Vì phối hợp với Zeref làm ‘thí nghiệm’ mà cô bị cấm túc. Cô gái nhỏ ngồi
trên ghế đối mặt với ly trà mà ngẩn người. Đã hơn hai tiếng rồi mọi
chuyện đều không xảy ra, Hắc Thuật Ankhseram phóng ra lúc nào cơ bản
không thể xác định được. Nay lại vì thí nghiệm của Zeref mà cô chỉ có
thể an phận ở yên một chỗ không thể đi đâu.
Mà người cấm túc cô
thì đang ngồi đối diện không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cô. Vì bất hòa, mà cả hai người đều chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ. Cầm ly trà lên, cô không chút để ý mở miệng nói:
“Vừa rồi tôi thấy có chỗ không thích hợp”.
Cô nghĩ nghĩ, bồi thêm một câu:
“Chính là thân thể của anh lúc đó….”.
Zeref có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng:
“Cái gì không thích hợp?”.
“Tôi cảm thấy…” Lạc Lan nhớ lại nói
“Thân thể của anh có cảm giác âm lãnh, tóm lại là làm cho người ta cảm giác không thoải mái…”
Zeref lập tức đứng dậy, kéo tay cô đặt lên trán của hắn, thân thể tiếp xúc với nhau.
“Người này…”
Lạc Lan nhìn chằm chằm Zeref gần trong gang tất. Nhìn làn da trắng của anh
mà sinh lòng ghen tị. Là một chàng trai, da lại còn trắng hơn cô nữa,
lông mi dài mà cong lên, chân mày rậm, đường nét vô cùng rõ ràng, thật
sự là rất đẹp trai.
Lạc Lan bỗng nhớ tới ở công ty cô lúc trước cũng có một anh chàng ngoại quốc, lông mi cũng đẹp như vậy…
Nhớ tới thế giới trước của mình, Lạc Lan trong lòng có chút khó chịu. Tuy
rằng chỗ nào cũng một mình, nhưng hiển nhiên ở một thế giới xa lạ thì
thích ứng chưa tốt lắm.
Càng không thể nói đến thế giới này lại
có ma pháp, có kỵ sĩ, có pháp sư…. cảm thấy không giống nhau cho lắm.
Lạc Lan rủ mắt xuống, Zeref đưa tay cô trở về, xoay người đi. Thần sắc
của anh có chút phức tạp. Lạc Lan thử thăm dò hỏi:
“Tôi… tôi làm sao vậy?”
Zeref nhấp nháy môi:
“Trong thân thể của cô có ma lực…”
“Ồ!”
Anh chống trán:
“Đại khái là hấp thụ Hắc Thuật Ankhseram của tôi nên có lẽ thân thể cô có ma pháp…”
Zeref còn chưa nói hết câu: có điều…hình như…có chút không thuần khiết.
Nguyên nhân là ở anh, nhưng ma lực bên trong lại hỗn loạn, nhưng không có một chút tử khí.
Tử khí cùng với cơ thể này của anh không đồng nhất, bởi vì lúc đầu mới sử
dụng lại sử dụng một lực lớn Hắc Thuật Ankhseram cho nên thân thể anh đã bị các nguyên tố hắc ám ăn mòn, nhưng lí trí của anh lại không muốn làm điều ác. Hai phần đối lập, nên thân thể của anh phản bội lại chính
mình.
Đối với việc này Zeref không có biện pháp. Nhưng hôm nay tử khí trong thân thể của anh lại bị Lạc Lan hấp thu. Điều này cho thấy….
thân thể anh có thể hồi phục lại bình thường?! Nhưng thân thể của Lạc
Lan sẽ như thế nào?
Nếu như nói thân thể của cô hấp thu tử khí,
thì cô ấy có thể biến thành thứ gì không, có thể cũng như anh tích lũy
đến một thời gian nhất định sẽ bộc phát ra không?
Làm Pháp Sư
Bóng Tối, anh đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, anh biết ma pháp này
không thể phá giải được, mà nay lại có thể được hấp thu như thế. Nhưng
mà thời gian ở chung lâu như vậy, anh cảm thấy mình không thể lừa gạt
Lạc Lan. Đây là cảm giác mềm lòng sao?
Đối với tâm tư của Zeref, Lạc Lan lại không hề có cảm giác, nghe được mình có ma pháp thì lại vô cùng hưng phấn.
“Ha! Trong thân thể của tôi có ma pháp, tôi hiểu rồi, là anh vô ý triển khai pháp thuật bị tôi hấp thu sao? A! Không phải tôi cũng có thể trở thành
pháp sư sao?”
Zeref bị Lạc Lan làm giật mình, vô ý trả lời:
“Lí luận như thế cũng không sai…”
Nhờ Lạc Lan nhắc nhở, vị Pháp Sư Bóng Tối này nghĩ đến một khả năng khác,
nếu Lạc Lan có thể tự chủ, tự kiểm soát được tử khí này, thì ma lực có
thể sẽ không xuất ra. Nhưng điều này cũng không chắc chắn. Lí luận là
vậy, nhưng kết quả có thể sẽ khác. Lạc Lan lại tiếp tục đặt câu hỏi:
“Vậy anh có thể dạy tôi ma pháp không?’
Zeref hoàn toàn không nghĩ Lạc Lan lại hỏi như vậy, thân là Sách Ma pháp của
anh thế nhưng lại còn muốn học ma pháp. Điều này làm cho Zeref dở khóc
dở cười. Lạc Lan thấy Zeref không đáp ứng cũng không cự tuyệt, có chút
nóng vội. Nhưng không nghĩ vừa dứt lời, Zeref hai mắt đột nhiên trầm
xuống, lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
“Đến đây!”
Nghe lời
Zeref, Lạc Lan nhanh chóng bổ nhào vào người Zeref, rất là không được tự nhiên trừng mắt nhìn Zeref rồi hôn. Kì thực mà nói, bản thân Lạc Lan
không tình nguyện, cho dù lúc trước có bạn trai, nhưng mà cho cô chủ
động như vậy cũng rất khó chịu. “Con trai không chủ động thật đáng đánh
đòn, cho dù là làm ‘thí nghiệm’.” Lạc Lan khinh bỉ nghĩ.
Cô
trừng mắt nhìn gương mặt phóng đại của Zeref, cảm giác như đi vào sâu
trong núi rừng. Sau đó, một đôi môi chặt chẽ tiến tới, mang theo một
hương vị lạnh lẽo, cô nhẹ nhàng run run một chút.
‘Thì ra Zeref
triển khai chiêu thức thì trên người sẽ tản ra khí lạnh khiến người ta
sợ hãi, nhưng lúc này thì lại không có, nói cách khác cô có thể hấp thụ
ma pháp của Zeref.’ Lạc Lan lập tức nghĩ. ‘Ý, như vậy chẳng phải là có
thể đưa Zeref đến thành của con người rồi sao?’
Tuy rằng không
cần tiếp tục sống ở nơi hoang dã thì cũng rất vui, nhưng cô cũng nghĩ
đến một chuyện ‘Vậy thì chẳng phải lúc nào cô cũng phải ở bên cạnh
Zeref. Mỗi khi mà anh vô ý triển khai pháp thuật thì cô sẽ phải hôn anh
một cái, cái này tính kiểu gì cũng không có lời, phẫn hận hết sức?”
Thừa dịp Zeref không để ý, Lạc Lan hé miệng cắn môi Zeref một cái, khi cô
làm xong, đối phương liền thanh tỉnh, khôi phục thần thái, tròng mắt màu đen trong trẻo mở ra. Zeref đầu tiên cảm giác ở môi truyền đến cảm giác đau đớn:
“Cô….. cắn tôi à?”
Người gây hậu quả – Lạc Lan:
“Zeref tôi sai rồi, cơm… cơm chiều…”
Zeref liếc cô một cái:
“Tự mình làm!”
“Nè, nè, đừng như vậy, tôi không biết nấu cơm~~~”
Lạc Lan như cái đuôi đuôi nhỏ đi theo phía sau Zeref.
“Chậc, tất cả đều là lỗi của tôi, Zeref đại nhân, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi đi mà!”
Zeref không để ý tới cô, Lạc Lan nhanh chóng vỗ đùi khí phách nói:
“Tôi làm, để tôi làm, ai sợ chứ?”.
Nhưng mà…… ở một thế giới xa lạ, đồ dùng bếp núc cũng có chút khác biệt. Hậu
quả chính là….. Lạc Lan làm cháy cả nhà bếp, ngay cả căn nhà gỗ cũng bị
thiêu.
Zeref đứng cạnh cô bên ngoài căn nhà gỗ. Khuôn mặt hằng
năm yên tĩnh như nước nay lại dính vết bẩn cùng vẻ mặt bất đắc dĩ. Lạc
Lan nhận thua, cô giơ hai tay lên:
“Được rồi, đừng nhìn tôi, anh muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý.”
Zeref trầm mặt một lúc lâu:
“Đi với tôi… Đến thành phố có con người xem một chút!”