải đưa bức thư mình nhận được trình lên Dương lão gia tử, đợi nhạc phụ của mình xem xong thư Lâm Hải một lượt nói với toàn gia về yêu cầu của kẻ bắt cóc:“Kẻ đó không muốn tiền tài mà lại chỉ đích danh ta đi bàn điều kiện. Trước mắt chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp, ta sẽ làm theo điều kiện trong bức thư này là đi đến ngoại thành phía tây đêm nay để gặp người“.

Dương thị vừa nghe Lâm Hải sẽ đồng ý thì vội lắc đầu:“Không! Chàng sẽ gặp nguy hiểm mất, thiếp không thể để một mình chàng lâm vào nguy hiểm được“.

Lâm Hải cầm tay Dương thị trấn an:“Nàng bình tĩnh một chút nghe ta nói! Trúc nhi đang ở đâu chúng ta một chút cũng không biết gì, hôm nay có chút manh mối ta không thể trơ mắt bỏ mặc con. Nàng cũng đã mấy ngày bỏ ăn bỏ uống lo lắng cho khuê nữ. Bây giờ đổi lại là nàng, nàng có đi không? Lại nói kẻ đó biết ta là tri huyện An thành thì sẽ không dám gây nguy hiểm cho ta lúc này. Ít nhiều gì ta cũng là mệnh quan triều đình, kẻ đó hoặc bị ngốc mới làm điều xằng bậy lúc này. Lúc này kẻ đó muốn gặp ta ắt hẳn hắn muốn trao đổi một thứ gì đó nên mọi người không cần quá lo lắng“.

Dương thị muốn lên tiếng cùng trượng phu cùng tiến cùng lùi, nhưng Dương lão gia tử đã lên tiếng trước:“Nếu con đã quyết định như vậy thì đêm nay hãy đứ đến chỗ hẹn đi đã. Ta nghĩ Trúc nhi hiện giờ vẫn an toàn, cho nên con lấy an toàn của bản thân làm trọng. Hãy nhớ rằng con không chỉ có một mình, toàn bộ Dương gia đều sẽ luôn bên con. Nếu con đường con chọn quá nguy hiểm thì phải nhớ con còn có thê có tử đang chờ con ở nhà!”

Lâm Hải gật đầu kiên định:“ Nhạc phụ, cho dù con phải từ bỏ tất cả để yên vui bên thê nhi con cũng sẽ chọn thê nhi. Con biết ai đã được hưởng qua vinh quang của người có chức quyền sẽ khó từ bỏ, nhưng nếu vì chức quyền mà không màng gia đình thì con không làm được. Mấy ngày qua con cũng đã quyết định rồi, nếu mọi chuyện quá xa tầm kiểm soát thì con sẽ về lại quê nhà xin dạy ở học viện, phụ giúp thê tử dạy dỗ mấy đứa nhỏ trong nhà“.

Dương lão gia tử gật đầu:“Ta tôn trọng quyết định của con. Ta già rồi, tất cả mong muốn của ta chỉ gói gọn trong “toàn gia bình an” mà thôi“.

Lâm Hải thưa:“Con hiểu lời dạy của nhạc phụ“.

Mọi người tâm lúc này tâm như đeo chì, Mẫn Trúc thì bặt vô âm tín, Lâm Hải đêm nay có thể sẽ lâm vào nguy hiểm. Ngô thị nhìn một nhà lớn bé Lâm Hải mà lòng bà đau như ai cắt, chỉ một năm ngắn ngủi Lâm Hải tham gia quan trường mà giờ đây đã bị vây trong nguy hiểm. Có phải Dương gia và Lâm gia đã sai lầm khi lựa chọn dấn thân vào triều đình?

.....!!!!!......

Happy New Year y”all!!!!

Chúc mọi người năm mới vui vẻ và luôn luôn hạnh phúc!!!!

Đầu năm up chương mới cho cả năm siêng siêng ra chương cho mọi người đọc liên tục.

Mình tính viết 2k chữ nhưng do móng tay làm dài quá khó gõ bàn phím nên chỉ kịp 1k5 chữ thôi!!! Hứa hẹn chương sau sẽ dài hơn!!!!

mãi yêu các bạn!!!!

**** Đặc biệt cảm ơn bạn miyanoshiho123 đã luôn luôn ủng hộ truyện của mình. Iu nhắm lun ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.