Ăn xong trái cây dại
Zeref vừa mới hái về, Lạc Lan nghỉ ngơi một chút, nhìn những luồng ánh
sáng vàng như mật ong đang trải rộng xuống mặt nước trong suốt.
Phản chiếu dưới nước là hình ảnh một cô gái tóc đen với cặp mắt màu vàng quỷ dị.
Lạc Lan sờ sờ mí mắt, vươn tay gãi đầu.
Đã biết tại sao mắt lại trở thành màu vàng, Lạc Lan gật đầu một cái không
chút do dự. (Moon: Chắc chị nghĩ chị bị ánh sáng phản chiếu lại). Cô
liếc mắt nhìn về phía Zeref.
Anh được nhiều người biết đến là
Pháp Sư Bóng Tối cổ đại, anh nói thân thể anh tự phát ra Hắc Thuật
Ankhseram [1], cho nên từ trước đến nay đều tránh đi nơi có con người.
Về phần vì sao thân thể tự thi triển pháp thuật thì anh không biết.
[1] Hắc Thuật Ankhseram: là một ma thuật cho phép người sử dụng giết bất
kỳ sinh vật sống mà họ muốn ngay lập tức. Ma thuật này có vẻ không kiểm
soát được, và được phóng ra một cách ngẫu nhiên, giết chết bất cứ điều
gì trong một bán kính nhất định xung quanh người dùng. Tuy nhiên, khi
người dùng quên đi những giá trị của cuộc sống, họ có thể hoàn toàn kiểm soát ma thuật của họ. Một số đồ vật có thể bảo vệ con người khỏi Hắc
Thuật Ankhseram, như khăn choàng cổ của Natsu Dragneel. Nó cũng tiết lộ
rằng loại ma thuật này không thể học được, mà đúng như tên gọi của nó là một lời nguyền, được đưa vào một người nào đó bởi Thần Ankhseram, vị
thần của sự sống và cái chết.
Như khi Zeref Dragneel cố gắng
nghiên cứu về việc hồi sinh người chết đã khiến cho Thần Ankhseram nổi
giận, ngài đã giáng lời nguyền này vào Zeref, tất cả mọi người xung
quanh đều bị hắn giết chết. Zeref càng yêu quý cuộc sống bao nhiêu thì
sẽ cướp đi mạng sống bấy nhiêu, hơn nữa, lời nguyền này còn khiến Zeref
bất tử và không thể bị giết chết; nó như là một sự trừng phạt của thần
dành cho Zeref.
Lạc Lan nhớ đến ánh mắt tràn ngập tịch mịch cùng
khí thế khủng bố ban nãy….. Anh đã một mình ở chốn thâm sơn cùng sơn cốc cũng thiệt là kì quái, nói anh là Pháp Sư Bóng Tối cũng không có gì
sai.
Nhưng nhìn anh bây giờ có chút ngốc ngốc, hoàn toàn là một ngốc mỹ thiếu niên hoang dã mà thôi!
Bất quá, Pháp Sư Bóng Tối thật sự lợi hại lắm hả?
Thì xem cái bộ dạng chịu áp lực tâm lý nặng nề của anh ta kìa, lại còn từ
lúc mình đến đây đều không thấy anh cười. Lạc Lan vuốt cằm, trong lòng
thầm nghĩ: Nếu không thì……lập “Kế hoạch cải tạo mỹ thiếu niên” đi?
Không nên không nên, rất cẩu huyết .
Thấy Zeref xoay người lại nhìn mình, Lạc Lan nheo mắt cười cười, bộ dạng chân chó một chút. (Moon: là nịnh nọt ấy mà)
Zeref dừng một chút, do dự đi tới:
“Tôi mang cô tới thị trấn gần nhất…… Tôi không biết khi nào thì sẽ phóng thích ma pháp, cô thật sự muốn……”
Lạc Lan cười tủm tỉm:
“Không sao! Không sao!”
Zeref lộ ra biểu tình thật không có biện pháp, đưa lưng về phía Lạc Lan, ngồi xuống. Lạc Lan bay thẳng lên lưng Zeref, hai chân duỗi ra, đôi chân
trần quấn chặt lên bụng Zeref, không nhúc nhích. (Moon: chỉ là cõng thôi mà =.=).
Lúc trước Lạc Lan đã xem rất nhiều tiểu thuyết xuyên
không, nhưng mình xuyên qua thì không có gì cả — trừ bỏ trên người là
váy ngủ thì cái gì cũng không có, chân trần, không giày dép, căn bản là
không đi đường được. Hừng đông, Zeref cõng cô đi như vậy đã lâu, đến khi tìm được một con suối nhỏ thì dừng lại .
Lạc Lan ở trong lòng đối với Zeref giơ ngón tay cái – thể lực thật tốt!
Hai tay Zeref nâng hai chân Lạc Lan, dễ dàng đứng lên, anh điều chỉnh tư
thế một chút, hai tay ôm lấy hai chân Lạc Lan chắc chắn, vững vàng.
Hai bàn tay trong lúc tiếp xúc cùng với thân hình mềm mại ở sau lưng khiến
Zeref có chút không tự nhiên — cho dù đây đã là lần thứ hai cõng cô,
nhưng anh vẫn không thể làm như không thèm để ý được. Mặt có chút phiếm
hồng, mất tự nhiên đem tầm mắt nhìn thẳng. Đây là lần đầu tiên Zeref
tiếp xúc thân mật như vậy với một cô gái, ma pháp tựa như chiếm lấy thân thể anh, sau bởi vì vậy nên ngay cả cơ hội tới gần con người cũng không có. (Moon: tội nghiệp anh TT^TT)
Tạm thời không nói đến cô gái này từ đâu đến, chỉ mới biết tên nhau mà hai người tiếp xúc gần gũi như vậy thật sự không sao chứ?
…… Hiện tại con gái đều cởi mở như vậy sao?
Lạc Lan không biết trong lòng người đang cõng mình vô cùng rối rắm, hai tay ôm cổ Zeref, bởi vì nằm trên lưng anh lần thứ hai rồi, thần kinh cô đã
muốn buông xuống hoàn toàn phòng bị.
Trên người anh có một mùi
hương rất dễ chịu, Lạc Lan không thể nói rõ đó là mùi hương gì, chỉ cảm
thấy mùi hương tươi mát kia làm cho người ta an tâm. Tuy rằng không thừa nhận chính mình khá ngây thơ tin người, nhưng nhìn đến người duy nhất
ngoài việc tự xưng mình là cái gì Pháp Sư Bóng Tối ra, thì tất cả đều
rất đáng tin cậy.
**
Sự thật chứng minh Zeref quả thật
không nói dối, khi chạng vạng dừng lại, người này đã hai lần phóng thích Hắc Thuật Ankhseram. Lần đầu tiên xuất hiện thiếu chút nữa đánh Lạc Lan văng ra, may mắn cô nhanh tay lẹ mắt, hai tay hai chân gắt gao quấn lấy Zeref, quyết không để ngã chết.
Hiển nhiên, lần thứ hai phóng thích Zeref mới yên lòng — ma pháp của anh quả thật không khiến Lạc Lan có bất cứ thương tổn gì.
Zeref cõng Lạc Lan đi trong rừng rậm một ngày, Lạc Lan đối với lí do thoái
thác trước kia của Zeref tin vài phần — dù sao có ai rảnh ở không tự
nhiên chạy đến nơi thâm sơn cùng sơn cốc này? Trong lúc hai người dừng
lại nghỉ ngơi bốn, năm lần, cơm trưa “u như kỹ” là…….quả dại.
Tuy rằng cũng có vị trái cây đấy, hương ngọt ngào, nhưng đối với Lạc Lan vẫn không bằng ăn cơm a……!
Kết quả lúc chạng vạng Zeref vẫn như cũ đem đến hai quả dại.
Ánh mắt Lạc Lan nhất thời có chút ai oán, cô cảm thấy cả người cô đều biến thành trái cây ……
Nhưng mà Zeref lại không hề có cảm giác, anh hoàn toàn lơ đẹp ánh mắt ai oán
của Lạc Lan, ăn xong liền lau tay là tìm một cái cây ngồi xuống ngủ.
Anh không tự chủ được nhìn nhìn Lạc Lan đang lấy lá cây lau tay, chỉ là anh lập tức ý thức được chính mình đang nhìn lén người ta, lập tức nhắm hai mắt lại.
Mắt nhắm lại, thính giác liền trở nên nhạy bén, Zeref
nghe Lạc Lan lau tay xong, “Tốc” một tiếng là đem lá cây ném xuống , sau đó “Răng rắc” vài tiếng, cô gái ấy đang bước về phía anh.
Vừa
muốn trợn mắt hỏi đối phương có chuyện gì thì Zeref chỉ cảm thấy có cái
gì cọ cọ chui vào lòng anh — anh vừa mở mắt liền thấy Lạc Lan híp đôi
mắt vàng có chút xấu xa, cười giảo hoạt nói:
“Cùng nhau ngủ sẽ không lạnh.”
Cô nói, hoàn toàn không cho anh cự tuyệt, lại còn điều chỉnh tư thế — hai
chân cuộn trên người anh, dẫm lên đùi anh, hai tay túm lấy vạt áo của
anh, đầu còn lại còn tựa vào bờ vai của anh mà ngủ, hoàn toàn là một bộ
dạng “thục nữ”:
“Ngủ ngon Zeref.”
Cô rất nhanh liền ngủ.
Zeref đối với tình huống như vậy quả thật không quen, nhưng đối với việc anh
đã lâu rồi không tiếp xúc với ai, thì hoàn toàn không có ý đem cô đẩy
ra.
Việc này đối với anh mà nói là xa xỉ.
Trên người Lạc
Lan có một mùi hương khiến anh cảm thấy phi thường khó hiểu — anh không
có cách nào hình dung được đó là mùi hương gì, chỉ cảm thấy anh thân là
Pháp Sư Bóng Tối mạnh nhất thế giới dù có ý chí cường đại thì dường như
không thể kháng cự lại mùi hương này. (Moon: hai anh chị cảm giác về
nhau =]]]]]] )
Nhìn chằm chằm Lạc Lan hồi lâu, Zeref cũng nhắm hai mắt lại.
……
Bởi vì cõng Lạc Lan đi hết một ngày, dù cô không nặng, nhưng Zeref cũng rất mệt.
Anh ngủ rất sâu.
Thế cho nên sáng sớm ngày hôm sau anh thức dậy trễ hơn bình thường. Cảm
giác ngủ này thật sự thoải mái, cái cảm giác đen tối cùng cô tịch trước
kia dường như không còn nữa, điều này làm cho Zeref cảm thấy có chút
không quen.
Anh tỉnh dậy nhưng Lạc Lan vẫn còn ngủ.
Người
này hôm qua được cõng mà còn ngủ lâu hơn anh — Zeref cảm thấy ngực có
chút ngứa, cúi đầu liền phát hiện Lạc Lan, chắc đại khái là vì lạnh, một tay túm cổ áo anh, một tay còn lại đã muốn tìm được quần áo trong của
anh, lòng bàn tay mềm mại dán ở lồng ngực anh. (Moon: chị ăn đậu hủ thì
có)
Zeref sửng sốt hơn nửa ngày, nhúc nhích thân mình một chút,
lại phát hiện cái khác khiến anh cảm thấy càng xấu hổ — Lạc Lan một chân một gác lên hai chân anh, chân khác hơi co lại, đầu gối để ở giữa hai
chân hắn……(Moon: mình không biết gì hết á! Di Di: *chạy lại che hai mắt
Moon rồi cùng “rút lui”*)
Zeref cảm giác trên mặt càng ngày càng nóng.
Hai tay của anh hơi run, vẫn là đem động tác làm cho xong. Điều chỉnh vị
trí ngồi xong, anh đem tay chân Lạc Lan để trên người mình lấy ra, trước tiên đứng dậy rời xa.
Zeref thở ra.
Nhiệt độ trên mặt anh vẫn còn nóng, lồng ngực còn lưu lại cảm giác thân thể mềm mại. Anh cúi
đầu, nhẹ nhàng mím môi, xoay người đi tìm đồ ăn.
**
Lúc
Zeref trở lại, Lạc Lan đã muốn tỉnh, đưa lưng về phía tối qua hai người
ngồi mà cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, dường như ngẩn người.
Không biết vì sao, khí tức trên người Lạc Lan có chút không thích hợp, tư thế ấy của cô khiến anh cảm thấy như cô đang khóc, “Xoạt” tiếng Zeref dẫm
nát lá khô vọng lại khiến Lạc Lan bỗng nhiên quay đầu.
Trái với suy nghĩ của Zeref, một giọt nước mắt cũng không có, nét mặt biểu lộ tươi cười thậm chí có thể nói sáng lạn.
“Anh đã về rồi.” Cô nói.